Tuyết chợt quàng tay lên vai anh, giọng cô tỏ chút giễu cợt. "Tôi cứ nghĩ chỉ có tôi đáng sợ nhất rồi, xem ra vẫn còn kẻ cuồng loạn hơn".
Thiên không vừa gì mà siết chặt bàn tay đang đặt trên eo cô. "Bởi vậy mới nói, anh muốn làm quen em, mà em có chịu để ý tới anh đầu".
"Anh lại giở thói lưu manh rồi đấy". Tuyết mắng nhẹ. Cô muốn vùng ra khỏi người anh nhưng nào có dễ dàng. Cô đành lên tiếng đe doạ. "Có tin là tôi lại đánh anh như Man Di không?".
Trái với sự doạ nạt của Tuyết, Thiên ranh mãnh đáp lại. "Nếu em đánh anh thì anh sẽ chạy đến nhà em ăn vạ, anh có ba mẹ em bảo kê, em quên rồi sao?".
"Anh đúng là cáo già mà. Thả tôi ra đi".
Thiên chợt giả vờ bế cô đứng lên, rồi mất đà mà té ngã, thuận tiện đặt Tuyết nằm lên sofa, còn mình thì ngả theo lền người cô.
"Anh làm gì...".
Tuyết chưa nói hết cầu thì đã bị bờ môi của anh phũ kín. Thiên dây dưa một lúc lâu rồi mới dứt ra. Tuyết đỏ mặt tía tai mà điều chỉnh hô hấp.
Cô chưa kịp mắng Thiên câu gì đó cho chói tai đã nghe tiếng anh thì thẩm.
"Tuyết, anh thích em từ rất lầu rồi, nhưng anh chỉ có thể đứng từ xa để thích em. Liệu bây giờ, anh có thể trước mắt em thế này mà thích em hay không?".
Ánh mắt Tuyết nhìn Thiên chợt trở nên long lanh, đôi gò má thì cứ đỏ hay, còn đôi môi nhỏ thì đã sưng tấy từ cái hôn nồng nàn lúc nãy. Dáng vẻ kiều diễm e thẹn này thật là khiến cho người ta xao xuyến không yên.
"Nếu anh gọi em một tiếng "bạn gái" thì em có dám đồng ý không?". Thiên lên tiếng thách thức.
Tuyết ngại ngùng tránh né. "Cái gì mà dám hay không chứ".
Thiên lại gục đầu vai cô, những vết đỏ ửng đã vương trên chiếc cổ trắng ngần.
"Tuyết, trả lời anh biết đi". Giọng Thiên tha thiết.
Tuyết ngập ngừng rồi khẽ đáp. "Thiên, tôi chưa thích nghi được. Tôi...".
"Không sao, anh chờ em. Chỉ cần em không ghét anh, không đẩy anh ra, bao lâu anh cũng có thể chờ được".
Tuyết nghe trong câu nói có vài ý tủi thân, vài ý chân thành, nhưng cô không dám vội tin ngay. Còn đối với Thiên thì dù sao anh cũng đợi cô từ rất lâu rồi, có đợi thêm chút nữa thì cũng không sao. Như hiện tại với anh như vầy là quá tốt rồi, chẳng phải cô đang nắm trọn trong vòng tay của anh rồi hay sao.
Thiên thả người nằm hẳn xuống, rồi anh từ tốn mà kể lại quá trình mình đã thích cô thể nào. Tuyết im lặng lắng nghe, trong lòng có đôi chút cảm động.
Khi Tuyết lên 10, cô được ông nội đưa đi chơi du lịch ở Tây Tạng. Nói là đi du lịch nhưng thực chất là ông Hưng muốn đưa cháu gái mình đến gặp một vị thiền sư có tiếng để xin chỉ giáo. Con bé chỉ mới 10 tuổi nhưng linh lực thanh tẩy cực mạnh và khả năng tiên tri rất chuẩn xác. Lần đó có một trận động đất xảy ra trên đường đi, Tuyết vô tình phát hiện một cậu thiếu niên đang thoi thóp trong đóng đồ nát, đó là Thiên, khi ấy anh 15 tuổi.
Thiên 17 tuổi thì được ông Phú dắt về nhà ở cùng một thời gian. Thiên và Kỳ nhanh chóng trở thành bạn thân.
Tuyết lúc đó đang đi thi đấu giải thiếu niên ở nước ngoài, cô chỉ nghe nói ở nhà có thêm một người làm bạn học cho Gia Kỳ. Lần đó, cô về thăm nhà, Thiên đã thấy cô từ xa tính lại làm quen, nhưng sau đó thì lại bị đám anh họ của Tuyết lôi vào tập võ nên đành lỡ cơ hội.
Năm anh 23 tuổi, trong bữa tiệc mừng thọ lão Trần, Thiên một lần nữa đã ngẩn ngơ trước dáng vẻ đài các, kiêu sa của Tuyết. Thiếu nữ vừa tròn 18 tuổi đó đúng là kinh diễm say đắm lòng người. Dáng chuẩn, da trắng, tóc dài đen nhánh, gương mặt toát lên tư chất xuất chúng, tự tin, thông minh và lanh lợi.
Nhưng Thiên cũng chỉ dám đứng từ xa mà quan sát cô. Anh lúc đó không biết bản thân có thể lấy tư cách gì để đối diện với người con gái tài sắc vẹn toàn này.
Sau đó, vì tránh bị truy đuổi, Thiên lại sang Mỹ du học cùng với Kỳ và các anh em họ trạc tuổi nhà Trần gia. Mãi đến bây giờ, khi mọi sự chờ đợi không thể kéo dài thêm, Thiên quyết định về nước để thổ lộ với Tuyết.
"Lúc ở bệnh viện anh thấy em rất khác, anh chỉ sợ mình không còn nhớ được dáng vẻ của em mà nhận nhầm người, nhưng quỷ khí đã xác nhận giúp anh".
"Tôi không biết là anh dõi theo tôi lâu đến thế đấy". Tuyết châm chọc.
"Có thể em không nhớ, nhưng em là cứu tinh của anh, em là chính là người kéo anh khỏi đống đồ nát đó".
Thiên vừa kể vừa mân mê bàn tay ngọc ngà của Tuyết. Bàn tay đã kéo anh ra khỏi thế giới tăm tối, bàn tay cho anh một mái nhà có cái gọi là tình thương, cho anh biết là một con người thì sẽ như thế nào, nên hành xử thế nào.
"Dù rằng anh không có cơ hội nói cảm ơn em sớm hơn, cũng không có cách nào bắt chuyện với em, nhưng nhờ em mà anh có được những người dạy dỗ như ông Hưng, chú Phú và những người khác, anh thấy mình thật sự đã có thể kiềm chế sự hoang dại tốt hơn, điều tiết quỷ lực ổn định hơn".
"Vậy anh tính báo đáp thế nào đây? Bồn tiểu thư đây tính phí mắc lắm đấy".
Thiên nhồm dậy nhìn cô đầy ám muội. "Dùng thân báo đáp thì sao?".
"Anh... Anh lại cơ hội nữa rồi. Do anh dám nói câu này, để xem tôi giày vò anh thế nào". Tuyết nổi đóa nhìn anh đầy kiêu ngạo.
Nhưng không biết từ bao giờ, anh lại mê đắm nét kiêu kỳ này của cô.