Ta giả vờ thở dài, bước chân trần lên tấm thảm mềm mại.
"Ta sẽ quay về bên Hứa đại nhân."
Giang Nghiệt không ngăn cản, chỉ quay đầu lại ho khan, tiếng ho đứt quãng liên tục. Ta giả vờ bước đi, chưa kịp đếm xong ba hai một trong đầu thì đã nghe tiếng hắn quát lớn từ phía sau: "Quay lại!"
Ta quay đầu lại, mỉm cười: "Điện hạ còn gì dặn dò sao?"
"Đi thay y phục." Hắn cúi đầu ho, dường như đang kìm nén điều gì đó, lại lặp lại một lần nữa, "Thay y phục rồi cút đi!"
"Ta không thay." Ta lớn tiếng đáp, giọng điệu nhấn nhá như đang ngâm một bài thơ, "Ta sẽ dầm mưa mà về, rồi sốt cao mà chết, để khỏi phải làm chướng mắt Điện hạ."
Tiếng nghiến răng phát ra từ phía sau, ta càng đắc ý vươn tay mở cửa.
Gió mưa tràn vào phòng trong nháy mắt, rồi vài giây sau bị đóng sầm lại.
Giang Nghiệt đẩy cửa, mạnh mẽ ép ta vào đó.
Hắn thở hổn hển, hơi thở nóng rực phả lên mi mắt ta. Ta không né tránh, để mặc hơi ấm từ hơi thở của hắn thấm vào da. Thấy hắn không có động tĩnh gì, ta kiễng chân, mạnh mẽ hôn lên đôi môi lạnh lẽo và run rẩy của hắn.
Giang Nghiệt thụ động chịu đựng, cho đến khi ta buông môi ra, hắn mới như không còn đứng vững, hơi chao đảo.
Ngay sau đó, hắn cúi đầu, nặng nề dựa vào vai ta.
"Không cho phép." Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta, giọng khàn khàn.
Ngay lập tức, bả vai ta bị siết chặt một cách dịu dàng.
Ta ngỡ mình nghe thấy âm thanh của mặt nạ vỡ vụn. Trong tiếng gió lùa qua cửa sổ, hắn chầm chậm siết chặt vòng tay, hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp như cánh lau, khiến lòng người bất giác muốn rơi lệ.
"Nguyễn Nguyễn, không được đi."
Nói xong câu đó, Giang Nghiệt liền ngất đi.
Ta ngồi bên cạnh giường trông chừng hắn ngủ. Nhìn chiếc bát thuốc trống rỗng trên bàn, ta biết rằng hắn đã uống thuốc. Ta nhìn hắn, trong lòng vẫn còn chút mơ hồ.
Hắn đã trải qua những gì để trở thành con người như bây giờ?
Giang Nghiệt lại ho vài tiếng. Ta giật mình tỉnh lại, đứng dậy định thay chiếc khăn ướt cho hắn, nhưng khi quay người lại, ta vô tình nhìn thấy một chiếc hộp gỗ đặt ở mép bàn, trên nắp hộp được vẽ những họa tiết hoa anh đào tinh xảo và quen thuộc.
Ta dừng bước, đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng cũng bước tới.
Tuy nhiên, trong hộp không có gì quý giá. Chỉ có vài phong thư cũ kỹ, trên một phong bì được viết chữ "阮" (Nguyễn) rất ngay ngắn.
Ta rút tờ giấy bên trong phong thư ra, bất ngờ khi thấy nét chữ quen thuộc.
— "Hôm nay tại học phủ có lễ hội đèn, gió đông thổi trăng, đèn đuốc sáng rực suốt ngày. Ta cố chấp mua một chiếc đèn hình con thỏ, bị đồng học cười nhạo suốt, nhưng ta nghĩ nàng chắc sẽ thích. Thời tiết lạnh, nhớ giữ ấm. Nguyễn Nguyễn, ta rất nhớ ánh trăng ở Phong Thành, và cũng rất nhớ nàng." Ta cảm thấy sống mũi cay xè, không kìm được mà tiếp tục lật xem.
Chỉ là những lời tả cảnh đơn giản, nghe có vẻ vô vị, không có lấy một câu tình tứ, nhưng ta dần thấy nét chữ trong thư càng lúc càng xa lạ, và những bức thư cũng ngày càng ngắn đi.
Thậm chí có một bức hắn chỉ viết một câu: "Trời đã đổ tuyết."
Tất cả những bức thư đều viết cho ta.
Tất cả những bức thư chưa từng được gửi đến ta.
Trong những năm ta bị giam cầm tại Phường Vô Ưu, sự tồn tại của ta đã trở thành ngục tù của hắn. Hắn giam giữ bản thân trong những bức tường vô hình, từng bước từng bước, tự biến mình thành con người như bây giờ.
Từng bước từng bước, trở thành thế tử giả mạo - Giang Nghiệt.
Nửa đêm, ta bị đánh thức bởi tiếng động bên cạnh.
Mưa đã tạnh, ta cử động cánh tay đã trở nên cứng ngắc rồi giơ tay thắp sáng ngọn nến. Giang Nghiệt quay đầu nhìn ta, trong ánh sáng mờ ảo đôi mắt hắn trông như một món đồ sứ với những vết nứt lạnh lẽo, vỡ vụn nhưng lại mang vẻ đẹp u buồn.
Ta tránh ánh mắt hắn, đưa chiếc cốc đến bên môi hắn. Hắn nắm lấy tay ta, uống một ngụm nước, rồi dừng lại.
Ta hỏi: "Huynh không có gì muốn giải thích với ta sao?"
Giang Nghiệt im lặng một lúc, rồi cúi đầu lạnh lùng đáp: "Ta không có gì để nói."
"Còn chiếc túi hương thì sao?"
"Ta không biết."
Hắn vừa mới tỉnh dậy, giọng nói vẫn còn khàn và thô ráp.
Ta không kìm được mà bật cười.
"Vậy sao. Vậy là huynh đang nói với ta rằng trên đời này chưa bao giờ tồn tại một Hứa Ninh Chu. Huynh không thừa nhận cái tên của mình, không thừa nhận quá khứ của mình, cũng không thừa nhận tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta."
"Vậy còn ta thì sao?" Ta nhìn chằm chằm vào hắn, từng lời như muốn đ.â.m thấu tim, "Ta là gì trong mắt của huynh?"