Thiên Tuyết Ấn

Chương 34: Thư cầu thân




Bọn người Huyền Tông Hội rời đi. Ông Đạo và ông Phú nhanh chóng bước ra ổn định khách khứa. Còn Tuyết thì được ông Quý kéo vào trong nhà. Ông dặn cô cứ ở yên trên lầu, khách về hết thì hẳn đi xuống.

Gia Khang, Gia Trung ở lại với Tuyết. Cả bà Ngà, bà Duyên và Gia Ngọc cũng được đưa đi nơi an toàn. Nữ nhân trong Trần gia đều lánh đi.

Tuyết có chút choáng váng, cô ngồi xuống sofa điều chỉnh nhịp thở. Nụ hôn nơi bàn tay lúc nãy bây giờ đã in hình một bông hoa tím đen. Tuyết sợ hãi chạy vào nhà vệ sinh rửa tay nhưng có kỳ cọ đến đỏ thịt đỏ da cũng không trôi đi.

Cô không biết làm sao đành trở lại phòng khách nhờ Gia Trung gọi Thiên giúp mình. Gia Trung có chút khó hiểu nhưng anh thấy thái độ hoảng hốt của em mình thì không dám chậm trễ.

Thiên lên đến nơi thì bông hoa kia có vẻ đã đậm màu hơn và đang vươn những đường gân chạy dọc cánh tay của Tuyết.

Gia Khang đứng cạnh đó cũng kinh hãi không thôi. Anh xuất trong tay áo một

lá bùa màu vàng dán lên chỗ bông hoa nhưng ngay lập tức lá bùa bốc cháy, tan nhanh thành khói mà biến mất vào không trung. (7)

Thiên lập tức dùng quỷ lực áp chế. Những đường gân thôi không lan rộng, thu về chỗ bông hoa, nhưng tuyệt nhiên bông hoa thì không hề hấn gì.

“Là thư cầu thân. Tạm thời không thể xoá đi được”.

Thiên lên tiếng làm Tuyết không khỏi bất an. Là ý gì đây? Tên vừa rồi là đến để cầu thân? Việc quái gở gì sắp xảy ra nữa đây?



Tiễn khách về xong thì mọi người tập trung lại chỗ Tuyết. Ông Đạo xem xét chỗ tay cho cô thì không khỏi nhăn mặt. Nhưng chỉ thoáng chốc thì nét mặt của ông dãn ra, trở về vẻ điềm đạm như thường ngày.

Ông Phú thì từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh. Ông đi đến vỗ vai trấn an con gái. Dường như ông đã sớm đoán biết được chuyện này nên trông có vẻ không có gì là ngạc nhiên. Các anh, em họ của Tuyết thì không ngừng nghiến răng trèo trẹo tỏ ý tức giận. Ông Đạo liền tăng hằng để nhắc nhở.

Ông Đạo ngồi xuống ghế, đặt chiếc hộp gỗ trên bàn. Ông Phú đưa tay một vòng quanh hộp thăm dò, rồi gật đầu báo hiệu an toàn thì ông Đạo mới từ từ mở nắp. Bên trong đúng thật chỉ có một cuộn giấy cột chỉ đỏ. Mở ra đọc thì đúng là thư cầu thân, cậu chủ Huyền Tông xin phép Trần gia được cưới Tuyết làm vợ.

Ánh mắt của tất cả nam nhân trong nhà trở nên u ám, ông Đạo lo lắng chuyện này sẽ lặp lại bối cảnh của 7 năm về trước. Tuyết sợ hãi ôm chầm lấy ba mình. Kỳ cũng bên cạnh vỗ về em gái. Không có chuyện con bé sẽ kết hôn với giáo phái âm tà đó. Nhưng nếu lần này họ từ chối hôn thư này thì Trần gia sẽ ra

sao.

Thì ra trước đây, khi Tuyết tròn 18 tuổi cũng đã có nhiều nhà đến đưa thư cầu thân. Bắt đầu là những nhà đối tác có làm ăn lâu năm với Trần gia, tiếp đến là bạn bè quen thuộc của các bác các chú, tới những nhà trong giới thượng lưu, giới võ học, kiếm thuật. Hai giới Hắc - Bạch đều có ý lôi kéo Trần gia về phía mình, quà cáp, sính lễ đưa tới sân nhà chỉ có ngày một nhiều thêm.

Đáng nói là trong giới huyền học cũng có những nhà bắt đầu đưa thư đến. Huyền Tông Hội cũng nằm trong số đó. Nhưng khác với thư thông thường thì sự tranh đấu trong huyền môn gay gắt hơn nhiều. Người ta tranh nhau phô trương không chỉ là của cải vật chất mà còn là những bí thuật cổ xưa. (T

Bản thân Gia Tuyết lúc đó lại là bậc kỳ tài. Tương lai sáng lạng, khí thế ngút trời. Khoan hẳn nói là để môn đăng hộ đối, mà còn phải xem người đó có lành lặn vượt qua cuộc khảo hạch của tuyển thủ kiếm liễu Trần Gia Tuyết hay không.

Ông Hưng cũng chỉ còn dựa vào điểm này để từ chối khéo các mối hôn sự. Ông không muốn cháu gái mình rơi vào những cuộc liên hôn thương mại hay những tranh đấu âm hiểm nơi giang hồ.

Tuy nhiên, quyết định này của ông Hưng đã dấy lên không ít sự thù hằn và những lời đe dọa cũng kéo đến không ít. Mà ông cũng không thể để cháu mình đấu kiếm mãi được, con bé sẽ kiệt sức. (1



Trần gia chuyến này đúng là rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Nhận lời cũng không được, mà từ chối cũng không yên. Ông thì chỉ có một Gia Tuyết. Rồi mọi người lại quay sang lo lắng cho Gia Ngọc, nó chỉ mới 12 tuổi.

Đợi chờ ông Hưng đổi ý không được thì quay sang tỏ ý ngang ngược muốn

cướp người. Ngày nào cũng có kẻ lai vãng trước biệt thự Trần gia khiến cho ông Hưng không dám để Tuyết ló mặt ra ngoài. Ông đã lên kế hoạch bí mật đưa cô sang nước ngoài du học, tạm thời lánh đi một thời gian.

Lúc đó, Tuyết cảm thấy bản thân mình là gánh nặng của gia tộc. Chỉ vì cô mà mọi người rơi vào cảnh nguy hiểm. Cô cũng đã tự có sắp xếp cho riêng mình là sẽ tham gia vào đội tuyển, chính thức thi đấu tại nước ngoài, bước vào con đường đào tạo chuyên nghiệp để trở thành huấn luyện viên lừng danh.

Bởi thế, Tuyết càng lúc càng tỏ ra lạnh lùng, hống hách, trịch thượng nhầm gây ác cảm với những nhà đến cầu thân. Không ai lại muốn đi cưới một cô con dâu suốt ngày chỉ biết đánh đấm với lưỡi kiếm lạnh lẽo vô tình.

Nhưng mà mọi thứ lại đi trái với dự tính của cô. Chính hào khí ngang tàng đó lại làm cho những vị công tử hào hoa u mê, các bang chủ thì say đắm. Có lẽ, họ đã không còn thiết tha với những kiểu tiểu thư chân yếu tay mềm. Nữ trung hào kiệt như Tuyết lại khiến bọn họ vừa kính nể, vừa có cảm giác muốn chinh phục. (1)

Phía các bậc phụ huynh thì lại vừa ý Tuyết ở sự thông minh, óc phán đoán nhanh nhẹn, chuẩn xác. Họ nghĩ rằng có cô về rồi thì sản nghiệp kinh doanh nhà họ sẽ lại được quản lý tốt mà nhanh chóng phất lên, nên có ương ngạnh khó chiều một chút cũng không thành vấn đề.

Tuyết chỉ còn biết ôm đầu cười khổ. Cô còn nghĩ đến cả kiểu tự bảo mình là không thích con trai để bọn họ nản chí cho xong, nhưng mặt mũi Trần gia và cả danh tiếng của cô biết bỏ đi đâu, thế nào cũng không được ổn thoả.

Cho đến khi thảm kịch xảy ra. Chỉ trong một đêm mà người nhà mất đi mười mấy nhân khẩu. Ông Hưng cũng phải bỏ mạng. Tuyết bị thương nặng ở mắt, dẫn tới di chứng. Từ đó đến nay thì không còn nhà nào dám bàn đến chuyện liên hôn với Trần gia.

Thiên nãy giờ ngồi im lặng nghe chuyện mà nét mặt xám xịt. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác ghen tuông nho nhỏ. (69