Thiên Tuyết Ấn

Chương 42: Sứ Giả nổi giận




Nghe ông Đạo truy hô, ba người anh của Tuyết vừa đánh vừa chạy lại gần sát chỗ cô. Họ bị những con dơi bám lấy cào cấu khiến họ phải ôm mặt tránh né

Tuyết đã thấm mệt, các chất độc đang dần có tác dụng mà làm cơ thể cô mỏi nhừ, sức lực giảm dần. Cô bị một tầng quạ bao quanh, tuy kiếm sáng chém lên, bọn chúng tản ra rồi lại nhanh chóng vây kín lấy cô. Tuyết có cảm giác lũ quạ đang nhấc cô bay bổng lên không trung.

Gia Thịnh thấy cô sắp bị đưa đi liền chạy lên giải cứu. Anh thành công kéo giật Tuyết lại, nhưng cũng lãnh trọn một trảo của quỷ binh. Tuyết tái mét nhìn Gia Thịnh bị bàn tay quỷ xuyên qua người, ruột gan trong ổ bụng đều bị lôi tuột ra ngoài. Gia Thịnh mỉm cười nhìn cô lần cuối rồi nhắm mắt đổ gục xuống. đ°

Gia Trung và Gia Trường kinh hãi, đồng thanh gào tên anh mình. Họ lao lên chém tới tấp vào bẩy quỷ dữ. Nhưng rồi họ bị những con rắn to quấn siết tới nghẹt thở, cũng bị quỷ đói xâu xé đến lúc sức tàn lực kiệt.

Tuyết đứng chết lặng nhìn thi thể anh trai rãi trên mặt đất đang lúc nhúc rết đỏ. Cổ trùng đã chờ sẵn mà chiếm lấy thân xác của họ. Một cơn thịnh nộ cuộn trào nơi lòng ngực, mắt Tuyết nhòè đi, huyết lệ chảy ra hai hàng thê lương.

Cô siết chặt song kiếm, lấy hết sức bình sinh mà hét lớn. Bên trong cô như có một năng lượng cực mạnh được giải phóng. Cả người Tuyết bốc cháy rực đỏ. Toả ra thân ảnh của một con phượng hoàng lửa với chín đầu sáng lòa.

Phượng Hoàng Phù được khai mở, Tuyết gầm lên một chữ xé tan không khí. "Diệt".

(1

Phượng hoàng nhận lệnh mà bay lên càn quét quỷ binh và đám độc trùng. Mỗi cái đập cánh đều tỏa ra hỏa cuồng phong mà thiêu rụi tất cả. Chúng bị đánh tan thành khói đen. Những Quỷ Vương hiếu chiến lúc nãy bắt đầu thấy

nao nung.

"Sao... sao có thể được? Thần thú Phượng Lai, sao cô ta có thể gọi nó?"

Bạch Hồ Quỷ Vương hô lên thất kinh. Hẳn run rấy, trợn mắt nhìn Phượng Lai thể hiện uy vũ, đồ sát binh lính của mình.



Phượng Lai là con cháu của Thần Thú Thượng Cổ Cửu Phụng, bản thân nó cũng là thần thú cổ đại nên uy mãnh vô song. Từ thời xa xưa, trong số các truyền thuyết về dị điểu, Cửu Phụng được xem là sinh vật đáng sợ nhất, vì nó có đến chín cái đầu tượng trưng cho chín Thái Dương, tuy có linh lực thượng thừa nhưng bản tính lại hung hăng, tàn độc. Q

Dưới sự giáo huấn của Phật Tổ, Cửu Phụng được giao làm thần thú canh giữ Quỷ Vực. Phượng Lai được xem là bản sao hoàn mỹ nhất của Cửu Phụng, nhưng sự lãnh khốc còn cao hơn gấp trăm lần.

Tuyết lúc này mắt cũng chuyển sang màu đỏ sậm, sắc lạnh vô cùng. Cô nhìn về hướng Mai Hoa Xà Vương, hắn bị

Tuyết phi đến chém đứt một đoạn đuôi, hắn gào lên thống khổ rồi co người lần đi mất. Đám rắn độc cũng lũ lượt trườn đi. Nhưng nào có kịp thoát thân, tất thảy bọn chúng đều bị lửa giận đốt cháy.

Tuyết đứng trên Đằng Vân Kiếm, tay cầm Phá Nguyệt, cô độc khẩu quyết phóng ra chín nhân ảnh tương tự.

Những bản thể phân thân bay đến chém tới tấp vào đám Quỷ Vương. Cô phất tay để Phá Nguyệt lơ lửng trên không trung, sau đó biến ra trăm nghìn mũi kiếm bạc sáng choang phóng tới đám Bạch Hồ. ®

Tuyết vẫn chưa hả cơn giận, cô khoanh tay, hất cầm ra hiệu cho Phượng Lai, nó chớp mắt nhận lệnh, chín cái đầu ngước lên trời như đề lấy hơi rồi phun ra chín đạo lửa thiên, pháo Hoa Lôi bị đánh nổ tan tành, nỏ Huyền Vạn cũng bị mẻ phần lẫy nỏ nên cũng trở nên vô dụng.

"Bạch Hổ, không phải ngươi đến tìm ta sao? Lại đây".

Sấm chớp rền vang phụ hoa cho giọng nói lanh lãnh nhưng tàn nhẫn của Tuyết, cô bây giờ đang sắp hòa làm một thể với Phượng Lai.

Cả biệt thự của Trần gia chìm trong biển lửa. Quỷ Binh bị đánh tan hết sạch. Những Quỷ Vương thì cũng bị thương không nhẹ, chúng loay hoay tìm đường tháo chạy. Huyền lão đứng ở một góc chứng kiến mà cả kinh. Ông không ngờ Gia Tuyết lại là cao thủ đáng gờm như vậy.

Bỗng Phượng Lai cất tiếng nói với Tuyết. "Ta khát".



Cô chỉ tay về phía những Quỷ Vương mà cất tiếng. "Chúng là của ngươi".

Phượng Lai như được trút bỏ xiềng xích phong ấn mà kêu lên những tiếng chói tai rợn ốc. Chín cái đầu lập tức thi nhau hút lấy quỷ lực của các Quỷ Vương.

Bạch Hổ như vẫn không tin vào mọi sự đang diễn ra. Hắn cảm thấy linh lực của bản thân đang bị hút đi mất, toàn thân đau đớn, không còn chút sức lực nào. Bọn chúng lăn qua lộn lại trên mặt đất, để mặc cho Phượng Lai uống đi linh lực ngàn năm của mình. Phượng Lai hút một hơi dài rồi dừng lại ra vẻ hài lòng, rồi tham lam mà tiếp tục.

"Phượng Lai, ngươi cứ uống hết đi, uống cho thỏa thích, cả xương, cả xác, kể cả quỷ hồn của chúng đều nghiền nát hết ra cho ta". Mắt Tuyết long lên sòng sọc.

Phượng Lai nheo ánh mắt gian tà nhìn cô. Dường như mục đích của hắn đã đạt được, thứ tiếp theo hắn muốn chính là linh hồn đầy thù hận này của Tuyết.

Hắn hỏi. "Cô đã hả giận chưa?".

Tuyết đáp gọn lỏn. "Để xem đã".

Phượng Lai híp mắt tỏ ý cười rồi quay lại hút quỷ lực. Ông Đạo cả kinh, đứng nhìn về phía cháu mình. Ông không ngờ điều mà ông Hưng lo lắng nay đã thành sự thật. Phượng Lai đã mượn hồn phách của Tuyết mà tái sinh. Đó là lý do mà ông Hưng không muốn để Tuyết tiếp nhận danh phận Sứ Giả Âm Dương.

"Cứu lấy con Tuyết, nhanh lên, dùng hồn phách của ta kéo Gia Tuyết trở về".

Ông Đạo nghe tiếng ba mình văng vằng bên tai. Ông nhanh chóng trấn tỉnh, miệng đọc chú, tay dùng linh phù gom ba phần hồn của ông Hưng lại, dùng Truy Phong đánh ra một luồng sáng về phía Tuyết. Bảy phách lúc nãy ông Hưng truyền vào người cô lập tức kết hợp với ba phần hồn tạo thế trấn áp.

Tuyết thấy thân ảnh của ông Hưng hiện lên thì lòng dịu lại, cô hớt lên một tiếng lớn rồi ngất lịm đi. Cả người cứ thế buông thõng rồi rơi xuống. Truy Phong và Đằng Vân đỡ lấy người cô. Ông Đạo bên dưới nhanh chóng đón lấy cháu.

Phượng Lai đang hăng say thì thấy cơ thể cứng lại, hắn tức giận quay sang thì đã thấy thân ảnh của ông Hưng đưa tay chưởng về phía mình. Thân ảnh của Phượng Lai nhanh chóng mờ dần đi, hắn bực bội vì lại bị đưa về phong ấn.