Chương 52: Quyền Vân Tinh Sơn
Bóng dáng Thiên Quyền tức giận chạy ra, vẻ mặt hùng hồn xem xem tên nào muốn gây chuyện ở đây, nhìn theo hướng cánh tay hai tên hộ vệ chỉ, tưởng là ai, hóa ra là tên Xà Kim chuyên dở trò đánh lén sau lưng người khác, hắn mất tăm m·ất t·ích không một dấu vết gần năm năm, bây giờ quay lại để trả thù ư?
Trong phủ Thiên Dược Các, người hầu tấp nập chuẩn bị thức ăn, họ đưa từng món từ trong bếp đi tới phòng lão gia với phu nhân, trong nhà bếp khói lửa bập bùng do Diệp Vân nấu nướng, nghe âm thanh ầm ĩ từ ngoài truyền vào, cô bưng một món ăn bước ra hương vị ngọt ngào lan tỏa, nhìn sang Lý Mạch luyện kiếm ở khuôn viên đất trống cất tiếng.
“Trưởng hộ vệ, huynh đi xem bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Thu thanh kiếm vào vỏ hắn cuối người đáp.
“Vâng, thưa thiếu phu nhân.”
Mùi thơm từ món ăn dạt dào ngang qua thính giác hắn, ôi hắn như lạc vào thế giới ẩm thực mộng mơ, tay nghề nấu nướng, chế biến của thiếu phu nhân thật đẹp mắt và rất ngon hơn hẳn thiếu chủ.
Công việc hằng ngày trong phủ đối với Lý Mạch rất nhẹ nhàng, buổi sáng tập luyện kiếm, đến chiều dẫn đám hộ vệ đi mua ít đồ dùng vật phẩm thiết yếu và số lượng lớn thảo dược, linh dược từ tán tu, hắn rất sợ thằng nhóc Tiểu Nghịch với Hạ Hải Cẩu, chuyên gia bào mòn túi tiền hắn.
Mỗi khi đưa hai người theo, hắn không kịp chi tiền mua đồ ăn vặt, toàn bị thiếu tiền mua bán thảo dược với linh dược, hắn nào dám không mua, cả gia đình Thiên Quyền cưng tiểu tử đó như đứa con đứa cháu của họ.
Hắn rời đi có vẻ lén lút chậm rãi, mà đâu có ngờ được thằng bé cáu kỉnh kia lại núp ở vườn hoa gần đó cùng với Hạ Hải Cẩu chơi trò trốn tìm, cái miệng nó há thật to.
“Ô... Cá đại lão, thúc thúc trưởng hộ vệ ra ngoài kìa!”
Ngoài cổng Thiên Dược Các người dân tụ họp đông đúc, họ bao quanh bàn tán về hai người đứng đối đầu nhau ở giữa, không ngờ Thiên Quyền từ lần nổi danh ngày hôm đó tới nay mới có kẻ ngu dốt khiêu chiến .
“Các ngươi đoán xem, tên lạ mặt kia có đánh thắng được người mệnh danh tinh thông về kiếm thuật không?”
“Xí! Cần gì đoán, chắc chắc Thiên Quyền đập hắn bẹp dí.”
“Đúng rồi chúng ta cố gắng ủng hộ Thiên Quyền biết đâu! Hắn cho ta vài viên đan dược ấy chứ.”
Mơ mộng nhận được đan dược cả đám tung hô.
Thiên Quyền toàn thắng... Thiên Quyền quyết thắng...
Nghe đám dân chúng cổ vũ, vẻ mặt Thiên Quyền hưng phấn, vừa nãy tính đập tên Xà Kim, ai ngờ kẻ lạ mặt tự nhận là sư huynh tên kia đòi khiêu chiến, lâu rồi chưa thử chiêu thức mới, rất đáng để tỉ thí với hắn.
Đứng cạnh hai hộ vệ gác cổng, Lý Mạch quan sát tình hình thiếu chủ chuẩn bị khiêu chiến, bất ngờ sau lưng có tiếng gọi làm hắn giật thoát tim.
“Thúc thúc trưởng hộ vệ! Mua kẹo... Mua kẹo!”
Đập tim mình vài cái lấy bình tĩnh, vừa rồi Lý Mạch cảm nhận như muốn rớt tim ra ngoài, thằng nhóc láu cá này chuyên lù lù hù hắn tức c·hết đây mà, giận muốn chửi nó nhưng cái bản mặt búng ra sữa làm hắn không mắng nổi.
“Ngươi...Ngươi! À thôi đứng đây đợi Nhị Sư Thúc ngươi tỉ thí xong ta mua cho.”
Hai người bên dưới bắt đầu lui ra chuẩn bị, không có người dẫn trương trình nên cả hai cùng đếm số.
3... 2... 1... Tiếp chiêu.
Luồng gió kéo tới quấn quanh Thiên Quyền tạo thành những hình thái q·uả c·ầu l·ửa bập bùng Linh Khí, cậu nhất tay lên trời kéo xuống, đám cầu lửa bị điều khiển hất tung vào không trung, từ bầu trời chúng rơi xuống ồ ạt t·ấn c·ông về phía kẻ địch.
Tên kia lướt vù vù tránh né những quả cầu và hướng về phía Thiên Quyền đâm tới.
Ầm... Ầm...
Quả cầu mạnh mẽ phá hủy nền đất, người dân đứng gần hốt hoảng kéo nhau chạy cách xa hai người họ khoảng mười mét.
Lo lắng an toàn cho người dân, Lý Mạch kêu Tiểu Nghịch nhờ Hạ Hải Cẩu dùng kỹ năng bảo vệ, nó tạo một vòng tròn bao bộc trận chiến.
Cách Thiên Dược Các không xa về hướng nam, dẫn đầu mọi người Đá Quý tò mò hỏi vị quản gia Tá Mão làm thế nào mà Thiên Quyền nổi tiếng.
Hai năm trước Dạ Long Thành tổ chức đại hội tỉ võ năm năm một lần, người tham gia phải đạt tiểu chuẩn, ngoài hai đại gia tộc và một số gia tộc nhỏ không ít thanh thiếu niên tham gia, cao thủ trẻ tuổi ẩn nấp xuất hiện, khuấy động danh tiếng toàn thành, quán quân là hai vị duyên lữ đáng sợ Quyền Vân Tinh Sơn.
Thiên Quyền sở hữu sức mạnh kiếm pháp tinh thông, kết hợp với Diệp Vân mang phòng vệ chắc chắn hơn ngon núi, đẳng cấp hai người mới ở mức Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng đẩy lui và chiến thắng rất nhiều người ở cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, kể từ khi đó người dân trong thành không ai không biết danh tiếng bọn họ.
Chưa hết vài sự kiện lớn khác tiếp diễn, trong đó có vụ việc Lĩnh Hách không tin sự mãnh mẽ từ hai người họ gửi thư khiêu chiến, vì tu vi cao nên hắn chấp hai người họ, diễn ra tại Đấu Trường Vinh Danh, trận chiến kết thúc cả hai bên hòa nhau, bùng nổ tin tức tu vi đôi tình lữ sánh ngang vị cao thủ Kim Đan.
Nhìn thấy ngọn kiếm óng ánh lao tới, vai trái Thiên Quyền lách nhẹ tránh né, tay phải đưa thanh kiếm đến trước ngực, đâm trượt mục tiêu tên kia xoay người nắm chặt chuôi kiếm dồn ép anh.
Bị thế đẩy lùi về sau, chân phải anh dậm mạnh mặt đất để giữ thăng bằng, cùng lúc người và kiếm nghiên xuống trượt khỏi khống chế, đưa chuôi kiếm đập mạnh vào bụng tên kia, quá tự tin việc áp sát Thiên Quyền, hắn nhận đủ một kích không nhẹ văng ra xa.
Trên tay thanh Hỏa Tức Kiếm bao bọc bởi ngọn lửa đỏ rực, Thiên Quyền nắm chặt nó lao tới, tên kia lom khom đứng dậy chỉ mũi kiếm xuống nền đất, hắn hất mạnh thanh kiếm lên cao, đem Linh Khí tụ thành hình dáng bán nguyệt chém tới.
Tạo lớp phòng thủ bằng cách xoay kiếm theo hình tròn với tốc độ cao, Thiên Quyền có một lớp giáp xích diễm bảo vệ.
Rầm...
Bụi đất mù mịt do hai kĩ năng gây nên, từ trong lớp bụi Thiên Quyền lao ra đưa kiếm chém xuống, tên kia bất chợt phản ứng đưa bảo kiếm ngang vai đón đỡ, v·a c·hạm mạnh ánh sáng tia lửa giao nhau lóe mắt.
Keng...
Đỡ được thanh kiếm nhưng đầu gối hắn đã quỳ xuống, miệng lẩm nhẩm một câu gì đó.
Linh Khí xung quanh bỗng dưng ngưng tụ, hình thành ảo ảnh một con vật to lớn đứng sau lưng hắn, bề ngoài nó có màu sắc xám trắng, hai cánh sải dài vương cao, đôi chân thon gọn thẳng đứng.
Bạch... Bạch...
Tiếng vỗ cánh vang lên, nó bay lơ lửng giữa không trung, hai cánh vỗ mạnh liên tục, xung quanh Linh Khí dao động, gió bắt đầu nổi lên, cuồng phong hội tụ hướng phía Thiên Quyền đánh tới.
Nhảy lui về sau anh tạo khoảng cách tránh xa hắn, đưa kiếm cắm mạnh xuống đất và rút lên làm đại địa rung chuyển, từ vết nứt do thanh kiếm tạo ra lan rộng, trạng thái như núi lửa sắp phung trào, bóng dáng một con vật nho nhỏ từ đó trồi lên, nó giống hệt người đá nhưng khắp mình toàn xích diễm.
Người đá cuối người nhặt từ trong vết nứt từng quả cầu hỏa diễm ném vào cuồng phong, ngọn lửa đốt cháy không khí nên sức gió dần yếu rồi tan biến.
Đi liền hai canh giờ, đám người Đá Quý cách phủ Thiên Dược Các khoảng vài chục mét, bước một đoạn nữa cậu bị đám đông chặn đường không thể đi tiếp, tên dân thường từ sau lưng cậu hấp tấp chạy tới chen lấn vào đám đông, cậu tiến tới đập vai hắn.
“Anh bạn, cho ta hỏi? Phía trước có chuyện gì vậy?”
Người đó quay đầu lại vẻ mặt phấn khởi đáp lời cậu.
“Ngươi không biết gì ư! Ở đó có người chiến đấu với Thiên Quyền.”
Không biết là ai cả gan dám khiêu chiến nhị đệ, cậu theo sau tên dân thường cùng mọi người chen lấn tiến về phía trước, bên cạnh Lĩnh Bạch hỏi thăm.
“Đá Quý, huynh đoán xem ai sẽ thắng.”
Dù bốn năm nay chưa từng gặp nhau nhưng danh tiếng của nhị đệ cao vậy chắc chắn năng lực chiến đấu không kém, cậu mỉm cười nắm tay cô gái.
“Phần thắng đương nhiên thuộc về Nhị Đệ ta rồi.”
Người dân xung quanh vây xem không ngờ hai người cùng triệu hồi kiếm pháp Huyết Mạch.
“Các ngươi đoán xem huyết mạch tên kia là chim gì thế?”
“Bảy phần giống loài Phi Ưng.”
“Không nó chắc chắn là Hải Âu.”
“Ha ha! Ta nói cho các ngươi nghe, Ưng hay Âu gì cũng sẽ tất tần tật thành chim nướng hết.”
Đứng ở giữa cổng Tiểu Nghịch chán ngắt cảnh đánh nhau, ngoài ăn với nghịch ngợm thì nó thích vẽ Linh Khí, quay quay cái đầu nhòm ngó xung quanh tìm cảm hứng, bất ngờ nhìn thấy đám người Đá Quý chen lấn bước ra, nó đập đập Hạ Hải Cẩu.
“Cá đại lão, Sư phụ ta đến rồi!”
Vỗ tay bốp bốp tươi cười nhảy nhót khi thấy cây kẹo hồ lô nằm trong tay sư phụ.
Kế bên trưởng hộ vệ thấy nó có phản ứng kì lạ, tưởng đâu cổ vũ cho Nhị Sư Thúc chiến thắng, hắn không chú ý lắm đến ánh mắt Tiểu Nghịch hướng về Đá Quý.
Vừa thoát khỏi dám người chen chúc, cậu thở một hơi dài nhẹ nhõm quan sát trận chiến, không tin vào mắt mình những gì vừa xảy ra, người đá ném lửa tựa như năm năm trước cậu thể hiện kĩ năng ném đá, cậu thật không ngờ nhị đệ cải tiến và sáng tạo kĩ năng hoàn toàn mới lạ từ chiêu thức vô dụng.
Hai người tu vi ngang nhau đều là Trúc Cơ viên mãn, tuy nhiên kiếm pháp Thiên Quyền có phần mạnh mẽ hơn, với khả năng sở hữu ngũ hành hệ hỏa, chiêu thức sử dụng phần lớn xuất hiện hỏa diễm.
Chính xác huyết mạch tên kia là loài Hải Âu, nó không tiếp tục sử dụng cuồng phong nữa, thay vào đó bay lơ lửng ở không trung, hai mắt đảo ngược một vòng, từ trên cao nó lao xuống rất nhanh, hai chân sải ra chộp lấy người đá nhỏ bé đứng dưới đất.
Cảm giác nguy hiểm Hỏa Linh nhảy vào vết nứt vừa đủ trốn, Hải Âu vồ hụt lao thẳng về phía trước, thoát khỏi móng vuốt nhọn hoắt, cái đầu nó ló ra nhanh chân phóng lên đứng trên đôi cánh to bự.
Đôi tay bé tí bắt đầu hành động kì lạ, nó nắm từng sợi lông trên người Hải Âu nhổ mạnh mẽ.
Giẫy giụa hai cánh nghiên qua nghiên lại, Hải Âu cố gắn tìm cách đẩy người đá xuống, bị nhổ lông nó đau đớn rống lớn.