Thiên Vị Ánh Trăng

Chương 5




Cô ấy biết nấu ăn, chỉ là thường ngày tôi đều chủ động vào bếp, chúng tôi một người rửa rau, một người cắt rau, thím Vương đứng trong phòng khách mỉm cười nói: "Hai vợ chồng trẻ tình cảm thật tốt."

 

Động tác của Mạnh Tư Nguyệt sẽ ngừng lại một chút, rồi va phải ánh mắt đầy ý cười của tôi, sau đó nhẹ nhàng cúi mắt xuống.

 

Chúng tôi vốn là cặp vợ chồng mới cưới, cô ấy sẽ không kỳ vọng quá nhiều vào tôi, nhưng vì chưa hiểu nhiều về tôi, khi phát hiện tôi không có ác ý, sẵn lòng dành cho tôi sự tin tưởng quý báu.

 

Chú Trần bên phải thích gọi tôi đi câu cá, kỹ thuật của tôi không tốt nhưng rất kiên nhẫn, chống cần câu trò chuyện với chú Trần cả buổi chiều cũng không tỏ vẻ sốt ruột chút nào.

 

Chú Trần cười tươi chia cá mình câu được cho tôi, tôi cũng không từ chối, xách xô về nhà hỏi Mạnh Tư Nguyệt: "Tư Nguyệt, uống canh cá hay ăn cá kho?"

 

Mạnh Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn tôi, ánh nắng chiếu rọi vào đôi mắt đen của cô, lộ ra vài phần sững sờ.

 

"Tại sao vậy?" cô hỏi tôi, "Em tưởng anh thích Hứa Như Ninh."

 

"Tại sao vậy," tôi học giọng cô, hỏi lại cô, "Anh đã làm chuyện như vậy với em, em vẫn sẵn sàng tin tưởng anh?"

 

Mạnh Tư Nguyệt sững sờ.

 

"Em cũng là nạn nhân," cô lắc đầu, "Anh cũng bị chuốc thuốc mà."

 

"Anh trước đây thực sự đã từng thích Hứa Như Ninh," tôi ngồi xổm xuống dưới đất cạo vảy cá, "Nhưng em đã gả cho anh rồi."

 

"Họ nói, đại thiếu gia Giang gia là một công tử phong độ nhẹ nhàng như ngọc," Mạnh Tư Nguyệt nói, "Anh… không giống như em tưởng tượng."

 

"Anh không phong độ nhẹ nhàng như ngọc sao," tôi làm bộ mặt bị tổn thương, "Hay anh không phải là công tử phong độ?"

 

Cô dường như không ngờ tôi sẽ nói vậy, không nhịn được, khẽ cong khóe môi: "Em không có ý đó."

 

"Anh sẽ bảo vệ em," tôi đứng dậy, chăm chú nhìn cô, "Em muốn làm gì, anh đều sẽ giúp em."

 

Là vì trách nhiệm, hay vì tình cảm.

 

Cô không hỏi thêm.

 

Buổi tối, chúng tôi ngồi trên xích đu trong sân ngắm sao, gió mát hiu hiu, tôi lơ mơ buồn ngủ, chợt cảm thấy có chiếc áo mỏng khoác lên người.

 

"Thực ra từ lâu em đã không tin những lời như vậy rồi," ngón tay lạnh lẽo của cô gái nhẹ nhàng chạm vào má tôi, khẽ vuốt, rồi từ từ buông xuống, hơi thở ấm áp ở gần tôi, "Nhưng vẫn cảm ơn anh."

 

"Anh là người đầu tiên nói với em những lời này, có lẽ cũng là người cuối cùng," giọng nói của cô dần dần nhẹ đi, "Nếu như…"



 

Tôi biết cô muốn nói gì.

 

Nếu như câu chuyện không bắt đầu tồi tệ đến vậy, nếu như chúng tôi không quen nhau theo cách này.

 

Nếu như—

 

Nếu như không phải vì, tôi là Giang Mục Ngôn.

 

(3)

 

Chúng tôi đã trải qua hai tháng không ai quấy rầy ở thành phố phía Nam. Khi trở về kinh thành, việc đầu tiên tôi làm là đưa Mạnh Tư Nguyệt đi thi.

 

Tin tức chúng tôi trở về kinh thành lan ra, điện thoại của tôi bị gọi đến nổ máy.

 

Trước tiên là Giang gia, mẹ Giang run rẩy vì giận qua điện thoại: "Đứa con bất hiếu này..."

 

Tôi bình tĩnh quan tâm nói: "Mẹ từ từ thôi, đừng tức giận hại sức khỏe."

 

Mẹ Giang: "Hai tháng nay con đã làm gì?"

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Tôi: "Đi tuần trăng mật."

 

Mẹ Giang: "…………"

 

Bà còn chưa nói xong đã bị cha Giang giật lấy điện thoại.

 

Cha Giang thì không phản ứng nhiều, dù sao tôi cũng không làm chậm trễ công việc, còn đưa công ty hoàn thành vài dự án.

 

Ông chỉ ám chỉ hỏi tôi: "Nghe nói gần đây con bận rộn vì chuyện của Mạnh Tư Nguyệt? Tình cảm vợ chồng tất nhiên quan trọng, nhưng cô ta chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, đừng vì cô ta mà chậm trễ công việc chính."

 

Tôi qua loa đáp: "Vâng, con biết rồi, hiểu rồi."

 

Cúp điện thoại, hội bạn bè nhựa cũng nghe tin tìm đến.

 

Có vài người hứng thú hỏi tôi có thực sự động lòng với Mạnh Tư Nguyệt không, có vài người là kẻ theo đuổi của Hứa Như Ninh, trách tôi sao có thể phớt lờ Hứa Như Ninh.

 

Mạc Phong còn giận dữ hơn: "Cậu cứ thế mà bỏ rơi Ninh Ninh ở kinh thành hai tháng sao?! Giang Mục Ngôn cậu còn là người không, cái cô Mạnh Tư Nguyệt kia có gì tốt chứ, đã bỏ bùa mê gì cho cậu à?"