Thiên Vị Riêng Mình Em

Chương 4: Ngây thơ




Tháng 9, cuộc sống cấp 3 của Vân Nghê chính thức bắt đầu.

Từ nhà tới trường đều phải đi xe buýt, Vân Nghê mới đến Hoài Thành, chưa quen đường xá ở đây nên bình thường cô cùng Vân Phong đi học.

Chu Phi Tri, Phan Học và đám bạn thân cũng cùng nhau đi học, thỉnh thoảng gặp được Lục Kiêu Trần.

Cấp 3 là thời kì phản nghịch của thiếu niên. Vậy nên trốn học hay đến muộn là điều quá đỗi bình thường. Mấy hôm nay Vân Nghê không gặp được anh nên cứ nghĩ anh trốn học.

Vân Nghê thắc mắc hỏi anh trai, "Anh Kiêu Trần sao suốt ngày trốn học vậy ạ?"

"Đâu có đâu, nó đến trường từ sáng sớm rồi"

"A?"

"Có hôm 3,4 giờ sáng nó đã dậy rồi, luôn là người đầu tiên đến lớp", Vân Phong cười, "Thời gian Lục Kiêu Trần làm việc với nghỉ ngơi không ai có thể đoán nổi"

"......." Vân Nghê kinh ngạc.

Qua một thời gian ngắn, Vân Nghê đã hoàn toàn thích nghi được với hoàn cảnh sống ở đây. Ở thành phố lớn như Hoài Thành, áp lực học hành rất lớn nhưng cũng không vì thế mà cuộc sống trôi qua tẻ nhạt vô vị.

Buổi chiều thứ tư có tiết sinh tự do, trường quyết định lấy giờ đó cho các câu lạc bộ chiêu sinh.

Vân Nghê và Giang Nguyệt cảm thấy hứng thú, cùng nhau đi xem. Xung quanh sân trường náo nhiệt, người xếp thành hai hàng dài.

Hai người đang đi dạo, bỗng nhiên có một anh trai đi đến trước mặt, cười nói, "Hai em gái, các em có hứng thú tham gia ban quản lý của hội học sinh không? Ban của bọn anh đang thiếu người"

"Ban quản lý ạ?"

"Ừ, bình thường chỉ cần kiểm tra tiến độ dọn vệ sinh, giám sát các câu lạc bộ sinh hoạt,...v.v các thứ thôi, quyền lợi thu được rất lớn đó..."

Anh trai kia liên mồm mà nói, y chang mấy nhân viên bán hàng đang đẩy mạnh tiêu thụ. Vân Nghê và Giang Nguyệt không tiện từ chối, đành đồng ý đi qua đó xem xét.

Phó ban quản lý ngồi trước khu vực của nhà mình, sau khi nhìn thấy Vân Nghê, mắt anh ta sáng lên, kích động chọc chọc cánh tay người bên cạnh, "Nhìn kìa, em gái kia xinh đẹp quá! Lão Trương, mày gọi em gái đó đến đây đi"

Nam sinh bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đằng trước. Một lúc sau, anh ta thu hồi tầm mắt, điềm đạm nói, "Đừng có làm loạn, lấy phiếu báo danh đến đây đi"

Vân Nghê và Giang Nguyệt điền xong, đối phương nói ra thời gian địa điểm, trước khi phỏng vấn sẽ nhắn tin thông báo lại lần nữa.

Vân Nghê xoay người chuẩn bị đi, không cẩn thận lại làm đổ chồng giấy tuyên truyền.

Hoảng hốt xoay người lại định nhặt lên, không ngờ đằng sau đã có một cánh tay đỡ lấy.

Cô vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu lên thì thấy một nam sinh ôn nhuận như ngọc.

Phó Tinh Lạc khẽ nhấc khóe môi, "Không sao, không cần xin lỗi cũng không cần bồi thường đâu"

Cô nghe được ngữ điệu bông đùa trêu ghẹo của người kia, ngại ngùng gật đầu.

Phó Tinh Lạc nhìn bóng dáng hai cô gái vừa rời đi, cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên phiếu báo danh, dừng lại ở hai chữ "Vân Nghê" một lát.

- -------------------------

Hai ngày sau là cuối tuần.

Buổi sáng thứ bảy, Vân Nghê thức dậy, thấy Vân Phong đang đẩy va li đi ra khỏi phòng.

"Anh, anh đi đâu thế?"

Vân Phong nói anh muốn đi sang thành phố bên cạnh tham gia đại hội thể thao, mấy ngày tới không có nhà. Vân Nghê cổ vũ anh trai, "Anh, anh cố lên, phải giành được hạng nhất nhé!"

Vân Phong cười nhạo, "Chứ còn không thì sao? Còn em đấy, ở trường phải ngoan ngoãn biết chưa?"

"...................Hình như anh mới là người hay gây chuyện ở trường đấy!"

Vân Phong dí tay lên trán cô, "Mấy ngày này có chuyện gì thì nhắn tin cho anh, nếu có việc gì khẩn cấp thì đi tìm Lục Kiêu Trần hoặc bọn Lục Phi Tri nhờ giúp đỡ, rõ chưa?"

Vân Nghê cảm thấy cô không có chuyện gì cần người khác giúp đỡ hết. Nhưng trước mặt thì cứ gật đầu đồng ý anh trai cái đã.

Sáng hôm đó Vân Phong đi rồi.

Buổi chiều, Vân Nghê tới trường.

Hội học sinh hẹn cô phỏng vấn vào ngày hôm nay.

Phỏng vấn xong thì trời cũng gần tối. Giang Nguyệt muốn đi hiệu sách mua Ngũ Tam*, vừa vặn Vân Nghê cũng muốn mua một ít sách, vậy nên hai người tâm đầu ý hợp nắm tay nhau cùng đi.

*Ngũ Tam là quyển sách ôn thi đại học kinh điển hay xuất hiện trong mấy bộ txvt =))))

Vân Nghê nhắn tin cho Đỗ Cầm nói tối nay sẽ không về ăn cơm. Trùng hợp là ba mẹ cô tối nay cũng phải đi lấy hàng, tối muộn mới về.

Vân Nghê và Giang Nguyệt ăn cơm xong thì đi hiệu sách.

Chọn xong thứ mình cần mua, Giang Nguyệt không muốn về sớm, vì vậy hai người bọn cô vào thư viện ngồi.

"Cậu mua sách gì thế?", Giang Nguyệt tò mò hỏi.

"《 Gatsby vĩ đại 》". ngôn tình sủng

"Ồ... Tớ không thích đọc mấy loại sách này, tớ thích đọc tiểu thuyết. Hôm trước tớ vừa đọc được một bộ ngôn tình siêu hay. Càng đọc càng nghiện"

Vân Nghê cũng đã đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi, nhưng ngẫu nhiên mới đọc một hai quyển, không phong phú như Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt tay chống cằm, mê mẩn mà nói, "Tớ đọc xong cũng muốn yêu đương"

Vân Nghê kinh ngạc, nhưng ngay lập tức nói yêu sớm là không tốt.

"Bây giờ mọi người yêu sớm rất nhiều, thanh xuân ai mà không có người mình thích chứ. Nhưng mà tớ là tiểu tiên nữ ngoan ngoãn, nhất định sẽ không yêu sớm đâu", Giang Nguyệt bóp bóp khuôn mặt mềm mại của Vân Nghê, "Cậu nói xem, nếu cậu gặp được người mình thích, mà người kia cũng thích cậu, thì cậu có cùng người ta yêu đương không?"

Vân Nghê giật mình, trầm mặc.

Từ bé tới giờ cô chỉ biết vùi đầu vào học tập, chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng không biết cảm giác thích một người là như thế nào...

Nếu thực sự có một ngày như thế...

Cô không dám suy nghĩ nữa, đỏ mặt đẩy Giang Nguyệt ra, "Đọc, đọc sách của cậu đi"

Giang Nguyệt che miệng cười.

- -------------------------

Màn đêm dần bao phủ khắp nơi trong thành phố.

Cuộc sống trụy lạc về đêm của Hoài Thành chỉ vừa mới bắt đầu.

Ở vị trí trung tâm của tầng 2, an tĩnh hơn rất nhiều những chỗ khác.

Một nam sinh tóc hồng giơ ly rượu đến trước mặt những nam sinh khác, vẻ mặt nịnh nọt, "Các vị đại ca, em đây tự uống, xin nhận lỗi với mọi người. Là lỗi của bọn em, rất xin lỗi anh Giả Phi"

Trên ghế sô pha, Chu Phi Tri lạnh mặt nhìn anh ta, "Một câu xin lỗi là xong? Hôm qua không phải còn rất hung hăng mắng anh em tao à?"

"Đó chỉ là hiểu lầm..."

_____________

Tan học ngày hôm qua, Giả Phi đi ra từ cửa sau của trường, gặp phải mấy tên lưu manh. Đối phương hỏi cậu ta có phải là Giả Phi không, cậu ta gật đầu, chưa hiểu chuyện gì đã bị mấy tên lưu manh kia đánh.

Chờ Chu Phi Tri gọi anh em tới, đánh lộn mới kết thúc.

Không biết ai truyền đi rằng Giả Phi theo đuổi một cô gái, vừa hay cô gái đó là bạn gái của một trong mấy tên lưu manh kia.

Sau đó, mấy tên kia mới biết mình nhận lầm người.

Đám Chu Phi Tri là phú nhị đại không ai dám trêu chọc. Đêm nay biết bọn họ tụ tập ở đây, đám lưu manh kia hoảng sợ đến xin lỗi.

Tóc hồng rót rượu cho đám người Chu Phi Tri, "Rất xin lỗi, lúc trước bọn em không tìm hiểu kỹ càng đã lao vào đánh nhau, tiền rượu hôm nay chúng em trả, mọi người uống thoải mái"

Có người cười cười, chỉ vào Chu Phi Tri, "Quán này là nhà nó mở, cmn mày trả cái gì mà trả?"

"..........."

Chu Phi Tri cười cười, nhìn về phía nam sinh mặt sẹo từ nãy giờ không nói lời nào, "Mày bị câm à? Xin lỗi không có thành ý gì hết"

Nam sinh mặt sẹo trầm mặt, ngẩng đầu liếc nhìn một góc hẻo lánh của sô pha....

Lục Kiêu Trần ngồi ở một góc, chân dài lười biếng duỗi ra, mí mắt cụp xuống nhìn ly rượu, thần sắc mệt mỏi, một câu cũng chưa nói.

Nam sinh mặt sẹo đã từng nghe rất nhiều chuyện về Lục Kiêu Trần từ miệng người khác.

Anh ta biết, người có tiếng nói lớn nhất ở đây chính là người này.

Vài giây sau, nam sinh mặt sẹo chậm rãi phun ra một vòng khói, chậm chạp mở miệng, "Anh là Lục Kiêu Trần?"

"Chúng ta có nhiều điểm giống nhau, cho tôi chút mặt mũi, chuyện này cứ vậy cho qua, được không? Sau này, tôi bảo kê cho mấy người"

Lục Kiêu Trần để ly rượu lên bàn, lười biếng nhấc mí mắt lên nhìn anh ta, không để ý, hỏi, "Mày là ai?"

Một câu nói có ý khinh thường, cũng đủ khí mạnh mẽ của đại ca.

Sắc mặt nam sinh mặt sẹo nháy mắt đen lại.

Lục Kiêu Trần nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên, "Nếu không chúng ta đánh một trận, xem xem từ nay về sau ai bảo kê ai?"

Nam sinh mặt sẹo tức đến mắng chửi người, định động thủ đánh nhau thì bị anh em xông lên cản lại.

....................

Nửa tiếng sau, nam sinh mặt sẹo cùng anh em rời đi.

Đám người kia không dám đánh nhau, xin lỗi Lục Kiêu Trần rồi hứa ngày mai sẽ mang đám anh em đến tận nơi xin lỗi Giả Phi.

Đám lưu manh kia đi rồi, trong phòng cũng không còn hứng thú nữa, uống đủ rồi cũng tạm biệt nhau về nhà.

Đi ra khỏi quán, Chu Phi Tri vỗ vai Lục Kiêu Trần, "Mày ở đây chờ tao, tao vào nói với quản lý một tiếng"

Lục Kiêu Trần liếc cậu ta, "Nhanh lên"

"Biết rồi biết rồi, không làm chậm trễ chuyện ngủ của mày đâu"

- -----------------------------

Trong thư viện, Vân Nghê và Giang Nguyệt vùi đầu vào đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn thời gian, thế mà đã 9 rưỡi rồi.

Nhà Giang Nguyệt ở ngay gần trường. Cô nàng hỏi Vân Nghê, "Cậu về nhà kiểu gì?"

"Tớ đi xe buýt về nhà"

"Ừ, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé! Ngày mai gặp lại"

"Ừ, ngày mai gặp lại"

Sau khi tách ra, Vân Nghê đi đến trạm xe buýt.

Đi qua một con đường, ánh mắt nhanh chóng bị quán hàng chăng đầy dây điện nhấp nháy đủ màu sắc rực rỡ hấp dẫn.

Phong cách trang trí của quán hàng rất bắt mắt, tên 'Sóng ngầm'. Có rất nhiều nam nữ thanh niên ra vào, là quán hàng đông đúc nhất trên con phố này.

Vân Nghê nhận ra quán này hình như là quán bar thì nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cảm thấy nơi này rất lộn xộn.

Đi đến trạm xe, vẫn còn nhiều người chờ xe như cô. Nhưng cô phát hiện, chuyến xe đi qua trước cửa nhà cô đã đi mất tiêu!

Trong lòng hoảng hốt.

Chờ thêm vài chuyến xe nữa đi qua, thế mà thật sự vẫn không có chuyến xe cô cần QAQ

Sau đó trước mặt Vân Nghê dừng lại một chiếc xe taxi ma. Nhìn bộ dạng sốt ruột của Vân Nghê, hắn ta xuống xe hỏi cô, "Em gái, em muốn đi đâu?"

Người hỏi cô là một ông chú béo, bụng phệ. Cô sợ hãi lùi lại, lắc đầu, "Không cần đâu ạ. Cảm ơn chú"

"Giờ này không còn xe nữa đâu. Để chú đưa cháu về"

Buổi tối có rất nhiều kẻ xấu.

Vân Nghê cảm giác không an toàn, sợ dính phải âm mưu của người lạ, nhỡ bị đem bán lên rừng sâu thì sao?

Cô kiên quyết lắc đầu từ chối. Ông chú kia thấy cô quả quyết như vậy đành phải lắc đầu bỏ đi.

Vừa nãy cô đã gọi điện cho ba mẹ rồi. Ba mẹ nói hai người vẫn còn đang đi lấy hàng chưa về. Cô cũng không muốn làm phiền bọn họ, ngoan ngoãn đứng chờ taxi.

5 phút trôi qua, vẫn không có chiếc taxi nào...

Ông chú tài xế kia lái xe được một vòng, quay lại vẫn thấy Vân Nghê đứng đó chờ liền hét to gọi cô có muốn đi hay không.

Vân Nghê hoảng sợ chạy đi.

Tâm ý hoảng loạn, cô quay đầu lại nhìn thì bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc trước của quán bar 'Sóng ngầm' vừa nãy...

Bóng lưng Lục Kiêu Trần đơn bạc, áo đen ngắn tay ngồi trên chiếc xe máy chưa khởi động.

Anh móc từ trong túi ra một hộp thuốc lá, cho lên miệng ngậm, cắn cắn, chiếc bật lửa kim loại trong tay phát ra tiếng 'tanh tách', ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc. Ánh sáng le lói lúc được lúc không chiếu sáng đôi mắt đen nhánh của anh.

Vân Nghê không ngờ ở chỗ này có thể gặp được anh.

Chưa kịp tự hỏi vì sao anh ở đây, trong đầu liền bật lên ý nghĩ nhờ anh giúp đỡ.

Nhưng mà, anh ấy sẽ giúp cô sao....

Do dự một lát, cô lấy hết cam đảm đi đến trước mặt anh.

Mấy cô gái bên cạnh đều bị Lục Kiêu Trần hấp dẫn, rất muốn tiến đến làm quen. Thế nhưng ai ngờ chưa kịp đi thì đã thấy một em gái chạy tới trước mặt Lục Kiêu Trần.

Lục Kiêu Trần đang đắm chìm trong thế giới của mình, bỗng nhiên một giọng nói mềm mại ấm áp của cô gái truyền đến

"Anh, anh Kiêu Trần..."

Lục Kiêu Trần giật mình.

Vân Nghê đối diện với ánh mắt của anh, nói một câu rất dài

"Anh Kiêu Trần, làm phiền anh... có thể gọi giúp em một chiếc taxi được không ạ? Lúc em đi ra từ thư viện, xe buýt đã đi mất rồi, taxi ngoài đường thì đều kín khách. Hay là nếu anh tiện thì cho em quá giang được không ạ?"

Lục Kiêu Trần không tiếng động nhìn cô vài giây, đuôi lông mày hơi nhướng lên, "Vì sao tìm anh nhờ anh giúp?"

Vân Nghê không hiểu vì sao anh lại hỏi vấn đề này, có chút ngây ngốc.

Khóe môi cô giật giật, ngập ngừng nhẹ giọng, "Trong nhà em không có ai, anh trai em đi sang thành phố khác mất rồi, không còn ai giúp em hết..."

Vẫn thấy anh không có phản ứng gì, Vân Nghê nghĩ đến ngày thường khi muốn ai đó giúp đỡ mình, giọng nói cần mềm mại hơn một chút

"Xin anh đó, anh giúp em một chút đi mà~ Mấy anh trai đều nói anh là người tốt, rất nhiệt tình, anh trai em cũng nói nếu có việc gì thì tìm anh giúp..."

Đôi mắt cô gái hơi ánh lên ánh nước, lông mi run rẩy. Tâm trạng hơi sốt ruột nên khóe mắt phiếm hồng, đôi môi mềm mại đỏ hồng như quả anh đào.

Bày ra bộ dáng mềm mại ngoan ngoãn.

Lục Kiêu Trần nhìn cô, đầu quả tim bị cào ngứa.

Nghe xong câu nói "anh là người tốt" kia, thiếu niên khẽ nhếch môi, âm thanh mang chút buồn cười ý vị hỏi cô

"Ai nói với em anh là người tốt?"

- -------------------------------

Lời của editor: Văn án tới văn án tới rồi =)))))))) editor edit đến đâu đọc tới đó nên không biết nam phụ có phải Phó Lạc Tinh hay không:v nhưng nhìn giống lắm TvT