Thiên Vị

Chương 22




Editor: Flower Nhật

Một tuần sau, mặc kệ ChangMin không đồng ý, JaeJoong vẫn tỉnh bơ mang ChangMin ném vào trường tiểu học. Lúc báo danh hỏi tên ChangMin, JaeJoong không chút do dự đáp: Kim ChangMin.

ChangMin bất mãn phản đối thật lâu cũng không có hiệu quả gì, nói chuyện với JaeJoong chỉ tổ tốn nước miếng mà thôi.

Theo giáo viên chủ nhiệm vào lớp, JaeJoong cứ dặn đi dặn lại bắt chủ nhiệm phải chiếu cố tốt ChangMin, sau đó mới an tâm rời đi. Vừa về đến nhà đã nghe người hầu thông báo giáo viên chủ nhiệm của ChangMin muốn đến thăm hỏi gia đình.

JaeJoong lập tức gọi người chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon, hôm nay nhất định phải mời thầy ở lại ăn cơm. Sau đó lên lầu bước vào phòng YunHo, YunHo lúc này còn đang ngủ.

“YunHo, YunHo! Dậy mau lên.” JaeJoong ngồi trên giường lắc lắc YunHo.

YunHo vẫn không tỉnh, trở mình xoay lưng về phía JaeJoong, tiếp tục ngủ.

JaeJoong trừng mắt nhìn lưng YunHo, vỗ vỗ lên lưng hắn, sau đó cậu cúi người xuống, thì thầm vào tai hắn:

“YunHo, dậy đi.”

YunHo vươn tay kéo JaeJoong vào lòng, ôm cậu ngủ tiếp.

JaeJoong buồn cười nhìn khuôn mặt YunHo, rõ ràng đã tỉnh rồi mà còn lười biếng không chịu mở mắt. Cậu nhéo nhéo mũi YunHo, nói:

“Trễ rồi mà còn chưa chịu rời giường. Mau dậy, mau dậy.”

YunHo kéo tay JaeJoong xuống, nghiêng người hôn môi JaeJoong:

“Cho anh cái lý do để rời giường.”

JaeJoong cười khẽ:

“Rời giường thì rời giường, anh còn muốn lý do gì?”

“Ôm vợ trong ngực, anh thật sự không nghĩ được bất kỳ lý do gì để rời giường.” YunHo nói xong, bàn tay không an phận bắt đầu sờ loạn.

“Này, anh đứng đắn lại cho em. Hôm nay giáo viên của ChangMin đến nhà đấy, anh phải tiếp chứ.” JaeJoong vội bắt lấy tay YunHo.

“Không phải vẫn chưa đến sao? Trước hết anh phải ăn điểm tâm.” Nói xong, hôn lên môi JaeJoong.

“Này… anh… đừng… cửa còn mở mà… này!” JaeJoong lấy hết lực đẩy YunHo ra.

YunHo mặt không chút cảm xúc nhìn JaeJoong, JaeJoong bị nhìn vậy hơi hơi sợ. Không còn cách nào khác, cậu rướn người hôn hôn YunHo, hỏi:

“Vừa lòng không?”

YunHo gật đầu.

JaeJoong mỉm cười, cậu ngồi dậy, sau đó kéo YunHo đứng dậy. Ai ngờ YunHo giao toàn bộ sức nặng cho JaeJoong, JaeJoong không cẩn thận lại bị YunHo áp dưới thân.

“Đứng lên! Anh nặng muốn chết!” JaeJoong cố sức đẩy YunHo bất động trên người mình.

Cuối cùng, YunHo cắn một ngụm trên cổ JaeJoong, mới chịu đứng lên bước vào phòng tắm. JaeJoong ở trên giường ngồi dậy, bước xuống soi gương, quả nhiên để lại dấu vết. Đưa tay sờ cổ mình, JaeJoong mỉm cười, vì sao lại cười thì cậu cũng chẳng biết!

“Jae, em nhìn gương cười cái gì?” YunHo hỏi, quấn khăn tắm đi tới bên cạnh JaeJoong.

Vừa nhìn thân thể YunHo, JaeJoong đã thấy ngượng ngùng. Có cảm giác nhiệt độ trong phòng nóng lên, tầm mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu. YunHo chú ý đến ánh mắt trốn tránh của JaeJoong, cố ý bước đến trước mặt cậu, vuốt tóc JaeJoong hỏi:

“Jae, có phải em cảm thấy anh rất gợi cảm không?”

“Gợi… gợi cảm cái quỷ gì a?” JaeJoong trợn mắt, đẩy tay YunHo ra chạy về phòng.

Vừa về phòng, JaeJoong vội ôm mũi chạy vào phòng tắm, soi gương, thật may không chảy máu mũi, nếu không cậu sẽ quê chết mất.

Năm giờ, ChangMin tan học đi về nhà, phía sau còn có giáo viên chủ nhiệm đi theo. ChangMin vừa vào liền đi vào phòng, để lại giáo viên chủ nhiệm xấu hổ đứng giữa nhà.

YooChun bước vào đón tiếp thầy giáo, gọi người hầu đưa trà, sau đó báo với YunHo và JaeJoong.

JaeJoong vừa nghe vội chạy xuống lầu, lát sau mới thấy YunHo và ChangMin từ từ đi xuống. ChangMin đã thay đồng phục ra, mặc áo bình thường vào. Nó cùng YunHo đứng một chỗ, biểu tình của hai người đều thối nát ngang nhau!

“ChangMin, em xuống đây.” Chủ nhiệm lớp nói, nhiệt tình cười cười với ChangMin.

ChangMin không thèm liếc mắt nhìn giáo viên nửa cái, theo YunHo ngồi xuống sa lon. Jung YunHo vừa ngồi xuống sa lon chỉ lo chăm chăm nhìn JaeJoong, còn lại giáo viên chủ nhiệm đứng một mình xấu hổ không thôi.

“Thầy giáo, thật ngại, tôi cùng anh ấy nói chuyện một lát.” JaeJoong ngượng ngùng cười, kéo YunHo đi qua một bên.

“YunHo, anh làm gì thế? Giáo viên của ChangMin đến anh đón tiếp một chút không được sao? Cứ nhìn chằm chằm em làm mẹ gì?” JaeJoong tức giận nói.

“Em vừa rồi mới nói thô tục.”

“Em khi nào không nói thô tục?” JaeJoong bất đắc dĩ đảo mắt.

“Mặc kệ, bắt đầu từ lúc này, nếu em còn nói thô tục, anh lập tức hôn em, cho dù ở đâu cũng vậy.” YunHo nói xong, bước một bước dài đến bên JaeJoong.

JaeJoon lập tức chắn tay phía trước, nhỏ giọng nói:

“YunHo, đừng đùa nữa.”

“Anh không đùa với em. Mới nãy em nói thô tục, cho nên anh phải phạt em.” Nói xong nắm lấy hai tay JaeJoong, cúi xuống hôn cậu.

JaeJoong nháy mắt trở nên ngây dại, cứng đơ quay lại nhìn một đám người ngồi phía sau, quay sang trợn mắt trừng YunHo, hỏi:

“Anh vừa lòng chưa? Có thể đi qua tiếp thầy giáo chưa?”

YunHo gật đầu, tâm tình thoải mái buông JaeJoong ra, đến bên sa lon ngồi xuống.

“Chào, ta là appa của ChangMin, cậu ấy là umma của ChangMin.” YunHo thản nhiên nói, ngữ khí lúc giới thiệu JaeJoong vô cùng tự nhiên.

Giáo viên kinh ngạc nhìn nhìn JaeJoong, lại nhìn nhìn YunHo, rất nhanh liền mỉm cười gật đầu đáp:

“Chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Kim ChangMin. Kim tiên sinh, hôm nay là ngày đầu tiên ChangMin đi học, tôi muốn biết Kim ChangMin trước đây từng học ở đâu. Không biết Kim tiên sinh tiện trả lời không?”

JaeJoong nhịn cười nhìn Jung YunHo bị gọi là Kim tiên sinh, chỉ thấy YunHo hơi hơi nhíu mày, nói:

“Thứ nhất, ChangMin trước đây chưa từng đi học. Thứ hai, ta họ Jung không phải họ Kim. Họ Kim là umma của ChangMin.” YunHo nhướn mày nhìn JaeJoong bên cạnh đang cười trộm.

Chủ nhiệm lớp xấu hổ cười:

“Thật có lỗi a Jung tiên sinh, tôi cứ tưởng ChangMin theo họ ngài, không ngờ lại theo họ umma a.”

Hết lần này đến lần khác cứ bị gọi umma, JaeJoong khó chịu nói:

“Thầy giáo đừng nghe anh ấy nói lung tung. Chúng tôi đều là appa của ChangMin. Tôi họ Kim, tên là Kim JaeJoong. Anh ấy họ Jung, tên là Jung YunHo.”

Chủ nhiệm lớp tiếp tục xấu hổ cười cười:

“Kim ChangMin trước kia thật là chưa từng đi học?”

YunHo  lắc đầu.

“Có vấn đề gì sao? ChangMin thực dốt nát, học cái gì cũng không được sao?” JaeJoong khẩn trương hỏi.

“Này! Tui không phải anh, đừng có nghĩ tui cũng dốt nát giống anh.” ChangMin bất mãn nói.

“Không, là Kim ChangMin quá lợi hại. Giáo viên chúng tôi chưa kịp dạy gì ChangMin đã hiểu hết toàn bộ.” Chủ nhiệm nói xong, tán thưởng nhìn ChangMin.

“ChangMin thiếu gia thông minh giống thiếu gia mà.” YooChun cười.

ChangMin trừng mắt nhìn JaeJoong:

“Nghe chưa? Tui không có giống anh. Giống anh thì ngu ngốc muốn chết, học cái gì cũng không nổi!”

JaeJoong tức khí trợn mắt nhìn ChangMin, vươn tay muốn vò đầu nó lại bị YunHo để tay lên đầu, ôn nhu xoa xoa tóc JaeJoong, YunHo nói:

“Đừng dễ dàng bị ChangMin khích như vậy, nó sẽ càng vui vẻ thôi.”

JaeJoong nghe xong, ngoan ngoãn không đi gây sự với ChangMin nữa, cậu hướng nó thè lưỡi làm cái mặt quỷ.

“Bệnh.” ChangMin bĩu môi, sau đó quay đầu đi trộm nở nụ cười.

Kỳ thật ChangMin rất thích JaeJoong, đặc biệt là mỗi khi JaeJoong tức giận, lúc đó JaeJoong là đáng yêu nhất.