Chương 16: Tiểu Ảnh mất
Trước mặt Tâm Ma ảo ảnh Xà Điện tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, ông ta chuyên luyện về quyền pháp nhục thể, giọng nói hùng hồn.
“Nhóc con tiếp chiêu.”
Một quyền lao đến xung quanh Linh Khí dao động, Tâm Ma cảm giác được một tia c·hết chóc trong quyền này.
Hắn không biết tiếp như thế nào thì tàn hồn Đá Cương xuất hiện kèm theo hư ảnh viên đá ném xuống.
Xẹt.. Ầm..
Âm thanh vang dội cả khu rừng, dư chấn làm Tâm Ma văng ra ngoài, cảnh giới Nguyên Anh p·há h·oại không thể tưởng tượng được.
“Tiểu bối đánh nhau ngươi không nên xen vào, con trai g·iết hắn đi, để ông ta cho cha đối phó.”
Dù nhập ma nhưng hắn vẫn hiểu được câu nói đó, mặt bọn họ chiến đấu hắn tiến tới Xà Hóa.
Xà Điện bị ngăn cản tức tối không thoát được vì bị tàn hồn Đá Cương khóa chặt.
Tu vi Xà Hóa kém hơn cậu nhập ma, hắn không làm được gì ngoài đứng nhìn bản thân bị thanh kiếm chém làm đôi.
Phụt..
Máu tươi bắn khắp khuôn mặt cậu che lấp nét giận dữ.
Cha hắn Xà Điện gào thét.
“Không! Con ta!”
Hai người tu vi ngang nhau tung chiêu rung động cả khu rừng, những Yêu Thú gần đó sợ rung cầm cập.
Ầm.. Ầm..
Keng.. Phập..
Xào.. Xào..
Đùng.. Đùng..
Cách nơi đó khoảng ba trăm mét, Thiên Quyền với Diệp Vân cảm khái.
“Nhị ca! Huynh xem kìa! Khí tức uy áp rất mạnh.”
“Ừ! Cũng may ta nhanh chân đưa muội sang đây, nếu không bây giờ chúng ta chắc hẳn ở dưới hoàng tuyền rồi.”
Lão già Xà Điện tung chưởng pháp ảo ảnh con rắn to lớn, trên đầu nó có hai sừng, vảy màu ánh Kim, thân hình uốn éo, hình như nó muốn hóa thành rồng lao đến.
Vù.. uu..
Xung quanh dưới đất cây cối rung động, đung đưa, bầu trời gió thổi xào xạc mạnh mẽ như một con bão sắp đến.
Tàn ảnh Đá Cương không lo sợ trước cơn lốc hô to.
“Thập Nhị Đá Trận hộ thể!”
Xung quanh mười hai ảo ảnh viên đá xoay quanh nhốt cha cậu vào trong, bên ngoài Kim Xà quấn quanh đại trận cắn xé nhưng đều vô dụng.
Keng.. Keng..
Ầm.. Ầm..
Tiếng vang khắp khu rừng, khoảng cách ngàn mét một con Hắc Hùng Kim Yêu Thú tam cấp nằm ngủ, bỗng nghe âm thanh vang dội mà tỉnh dậy, nó cong mông chạy như điên vào sâu hơn.
Nơi diễn ra trận chiến gần với Thành Nam Minh, sắc trời lạ thường, âm thanh vang dội, mọi người trong thành hô lớn.
“Thú Triều! Thú Triều!”
Dân chúng hoảng loạn, những người gác cổng phát hiện trên trời có hiện tượng lạ, vài tia sáng lóe lên va vào nhau.
Âm thanh lạnh đến rung người, họ tụm ba tụm bảy bàn tán.
“Ê! Ta thấy cảm giác như nếu ở gần đó là ta bốc hơi vậy?”
“Chứ còn gì nữa, âm thanh lớn đến vậy, ta đoán trận Thú Triều này không đơn giản.”
“Không biết chúng ta có sống trong vụ đại chiến này không.”
Bọn người tu vi cao hơn lao lên tường thành mà xem, Thành Chủ Thành Nam Minh lên tiếng.
“Mọi người im lặng, bên trong đó không phải Thú Triều, chỉ là hai cao thủ đánh nhau, không cần phải lo lắng.”
Một người trong đó thắc mắc hỏi.
“Thành Chủ, ta cảm thấy nguồn khí tức này rất quen thuộc?”
Ông ta đáp lời.
“Ừ! Hình như khí tức Ảnh Phù từ Thành Chủ Dạ Long Thành Xà Điện, nhưng mà hắn ta đánh nhau với ai?”
Bọn họ chỉ đứng nhìn, không dám vào trong đó, chuyện cao thủ chiến đấu họ không muốn gây thù.
Nữa canh giờ sau, dưới mặt đất tang hoang, như vừa mới có một cơn bão ập đến, tiêu diệt xong kẻ đã g·iết tiểu anh Đá Quý Tâm Ma dần rút đi, linh khí quan cậu cũng bắt đầu chuyển sang màu trắng, cậu dùng mười hai viên đá tạo thành hộ thể bảo vệ mình với thân xác Tiểu Ảnh, bên trên hai Nguyên Anh không ngừng tung chiêu.
Cách đó khoảng ba trăm mét hai người rung cầm cập, họ đứng xa thế còn bị ảnh hưởng, xung quanh họ những lõm sâu vào đất, đó là chiêu thức lạc đường từ hai vị cao thủ, Thiên Quyền ôm Diệp Vân với đôi mắt nhắm chặt.
Hai phút trước hai người họ nói chuyện vui vẻ, bỗng xuất hiện một loạt mưa đá rơi xuống, chiêu thức tựa như Đá Thần Thịnh Nộ mà đại ca dùng, Thiên Quyền vội vã ôm Diệp Vân vái trời.
"Cầu trời! Cầu trời! Đừng rơi trúng con!"
May mắn thay nó chỉ rơi xung quanh hai người, cậu ta mở mắt nhìn xung quanh, ngước nhìn ông trời cảm tạ.
“Wow! Cảnh tượng này, ta mà ăn trúng chắc toi. Đa tạ ông trời thương con!”
Ở dưới đất chỗ hai người họ đánh nhau, Đá Quý dùng tu vi Trúc Cơ cấu tạo đa trận đón đỡ sức mạnh uy áp từ hai vị cao thủ, v·ết m·áu từ trong miệng chảy ra nhưng cậu vẫn không hề hủy chiêu hộ thể.
Vừa rồi g·iết xong Kim Hóa, lo sợ hai Tiên Nhân đánh nhau long trời lở đất ảnh hưởng thân xác Tiểu Ảnh nên cậu tiến tới bảo vệ.
Giữa không trung tàn hồn Đá Cương tung chiêu Đá Thần Thịnh Nộ vào ảo ảnh Xà Điện, làm hắn b·ị t·hương nghiêm trọng, vẻ mặt tức giận cười lớn.
“Ha ha ha! Ta nhớ các ngươi rồi, đợi bản thể ta đến là ngày c·hết của các ngươi.”
Tàn hồn Đá Cương nhìn cục diện không ổn, kéo dài bản thể lão đến thì đánh không lại.
Nhân lúc lão ta sơ ý, tàn hồn cha cậu đưa tay lên đầu mình xuất ra Nhất Ý nhanh như tia chớm, đâm thẳng vào đầu Xà Điện ảo ảnh.
Răng.. Rắc.. Vụt..
Lão b·ị đ·âm chưa kịp nói thêm câu nào thì ảo ảnh dần vỡ và tan biến.
Không gian nơi đây lại trở về với sự yên ắng vốn có.
Cảnh vật yên tĩnh trở lại, Thiên Quyền với Diệp Vân mới dám tiến tới Tiểu Ảnh nằm trên người cậu.
“Tứ đệ, đệ đừng đi, Ta không ức h·iếp bắt nạt đệ nữa đâu.”
“Hu hu! Đệ đi rồi thì ai bảo vệ ta, đệ quay lại đây cho ta.”
Hành trình hai người cùng nó vượt qua bao nhiêu kỉ niệm niềm vui, nỗi buồn như một tình anh em không thể chia lìa.
Khắp thân xác Tiểu Ảnh toàn v·ết t·hương, nó nằm yên ắng bất động trên đùi Đá Quý, cậu ngước nhìn tàn hồn cha mình hỏi.
“Cha nó thể giúp nó sống lại không?”
Tàn hồn Đá Cương hạ xuống kiểm tra thể xác nó.
“Ta không thể cứu được nhưng có thể đóng băng nó lại, đợi đến lúc con tìm được Linh Dược ngũ cấp Hồi Sinh Quả, có thể giúp nó sống lại.”
Đại Lục này ai cũng biết Hồi Sinh Quả chỉ là Linh Dược ngũ cấp nhưng nó còn khó kiếm hơn Tiên Dược.
Bởi sự hình thành ra quả từ cây Sinh Tiên rất lâu, mà nó không hề dễ tìm kiếm, thời gian để ra quả mất khoảng hai trăm năm.
“Cây Sinh Tiên nằm trong danh sách Tiên Dược, quả của nó không giúp gia tăng tu vi nên được đặc ở Linh Dược ngũ cấp.”
Nói xong cha cậu quay sang Diệp Vân, nhờ cô ấy tạo hư ảnh thủy hệ bao bọc thân xác Tiểu Ảnh, cha cậu tung hộ trận đá pháp làm cho dòng nước hóa hư thành thực và đóng băng nó.
Một tảng băng lớn nhốt Tiểu Ảnh, bề ngoài kiếm trận xoay quanh tạo bảo hộ cho khối băng không bị hao mòn.
Đưa tảng băng vào trong Đá Thần, cậu khuyên bảo hai người kia quay về.
“Nhị đệ, đệ hãy đưa tam muội về thành đi đừng theo ta. Bản thân ta g·iết con Thành Chủ ắc không thể ở lại, ta không muốn hai người bị vạ lây. Ta với cha mình cần phải đến Hoang Vu Đông Ca tìm kiếm Hồi Sinh Quả để cứu Tiểu Ảnh.”
Thiên Quyền gật đầu ngầm hiểu ý đưa tay kéo Diệp Vân, đi khoảng một đoạn thì hai người quay đầu hét lớn.
“Đại ca, huynh nhớ bảo trọng, nhất định phải đến thăm đệ đấy.”
“Tạm biệt huynh, nhớ giữ gìn sức khỏe và tìm cho muội một Đại Tẩu nha!”
Quan sát cho đến khi bóng dáng hai người họ mất hút, câu mới theo cha mình tiến tới vùng đất Hoang Vu Đông Ca.
Bọn họ rời đi không lâu nơi đây xuất hiện một lão già giận giữ rống lớn.
Aaaa...
“Kẻ nào, là kẻ nào, cả gan dám g·iết con ta, ta nhất định phải tìm được ngươi, lột da ngươi, băm ngươi làm trăm mảnh để tế con ta.”
Ông ta đến quá trễ, sau khi biết được một Ảnh Phù nối liền với Hồn Mệnh biến mất, lão vội vàng chạy tới nhưng vẫn không kịp.
Điên cuồng mà chưởng khắp nơi.
Ầm... Ầm...
Hai Tháng Sau.
Vùng đất Hoang Vu Đông Ca, bên ngoài là một mảnh rừng rộng lớn trải dài dọc theo đường biên giới Nhân Tộc, sâu vào bên trong vùng đất c·hết, mặt đất khô cằn, xương động vật nằm rải rác khắp nơi, tận cùng vùng đất chưa ai đặt chân đến, kể cả họ có tu vi Tiên nhân cũng phải né tránh, ở đó có một ngọn núi lớn, xung quanh bao bộc bởi hỏa diệm khổng lồ.
Hoang Vu Đông Ca được chia làm ba vùng đất.
Tài Nguyên Đông Ca giáp với Nhân Tộc, ở đây đa số Yêu Thú với Linh Thú, Ma Thú rất ít xuất hiện.
Hoang Vu C·hết Chóc vùng đất hoang tàn, trong đó Ma Thú, Yêu Thú, Linh Thú cấp cao rất nhiều.
Hoang Vu Cấm Địa tận cùng nơi không có một loài vật nào dám đặt chân đến, bờ biên giới chứa đựng rất nhiều điểm c·hết.
Trong khu rừng Tài Nguyên Đông Ca, ở giữa khoảng đất trống một cậu bé đánh nhau với Huyết Ma Thú Kim Ngao nhị cấp, Đá Quý thật không may mắn khi gặp nó.
Ma Thú muốn tấn cấp cần phải hấp thu Ma Khí, chúng rất mạnh mẽ, hung ác, sức lực to lớn.
Cậu đối mặt với Kim Ngao tương đương với Trúc Cơ trung kỳ, sức lực của nó vượt hơn một bậc.
Đường kiếm chém xuống mình Kim Ngao.
Keng... Keng...
Ma Thú sức chịu đựng cộng thêm da nó rất dày, dù đánh với nó nữa giờ rồi mà cậu vẫn chưa hạ được.
Hộc... Hộc...
Thở dốc vài hơi, cậu đưa Linh Khí vào đại chiêu, muốn hạ nó một cách nhanh chóng bằng Đá Thần Thịnh Nộ.
Trên bầu trời mây đen kéo tới, bản thân cậu tạo thêm một đá trận hộ thể, cười hắc hắc nói.
“Hừ! Để ta xem xem ngươi né bằng cách nào.”
Kim Ngao ngước nhìn bầu trời mà rung sợ, vội tạo ra cơn gió lốc quanh mình, chui vào bên trong để trốn.
Hiện tượng mưa đá rơi xuống.
Lốp... Bốp... Bốp...
Ầm... Ầm... Ầm...
Đâm vào đại trận với c·ơn l·ốc x·oáy, rơi khắp nơi trong khu rừng.
Gió lốc bảo vệ Kim Ngao dần bị tan biến nhưng chiêu thức Đá Thần Thịnh Nộ vẫn còn tiếp diễn.
Lốc xoáy hộ thể Kim Ngao vừa biến mất, hàng trăm viên đá đập vào thân thể nó, nó đau đớn rống lớn.
Gầmmmm...
Đôi chân Kim Ngao đứng không vững mà ngã xuống.
Ầm...
Đá trên trời không hề ngừng lại khói bụi bay mịt mù.
Khoảng nữa tiếng sau, bầu trời trở lại màu xanh tươi mát, dưới đất một trận hoang sơ, cây cối tan hoang, những lõm xuất hiện khắp nơi.
Bước đến xác Kim Ngao, cậu thu nó vào trong không gian Đá Thần, ngồi xuống hồi lại Linh Khí.
Chưa hồi phục được bao nhiêu thì một con Huyết Yêu Thú Sói Lang đứng trước mặt gầm gừ.
Gừ... Gừ...
Mặt kệ mọi thứ, cậu đứng lên chạy, vừa chạy vừa chửi.
“Móa nó, đen như khỉ, ta hết Linh Khí rồi.”
Xuyên qua tán lá trong khu rừng, Sói Lang một mực đuổi theo không ngừng nghỉ.
Xoạt... Xoạt...
Khuôn mặt cậu đẫm mồ hôi thở dốc.
“Hộc... Hộc... Trời ơi! Cả tháng nay sao ta đen thế này.”
Tháng trước cậu được cha mình đưa đến đây, ông ta không nói gì và trở vào không gian Đá Thần, cậu bước đi được vài bước, không may gặp một con Kim Linh Thú Hỏa Điểu, nhờ đôi chân chạy nhanh mà thoát, cả người đều cháy đen như than, ngày tiếp theo cậu gặp Kim Yêu Thú Xà Kiểu,...
Chạy trốn đến mệt người, hôm nay vừa mới g·iết được con đầu tiên từ khi vào đây.
Sói Lang rượt theo thấp hơn đẳng cấp cậu, nhưng hiện tại cậu không còn Linh Khí cười khổ.
“Trời ơi! Sói ơi, tha cho ta đi, ta cũng đâu có đánh ngươi, ngươi đừng rượt nữa, ta mệt lắm rồi.”