Thiên Vương Điện

Chương 24: Mong anh Cường tha tội




Tôn Trọng Hoa sợ ngây người, trong nháy mắt đã tỉnh rượu, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Long.

Ông ta không dám hỏi tiếp, thẳng tay rót một ly rượu, ừng ực uống hết một ly.

Đường Long vỗ mạnh lên vai ông ta, nói: “Cơ hội này cả đời chỉ có một lần, nắm bắt được hay không thì phải dựa vào cậu”.

“Nắm bắt được, nhất định sẽ nắm bắt được”.

Tôn Trọng Hoa liên tục tự cổ vũ bản thân, nhưng ngay sau đó, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của ông ta vang lên.

“Bố, về nhà nhanh đi, gọi nhiều người tới nữa”.

“Có một thằng chó không biết trời cao đất dày tìm tới nhà chúng ta!”

Tôn Trọng Hoa nhướng mày: “Ai to gan tới vậy? Dám đến nhà họ Tôn gây sự?”

“Chính là Hạ Cường, con rể nhà họ Chu”.

“Bố, hôm nay Chu Diễm Hân nhà họ Chu tới tìm con bàn chuyện hợp tác, con cũng chỉ tùy tiện trêu chọc cô ta một chút”.

“Kết quả tên này lại đánh tới tận nhà mình”.

Ong ong...

Tôn Trọng Hoa cảm thấy đầu mình như nổ tung, sau đó trống rỗng, vài giây sau vẫn chưa kịp phản ứng.

Bên kia điện thoại vẫn liên tục vang lên tiếng Tôn Lôi quát tháo: “Bố mau về đi, nếu không con sẽ bị hắn đánh chết”.

“Gọi nhiều người tới, con muốn giết hắn, hôm nay nhất định phải giết hắn”.

Bộp, điện thoại trên tay Tôn Trọng Hoa rơi xuống đất.

Ngay lúc đó, đầu bên kia vang lên giọng nói của Hạ Cường: “Tôn Trọng Hoa phải không, tôi cho ông mười phút để có mặt ở đây”.

“Chậm một giây thôi thì tôi sẽ giết con trai của ông”.

Đường Long bên cạnh đột nhiên ngẩn người, giọng nói đầu bên kia nghe rất quen.

“Cậu Tôn, đây là... giọng nói của anh Cường”.

Trong phút chốc, Tôn Trọng Hoa như mất hết sức lực, xụi lơ trên mặt đất.

Khi đó, ở biệt thự nhà họ Tôn.

Tôn Lôi nằm bò trên mặt đất như một con chó chết, tay cầm di động cười toe toét với Hạ Cường.

“Bố tao sắp về rồi, mày chết chắc, mẹ kiếp, mày chết chắc rồi”.

Hạ Cường vắt chéo chân, dựa vào sô pha chơi trò Sokoban mới tải, cũng tiện kiểm tra đồng hồ trên điện thoại.

Anh là người rất ít khi nói đùa với người lạ.

Chỉ cần quá mười phút, nói sẽ giết con ông thì sẽ giết con ông.

“Ấn sang bên trái, mạnh lên chút”.

“Ừ, tay nghề của cô khá tốt, lâu rồi không được mát xa thoải mái như vậy”.

Cô gái đang đứng đằng sau mát xa cho Hạ Cường cũng không dám trái lời, chỉ có thể nghe theo.

Khi Hạ Cường chơi đến màn cuối cùng của trò Sokoban, Đường Long và Tôn Trọng Hoa mặt mày tái nhợt hấp tấp bước vào.

Chưa quá mười phút, Tôn Lôi tạm thời giữ được cái mạng.

“Bố, bố về rồi, cuối cùng bố cũng về tới nhà rồi, là thằng chó kia đã đánh con ra nông nỗi này”.

“Bố, bố phải báo thù cho con, bắt hắn lại, con muốn khiến hắn sống không bằng chết!”

“Ơ... Bác Đường cũng tới sao, bố, người mà bố gọi tới là bác ấy à?”

Đường Long thấy da đầu tê dại, còn Tôn Trọng Hoa đã hoàn toàn phát điên.

Ông ta là một người kinh doanh khôn khéo, vài năm đầu đã dựa vào chống lưng ngầm để làm giàu, núi đao biển lửa gì cũng đã trải qua, mấy năm này cũng vượt qua nhiều lần sóng to gió lớn.

Không ngờ, cuối cùng lại bị phá hủy trong tay đứa con trai thiển cận của mình.

Tôn Trọng Hoa sao có thể không tức giận chứ?

Ầm...

Tôn Trọng Hoa đạp Tôn Lôi văng ra ba mét, xông lên đánh hắn một trận dã man.

Tôn Lôi bị đánh tới mức choáng váng, vừa kêu rên vừa hét to: “Bố, bố làm gì vậy, sao bố lại đánh con... Tại sao...”

“Thằng chó mù, mẹ kiếp hôm nay tao phải đánh chết mày”.

“Mày làm vậy là giết nhà họ Tôn chúng ta đấy”.

Tôn Trọng Hoa gần như mất kiểm soát, Đường Long dè dặt đi tới trước mặt Hạ Cường: “Anh Cường...”

Hạ Cường không nói gì, tiếp tục chơi trò Sokoban.

Ở bên kia Tôn Trọng Hoa vẫn tay đấm chân đá Tôn Lôi, Tôn Lôi cũng không ngu, hắn đã phản ứng lại.

Phịch, Tôn Trọng Hoa quỳ xuống trước mặt Hạ Cường, Tôn Lôi cũng quỳ theo.

Khi một lần nữa nhìn về phía Hạ Cường, trong mắt Tôn Lôi tràn ngập nỗi sợ hãi.

“Anh Cường, thằng chó này đã sơ ý mạo phạm tới anh, xin anh tha lỗi”.

Hạ Cường vẫn không nói gì.

Đường Long đứng cạnh cũng đầm đìa mồ hôi: “Anh Cường, Trọng Hoa là anh em tốt hơn vài chục năm của tôi, anh Cường có thể nể mặt tôi được không?”

“Ông muốn nói giúp ông ta à?”

Đường Long run rẩy, lập tức không dám nói thêm nửa câu, tuy vậy ông ta vẫn liên tục nháy mắt với Tôn Trọng Hoa, dường như nhắc nhở ông ta nên làm thế nào.

Tôn Trọng Hoa là người thông minh, biết chuyện này khó có thể kết thúc như vậy, tim giật thót, đi lấy cây gậy bóng chày tới.

Khi còn trẻ Tôn Trọng Hoa đã lăn lộn ở thế giới ngầm, có thể ra tay tàn nhẫn đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.

Hai gậy đập xuống, xương bánh chè ở hai chân Tôn Lôi vỡ vụn, đứa con ông ta sinh ra, cả đời này chắc chắn sẽ không thể đứng dậy được nữa.

Trong đại sảnh vang lên tiếng hét như tiếng lợn bị chọc tiết của Tôn Lôi.

Đánh đập xong, Tôn Trọng Hoa lại quỳ xuống trước mặt Hạ Cường: “Xin anh Cường tha lỗi”.

Nhưng Hạ Cường vẫn tiếp tục im lặng chơi trò chơi.

Tôn Trọng Hoa nghiến răng mạnh, đứng lên lần nữa.

Lại hai gậy đập xuống, hai tay Tôn Lôi cũng bị phế bỏ.

Tôn Lôi không hét lên nữa, vì hắn đã đau tới mức ngất lịm.

“Xin anh Cường tha lỗi!”

Tôn Trọng Hoa lại quỳ xuống.

Cuối cùng Hạ Cường cũng vượt qua màn Sokoban cuối cùng, anh đứng lên, vươn vai.

“Mát xa rất tốt, cảm ơn cô”.

Hạ Cường cảm ơn cô gái mát xa đứng đằng sau, sau đó rời khỏi biệt thự nhà họ Tôn.

Chuyện này xem như dừng tại đây.

Tôn Trọng Hoa ném gậy bóng chày xuống đất kêu cái bốp, ông ta có cảm giác như vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan.

Vừa nãy nếu Hạ Cường vẫn không phản ứng gì, ông ta định sẽ đập xuống đầu Tôn Lôi.

Hạ Cường đi rồi, Đường Long cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc Hạ Cường nói “Ông muốn nói giúp ông ta à?”, Đường Long thật sự đã sợ tới mức suýt đứng tim.

Khí tức đó quá khủng khiếp, e là Đường Long sẽ nhớ mãi khoảnh khắc đó cho tới lúc chết.

Hạ Cường là một con rồng, một con rồng thật sự!

“Cậu Tôn, nghĩ thông suốt chưa?”

Đường Long liếc nhìn Tôn Lôi đã ngất lịm, chân tay tàn phế, vỗ vào vai Tôn Trọng Hoa.

“Xương nó nát rồi, nhưng nếu tìm bác sĩ tốt nhất của khoa chỉnh hình thì có lẽ còn hy vọng”.

“Không dám, cũng không muốn, càng không sẵn lòng”.

“Phế bỏ chân tay tên súc sinh này thì chuyện này kết thúc, nếu giúp nó có thể đứng lên lần nữa, e rằng mạng nó cũng không còn”.

Đường Long khẽ gật đầu, nói: “Xem ra, đầu cậu vẫn còn tỉnh táo”.