Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Vân Thạch

Chương 60: Truy bắt




Chương 60: Truy bắt

Làm sao t·ú b·à để cho đôi bàn tay dơ bẩn của lão ta sờ vào thân thể mình, lướt người lui về, ánh mắt nhìn chằm chằm lão ta, vẻ mặt tức giận lao đến tung quyền.

Nhưng nét mắt lão ta không hề có một chút thay đổi nào, đưa tay lên nhẹ nhàng ra chiêu, linh khí kéo vào về dồn dập tạo nên hư vô bàn tay to lớn đánh thẳng về phía quyền cước bé nhỏ của t·ú b·à.

Lão Triều Sơn nhận thấy nguy hiểm cho t·ú b·à, ông lao tới đưa kiếm nhẹ nhàng chém xuống, linh khí như bị cắt đứt, bàn tay to lớn bỗng dưng tan biến.

Bản thân dùng đến ba phần thực lực mới phá được chiêu vừa rồi, nhận thấy điều bất thường lão Triều Sơn tra hỏi lão ta.

"Khải Đạo, ngươi che giấu tu vi. Chiêu thức vừa rồi ta đã dùng lực lớn hơn Nguyên Anh trung kỳ mới phá được, cảnh giới của ngươi Nguyên Anh viên mãn gần với Bán Tiên?"

Từ xa đi tới Đá Quý nghe bọn họ nói tới cảnh giới Bán Tiên, cậu thắc mắc hỏi mọi người.

"Bán Tiên là gì, trong sách làm gì có cảnh giới này."

Thiên Quyền giải thích:

"Cái này ta biết. Cha ta nói người tu hành sau khi đạt cảnh giới Nguyên Anh viên mãn lĩnh hội Tiên Thể để bước vào cảnh giới Bán Tiên."

Sau khi nhìn thấy cảnh phụ thân cậu một chém c·hết con cá ở hang động, Thiên Quyền về nhà liên tục hỏi cha mình về cao thủ Nguyên Anh cảnh giới có những gì làm sao để vượt qua.

Cha cậu ta dù chưa từng đột phá Nguyên Anh viên mãn, nhưng nhờ vào đan dược luyện chế làm quen được Bán Tiên, cảnh giới này giống như nữa bước thành tiên, khác xa với nguyên anh một trời một vực, sức công kích như phá hủy mọi thứ.

Tú Bà cười lớn: “Ha! Ha! gần Bán Tiên thì đã sao, các huynh đệ, mọi người theo ta tiêu diệt chúng.”

Năm vị đại diện hướng về lão Khải Đạo tung chiêu kiếm pháp, quyền pháp uy lực kinh người, chiêu thức v·a c·hạm trên bầu trời nổ ầm ầm, thành viên hiệp hội đứng bên dưới chấp nhận mệnh lệnh, hơn trăm tu hành giả hướng về cổng lao đến, từ bên trong khoảng ba mươi tên lao ra chống đỡ.

Đám người Đá Quý tham gia vào tiêu diệt được ba bốn tên luyện khí, thế cục bên dưới đã rõ, thành viên hiệp hội hầu như đánh cho nhóm người kia tơi tả, trưởng quầy bị mười người cảnh giới trúc cơ viên mãn, kèm theo ba vị kim đan đè đầu mà đánh, hắn không kịp đáp trả đã thương tích đầy mình, đưa tay đầu hàng do hắn nhìn thấy chủ nhân đã tháo chạy.



Vài phút trước lão Khải Đạo dù tu vi Nguyên Anh đại thành nhưng lão dùng đan dược mới tấn cấp chưa bao lâu, cảnh giới không ổn định, bị năm người vây đánh, lão đánh trả làm trọng thương được hai người, cảm thấy tình thế bất lợi lão bỏ chạy trong rừng, hướng lão chạy là khu rừng Hóa Tinh.

Các thành viên hiệp hội dọn dẹp chiến trường bên trong lẫn ngoài, bắt những người còn sống về nhà giam ở trụ sở. Nhiệm vụ thúc thúc giao cho cậu coi như hoàn thành, cậu theo Thiên Quyền quay về.

Lão Khải Đạo bị ba người truy đuổi, chấp nhận rủi ro đi xuyên qua rừng Hóa Tinh bước vào lãnh thổ phía bắc Yêu Tộc được gọi là Không Vũ, linh khí ở đây rất nồng, bên dưới mặt đất hầu hết đều là các hồ nước lớn, vài ngọn núi, đất đỏ bao quanh một vùng, sét đánh vang trời, không trung lơ lững những khu vực lớn.

Từ xa một tên Bạch Kim Điểu với đôi cánh to lớn ở cảnh giới Kim Đan, phía sau hơn trăm binh sĩ yêu tộc có cánh bay tới, nhờ vào hai cánh yêu tộc có thể bay trên không trung mà không cần lĩnh hội ngự không ở cảnh giới Nguyên Anh như nhân tộc.

Bạch Kim Điểu hét lớn về phía bốn người bọn họ.

“Con người! đến từ đâu hãy quay về nơi đó, nơi đây là lãnh Thổ Yêu Tộc.”

Lão Triều Sơn không ngờ lần thứ hai bước chân vào lãnh thổ Không Vũ để bắt người, lần trước là thỏa hiệp và ký hiệp ước hòa bình, nhận thấy đám yêu tộc sắp gặp nguy hiểm lão lên tiếng cảnh báo.

“Kim Điểu cẩn thận, chúng ta đang truy bắt kẻ làm trái hiệp ước hòa bình hai bên.”

Lời nói vừa dứt tên Kim Điểu chưa kịp phản ứng, khoảng cách khá gần với lão Khải Đạo một chiêu đã miểu sát, Kim Điểu máu nhượm khắp lông vũ bay tứ tung trên bầu trời, thân xác rất nhanh đã chạm đất, cả đám binh lính theo sau tá hỏa thay nhau chạy trốn.

“Một đám tép riu mà cũng dám cản đường ta.”

Lão lao vào tàn sát đám binh lính Yêu Tộc không nương tay, k·hông k·ích t·iếng n·ổ vang lên xác c·hết như mưa rơi xuống.

Bao công sức thỏa thuận hòa bình với Yêu Tộc lại bị lão ta phá vỡ, giờ lại dám ra tay tàn ác ở lãnh thổ Yêu Tộc, phía sau lão Triều Sơn rất tức giận.

“Ngươi! Ngươi! Dừng tay lại ngày, quay đầu là bờ.”

Mặt cho tiếng hét như thế nào, lão ta vẫn ung dung lao về phía trước, trên đường đi gặp Yêu Tộc là g·iết, máu nhượm đỏ trên áo, tiếng kêu của yêu tộc vang khắp không trung.



Quác… Quác...

Nơi cao nhất lãnh thổ Khổng Vũ, Chiến Linh Điện bên trong điện người phụ nữ rất trẻ nhưng không đoán được độ tuổi, phía dưới năm vị cuối đầu lần lượt là Đại Công, Nhị Hồ, Tam Linh, Tứ Rùa, Ngũ Thử.

“Bẩm Hồng Điệp Yêu Tiên, vẫn chưa có tin tức của lão nhất Hạc với hoàng nương Lạc và con gái Tiểu Điệp.”

Hồng Điệp Yêu Tiên cảm thấy tội lỗi, nhiều năm trước vì cuộc tranh giành quyền lực giữa hai phe Tiên Hạc và Yêu Diệp, đã lỡ mất con gái. Năm đó sợ chiến sự thất bại quân Yêu Diệp phải rút lui, mỗi người một nơi chia cách sư muội, đại huynh đưa con gái chạy trốn, đến nay đã mười mấy năm, chiến sự đã hết hai phe hợp nhất làm một lấy tên Yêu Tiên.

“Các ngươi lui xuống đi, tiếp tục điều tra cho ta. Năm đó ta sợ đám Tiên Hạc nhận ra huyết mạnh nó nên đã phong ấn, hiện tại phong ấn đã yếu nếu nó ở gần mọi người cảm nhận được.”

Bên ngoài một tên yêu tộc hớt hải chạy vào thông báo

“Bẩm Nữ Hoàng bên ngoài có nhân tộc xâm nhập, tiêu diệt hơn trăm binh lính chúng ta.”

Đại Công nắm lấy tên yêu tộc tức giận quát lớn.

“Cái gì, không phải trước đó ta với lão tứ đích thân tới cảnh cáo và chúng đồng ý thỏa thuận không vào lãnh thổ yêu tộc rồi. Tại sao dám tới tận đây? Thật không thể chịu nổi cục tức này, ngươi dẫn đường.”

Sau lưng hắn xuất hiện một cánh hình quạt, một phát đập nhẹ xuống bay tít lên trời cao, tên yêu tộc bị tóm sợ xanh mặt tay chỉ về phía trước, trên không trung hắn đập nhẹ cánh vận tốc đẩy nhanh như âm thanh, chỉ nghe thấy tiếng vù vù, tích tắc khoảng cách giữa hắn và lão Khải Đạo chỉ còn năm mươi mét.

Nhìn thấy tên đó Lão Triều Sơn xanh mặt, không ngờ tên Bán Yêu Tiên lại xuất hiện nhanh đến thế, năm đó trận chiến lớn tưởng đâu Dạ Long Thành Chiến thắng, đâu ngờ vừa tiêu diệt xong thủ lĩnh yêu thú, chưa kịp thở một hơi đã xuất hiện hai đại năng Yêu Tộc, may sao họ chỉ đang tìm kiếm người nào đó, nên lão đồng ý hợp tác và ký hiệp định hòa bình.

Đại Yêu Tiên phất nhẹ cánh tay, lông vũ từ trên người lao ra hình thành một vòng tròn bắt gọn lão Khải Đạo, trong chiếc lồng bằng lông vũ lão ta tung chiêu cố phá nó nhưng vô dụng.

Đại Yêu Tiên tức giận nhìn vào lão già đang bị giam dữ.

“Ngươi đừng vùng vẫy nữa, không đạt cảnh giới Bán Tiên đừng mong thoát khỏi. Hừ! Ngươi g·iết tộc ta, ngươi đoán được cái giá phải trả chứ.”



Lão Triều Sơn kéo theo hai người bay tới quỳ cuối đầu chào.

“Đại Công, đã lâu không gặp, dạo này huynh khỏe chứ, đã tìm được tiểu cô nương đó chưa.”

Đại Yêu Tiên tỏ vẻ khó khăn trong tìm kiếm.

“Nhiều năm rồi vẫn chưa có tin tức gì, nếu ngươi có chút manh mối ta sẽ trọng thưởng.”

Lão Triều tươi cười đáp.

“Không có gì, ta có tin tức sẽ báo cho ngài, giúp đỡ ngài cũng giúp thành ta an bình. Kẻ này từng là huynh đệ ta, hắn buôn bán con dân ngài phạm vào hiệp định, ta mong ngài hãy giúp ta trừng phạt hắn.”

Hai chiếc lông vũ trên vai Đại Yêu Tiên một kích hướng về thái dương, một kích hướng về đan điền lão già bị giam.

Phập… Phâp…

“Xem như ta phế ngươi, mọi việc ác ngươi làm với con dân ta hãy để cho lão đệ này sử lý. Đã lâu không gặp Triều Sơn lão đệ, chúng ta đến thành ngươi uống rượu chứ, ta đã lâu không uống rất nghiện rồi.”

Đại Yêu Tiên thả tên yêu tộc quay về thông báo cho nữ hoàng đã sử lý xong việc ở đây, hắn đi về hướng Dạ Long Thành thăm dò tin tức tiểu nữ hoàng. Bốn người dẫn theo một tù nhân bay về hướng thành, rất nhanh nữa tiếng bọn họ đã tới thành, nếu so sánh theo tốc độ Đại Yêu Tiên chắc vài phút.

Hai người kia đưa tù nhân về giam giữ, Triều Sơn và Đại Công cùng nhau đến tửu quán quen thuộc, họ gọi một đĩa thịt gà với hai vòi rượu, vừa ăn vừa hàn huyên, chẳng mấy chốc cả hai đã uống hơn ba mươi vòi, cả hai đã lân lân bắt đầu kể chuyện xưa.

Đại Công kể về câu chuyện c·hiến t·ranh giữa Tiên Hạc và Yêu Điệp, mấy năm đầu chiến sự rất khó khăn, Yêu Điệp thất thế liên miên,…

Triều Sơn kể về hành trình đi tìm người kế thừa sức mạnh, gặp bao trắc trở khó khăn mới đạt được cảnh giới như bây giờ,…

Phủ Thiên Dược Các, mọi người đang ăn mừng cho chiến thắng, tiểu Nghịch rất thích ăn hồ lô kẹo đường, nên cậu nhờ Diệp Vân dẫn nó đi mua, đường đi trên phố bọn họ đi ngang qua hai người đang say tửu, bóng dáng thoáng qua cô nương xinh đẹp bồng theo đứa bé.

Phong ấn dường như lung lay, khí tức Yêu Tộc trên người Diệp Vân bay theo cơn gió, hướng về phía hai người ngồi trong tửu quán, trong cơn say Đại Công Yêu Tiên cảm thấy khí tức quen thuộc, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm rất kĩ, mọi người đi trên đường đều được hắn kiểm tra qua, bất ngờ thốt lên.

“Khí tức tiểu nữ hoàng! Triều Sơn ta tìm thấy tung tích người mà bao lâu nay ta nói người tìm đấy, ở trong thành này, ngươi giúp ta điều tra xem trong khoảng thời gian này ai đã đi ngang qua đây.”

Bóng dáng Diệp Vân dẫn theo Tiểu Nghịch cầm trên tay bốn cây kẹo hồ lô đường đã đi xa…