"Thiên, anh cơ hội quá rồi đấy". Tuyết khó khăn dứt ra khỏi người anh, cô mắng khẽ. "Đợi tôi khoe lại thì anh toi đời".
Thiên nhìn đôi môi đang tấy đỏ của cô mà cười cười. "Tôi cũng mong em mau khoẻ lại mà". Thiên không vừa gì mà chồng ghẹo lại. Quả thật, không nghe cô lớn tiếng, anh có chút không quen.
"Em ở yên đấy, anh đi lấy thức ăn cho. Dù sao cũng phải ăn chút gì đó chứ".
Anh đỡ cô tựa người vào thành giường rồi mở cửa ra ngoài. Con Mễ thấy mãi mà cô Tuyết chưa cho gọi mình nên định đi lên xem thử, nhưng nó ngẩn người khi thấy Thiên từ phòng cô đi ra.
Anh tằng hằng nhẹ, rồi hỏi nó dưới bếp có món gì để mang lên cho cô. Con Mễ vâng dạ rồi đem lên một khay gồm sữa và súp, bánh ngọt và một ít nho xanh. Thiên đứng đợi ở hành lang, anh đón lấy cái khay rồi bảo nó đi nghỉ.
Tuyết nhìn khay đồ ăn thì có vẻ hài lòng. Cô bước đến bên bàn ngồi thưởng thức từng món. Vị ngọt của sữa làm cô cảm thấy dễ chịu, còn súp nóng khiến cô thoải mái. Thiên ngả người ra ghế đối diện, chống tay nhìn cô ăn ngon lành.
"Em đang tìm học về bùa chú sao?". Thiên chợt hỏi.
Tuyết lắc đầu rồi thuật lại. Kể từ khi có thông tin từ chỗ chú Thiềm, Tuyết có tìm đọc tài liệu về một số cách đánh tráo linh hồn. Tuyết đã lục tìm những huyền văn cổ học trong phòng sách ở nhà. Chuyện thuốc nhuộm tóc cũng là cô chỉ phỏng đoán mà thôi, vì nếu cả thân tóc đều không có vấn đề vậy thì chỉ còn ở phần chân tóc mà thôi.
Thiên nghe giải thích cũng thấy hợp lý, anh cũng bổ sung thêm vài thủ thuật tà dị của Quỷ Giới. Tuyết nghe mà gai ốc nổi cục, mặt mày tái mét. Thiên sực nhớ có hơi quá trớn nên dừng lại không kể nữa. Nhưng Tuyết lại hít thở một hơi dài, rồi một mực đòi anh kể tiếp.
"Anh cứ nói hết các trường hợp đi, tôi muốn xem thử rốt cuộc tại sao Linh lại dính phải chuyện này".
Thiên bật cười trước dáng vẻ nửa sợ hãi nửa tò mò này của cô. "Anh nghĩ em có thể đến nhà anh một chuyến, có một số sách vu thuật cổ xưa có thể giúp ích cho chuyện này". Tuyết đồng ý không do dự.
Sang hôm sau, Thiên chở cô đến nhà mình. Chỗ của anh nằm trong khuôn viên khu đô thị mới quy hoạch của thành phố. Đa số sẽ là đất dành riêng để xây biệt thự, nó mở rộng cả những khu lân cận, vừa khéo sao mà lại có thể đi ngang qua biệt thự Phùng gia.
Tuyết mới lờ mờ nhớ ra gì đó. "Là bữa tiệc đó. Voucher và quà tặng cho khách đến dự. Đúng là cái logo này rồi".
Thiên không giấu được sự hiếu kỳ khi thấy Tuyết tự suy luận, có vẻ như cô đã tìm được manh mối có lợi. D
Căn biệt thự của Thiên nắm lọt thỏm trong khu dân cư mới cạnh bờ sông. Khu vực này chỉ mới phất lên gần đây, nó còn khá là hoang sơ và cũng chỉ có lưa thưa vài nhà. Tuyết cảm thấy hơi sợ, cô nhớ lại cảnh tượng ở bãi sậy,
Thiên nhìn sang thấy sắc mặt Tuyết khó coi liền nắm tay cô trấn an.
Xe của anh cứ thế mà đi vào một căn ở phía tít cuối dãy đất. Tuyết thầm nghĩ ở nơi thế này đêm hôm có chuyện gì thì biết gọi ai giúp chứ. Nhưng cô chợt bật cười, ôi trời, cô đang lo cho một Quỷ Vương sao. "Em cười gì vậy?".
Thiên nhìn cô tò mò hỏi. Tuyết chỉ lắc đầu rồi tiếp tục cười khúc khích làm cho anh cảm thấy rất lạ lẫm, chưa từng thấy cô trong dáng vẻ yêu kiều thế này bao giờ.
Xe đi vào sân, Thiên xuống xe trước mở cửa cho cô. Biệt thự của anh cũng gọi là khá rộng, tuy chỉ có một lầu nhưng không gian xung quanh rất thoải mái, đồ đạc tối giản nhưng trang trí theo phong cách châu Âu trông cũng khá sang trọng, vương giả. Tuyết thầm đánh giá gu thẩm mỹ của Thiên cũng được phết chứ nhỉ, chỉ có điều cô không biết màu sắc phối hợp có hài hòa hay không.
"Em ngồi đi, anh đi lấy nước". Thiên đỡ Tuyết ngồi vào chỗ sofa, còn mình thì đi xuống bếp lấy nước. Tuyết nhìn ngắm xung quanh một lượt đánh giá.
"Sao hả, chỗ này của anh so với nhà em thế nào?". Tuyết phì cười trước thái độ đầy hãnh diện của Thiên.
Cô hất cầm đáp. "Cũng tạm được".
"Tôi đi tham quan được chứ?". Tuyết đề nghị.
Thiên hớn hở đứng lên dẫn đường. Phòng khách lớn có không gian hiện đại để đón khách, nhà ăn và bếp cũng rộng rãi nhưng có phần thu nhỏ hơn, phía phòng ngủ và phòng tắm thì Tuyết chỉ nhìn qua vị trí chứ không bước vào. Cô vẫn biết đó là nơi riêng tư mà không phải ai cũng sẵn sàng để cho người khác biết. 2°
Nghĩ đến đây thì Tuyết chợt thấy không công bằng, Thiên bị cái lườm của Tuyết làm giật mình, nhưng anh nhanh chóng hiểu ý liền cười trừ. "Nếu em thấy không cam tâm thì có thể bước vào mà". Tuyết thoáng đỏ mặt vì thái độ khiêu khích này của anh. Cô hừ lạnh rồi ngẩng cao đầu bước qua gian tiếp theo. 2)
Đó là một phòng sách lớn, cũng là nơi làm việc của Thiên. Tuyết cảm thấy choáng ngợp với không gian này.
Phòng sách nhà cô có tiếng rộng lớn nhưng so với nơi này thì nó chỉ là một góc nhỏ.
"Đây mà là phòng sách sao, đây là thư viện luôn rồi". Tuyết xuýt xoa rồi bất giác đi đến miết nhẹ tay vào từng gáy sách.
Sức mạnh và vẻ đẹp tri thức luôn là điều thu hút cô hơn bao giờ hết. Có lẽ Thiên đã dành phần lớn diện tích để chỉ dành cho nơi này. Tuyết không ngờ Thiên lại còn có nhã hứng đọc tiểu thuyết, anh có hẳn một khu cho các tác phẩm tiêu biểu trong và ngoài nước, còn có những đầu sách mà cô rất thích.
Thiên đứng tựa người vào tường quan sát dáng vẻ đáng yêu này của Tuyết. Nó làm anh nhớ lại hình bóng của cô thiếu nữ năm nào.