Tuyết lại ngạc nhiên mà nghe điều kiện của Thiên đưa ra. Đây mà là điều kiện sao. Bày ra lắm trò cũng chỉ để bảo cô đi khám bệnh sao. Cô khó hiểu hỏi vặn lại.
“Cái gì? Không phải trước đó tôi đồng ý đến khám rồi sao?”
“Không. Nó không còn là theo ý của em nữa. Tiếp nhận điều trị một cách chính thức và bài bảng. Tôi sẽ nói các giáo sư trên khoa lên phát đồ cho em”.
“Anh nói như thể là một bác sĩ thật sự vậy”. Tuyết mỉa mai.
“Đó là thật. Tôi vẫn là một bác sĩ, còn em là bệnh nhân. Với lại tôi đã hứa với Kỳ rồi, nhất định sẽ chữa khỏi cho em”.
“Anh còn dám nói sao? Không hiểu sao anh tôi lại có thể kết bạn với anh”.
Thiên chợt đổi biểu cảm mà bước gần về phía Tuyết. “Em muốn biết không?”. Tuyết nhìn biểu cảm đó thì đoán là có chuyện không lành nên bước lùi về sau.
“Không, không, tôi không muốn biết gì cả”.
“Em hỏi đến vậy mà, tôi phải trả lời chứ”.
“Không, tôi không tò mò nữa”. Tuyết lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhưng bây giờ thì tôi rất muốn nói cho em nghe”.
Tuyết lùi về đụng trúng sofa. Cô mất thăng bằng mà ngã ngửa. Thiên đã bắt được tay cô. Nhưng hắn không kéo cô lại mà thuận thế ngã cùng cô lên ghế. Cả người Tuyết bị đập lên ghế đã đành, lại còn bị Thiên đè lên. Dù là sofa có đệm nhưng nó cũng có một phản lực nhất định khiến Tuyết khó chịu mà nhăn mặt lại.
Thiên sau đó thì lập tức mà hôn ngấu nghiến lên cổ của Tuyết. Cô hoảng loạn đẩy hắn ra. Lúc nãy chỉ là chọc ghẹo, bây giờ thật sự hắn muốn ra tay sao. Tuyết cố gắng vùng thoát nhưng bây giờ cả người của cô đã bị Thiên khóa chặt trong lòng.
Cô cảm nhận rõ ràng hắn đang cắn lấy da thịt của mình. Nhưng răng nanh không ghim sâu mà chỉ cứa trên da, giống như ăn kẹo mút vậy. Hắn di chuyển hết bên cổ trái rồi qua cổ phải, chẳng mấy chốc mà cả vùng da quanh cổ của Tuyết đỏ ửng lên, chi chít những dấu bầm bầm nho nhỏ.
“Thiên, anh tha cho tôi được không? Thiên!”. Tuyết gào lên đầy tuyệt vọng.
“Tuyết, thịt của em ngọt quá. Cả người em của em tôi đều muốn nếm”.
“Không, dừng lại đi, dừng lại đi mà”. Tuyết khóc to. Lớp phòng bị tinh thần đầy vững chắc của cô đã bị phá huỷ. Cô bây giờ chỉ còn có thể khóc mà xin tha. Cô hoảng hơn khi hắn lại di chuyển xuống phía dưới cổ một đoạn. Không được, chẳng lẽ cô… Cô không biết làm sao ngăn Thiên lại.
Nhưng một lúc sau thì hắn cũng dừng. Thiên hài lòng nhìn người con gái diễm lệ trong lòng đang nước mắt giàn giụa. Cô lúc này lại kích thích hắn nhiều hơn. Nhưng cuối cùng, Thiên phải khó khăn để quyết định ngừng hành động của mình lại. Hắn nhỏm dậy rồi kéo Tuyết ngồi ngay ngắn trên sofa.
Tuyết giật lùi ra góc ghế. Cô đưa tay lau nước mắt một các tủi thân. Thiên thấy vậy thì lại nhích về phía cô. Tuyết sợ lại xảy ra cái gì đó quá đáng hơn nên đánh vào bàn tay đang vươn ra của hắn. Thiên an ủi. “Thôi, lại đây tôi lau nước mắt cho. Tôi chỉ doạ em một chút thôi”. Tuyết nạt hắn. “Anh tốt nhất là tránh xa tôi ra”.
“Tôi sẽ không đi quá giới hạn nếu chưa được em cho phép”. Hắn chợt nhìn thẳng vào Tuyết mà nghiêm giọng nói một cách rành mạch. “Tôi vẫn là thật lòng muốn quen biết em như cách một con người có thể làm”.
“Anh… Anh nói với tôi cái này làm gì. Tôi không…”.
“Tôi biết em có thể nhìn thấy quỷ hồn thì những kẻ khác cũng vậy. Tôi không muốn em gặp rắc rối nên đành đánh dấu một chút”.
“Anh đang nói cái quái gì vậy?”.
“Từ từ rồi tôi sẽ nói rõ với em. Còn em có gặp cái gì bất thường thì nên nói ngay cho tôi biết, không thì sẽ gặp nguy hiểm đấy, biết chưa”.
Tuyết ngẩn ngơ nhìn biểu cảm của Thiên. Hắn đang dặn dò cô sao. Cái dáng vẻ này lại quay trở lại thành vị bác sẽ ôn hoà lúc đầu. Không phải tên này bị đa nhân cách đó chứ. “Tôi không hiểu hết những lời anh nói. Nhưng tôi sẽ hợp tác. Miễn là anh đừng gây rắc rối cho tôi là được”.
Thiên cười cười hài lòng. “Được, tôi nghe theo em”. Hôm nay, anh đã thành công tiếp cận người con gái mà anh thương thầm từ thuở nhỏ. Đáng tiếc là Tuyết lại không hề biết chuyện này. Đáng lẽ nên chào hỏi một cách đường hoàng nhưng thấy dáng vẻ hống hách của Tuyết lại khiến Thiên có một ý nghĩ tinh quái mà trêu chọc.
Tuyết cảnh cáo. “Không có đùa ác ý như vậy”.
“Được”.
“Không có được lừa tôi”.
“Đồng ý”.
“Anh nghiêm túc được không thế?”
“Tôi nói nghiêm túc mà”.
Tuyết phát cáu với cái giọng bỡn cợt của Thiên. Vậy mà hắn bảo không đùa. Nhưng Tuyết ngẫm nghĩ lời vừa nãy của Thiên cũng có lý. Một con quỷ biết thì những con quỷ khác cũng biết. Tuyết không thể cứ trốn trong nhà. Mà cô có nào trốn được. Chẳng phải Thiên đã truy đến tận cửa hay sao. Hợp tác với hắn ta một chút không phải là không có lợi.
Anh tiếp tục thăm dò. “Sao rồi, em suy tính kỹ chưa?”.
“Anh… sao anh biết tôi đang nghĩ gì?”
Thiên không trả lời câu hỏi của Tuyết mà cứ cười cười nhìn cô. Tuyết nghĩ hắn đang giở trò tà thuật gì đó rồi. Biết mình bị chơi khăm như này khiến cô vô cùng bức bối. “Thôi được rồi, tôi nghiêm túc hợp tác. Hy vọng anh giữ lời”.
“Được thôi. Vậy tôi cũng sẽ nghiêm túc hợp tác với em”.
“Anh trai tôi biết anh như thế này không?”
“Không, cậu ấy không biết. Kỳ không có mắt âm dương, tôi cũng không muốn xáo trộn cuộc sống của cậu ấy. Chúng tôi làm bạn như hiện tại vẫn tốt hơn”.
“Được. Vậy coi như chuyện này có tôi với anh biết. Tôi cũng không muốn làm gia đình mình hoang mang”.
“Thoả thuận vậy đi. Tôi về thật đây. Nhớ đến văn phòng gặp tôi đấy”.
Thiên đi ra khỏi phòng, Tuyết mới thở phào một cái rõ dài. Cô trở về giường và dỗ mình vào giấc. Hôm nay đã quá nhiều thứ kinh hãi đối với cô.