Chương 25: Băng Sát
Tại một khoảng đất trống bên trong Tây Nguyên Rừng, những ngọn cỏ đung đưa theo gió, ở giữa Đá Quý nằm trên bãi cỏ ngước nhìn bầu trời.
Buổi sáng khi nhóm người Kim Gia rời đi, bọn họ có mời cậu gia nhập nhưng Kim Trúc không thích người lạ nên Kim Trạch xin lỗi và mở lời mời cậu khi nào rảnh đến Kim Gia chơi.
Trong đầu cậu bây giờ rất nhiều ý nghĩ hiện lên.
"Đằng nào ta cũng g·iết người rồi, không nên đi theo bọn họ là tốt hơn. Hay là ta tìm nơi nào đó để tu luyện? Nhưng mà không được, không lẽ phải trốn hoài sao?"
“Thôi bỏ đi! Ta thuận theo tự nhiên vậy.”
Nói xong Đá Quý đứng dậy bước đi, khoảng một canh giờ sau trước mặt cậu xuất hiện một cây Hồng Linh, đó là Linh Dược cấp bốn, vẻ bề ngoài của nó giống như cây hoa bình thường, ở bên trong bông hoa có một quả tròn màu hồng ở giữa phấn hoa.
Hồng Linh: Dùng để luyện ra Tiêu Hồng Đan là Linh Đan cấp bốn, đối với những người có v·ết t·hương không hồi phục ở da sẽ làm xóa vết, nó còn giúp cải thiện lại khuôn mặt họ trở nên da dẻ hồng hào và mịn màng hơn xưa.
Đá Quý đứng lại suy nghĩ.
"Hoa này hái ta dùng làm gì nhỉ, ta cũng đâu cần nó lắm đâu? À mà thôi cứ hái đi rồi cất vào trong không gian Đá Thần."
Bước chân đến định túm lấy cây Hồng Linh, một mảnh băng sắc bén bay đến, cảm giác nguy hiểm Đá Quý nhảy ngược lại về sau, mảnh băng cắm thẳng xuống đất.
Phập..
Cậu tức giận nói lớn.
“Ai vậy, chơi kiểu gì kì vậy? Ta mà không né tránh là b·ị t·hương rồi.”
Trong khu rừng hai cô gái bước ra, cả hai đều đeo mạng che mặt nói.
“Tiểu tử, cây Hồng Linh này Hồng Linh Phái bọn ta cần.”
Tự nhiên ở đâu nhảy ra hai người, Đá Quý muốn dò xét cũng không được, hình như tu vi họ rất cao. Dù sao cậu cũng không cần cây Hồng Linh lắm, làm bộ không muốn đưa nói.
“Làm sao mà được, ta thấy nó trước, hai người bọn tỷ từ đâu chui ra, lại đi tranh dành một cây hoa với ta?”
Cô gái hung dữ lao đến nói.
“Đừng nhiều lời, tiểu tử ngươi không đi thì ta g·iết.”
Nói xong một mảnh băng sắc bén khác lao đến, chẳng mấy chốc đã đưa đến cổ cậu.
Không biết tại sao cô gái lại động thủ nhanh đến thế, Đá Quý lo lắng vội nói.
“A, có gì từ từ nói, vị tỷ tỷ có thể bỏ thanh kiếm ra khỏi cổ ta được không?”
Một lời không hợp liền muốn g·iết, tu vi họ cao có quyền quyết định mọi thứ, cậu cũng đành chịu trận.
Đang bị mảnh băng kề cổ, cậu bất chợt dùng bẫy đá dưới đất hất mạng che mặt cô ta đi, nhờ đó mà thoát khỏi khống chế, vừa bỏ chạy vừa la.
“Tỷ tỷ xấu xí! Tỷ tỷ xấu xí!”
Khuôn mặt cô gái đó rất xinh đẹp nhưng lại có một vết sẹo cắt ngang má, làm cho bản thân không muốn gặp ai, vội cúi người nhặt lại mạng che mặt giận giữ nói.
“Tiểu Tử! Ngươi!”
Cô vừa ngước lên Đá Quý đã co dò chạy một khoảng xa, cô gái đi cùng bước tới cười nói.
“Haha! Sư muội, đây là lần đầu tiên ta thấy một người tháo mạng che mặt muội mà còn sống đấy.”
Cô gái ngại ngùng nói.
“Sư tỷ! Tiểu tử thối đó chạy nhanh thật!”
Bản thân cô được biệt danh Băng Sát, mỗi khi ai nhìn thấy được khuôn mặt mình đều phải nằm xuống, không muốn cho họ chê bai.
Thật may cho cậu là hai người đó không đuổi theo. Bởi, bọn họ bận thu nhập cây Hồng Linh và không bận tâm với thứ khác.
Bọn họ bước đến hái Hoa Linh Hồng cho vào nhẫn trữ vật.
Chạy được một đoạn xa Đá Quý ngừng lại, ngồi xuống đưa thần hồn vào bên trong không gian Đá Thần, vừa vào đã hỏi tới tấp cha mình.
“Cha, hai vị tỉ vỉ khi nãy là tu vi gì thê, tại sao con lại không cảm nhận được gì từ Linh Khí của bọn họ, cứ như nó là con số không vậy, còn nữa uy lực với tốc độ của hai người họ rất nhanh?”
Tàn hồn cha cậu trả lời.
“Cha đoán hai vị cô nương khi nãy là Kim Đan, họ có ẩn giấu Linh Khí, cha cũng không đoán chuẩn xác được, hai người họ chuyên luyện băng pháp uy lực rất mạnh tốc độ cũng rất nhanh, cho dù con có bằng đẳng cấp họ nhưng cũng đánh không lại.”
Nghĩ đến cha cậu không có gì để dạy, cậu lại rời khỏi không gian Đá Thần và tiếp tục lên đường.
Hằng ngày dù nắng hay mưa Đá Quý đều đi lang thang trong khu rừng.
Buổi sáng đi tìm vài con yêu thú chiến đấu, tối đến tìm hang động để ngủ, động vật yếu kém g·iết cũng không ít, hái nhiều loại Thảo Dược, Linh Dược cất vào không gian Đá Thần.
Mỗi lần tu luyện ở đâu đều gây ra hiện tượng cạn kiệt Linh Khí đến đó, bản thân cậu cứ như một cỗ máy hút Linh Khí không giới hạn.
Không tin được bản thân cậu hấp thu được hai loại trong Linh Lực là Ma Khí và Linh Khí, tốc độ được tăng lên đáng kể.
Năm tháng không chờ đợi một ai, cứ vậy mà thời gian đã trôi qua nữa năm.
Đá Quý bây giờ đã mười bốn tuổi, hiện tại đang hấp thu Linh Khí để lên Trúc Cơ hậu kỳ, bất chợt một đám người đi tới.
Trên ngọn đồi, không gian tĩnh lặng, cậu ngồi hấp thu Linh Khí tập trung xung quanh, bỗng nhiên mở to mắt quay đầu lại.
Phía sau một đám người đi tới, người trong nhóm đó vừa nhìn thấy cậu đã rút kiếm lao đến.
Trong nhóm có bảy người, cậu chỉ biết được một người của Tân Gia.
Tân Kỳ lao đến bất chấp, nguy hiểm đến gần, hiện tại không phải lúc để Đá Quý đột phá, vội đứng dậy quay lưng chạy đi.
Hắn tức tối vừa quát vừa tung chiêu.
“Ngươi đừng hòng chạy.”
"Thổ Chu Đại Địa"
Ùnh.. ùnh
Mặt đất rung chuyền hình thành một con Thổ Chu khổng lồ chặn trước mặt Đá Quý, đôi mắt to tròn nhìn chầm chầm và hạ thấp đầu xuống rất nhanh, đưa hàm răng mình cắn lấy cậu.
Trong thời khắc then chốt đó, thật may đã kịp dùng kĩ năng Phi Dạ Hành né tránh hàm răng Thổ Chu, tản đá bên dưới không may mắn như vậy, lập tức hóa thành mảnh vụn, nghĩ đến cảnh nó cắn trúng bản thân mà rung người.
"Ôi trời ơ! Đùa ta à! Ta mà không né pha đó chắc xương cốt tan rã hết quá, sức p·há h·oại thật kinh khủng, hàm răng thật sắt bén. Thôi ta không chơi với ngươi đâu! Chạy là thượng sách!"
Đá Quý luồn lách qua đôi chân chân Thổ Chu chạy trốn, làm nó quay đầu lại mất thăng bằng ngã xuống.
Ầm..
Khói bụi bay lên, bên trong xuất hiện bóng dáng một cậu chạy ra và lao vun v·út vào trong khu rừng.
Đám người bọn họ nhìn nhau tức tối.
“Chó c·hết! Chuồn lẹ như trạch! Đừng để hắn thoát!”
Tám bóng ảnh vụt qua khu rừng làm nhiều người nhìn thấy tưởng bọn họ đang truy đuổi yêu thú, tò mò kéo nhau chạy theo.
Đá Quý chạy trong khu rừng bán sống bán c·hết, phía sau bọn họ vẫn đuổi theo không ngừng nghỉ.
Nhóm người Tân Kỳ đang chạy bỗng nhiên ở đâu lòi thêm mấy nhóm chạy theo hỏi tới tấp.
“Ê, các ngươi đang đuổi yêu thú gì vậy, Có truyền thừa ở đâu hả, bảo vật xuất thế?”
“Ta hình như nhìn thấy có bóng gì đó phía trước chúng ta thì phải, đó là Yêu Thú truyền thuyết hả?”
Tân Kỳ bực bội hét lên.
“Đừng trách ta, có trách thì trách các ngươi ngu dốt dám cản đường ta.”
Hắn vừa nói vừa đưa kiếm chém những tên ở gần.
Xoạt..
Máu tóe ra khắp nơi vài người nằm xuống, những người còn lại chạy tán loạn la lớn.
“Giết người! Giết người rồi! Cứu chúng tôi với!”
Nhóm người Tân Kỳ chẳng bận tâm bọn người đó la hét, tiếp tục đuổi theo mục tiêu.
Nhờ có nhóm người đó mà Đá Quý chạy được một khoản xa, trong đầu đang suy nghĩ làm thế nào để trốn thoát.
"Ta chạy biết khi nào mới thoát được đây? Ở trong khu rừng rất dễ bị phát hiện, tu vi của họ cao hơn ta. Làm sao đây, Làm sao đây?"
Chạy suốt nữa canh giờ, hiện tại Đá Quý đang đứng bên vách đá sâu thăm thẳm mà thốt lên.
“A! Trời ơi! Sao ta khổ vậy trời, đến lúc then chốt nào cũng đều đứng trước vách đá thế này?”
Phía sau nhóm người Tân Kỳ đã đuổi kịp, từng người bước ra cười nói.
“Ha ha ha! Bây giờ đến trời cũng không giúp được ngươi đâu, đợi ta băm ngươi ra rồi vức xuống vách đá xem ngươi còn sống được không.”
“Ngươi mạnh lắm cơ mà! Trổ tài ra ta xem nào! Haha!”
“Bọn ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, bước đến đây, tự chặt lấy tay chân của mình may ra ta tha sống cho! Ha ha!”
Đá Quý lên tiếng.
“Các ngươi có giỏi thì tới đây g·iết ta xem? Cùng lắm thì c·hết chung, ta g·iết được những kẻ như các ngươi cũng xứng đáng, ta cũng đâu nuối tiếc gì nữa.”
Nói xong cậu đưa kiếm lên tung chiêu, nhóm người Tân Kỳ thấy vậy vội vàng lui lại tạo thành đội hình phòng thủ.
Bầu trời xuất hiện những hạt mưa đá rơi từng nhịp, khung cảnh những viên đá li ti như hạt mưa rơi.
Ti.. Tách.. Ti.. Tách..
Trúng vào đầu bọn họ không có một tí sát thương nào, Đá Quý nhìn đám người đó lập đội hình phòng thủ mà ôm bụng cười.
“Ha ha ha! Các ngươi cũng biết sợ ta cơ à! Ta mới chỉ xuất một ít Linh Khí thôi đã sợ đến thế, vậy thì tiếp đại chiêu của ta nào.”
Đá Thần Thịnh Nộ!
Mưa đá bắt đầu nặng hạt hơn, kích thước dần to lớn hơn, cho đến khi nó bao phủ khắp nơi đây, những viên đá khổng lồ lao xuống.
Ầm.. Ầm..
Lần tung chiêu này Đá Quý không tạo ra Thập Nhị Đá Trận, dồn Linh Khí vào đại chiêu, biết đằng nào mình cũng sẽ c·hết, kéo được ai c·hết theo cũng quá tốt rồi.
Thiên nhiên rung chuyển xuất hiện cơn mưa đá hùng vĩ, trên người Đá Quý bắt đầu xuất hiện những v·ết t·hương, do ảnh hưởng của chiêu thức va đập trúng.
Hai mươi phút sau hiện tượng đã dừng lại, mọi thứ trở về với ban đầu, cậu cầm thanh kiếm trên tay đâm xuống đất để đứng vững, lui lại từng bước về phía vách đá cười nói.
“Ha ha! Kim Đan là cái thứ gì cũng bại dưới tay ta mà thôi! Ta đi trước đây, hẹn gặp lại các ngươi ở dưới hoàng tuyền.”
Phập..
Âm thanh vừa hết Đá Quý đã rơi xuống bên dưới, nhưng cùng lúc đó Tân Kỳ đã nhanh tay phóng thanh kiếm tới đâm thẳng vào bụng cậu.
Ban nãy hắn sợ sệt đại chiêu của cậu nên phải tạo phòng chắn để bảo vệ, vừa hết đại chiêu cũng đúng lúc hắn thấy cậu định lao xuống vách.
Giữa không trung vực sâu thăm thẳm, Đá Quý nhắm mắt rơi tự do, mong muốn nhanh đến với cánh cổng hoàng tuyền, bỗng âm thanh cha cậu vang lên?
“Con à, cha dùng hết Linh Khí để giúp con thoát kiếp nạn này, cha đi đây!”
Bên trong không gian Đá Thần bóng dáng tàn hồn Đá Cương dần tan biến và vụt mất.