Chương 47: Thạch Thần
Người dân bên dưới há hốc mồm khi nhìn thấy khung cảnh thanh đao trên tay tên bổ đầu bị vết nứt không gian nuốt chửng, sau đó xuất hiện từ trên cao chém xuống cổ hắn, chiếc đầu hắn lăn lóc đến trước mặt Đá Quý hai mắt vẫn còn trợn tròn nhìn chầm chầm, điều lạ hơn cậu cảm giác trên vai vừa có thứ gì đó đè lên, một con thú nhỏ nhắn xinh xắn rất dễ thương không có tính công kích nào, nhưng đám lính canh lại xem nó như thích khách mà rút v·ũ k·hí lao đến.
Nằm giữa trong đám đông tên Rồng Đất nắm giữ hai báu vật đã mất đi một, trong tay hắn quả trứng còn lại có dấu hiệu kì lạ, ban đầu hắn có cảm giác nóng ở lòng bàn tay, tiếp đó trên trời có thêm vài hiện tượng.
Bầu trời sáng bừng bỗng chốc thay đổi, nhiều hố không gian chứa những tia sét khắp nơi, từng tia năng lượng tê tái đánh xuống, nó chỉ nhắm vào quả trứng đặt biệt đang phát sáng, người dân xung quanh nhao nhao tản ra, họ lo sợ b·ị đ·ánh trúng nhưng tên giữ nó không may mắn như vậy, hắn bị đ·ánh c·hết tức thì, mùi khét từ lớp da cháy đen lan tỏa làm mọi người muốn ói.
Thời gian cứ như dừng lại, tất cả bọn họ đều chăm chú nhìn quả trứng phát sáng, không ai để ý đến Tinh Không Thú thứ nhất có động đậy, nó nhe hàm răng sắt nhọn cắn mạnh vào vai Đá Quý, cảm giác đau nhói từ trong lớp áo làm cậu thét lên.
Aaaa!
Tiếng hét lớn bất ngờ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bên trong quả trứng nằm trên mặt đất, một đôi chân nhỏ bé từ từ thò ra ngoài, Tinh Không Thú thứ nhất dường như cảm nhận sức mạnh quen thuộc, nó dùng không gian dịch chuyển đến gần đó.
Toàn bộ quả trứng đều có những mảnh vỡ nức ra dần rơi xuống mặt đất, hai con vật giống hệt nhau ngoại trừ màu sắc của chúng, con trong quả trứng vừa nãy có màu hồng nhạt, dáng vẻ nó nhút nhát hơn.
Tinh Không Thú thứ nhất lao đến hôn vào môi Tinh Không Thú thứ hai, kích thước hai con vật bỗng chốc to lớn hơn, gấp hai ba lần tòa Kinh Thành.
Chúng vừa giải phong ấn cho nhau, sức mạnh cả hai tăng lên đáng kể, vược lên ngưỡng Tinh Lực cấp vô hạn.
Tinh Không Thú màu hồng giận dữ gầm lên.
Gào..
Âm thanh tiếng gào kèm theo những tia sét sắc bén lan tỏa khắp một khu vực.
Ầm..
Chân nó đập mạnh xuống mặt đất làm xung quanh sụp xuống hình thành hố sâu, khung cảnh nơi đây đều bị phá hủy hoàn toàn.
Đùng.. Đùng.. Rầm..
Hai con vật lao vào đánh nhau, chúng tạo ra những không gian hủy diệt thế giới này, chỉ trong một thời gian ngắn toàn bộ sinh vật sống đều c·hết hết.
Vẻ mặt hai con vật nhìn khung cảnh bên dưới tỏ ra sợ sệt, chúng vừa gây ra đại họa hủy diệt một thế giới, nếu để bên trên Thiên Giới biết được những gì chúng làm ở đây thì chắc chắc không sống được quá lâu.
Từ Thiên Giới một âm thanh già nua phát ra, giọng nói có vẻ rất tức giận.
“Hai con súc sinh! Các ngươi có biết lục đạo nhân quả không?”
Con trai ta vừa trải qua ngũ đạo nhân quả sắp thành công trở về Thiên Giới, các người lại đi phá hủy nhân quả ở thế giới này.
Hai Tinh Không Thú nghe giọng nói chợt xanh mặt, chúng lo sợ cuối đầu nhận lỗi, nếu so sánh sức mạnh chúng với lão rất nhỏ bé.
“Chúng con xin lỗi ngài, chúng con không biết, con trai ngài ở thế giới này, hãy để chúng con bù bắp lại cho ngài ấy.”
Nhìn xuống thân xác nằm không còn nguyên vẹn, lão ta chỉ còn cách than vãn.
“Thôi toi rồi! Các ngươi làm nó tan rã linh hồn, hồn phách chia làm hai ta làm sao thực hiện nhân quả cuối cùng.”
Hai con vật ăn không ngồi rồi tự giải phong ấn cho nhau, chọc giận nhau để phá phách, lão tức giận tạo ra thời không đưa chúng tách khỏi nhau nói lớn.
“Ta giao nhiệm vụ cho hai ngươi đưa hai hồn phách trở về thân thể nó nếu không hoàng thành thì đừng bao giờ trở về.”
Cũng lý do sự xuất hiện Tinh Không Thú mà làm đảo lộn kì duyên giữa hai người Thạch Thần với Liêu Hương, lão giao nhiệm vụ này lại cho Tinh Không Thú màu hồng.
Không Ma Thú Ảo Thạch có nhiệm vụ bảo vệ hồn phách đợi thân xác mới xuất hiện, nó thật hậu đậu khi trên đường đưa hai hồn phách đã làm rơi mất một cái ở thế giới nào đó, chỉ còn biết đưa hồn phách còn lại đến thế giới mới.
Khởi nguyên của sự sống, Khai sơ Đại Lục, khi mà vùng đất từ từ hình thành, không khí trong lành, những hồ nước xanh biếc, chưa hề có sinh linh được tạo ra.
Trải qua thời gian trăm triệu năm sự sinh sôi nảy nở mới bắt đầu, hàng vạn sinh linh được ra đời, bọn chúng mang trong mình những thuộc tính riêng biệt của đất trời.
Thêm trăm năm nữa bọn chúng đã dần ý thức được sẽ một ngày rồi cũng sẽ c·hết đi, nhìn thấy Không Ma Thú Ảo Thạch không hề c·hết đi chúng tò mò.
Không Ma Thú Ảo Thạch chán ngắt cảnh này, nó hằng ngày phải chờ đợi cơ thể mới hợp với hồn phách Thạch Thần.
Những Sinh Linh bám quanh nó phiền phức rất nhiều, trong thời gian rảnh rỗi nó hướng dẫn chúng học cách tu luyện trở nên mạnh mẽ và sống lâu hơn.
Đợi hoài mãi không thấy thể chất phù hợp, nó chọn đại một viên đá rồi đưa linh hồn vào trong đó, nó thay cái tên Thạch Thần đổi thành Đá Thần.
Tuy Đá Thần tu luyện sau những Sinh Linh khác nhưng hắn không hề chập chạp mà tốc độ nhanh cũng không kém.
Đại Lục phát triển rất nhanh, nhiều Sinh Linh gặp cơ duyên tu luyện, có được sức mạnh từ thiên nhiên, lĩnh hội được Thần Cách và vượt mặt Không Ma Thú Ảo Thạch.
Cuối cùng trận chiến giữa các vị Thần bùng nổ nhằm tranh dành quyền lực điều khiển Đại Lục.
Mặt cho chúng đánh nhau Không Ma Thú Ảo Thạch không hề muốn tham gia vào, nó cần chú trọng vào nhiệm vụ hơn.
Nhưng nó lại không ngờ tất cả vị Thần nghe tin Đá Thần vừa lĩnh hội được Thần Cách Không Gian chúng muốn c·ướp nó.
Trận chiến gây chấn động lớn tạo ra những thềm lục địa trôi nổi. Cả hai trọng thương trong cuộc chiến dẫn theo đám sinh linh phe mình chạy trốn đến không gian bí ẩn.
Vừa đột phá xong Đá Thần b·ị t·hương nên phản phệ, dẫn tới thân thể bị tan vỡ.
Không Ma Thú Ảo Thạch muốn bảo vệ hắn, nó dùng đến sức mạnh bản thân mình để phong ấn nhưng điều đó là không thể. Với cảnh giới đó nó có thể làm tan biến hồn phách Đá Thần. Nó chỉ còn cách tự phân tách bản thân mình thành mười bốn viên đá, đưa tàn hồn Đá Thần vào một trong số chúng.
Thân thể tách mất, Thiên Hồn nó tự mình phong ấn vào trong không gian, chờ đợi người hợp nhất.
Mười bốn viên đá cứ vậy mà truyền xuống từng đời của Gia Tộc, nhiều năm qua đi viên đá đó vẫn không tìm được thân thể thích hợp.
Hồn phách Đá Thần chứa đựng tất cả kí ức đau thương hận thù sự tàn nhẫn càng ngày lớn mạnh.
Đoạn cuối hắn thức giấc chính là lúc nắm giữ hoàn toàn thân thể Đá Quý tàn sát sinh linh trong khu rừng.
...
Xem xong tất cả mọi thứ, Đá Quý không ngờ người trước mặt mình có nhiều tên gọi như thế.
“Đá Thần tổ tiên! Nhân cách Ma Sát! Hồn phách Thạch Thần. Ta nên gọi ngươi như thế nào đây?”
Hắn xua tay tỏ vẻ không có gì quan trọng.
“Hai chúng ta như một, ngươi chỉ cần gọi ta là Ma Sát.”
Hai người giống nhau về thân thể còn nhân cách khách nhau hoàn toàn, nhưng cả hai đều có chung một chí hướng tìm kiếm cô gái tên Liêu Hương.
Muốn tìm thấy cô gái đó trước tiên phải tìm cách khôi phục cho Không Ma Thú Ảo Thạch.
Hiện tại tu vi Đá Quý rất yếu nên hắn không thể sử dụng được sức mạnh vốn có.
Cậu hơi thắc mắc hắn ở đây vậy thân thể bên ngoài ai điều khiển?
“Không cần phải lo lắng ta đã đưa ngươi rời khỏi tòa thành kia rồi.”
Hắn tươi cười đưa tay xua tan tìm thức.
Trở về nắm giữ thân thể mình, Đá Quý có chút run run, không tin được những gì trải qua không bằng một góc nhỏ đối với hắn, đã lâu không nhìn thấy không khí dễ chịu như thế này, cậu hít một hơi sâu vào mới biết mình đã bị lạc ở trong khu rừng.
Trước đó Hạ Hải Cẩu chở trên vai Tiểu Nghịch vừa vào cổng Thành chưa kịp ăn uống gì đã bị đám người Ngựa Non đưa đi, may mắn hai bên không đánh nhau nhờ Lý Mạch giải thích rõ ràng.
Hai tuần sau trước cổng Dạ Long Thành, đám người Ngựa Non cuối cùng cũng đến nơi, họ chỉ còn lại chưa đến mười người, trong đó đứa nhóc ngồi trên vai con Yêu Thú liên tục hỏi.
“Mấy vị thúc thúc, sư phụ ta khi nào mới đến vậy?”
Hơn hai tuần chạy gấp rút đến đây, cả đám người đều mệt mỏi, Lý Mạch dẫn đám người vào thành vừa đi vừa đáp lời thằng nhóc.
“Sư phụ con không sao đâu, chúng ta cần phải nghỉ ngơi trước lấy lại sức, ngày mai còn phải đến nơi ở mới.”
Bọn họ tìm tới quán trọ gần đó, rất nhanh trời đã tối, họ trải nghiệm được một giấc ngủ ngon từ khi họ thoát khỏi Tần Thanh Thành.
Ánh sáng lên cao đám người họ trả lại căn phòng thuê, dạo khắp phố hỏi thăm tin tức về tấm lệnh bài trên tay Lý Mạch.
Hầu như ai cũng biết thứ này, rất nhanh họ đã đến được Thiên Dược Các nơi nổi tiếng nhờ chế tạo dược, còn có hai người xuất sắc nhất thành, bước vào trong Lý Mạch tiến đến tên thủ quỹ gần đó đưa tấm lệnh bài ra hỏi.
“Chào ngươi, ta cần gặp chủ của nơi này.”
Tên đó vừa nhìn thấy lượng phần trăm bên trên hơi bất ngờ, người sở hữu Thiên Bài này rất ít, đa số toàn những nhân vật lớn, vậy hắn chắc không phải, độ tuổi không quá hai mươi có lẽ bạn thiếu chủ chăng?
“Các ngươi đợi ta ở đây một chúc, ta đi báo lại cho cấp trên.”
Nói xong hắn cho người cầm tấm Thiên Bài báo lại với Thiếu Chủ.
Trong hoa viên phủ Thiên Dược Các, tên nô tài hấp ta hấp tấp chạy vào quỳ trước hai người đang ngồi tu luyện trên bãi cỏ.
“Báo! Thiếu Chủ! Có người cầm Thiên Bài cầu kiến!”
Nghe có vẻ lạ, nắm giữ Thiên Bài toàn những lão già, ai lại rảnh đi cầu kiến cậu.
“Đưa ta xem nào.”
Cầm lấy tấm Thiên Bài giảm đến bốn mươi phần trăm, Thiên Quyền đứng hình vài giây, lần đầu tiên thấy tấm lệnh bài giảm cao đến thế, những lão già cậu từng quen biết chỉ giảm có hai mươi đến ba mươi phần trăm là cùng.
Kế bên Diệp Vân nhìn vào Thiên Bài tò mò hỏi.
“Ơ! Thiên Quyền huynh, có gì lạ ở trong tấm lệnh bài này sao? Muội nhìn huynh hơi thất thần thì phải.”
Bỗng nhiên trong lòng Thiên Quyền hớn hở cười lớn.
“Haha! Ta nhớ ra rồi, Thiên Bài độc nhất thuộc về Đại Ca.”