Tuyết đến nơi đã vội chạy đến quầy khách VIP. An Tư là thư ký của cô, anh mau chóng đi đến đón, bọn họ vội vã đi tìm ông Quách - chủ đầu tư mới. Tuyết đã thấy ông ta đang đứng trò chuyện cùng Phùng lão gia và vài vị khách khác. Cô quay sang An Tư nhờ anh đánh giá diện mạo của mình. An Tư ngẩn ngơ gật đầu khen cô rất đẹp. Tuyết cười mỉm rồi tự tin bước về chỗ ông Quách.
Bộ váy đỏ nổi bật khiến cô chiếm trọn sự quan tâm. Ông Quách cũng rất ngạc nhiên khi người đẹp tiến lại bắt chuyện với mình. Tuyết lễ phép cúi chào mọi người. Phùng Kim cười xòa giới thiệu Gia Tuyết với ông Quách, dù sao đây cũng là chỗ quen biết, ông Kim cũng xem Tuyết như cháu gái mình.
Tuyết bàn chuyện hợp tác khá suôn sẻ. Có ông Kim đỡ lời, chỗ ông Quách cũng khá vừa ý. Ông ta say mê nhìn Tuyết giới thiệu về những xu hướng mới theo lối tối giản. Thư ký hai bên ghi lại thông tin để bàn chuyện làm ăn. Ông Quách kết thúc bài phát biểu, sau khi nhận tràn vỗ tay tán dương thì lập tức rời đi.
Ông Kim và Tuyết đứng dõi theo bóng lưng ông ta, trong lòng khởi lên không ít tính toán. Ông Kim quay sang căn dặn Tuyết vài câu, dù sao ông cũng không muốn để Tuyết gặp nguy hiểm. Cô trịnh trọng dạ thưa, ghi nhận lời giáo huấn từ bậc tiền bối. Ông Kim lại cười lớn rồi bảo cô nhanh vào dự tiệc, lát nữa sẽ có giải thưởng dành cho bộ váy đẹp nhất, ông đã cố ý dành phần cho cô.
Tuyết cùng An Tư đi lại sảnh ký tên và chụp ảnh lưu niệm. Rất nhiều lời xì xầm to nhỏ vang lên. Lúc này Tuyết mới để ý có gì đó không đúng. Mà lạ một điều là chỗ cổ áo cứ thích chặt khiến cô rất khó chịu. Nếu không vì phải bàn việc quan trọng thì cô đã nhanh đi đến nhà vệ sinh để tháo bớt nút ra.
Nghe một lúc thì Tuyết mới hiểu được bọn họ đang chỉ trỏ bộ váy của cô là sai quy định. Tuyết cau mày quay sang hỏi An Tư, anh ta lắp bắp trả lời bộ váy này là màu đỏ. Tuyết vừa nghe xong đã nổi trận lôi đình, khí tức cuộn trào trong lòng ngực. Cô nhắm mắt hít thở rồi kéo An Tư bỏ về.
Đang đi ra phía bãi xe thì Phùng Mị chạy đến chặn Tuyết mà thảng thốt. Cô thấy Tuyết bận cái váy màu đỏ thì tái mét mặt mày. Chuyện này là sao chứ, cái váy cô may là màu trắng cơ mà. Kiểu dáng từ tiệm may của Phùng Mị đều là bản quyền, nhìn đường kim mũi chỉ này thì Phùng Mị biết rõ ràng đây là cái áo do mình may, nhưng sao nó lại có thể biến thành đỏ thẫm thế này. Nếu như dính bẩn một mảng thì cô còn có thể hiểu, còn đằng này nó rõ ràng là vải màu đỏ.
Tuyết không muốn nổi cáu với Phùng Mị, nhưng cô không thể giấu sự không vui trên gương mặt. Cộng thêm việc cái áo đang như cáu vào da thịt khiến Tuyết chỉ muốn tháo nó ra ngay lập tức. Phùng Mị lại kéo Tuyết vào ghế sofa của khu vực khách nữ, cô luyên thuyên giải thích rằng không biết chuyện kỳ lạ là thế nào. Tuyết nghe câu được câu mất, cô không thể nào tập trung.
Cả người Tuyết như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, cô cảm thấy có chút nhức đầu, có vẻ như là đang phát sốt, Tuyết thấy những hình ảnh trước mắt mình cũng mờ dần. Phùng Mị thấy Tuyết có vẻ không khỏe liền chạy đi lấy thuốc, cô bảo Tuyết cứ ngồi yên ở đó chờ mình.
Sự nóng rát trên người Tuyết càng lúc càng nặng, nó khiến cô mỏi nhừ tay chân, sức lực gần như mất sạch. Cô ôm đầu nhìn quanh tìm An Tư, không biết cái tên ham ăn ham vui đó lại chạy đi đâu rồi. Tuyết đành bất lực dựa người lên sofa. (2)
Bên trong đôi mắt phượng thêu trên cổ áo đang có bốn cái vong quỷ thi nhau uốn éo, chúng muốn thoát ra nhưng không thể. Phượng Lai bên trong kết giới nhận thấy quỷ khí từ chúng nên đang ra sức hút lấy hút để làm cho chúng vặn vẹo muốn thoát thân. Chưa kể lửa thiên trên người Tuyết đang thanh tẩy những âm khí đeo bám, dương khí cực mạnh trong cô làm cho chúng khốn khổ.
Thật ra thì chúng là hai nhóm khác nhau. Hai con ở hiệu may là một nhóm, hai con bên ven đường là một nhóm, nhưng chúng cùng một mục tiêu là dẫn dụ Tuyết đi vào khu thay đồ để ra tay bắt cóc, đem đến cống nạp cho chủ nhân. Cho nên chúng mải mê đánh nhau để tranh công cướp người. Chính vì thế mà chúng đã đánh động Phượng Lai và sức mạnh hộ pháp của Sứ Giả.
Tuy nhiên, ngoài bốn vong quỷ còn có một con Huyết Cổ Trùng, nó đang quấn quanh thân áo, và cũng đang chịu sự thiêu đốt. Đáng lý là có thể ẩn thân thành công nhưng vì đám quỷ phía trên đánh động thần thú, Huyết Cổ Trùng cũng không tránh khỏi số phận bị Phượng Lai hấp thụ linh lực, do đó mà nó vô thức để lộ màu đỏ của thân người, nó nhanh chóng nhuộm đỏ cái váy trắng tinh.
Tuyết hô hấp khó khăn, cô không thể đợi thêm nữa. Cô lấy điện thoại gọi cho chú Nghị, không lâu sau thì có hai vệ sĩ đến đỡ Tuyết, cô bám họ đi ra xe về nhà. Chú Nghị lập tức nhấn ga phi nhanh về nhà. Lúc này thì bốn con quỷ và Huyết Cổ Trùng đã bị Phượng Lai hấp thụ hết không sót thứ gì. Nó quẩy cánh đập vài cái làm cho phong ấn rung chuyển đôi chút, cái ấn phượng trên trán Tuyết chợt loé sáng, cô ôm đầu gào lên, đầu cô giờ đây đau như búa bổ.
Thần trí của cô bây giờ có chút mơ hồ, trong lòng cuộn lên một cơn giận không rõ nguồn cơn. Phượng Lai đang muốn khống chế Tuyết, nó vừa được ăn no nên rất sung sức, liên tiếp tấn công vào phong ấn muốn thoát ra. Tuyết cố gắng giữ tỉnh táo, con Mễ đỡ cô về phòng.
“Mễ, nhanh lên, em mau giúp chị tháo cái áo này ra, chị khó chịu quá”. Tuyết thều thào nói từng chữ.
Nhưng con Mễ loay hoay mãi mà không tìm thấy khoá kéo. Tay nó run run lật tìm trong lớp vải. Tuyết bực bội hét lên. “Lấy kéo cắt phăng nó đi”. Con Mễ bối rối vội chạy đi tìm cái kéo. Tuyết quơ quào mò tìm khoá kéo trên cổ áo, vừa hay lúc này thì con Đậu chạy vào đưa trà bánh, vậy là nó xúi quẩy hứng trọn sự thịnh nộ đang toả ra của Gia Tuyết.