Chương 22: Sinh Tử
Đối diện Huyền Diệu, một nụ cười tự tin như thể trận đấu này cô ta sẽ dành chiến thắng.
Cô ta móc trong túi ra độc dược gì đó nhỏ lên thanh kiếm lướt đến, Huyền Diệu chưa biết loại độc được gì nên chỉ né tránh công kích.
Tình thế bị đẩy ngược hoành toàn, Huyền Diệu tránh né đường kiếm c·hết người từ cô ta, nhưng dù né đến đâu cũng không thể tránh khỏi, cô b·ị t·hương hai vết chém, trên vai trái và khủy tay phải.
Trong đầu Huyền Diệu là những hình ảnh lạ thường, nó hoàn toàn là ảo ảnh, cô bị trúng độc ảo giác, đường kiếm bắt đầu chém loạn xạ, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Bên dưới thay nhau mà bất ngờ người đó là Sát Thủ Độc, cô ta đưa kiếm lên tung chiêu Xà Độc, xung quanh nó có độc toàn thân màu xanh lục lao đến.
Huyền Diệu trong trạng thái mơ hồ, bị Xà Độc quấn thân, từng âm thanh xèo xèo vang lên dốt toàn bộ Linh Khí.
Không ngừng lại cô ta còn muốn lao đến g·iết c·hết đối thủ.
Huyền Bá cha thấy tình thế không ổn, lao xuống đưa tay chưởng cô ta ra, tức giận nói.
“Hừ! Con ta không còn sức chống cự, ngươi lại tính ra tay g·iết nó sao?”
Huyền Bá không muốn làm ba huynh đệ Đại Lâm Các khó xử, đành đưa con mình lui xuống nhận thua.
Thực lực ba người họ hợp sức, phía Thành chủ cũng không yên với lại đây là địa bàn của họ không được hành động ngu dốt.
Mọi người thay nhau bàn tán, họ ngỡ ngàng trước tình huống trên, cô gái trên lôi đài có biệt danh là Linh Xà, thuộc nhóm sát thủ nào đó.
“Hả! Độc mạnh vậy, hơn nhau một bậc mà ta thấy cô ta thắng rất dễ dàng, không biết cô ta gặp Minh Quân ai sẽ thắng đây?”
“Ta đoán chắc cô ta sẽ thua cho mà xem tuổi gì đòi đánh với Minh Quân thần tượng của ta.”
“Ha ha ha! Ta thì chỉ chờ cao thủ ném đá lên sàn thôi, xem mà cười tít mắt đây này.”
“Ủa ai vậy, ta chỉ nghe qua nhưng chưa thấy hắn, các ngươi biết ai không?”
“Đợi mà xem đi, bọn ta nói ra mất hay để cá cược chơi ha ha!”
Trận thứ ba có hai chàng trai nỗi bật trong trận đấu, hai người đánh nhau đến nỗi ai cũng đều b·ị t·hương nặng rơi vào trạng thái hòa, điều lạ thường là một người tự nhận mình thua và rút lui, người còn lại chỉ lặng im, không thể ngờ đối thủ đánh ngang tầm với mình lại tự nhận thua.
Trận thứ tư một cô gái khoảng mười tám tuổi, đường kiếm rất tinh diệu làm cho đối thủ của mình phải nhận thua khi cô chưa tung ra hết thực lực.
Trận đấu Đá Quý đã đến, cậu bước xuống tiến lên lôi đài trong vẻ hồn nhiên ngây thơ nhìn đối thủ.
“Chào vị huynh đài, ta đang đi chơi thì bị lạc lên đây, trong tay ta không có kiếm chỉ có vài viên đá nhỏ, huynh có dám đỡ nó không.”
Theo như lời nói hắn nhìn thấy đúng thật trên tay cậu chỉ có vài viên đá.
Thực ra cậu bỏ vào trong không gian Đá Thần số lượng không ít, còn chất thành núi trong đó.
Cha cậu từng hỏi tại sao lại nhặt nhiều đá bỏ vào trong này, cậu đáp lại thích chơi ném đá, nhặt càng nhiều khỏi tốn Linh Khí để giữ cho mình được an toàn.
Một chàng trai tầm hai mươi tuổi đứng đối diện với cậu, tu vi hắn đạt Trúc Cơ trung kỳ, cầm một thanh Linh Kiếm cười khinh bỉ.
“Hừ! Nhóc con ngươi không phải đối thủ của ta đâu nên về nhà chơi đi, ta nói cho ngươi nghe Sinh Ti đây chưa từng tha cho ai, ngươi lui về đi, may ra ta sẽ cho ngươi sống.”
Không nói lời nào, cậu đưa viên Đá Si Tình lên ném vào hắn, bản thân hắn lo luyên thuyên nên bị viên đá đã đập vào thẳng đầu, thế là hắn nằm xuống bất động đến lúc thua trận.
Ba sân đấu còn lại bất ngờ trước sự lạ thường từ lôi đài thứ hai, bọn họ hiệp định ngừng chiến, để quay sang nhìn cảnh tượng đó.
Hình ảnh cậu học cách ném đá chứ không phải chiến đấu, mỗi một bước lui lại là cậu ném đi một viên.
Bốp.. Bốp..
Những âm thanh vang lên trong im lặng, sự trầm trồ và thán phục của mọi người.
Đám người Tân Gia nhìn vào khung cảnh bên dưới bất chợt bàn tán.
“Gia Chủ! Là hắn.”
“Ta nhìn thấy rồi, chiêu đầu tiên hình như là là gây mê, tí nữa ngươi nói với dám nhỏ cẩn thận, gặp hắn nhất định phải tránh kĩ năng đâu tiên, cần phải diệt trừ không thể để hắn phát triển.”
“Ta thấy kĩ năng đó đối với chúng ta vô dụng nhưng với bọn nhỏ sẽ gặp rắc rối lớn.”
Dưới lôi đài thứ hai thời gian trải qua nữa tiếng, cậu ném đá vào hắn rất chán nên ngồi xuống vẽ những hoa văn kì lạ hình viên đá trên mặt đất, bước đến lôi hắn đặt vào những hoa văn đó.
Đôi chân hắn vừa chạm vào chỗ đó, xung quanh xuất hiện những viên đá đập cho chân hắn sưng tấy lên.
Mọi người nhìn cảnh đó ai cũng sợ rung người, nụ cười ai nấy đều dần khép lại, cảm giác đôi chân bản thân họ rung lên
Lại mười phút nữa trôi qua, ba huynh đệ chủ trì đành phải ngăn cậu dừng lại, hắn không đứng dậy được và chiến thắng thuộc về cậu.
Vui vẻ bước xuống lôi đài, cậu đi đến ngồi bên cạnh Huyền Vệ.
Vài phút sau cả ba lôi đài còn lại cũng đánh xong.
Tiếp đến trận đấu Phiêu Du, chuyên luyện về nhục thể với quyền pháp, cô bước lên lôi đài của mình, đối thủ là một cô gái tu luyện quyền pháp, cả hai tu vi bằng nhau.
Trận đấu hai người họ kéo dài mất nữa tiếng, mọi người nhìn hai cô nương đánh nhau không nương tay, mặt họ rối bời đầu tóc, cuối cùng trận đấu kết thúc, Phiêu Du dành chiến thắng.
Thời gian cứ vậy mà trôi đi, những trận đấu phía sau có Lai Tiếu, Mạnh Kim, Hoa Khuyến bọn họ đều thắng trận.
Nhóm người bước vào vòng trong là năm mươi người, vòng hai được chia như sau, người ở trận một đánh với trận thứ hai của lôi đài nào thì gặp người đó cứ vậy đến trận thứ mười được chia làm năm trận.
Vòng hai mất hai canh giờ mới xong, Đá Quý không đánh mà thắng, đối thủ khi nhìn thấy cậu đ·ánh đ·ập Sinh Ti như vậy sợ hãi rút lui, cứ như vậy chỉ còn lại hai mươi lăm người.
Vòng Ba được chia mỗi sân đấu năm người, ai là người đứng cuối cùng sẽ vào vòng trong.
Lôi đài thứ nhất là Lai Lam vì tung đại chiêu mà đánh ngã bốn người còn lại.
Lôi Đài thứ hai Đá Quý dùng Liên Kích Đá Ảnh đánh bại Mạnh Kim.
Lôi Đài đài thứ ba Hinh Nhị.
Lôi đài thứ tư là Tí Hắc.
Lôi đài cuối cùng là Mạnh Quân, đánh đo ván toàn bộ người trong lôi đài.
Năm người bốc thăm trận đấu, Đá Quý vào thẳng trận chung kết, vận may không nhỏ.
Lôi đài thứ nhất Tí Hắc với Hinh Nhị.
Lôi đài thứ hai là Lai Lam và Mạnh Quân.
Trận chiến lôi đài thứ hai hấp dẫn người xem hơn, cả hai người bước lên lôi đài chào nhau.
Tuy Minh Quân đẳng cấp cao hơn Lai Lam nhưng cô vẫn không từ bỏ mà quyết đấu.
Lai Lam lao vào chém theo hình chữ Z, đường kiếm linh hoạt chạy như một cơn gió luồn lách khắc người hắn nhưng vẫn không chém trúng.
Những Linh Khí tụ lại thành hình một thanh Hỏa Kiếm lao đến hắn chém tới tấp, lại tạo thêm một Hỏa Điệp lao lên.
Đối với Minh Quân mà nói thì hắn đang chơi đùa với cô ấy, những chiêu thức đó hắn đều không phá mà chỉ né tránh.
Trên người hắn bắt đầu xuất hiện những viết thương nhỏ bị bỏng do lửa, hắn vừa né vừa cười cợt nhả cô.
Khi sức lực Lai Lam hao mòn Mạnh Quân chỉ dùng một chiêu, làm cho cô ấy thua trong chiêu đó, còn bên phía lôi đài thứ nhất Tí Hắc thắng.
Trận tiếp theo vừa bắt đầu Mạnh Quân đã chén ép Tí Hắc không có lực toàn thủ, khắp người đều là v·ết t·hương, điều đáng nói hắc ra tay rất tàn ác.
Tí Hắc nhận thua nhưng vẫn bị phế hai tay, ba người chủ trì tham gia vào trận đấu ngăn cản Mạnh Quân g·iết người.
Trận cuối cùng hắn bước lên lôi đài sinh tử khiêu khích cậu.
“Ngươi dám kí giấy sinh tử với ta không?”
Xung quanh mọi người bàn tán.
“Cái gì, Sinh Tử Đài kí giấy sinh tử? Ai thắng người đó có quyền g·iết đối phương.”
“Xong! Kiểu này người nhỏ bé kia c·hết chắc, một khi đã kí vào, thua thì chờ c·hết.”
“Một người là Trúc Cơ trung kỳ, cách đối thủ hơn một cấp làm sao có thể thắng được.”
“Trận này chắc người đó thua thảm rồi, bây giờ chưa lên rút lui vẫn còn kịp.”
Huyền Vệ lên tiếng nói.
“Đá Quý hay là từ bỏ đi, đệ đánh không lại hắn đâu.”
Mọi người thay nhau khuyên ngăn cậu đừng lên đó, vừa nãy cậu chứng kiến trận đấu, nhìn thấy hắn phế đôi tay của Tí Hắc lòng căm hận nổi lên, không thể tha thứ cho những kẻ như thế.
Đá Quý muốn tiêu diệt những kẻ đọc ác này, bọn chúng không nên tồn tại, bây giờ chỉ muốn lên lôi đài, chém g·iết hắn thành từng mảnh, cho dù tu vi cậu thấp hơn nhưng vẫn muốn lên để đập hắn.
Mọi người chăm chăm nhìn cậu bước lên lôi đài, ba người chủ trì cầm một mảnh giấy trên tay nói.
“Hai ngươi đã chuẩn bị tinh thần chưa, nhỏ máu vào đây để kí kết, khi đã chọn rồi thì đừng có hối hận.”
Cả hai cùng bước đến, hai giọt máu rơi lên mảnh giấy, trận chiến đầy khó khăn sắp bắt đầu.
Không gian trên lôi đài yên lặng, Mạnh Quân rút kiếm chém xung quanh.
Nhằm không cho Đá Quý tung chiêu, đường kiếm xẹt qua cắt đứt tóc cậu, vài cọng rơi trên mặt đất.
Tuy đẳng cấp cậu thấp hơn hắn nhưng tính về tốc độ, cậu vẫn có thể đuổi kiệp và né tránh.
Hai thanh kiếm va vào nhau những ánh sáng, tia lửa tóe ra, cả hai người hình ảnh, bóng dáng, nhấp nháy liên tục lúc ẩn lúc hiện.
Cho dù bản thân né tránh tốt, cậu cũng bị ăn vài nhát chém rách hết áo, tu vi thua hắn nhưng như vậy cũng không sao.
Bây giờ hắn bắt đầu xuất chiêu, đường kiếm chém ngang, cắt đức mọi vật cản đường nó kể cả không khí.
Cậu đáp trả bằng viên đá khổng lồ, hai chiêu thức vào nhau gây ra v·ụ n·ổ lớn rung động lôi đài.
Ầm..
Vừa tan khói bụi, hai người lại lao vào nhau, âm thanh v·a c·hạm chói tai vang lên.
Keng.. Keng..
Đánh nhau dưới đất không được, dùng khinh công lao lên không trung chém.
Bên trên lôi đài bọn họ lại xuất chiêu, một người ra Thập Tự Đá, người còn lại ra Thất Tinh Kiếm, ảo ảnh hình thập tự lao vào bảy thanh kiếm chém đến tan nát cả ảo ảnh.
Chiêu thức hình thành viên đá to lớn, cậu luyện Đá Ảnh lên đến đại đá khổng lồ lao đến.
Mạnh Quân cũng không chịu thua kém, đưa ra một con Thiết Tượng khổng lồ chống đỡ, nó dùng cái đuôi đập vào ảo ảnh.
Ầm.. Đùng..
Đuôi Thiết Tượng va vào viên đá, văng thẳng lên trên đại trận, làm cho đại trận muốn sụp đổ.
Thiết Tượng chưa dừng lại, lao đến dùng chân đè bẹp lấy cậu, nhưng may mắn kịp thời dùng thanh kiếm trên tay đỡ lấy chân nó, cậu bị khóa hoàn toàn.
Mạnh Quân thấy vậy liền nhân thời cơ đ·âm c·hết cậu, chưa kịp đụng vào cậu thì hắn đã bị đại trận khống chế.
Thập Nhị Đá Trận vừa kịp xuất hiện đỡ lấy chiêu thức hắn.
Hất Thiết Tượng ra cậu lui về phía sau điều khiển mười hai viên đá đập hắn tới tấp.
Những v·ết t·hương hiện lên trên vai, tay và khắp người hắn.
Phẫn nộ khi b·ị t·hương hắn tức giận la lớn.
“Dám đập ta, Ta phải g·iết c·hết ngươi.”
Aaa..
Âm thanh hắn la toáng lên, khắp người xuất hiện những con thanh long nhỏ, một con Thanh Long khổng lồ bay lượng trên không trung hình như là đại chiêu.
Thấy tình thế không ổn Đá Quý cũng xuất đại chiêu, đưa kiếm lên tung Đá Thần Thịnh Nộ, bầu trời xuất hiện một đám mây lớn bắt đầu kéo đến.
Dưới lôi đài thay nhau mà bàn luận.
“Chuyện gì vậy! Đại chiêu hai người sắp tung ra ư, sức mạnh khủng kh·iếp thật, uy lực không thể nào tin được”
“Trời ơi! Trời phạt à! Sao tối đen thế này, ánh sáng đi đâu hết rồi?”
“Đại chiến! Giữa Thiên Kiếp và Long ư?”
Nhóm Tân Gia lên tiếng.
“Đại trưởng lão! Ngươi thấy con trai ngươi đấu lại hắn không, ta thấy chiêu này của hắn mạnh lắm đấy.”
“Thưa gia chủ! Ta cũng không biết, chiêu này của hắn cảm giác như rất mạnh.”
“Mọi người! Nếu thấy tình thế không ổn thì lao lên cứu Mạnh Quân xuống.”
“Vâng! Gia chủ!”
Phía nhóm Thành Chủ thắc mắc hỏi nhau.
“Huyền Lục! Tiểu tử Huyền Vệ nhà ngươi làm sao quen được thằng nhóc này thế, nó đánh hình như ngang tay với Minh Quân, ta xem chiêu này cũng không biết ai sẽ thắng.”
“Đại Huynh! Tí nữa nếu cậu bé thua, ta sẽ lên cứu nó huynh giúp ta một tay nhé.”
“Ừ! Ta sẽ giúp đệ, dù gì cậu bé cũng đại diện cho Thành Chủ ta.”
Các nhóm khác bàn tán xôn xao về trận đại chiến này có thể gây chấn động đến môn phái ở Đế Đô.
Dù sao ở đế đô cũng rất nhiều cao thủ như thế này, họ sẽ biết ở đây có cao thủ sẽ mò đến khiêu chiến.
Trên bầu trời những viên đá bắt đầu rơi xuống, cảnh tượng thật hùng vĩ một con Rồng uốn lượn né tránh những viên đá.
Một hiện tượng mưa đá rơi khắp bầu trời, bên trong đại trận, ba người chủ trì phải thiết lập pháp trận để bảo vệ mọi người.
Ầm.. Ầm.. Ầm..
Âm thanh vang vọng khắp Đại Lâm Các làm người bên ngoài cũng nhìn vào như một Thiên Kiếp giáng xuống.
Họ thay nhau bàn luận về sự việc bất ngờ đó.
“Ê ngươi thấy gì không! Trong Đại Lâm các có Tiên Nhân đánh nhau à hay là Thiên Kiếp.”
“Hình như là chiêu thức của ai đó, ta thấy rồng bay rồi, mà đá ở đâu rơi lắm thế kia.”
“Ta nghi ngờ sau trận đấu đó chắc Đại Lâm Các sẽ phải tu sửa lôi đài nghiêm trọng.”
“Tại sao các ngươi không đi xem trận đấu được tổ chức ở đó?”
Cơn gió thoáng qua Rồng bay khắp trên bầu trời đen tối, nó bị những viên đá đập trúng, dần dần yếu đi cho đến khi tan biến.
Thời gian trôi qua một canh giờ lôi đài Sinh Tử như một nơi hoan tàn, khắp nơi đều bị tàn phá, đổ vỡ, tan nát những mảnh đá lăn lóc