Thiên Tuyết Ấn

Chương 4: Hợp đồng bị phá




 

Tuyết chuẩn bị xong thì cũng là 3h chiều. Lịch hẹn là 4h. Địa điểm hẹn cũng cách nhà không xa. Bình thường thì cô sẽ hẹn khách tại văn phòng công ty. Nhưng vì nhà đầu tư lần này quan trọng nên cô đặc biệt để đối tác chọn địa điểm gặp mặt.

Vì là giờ chiều vị khách kia sẽ rảnh, mà cũng vừa khéo để ăn tối nên phía bên đó đã chọn một nhà hàng sang trọng làm điểm gặp. Tuyết quyết định đến sớm để tỏ thành ý. Cô không thích sự trễ nải. Xe đến nơi thì còn 15 phút nữa mới đến giờ hẹn. Cô ngồi vào bàn và mở máy tính bản kiểm tra nội dung sẽ bàn luận.

Phía đằng cửa có một người đàn ông mặc vest bước vào. Anh ta trông rất sáng sủa và có tiền đồ. Tuyết đoán là đối tác mình cần gặp. Đúng như dự đoán, anh ta nói gì đó với nhân viên phục vụ rồi đi đến chỗ bàn của Tuyết.

“Chào cô, cô là Gia Tuyết đúng không?”. Giọng anh ta trầm ấm cuốn hút.

“Chào anh, đúng rồi, tôi là Gia Tuyết”.

“Tôi là Minh Đăng. Rất vui khi được gặp cô”.

“Rất hân hạnh được biết anh. Mời anh ngồi”.

Hai người ngồi xuống và bắt đầu bàn công việc. Nhưng Tuyết có chút lạnh người. Không khí đột ngột lạnh lẽo đáng sợ. Tuyết điếng người nhìn vào bàn tay mình. Chỗ bàn tay lúc nãy bắt tay người kia có một lớp gì đó nhầy nhầy. Tuyết thầm nghĩ.“Anh ta bị phong thấp sao? Không, không đúng, nó không phải là mồ hôi”.

Tuyết lặng lẽ rút một tờ khăn giấy trên bàn, rồi hạ tay xuống gầm bàn mà lau đi lớp dịch đó. Nó vừa nhờn vừa đặc dính như keo dán giấy. Tuyết còn ngửi được cái mùi tanh tanh toát lên. Nó giống như mùi tử thi từ xác động vật. Toàn thân Tuyết trở nên lạnh toát, gai ốc nổi đầy. Cô thoáng có chút choáng váng.

Nhưng người trước mặt thì vẫn cười nói niềm nở. Anh ta luyên thuyên nói lên ý kiến của mình về lần hợp tác này. Phía anh ta cũng có một số điều kiện kèm thêm chưa được liệt kê. Tuyết hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô phải vào việc rồi, không được mất tập trung, không thể để những chuyện ngớ ngẩn ảnh hưởng.

Minh Đăng đưa ra đề nghị. “Phía chúng tôi muốn được coi trước bản mẫu, kèm thêm một số điều khoản”.

Tuyết gật đầu tán thành. “Bản mẫu tôi có thể gửi trong hai ngày tới, còn chỗ điều kiện thì tôi cần xem xét thêm vì việc này không phải một mình tôi quyết định”.



“Được, chúng tôi không vội. Quan trọng vẫn là chất lượng và sự bền vững”.

“Cảm ơn anh đã tin tưởng”.

“Hợp tác vui vẻ”. “Được. Hợp tác vui vẻ”.

Tuyết bưng ly nước lên uống trong lúc chờ Minh Đăng ký tên trên bản hợp đồng. Nhưng khi Minh Đăng cúi đầu xuống thì phía sau lưng anh ta lại là đám khói quỷ. Tuyết giật mình hét toán, đồng thời hoảng loạn mà hất thẳng ly nước vào người anh ta. Minh Đăng đột ngột bị ướt cũng la lên thất thanh. “Cô Tuyết?”.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi thật sự xin lỗi”. Tuyết thở gấp gáp để lấy bình tĩnh, cô không ngừng rút khăn giấy lau người cho Minh Đăng. Nhưng anh ta chợt cúi gằm mặt mà liếc mắt nhìn Tuyết bằng một ánh mắt sắc lẹm.

“Tôi biết là cô có thể nhìn thấy tôi mà”. Minh Đăng chợt đổi giọng mà nói.

Tuyết kinh hãi nhìn hắn. Cái tông giọng vừa thấp vừa the thé đến rợn người. Hắn chợt nắm lấy cổ tay Tuyết mà kéo cô sát vào người mình. Tuyết xô mạnh hắn ra khiến hắn mém ngã nhào. Cơ thể hắn ta va mạnh vào cái ghế phía sau khiến nó kêu lên ầm ầm. Tiếng động làm cho những vị khách xung quanh hiếu kỳ nhìn bọn họ.

“Cô Tuyết? Cô sao vậy?”. Minh Đăng lại hỏi, lần này anh ta có vẻ khó chịu.

“Anh… anh…”. Tuyết vẫn còn kinh hãi, nhưng cô nhận ra giọng nói lúc này đã khác. Nó là giọng trầm bình thường của Minh Đăng lúc đầu chào cô.

“Cô không sao chứ?” Minh Đăng nhìn vẻ mặt tái mét của Tuyết hỏi.

“Tôi… Tôi xin lỗi. Tôi có chút không khoẻ”. Tuyết đưa một tay lắc lắc tỏ ý không sao, tay còn lại xoa xoa trán. Cô dần ổn định nhịp thở. Vừa rồi đáng sợ quá.

“Cô không khoẻ chỗ nào ư? Trông sắc mặt của cô kém quá”.

“Không, không, tôi ổn. Thật sự xin lỗi. Chỉ là chút sự cố. Mong anh đừng giận”.

Tuyết mở mắt nhìn người đối diện. Người anh ta đã ướt mem vì ly nước. Cô nhìn xuống bàn. Bản hợp đồng cũng bị làm cho ướt nhẹp. Chữ nghĩa bị lem loang lổ. Vậy là chiều nay công cốc rồi. Đã không ký được hợp đồng, còn làm mất mặt trước đối tác. “Cái quái gì thế này”. Tuyệt bực mình gào lên trong lòng. Tuyết ngó nghiêng xung quanh nhưng đám khói kia thì đã biến mất từ lúc nào.



“Anh Minh Đăng, tôi thật sự xin lỗi chuyện vừa rồi”. Tuyết vội vàng nhận lỗi.

“Tôi không biết có điều gì làm cô sợ hãi như vậy nhưng tôi không để bụng”.

“Tôi nghĩ mình nên về sớm. Hy vọng có thể bù lại cho anh một bữa ăn khác. Chuyện hợp đồng hôm nay tôi có thể xin anh một ngày khác để ký lại không? Tôi thật sự…”. Tuyết xin lỗi không ngừng, cô rất sợ mất cơ hội hợp tác lần này.

“Không sao, tôi cũng ký một bản bằng chữ ký điện tử rồi. Yên tâm. Tôi hiểu, giấy tờ thì để hợp thức hoá thôi. Tôi sẽ ký lại sau”.

“Rất cảm ơn anh đã thông cảm”. Tuyết mừng quýnh cảm ơn rối rít.

“Đâu phải ai cũng được người đẹp hất nước thế này đúng không?”. Minh Đăng nhìn cô cười châm chọc.

“Tôi không cố ý mà”. Tuyết ái ngại nhìn anh. Cô không biết bản thân bị cái gì.

“Thôi được rồi, tôi thấy cô căng thẳng nên đùa một chút thôi. Nếu hôm nay cô không khỏe thì cứ về nghỉ ngơi đi. Hôm khác chúng ta gặp”.

“Cảm ơn anh. Hẹn anh hôm khác. Tôi sẽ bảo thư ký sắp lại lịch mới”.

“Được. Tôi sẽ báo lại những ngày trống. Cô cứ chọn trong đó là được”.

“Hai ngày nữa tôi cũng sẽ gửi mẫu qua cho các anh xem. Còn về điều khoản tôi sẽ cố gắng hết sức, đảm bảo cho bên anh những ưu đãi tốt nhất”.

“Vậy chốt nhé. Tôi về đây”. Minh Đăng nở nụ cười thân thiện. Nó khiến Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Cô lịch sự tiễn anh ra cửa. “Để tôi tiễn anh”.

Không gian xung quanh hoàn toàn bình thường. Cô thở hắt ra một cái rồi đi theo Minh Đăng ra cửa. Hôm nay là một ngày kì lạ đối với cô.