Thiên Vị Ánh Trăng

Chương 1




Tôi xuyên thành một tên tra nam bỏ vợ bỏ con, lúc nào cũng nhớ mãi không quên về bạch nguyệt quang, lăng nhăng không dứt.

 

Trong buổi họp mặt gia đình, bạch nguyệt quang sau lưng tôi mím chặt môi, đáng thương vô cùng: “Thôi, chị Mạnh cũng không cố ý hất nước trái cây lên người em đâu...”

 

Cha mẹ bên cạnh thì cười lạnh mỉa mai: “Loại đàn bà không ra gì.”

 

Bạn bè bên cạnh nói với giọng đầy ác ý: “Mạnh Tư Nguyệt, trước kia đã thích làm mấy trò này rồi, bây giờ vẫn tưởng Giang Mục Ngôn sẽ mắc bẫy à?”

 

Nói xong, một đám người nhìn về phía tôi, ra hiệu bảo tôi nói gì đó.

 

Còn tôi nhìn cô gái đứng đối diện, theo phản xạ nói “Chào em, bà xã.”

 

01

 

“Thấy ngôi sao kia không? Điều ước của ngươi là bảo vệ cô ấy bằng mọi giá.”

 

Khi tỉnh dậy, đầu óc tôi mơ hồ chỉ nhớ câu nói này.

 

Ký ức của nguyên chủ và tình hình cơ bản của thế giới tràn vào như nước thủy triều, tôi còn chưa kịp suy nghĩ về hoàn cảnh của mình thì đã nhìn thấy cô gái đứng đối diện.

 

Trên đầu cô ấy có một ngôi sao ảm đạm, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp không chút sức sống, trông thê thảm và đáng thương.

 

Đây là một buổi họp mặt lớn, bên cạnh cô ấy không có một ai, tất cả mọi người đều lấy tôi làm trung tâm, đứng đối diện cô ấy, chỉ chỉ trỏ trỏ với khuôn mặt chế giễu.

 

Cô gái bên cạnh kéo tay áo tôi, giọng nói yếu ớt: “Thôi đi Mục Ngôn ca, chị Mạnh cũng không cố ý đâu, vốn dĩ em xuất hiện ở đây đã không phù hợp rồi...”

 

“Đừng tưởng gả vào nhà họ Giang của ta là yên thân,” quý phu nhân bên cạnh có vẻ khinh thường, “thứ không lên được mặt bàn, chẳng trách Mục Ngôn không coi ra gì.”

 

“Mạnh Tư Nguyệt, lúc đó dùng chiêu này,” một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ mặt chế giễu cũng lên tiếng, “bây giờ còn muốn dùng chiêu cũ nữa sao?”

 

Nói xong, một đám người quay đầu nhìn về phía tôi, ra hiệu bảo tôi nói gì đó.

 

Còn đang mơ màng, tôi bỗng ngừng lại, theo phản xạ chào hỏi cô gái: “Chào em, bà xã.”

 

Cô gái phía sau cười bí ẩn bỗng khựng lại.

 

Biểu cảm của quý phu nhân cũng cứng đờ.



 

Người đàn ông trẻ: “... Giang Mục Ngôn?”

 

“Ơ này,” tôi tỉnh lại, thu lại vẻ mặt, tháo chiếc áo khoác vest đang mặc, nhẹ nhàng khoác lên vai Mạnh Tư Nguyệt, “Lạnh không bà xã, chỗ này máy lạnh mạnh quá.”

 

Mạnh Tư Nguyệt sững sờ nhìn tôi, đôi mắt to tròn tròn xoe.

 

“Mục Ngôn ca...” Bạch nguyệt quang Hứa Như Ninh bị tôi bỏ lại phía sau không thể tin nổi nhìn tôi, hốc mắt đã đỏ lên.

 

Tôi lập tức hiểu ý cô ta, an ủi: “Cô xuất hiện ở đây thực sự không hợp, nhưng biết sai mà sửa là tốt, sau này đừng xuất hiện nữa là được.”

 

Bạch nguyệt quang đứng tại chỗ, muốn chạy lại thấy xấu hổ, chỉ có thể lấy tay che mặt khóc rưng rức.

 

“Mục Ngôn,” mẹ Giang không đồng tình nhìn tôi, “con nói gì vậy, Như Ninh từ nhỏ đã lớn lên cùng con, dù không phải người nhà họ Mạnh nữa, cũng được xem là người nhà ta...”

 

“Mẹ, không ổn đâu,” tôi ra vẻ khó xử, “con tuổi này không hợp để có thêm một người mẹ nuôi.”

 

“Phì…”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Tại buổi tiệc, có người không nhịn được cười thành tiếng.

 

“Giang Mục Ngôn!” Bạn thân của tôi, Mạc Phong tức giận, “Cậu bị ma nhập hay gì thế! Cậu quên những chuyện Mạnh Tư Nguyệt đã làm với Như Ninh à? Cậu cưới cô ấy đã là hết lòng tốt, giờ cậu còn muốn vì cô ấy mà làm Như Ninh và bác gái đau lòng sao!”

 

“Cô ấy gả cho tôi mới là hết lòng tốt,” tôi cuối cùng cũng tiếp nhận hết ký ức, nói với cảm xúc chân thật, “Mạc Phong, cậu đừng nói nữa, tôi thừa nhận, tôi chính là người có não yêu đương, có vợ không cần mẹ.”

 

Mạc Phong: “…”

 

Mẹ Giang có vẻ như đã sắp bị tôi làm cho tức đến ngất đi, mắt lật ngược về phía sau, Hứa Như Ninh bên cạnh vội vàng đỡ bà, mọi người xúm lại, lại một phen hoảng loạn.

 

Không còn ai chú ý đến tôi nữa, tôi quay đầu nhìn về phía Mạnh Tư Nguyệt, mắt sáng rỡ: “Bà xã, về nhà chứ?”

 

Ngôi sao tôi cần bảo vệ là vợ tôi, trên đời này còn có điều gì may mắn hơn nữa không?

 

Mạnh Tư Nguyệt ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ừ.”

 

Cô ấy có vẻ không gần gũi với tôi, nhưng cũng không tháo áo khoác trên vai xuống, im lặng theo sau tôi.