"Mẫu thân ta là Vương phi của Ung Châu," hắn bình tĩnh đáp, "Giang Dực đã giam bà ở đó, không cho phép bất kỳ ai đến thăm. Thậm chí cả ta, người mang danh Giang Nghiệt." Hắn cười khẩy, "Họ nói rằng bà đã phát điên, ta không tin."
Đôi mắt Giang Nghiệt ánh lên màu vàng trong ánh sáng le lói qua rèm xe, lúc sáng lúc tối.
"Vậy còn Hứa Ninh Chu hiện tại là ai?"
"Hắn là đệ đệ của ta."
Giọng hắn trầm thấp, nhưng rõ ràng.
"Đệ đệ ruột."
…
Ánh nắng buổi trưa nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa, cánh cửa gỗ sơn đỏ bị gõ vang lên từ bên ngoài đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
Ta đang nghịch chiếc nỏ nhỏ trong tay thì bị tiếng động làm giật mình, mũi tên lệch hướng, không trúng vào tâm điểm.
Ta bật ra một tiếng chán nản.
Yên Liễu nhìn ra ngoài với vẻ bất đắc dĩ.
"Mỗi lần Hứa đại nhân đến, Dương ma ma lại giục giã không ngừng."
Ta không nói gì.
Yên Liễu tiếp tục: "Mấy hôm trước ngươi cướp ngựa bỏ đi, Dương ma ma đã nổi trận lôi đình. Đừng để bà ta nhìn thấy thứ này."
"Ta biết."
Nàng vẫn không yên lòng: "Ngươi suốt ngày chơi mấy thứ nguy hiểm này, rốt cuộc học từ đâu ra?"
"Phụ thân ta dạy." Ta đặt nỏ xuống, mệt mỏi xoa bóp thái dương, "Chỉ là chơi cho vui."
Yên Liễu có vẻ lo lắng: "Hay là để ta đi ngăn Hứa đại nhân giúp ngươi?"
Ta thở dài, lắc đầu.
"Không cần đâu, ta sẽ đi gặp hắn."
Hứa Ninh Chu vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc.
Trời ngày càng lạnh, trong phường đã đốt lò sưởi, màn cửa dày cộp treo ở lối vào, khiến cho bên trong rất ấm áp.
Ta mỉm cười bước tới, hỏi: "Hứa đại nhân vẫn muốn chơi cờ với ta chứ?"
Hắn có vẻ hơi bất ngờ, ngắm nhìn ta một lúc rồi nở nụ cười rất dịu dàng.
"Nếu nàng muốn, ta tất nhiên rất vui lòng."
Vậy là ta bày cờ, theo phép lịch sự của Hứa Ninh Chu, ta được đi trước. Sau khi ta đặt quân cờ đầu tiên, hắn nhanh chóng đáp lại. Cứ như vậy, vài nước cờ qua lại, tình thế trên bàn cờ bắt đầu trở nên căng thẳng.
Ta đặt ngón tay lên quân cờ: "Hôm trước ta nghe một câu chuyện."
"Ồ?"
"Ngày xưa, trên thảo nguyên có hai huynh đệ thỏ, từ nhỏ đã rất giống nhau. Mẫu thân của chúng là một mỹ nhân nổi tiếng ở Bắc Mạc, phụ thân là vua của loài thỏ."
Tay Hứa Ninh Chu khẽ dừng lại trên chén trà.
Ta bình thản đặt quân cờ xuống: "Có một năm, bầy sói lấy lý do bang giao đến thăm. Những con thỏ hát ca và nhảy múa, nhiệt tình tiếp đãi chúng. Nhưng không lâu sau, bầy sói đã tàn sát cả bộ tộc thỏ. Phụ thân của hai huynh đệ thỏ bị một nhát kiếm xuyên qua ngực, c.h.ế.t trong tư thế mở to mắt dưới chân sói vương."
Hứa Ninh Chu ngước mắt nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
"Rồi sau đó?"
"Sói vương thèm khát vẻ đẹp của thỏ mẹ, hắn đã dùng đệ đệ để uy h.i.ế.p để mang thỏ mẹ đi, còn vị huynh trưởng may mắn trốn thoát vì đã ẩn náu trên cây. Sau này, đệ đệ sống lâu trong bầy sói, dần dần cũng trở thành một con sói, nói năng cay nghiệt với vị huynh trưởng đã đến tìm mình."
Hứa Ninh Chu cười, nói: "Sao nàng lại kể ta nghe câu chuyện này?"
"Chẳng có gì cả." Ta cũng cười theo hắn, "Ngài đã nghe kể về một nơi gọi là "Bắc Mạc" chưa?"
Hắn tỏ ra áy náy: "Chưa từng nghe qua."
"Vậy sao."
Ta lặng lẽ tiếp tục ván cờ, một lúc sau, chộp lấy thời cơ, đặt một nước cờ chết.
"Ngài thua rồi."
Hứa Ninh Chu cầm quân cờ trong tay, nụ cười vẫn bình thản như mặt hồ.
"Ta thua rồi Nguyễn Nguyễn sẽ vui hơn, phải không?"
Ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Theo lời Giang Nghiệt nói hôm trước, khi còn ở học phủ, dù hắn đã cố tình bắt chước hành vi cử chỉ của Thế tử, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để hoán đổi thân phận.
Hắn không thể ra tay với chính đệ đệ của mình, dù rằng đệ đệ của hắn đã trở thành một con sói.
Ngày đó tại vách núi, do tranh chấp, hai người vô tình va vào tảng đá. Khi Thế tử tỉnh lại, ký ức đã hoàn toàn biến mất, sau đó lại tiếp tục ngất đi.
Giang Nghiệt nhân cơ hội này đã tráo đổi ngọc bài của học phủ, rồi cõng hắn đến nơi an toàn, chờ người đến cứu.
Từ đó, cuộc đời của hai người họ như hai mũi tên b.ắ.n về hai hướng ngược nhau, thay đổi hoàn toàn.
"Như vậy càng tốt." Giang Nghiệt đặt đầu lên vai ta, ôm ta từ phía sau, "Để hắn sống dưới danh nghĩa Hứa Ninh Chu sẽ dễ dàng hơn nhiều so với làm Giang Nghiệt."
"Vậy còn huynh thì sao?"
"Ngày lập đông là sinh thần của Giang Dực," Giang Nghiệt nói, "Ta sẽ lấy cớ phản loạn, dẫn quân bao vây và tiêu diệt hắn."
Hắn hôn lên tai ta, thì thầm bên tai.
"Bệ hạ đã đồng ý, sau khi chuyện này kết thúc, ngài sẽ cho phép nàng thoát khỏi thân phận ca kỹ. Nguyễn Nguyễn, từ nay về sau nàng có thể sống một cuộc sống tự do, không còn phải phụ thuộc vào ai nữa."