Ta là một vũ cơ.
Thậm chí có thể nói, ta là vũ cơ giỏi nhất Phượng Thành.
Vậy mà giờ đây, Giang Nghiệt lại nói muốn đưa ta đi xem múa.
Chỉ có thể nói rằng Giang Nghiệt thật biết cách trêu người.
Múa ở Kính Hồ không phải ai cũng có thể xem. Kính Hồ nằm ở góc tây nam của Phượng Thành, mặt hồ rộng lớn, cảnh sắc yên bình nên sau khi Ung Châu Vương dẫn binh vào thành, ông đã cho xây dựng một biệt viện trên đảo giữa hồ, lập nên sân khấu ngoài trời, chỉ dành riêng cho các quý tộc thưởng thức, người ngoài không những không được lên đảo, mà nếu có ý định tiếp cận cũng bị coi là phạm tội nặng.
Gần Kính Hồ, quân đội tinh nhuệ của Ung Châu thường xuyên đóng quân, luôn sẵn sàng điều động khi cần.
Lúc này, gió mát khẽ lướt qua, mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng. Giang Nghiệt ôm ta tựa vào ghế, dáng vẻ nhàn nhã như một bạo chúa. Các tướng lĩnh theo hầu đứng bên cạnh thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn ta, vẻ mặt nghiêm nghị và dữ tợn như những vị thần hộ pháp.
Ta không để ý, tận tâm thực hiện vai trò hồng nhan họa thủy, cả người tựa hẳn vào người của Giang Nghiệt.
Trừng mắt nhìn ta làm gì, phải trừng Giang Nghiệt chứ, đâu phải ta phát lương cho các ngươi.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống giữa chân mày ta, nóng đến mức ngón tay ta khẽ co lại. Đôi môi của Giang Nghiệt ngừng lại một chút, giả vờ như không có gì mà hỏi: "Ở Phường Vô Ưu lâu như vậy, vẫn chưa quen sao?"
Ta chớp chớp mắt: "Chưa quen với vẻ đẹp của Thế tử."
Hắn bật cười, tựa như đang khen ngợi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua cằm ta không nói gì thêm.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Giang Nghiệt thật sự thích ta.
Nếu nói vì sắc đẹp, ta dung nhan tầm thường, ở Phường Vô Ưu, nơi mỹ nhân nhiều như mây trên trời, ta tuyệt đối không phải người nổi bật; nếu nói vì danh tiếng, Yên Liễu là hoa khôi, danh tiếng còn hơn ta rất nhiều.
Nói ta có gì đặc biệt, cũng chỉ là tài năng nhảy múa khá giỏi mà thôi.
Vậy tại sao lại là ta?
Đương nhiên ta có thể không quan tâm đến ý đồ của hắn, chỉ lo lấy tiền mà làm việc. Nhưng người trước mắt là Giang Nghiệt, kẻ nổi tiếng với tính cách tàn bạo vô tình.
Trong số hai mươi ba người thiếp của hắn, ba người đã chết, bốn người điên loạn, còn hai người khác mất tích không rõ tung tích…
Nếu ta không hiểu rõ hắn đang nghĩ gì, thì số phận của họ sẽ là số phận của ta.
Một màn vũ đạo trên sân khấu vừa kết thúc, Giang Nghiệt hỏi ta: "Thế nào?"
Ta suy nghĩ kỹ càng rồi mới miễn cưỡng đáp: "Cũng tạm được."
Bên dưới liền có người bật cười lớn.
"Với những loại phấn son tầm thường này, dĩ nhiên không lọt vào mắt Nguyễn cô nương. Nghe danh tài năng vũ đạo xuất chúng của cô nương, hạ quan cũng có chút tò mò, rất muốn được chiêm ngưỡng."
Ta ngước mắt nhìn, người nói câu đó thân hình vạm vỡ rất đáng sợ. Giang Nghiệt vẫn kề sát bên ta, nghe vậy nhưng ánh mắt cũng không đổi, ta không đoán được thái độ của hắn, đành lễ phép đáp lại: "Tướng quân nói đùa rồi, thiếp chỉ nhờ ơn Thế tử mà được sống qua ngày, không dám tự cao."
"Vậy nghĩa là cô nương không muốn nhảy sao?"
Giang Nghiệt cuối cùng cũng chuyển ánh mắt sang người kia.
" Trần Tướng quân muốn xem A Nguyễn nhảy múa sao?"
Vị đại hán kia cười to: "Sao nào, Thế tử không nỡ sao?"
Giang Nghiệt cười nhạt không trả lời, chỉ đưa đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào ta.
"Ta nhớ nàng giỏi nhất là múa trên mặt trống."
"Dạ phải."
Giang Nghiệt hơi nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc trống được dựng sẵn bên cạnh.
"Hãy dỡ chiếc trống đó xuống, làm sân khấu cho A Nguyễn nhảy múa."
Ta giật mình kinh hãi.
Có người kịp lên tiếng trước ta.
"Thế tử, vạn lần không thể! Đây là chiến trống của quân đội Ung Châu! Sao có thể dùng làm… cho một kỹ nữ…"
Lời còn chưa dứt, hắn đã mất mạng.
Ta nhìn thấy một tên thuộc hạ sau lưng Giang Nghiệt nhanh chóng rút kiếm, gọn gàng c.h.é.m đứt đầu người kia. Hắn thậm chí còn bực bội hất m.á.u trên lưỡi kiếm rồi mới bình thản đưa kiếm vào vỏ.
Thi thể nằm ngang, m.á.u loang ra trên bậc đá xám, Giang Nghiệt không thèm liếc mắt nhìn, chỉ dịu dàng ngắm ta: "A Nguyễn, hãy nhảy múa đi."
"Nhảy múa đi."
Ta mơ hồ nhớ lại, phụ thân ta cũng từng nói những lời này.
Rất lâu trước đây, ông cũng từng là một tướng quân của Phượng Thành. Khi đó, ông từng kể với ta rằng, ở quê nhà của ông, trống là thần khí thông thiên. Mỗi khi quân đội khải hoàn trở về, tiếng trống vang trời rền đất sẽ ngân lên khắp nơi.
Và sau đó, vũ cơ giỏi nhất trong thành sẽ nhảy múa trên mặt trống, uyển chuyển xoay mình, để chúc mừng quân đội vinh quy trở về.