Tuyết nổi trận lôi đình mà đi đến salon Thiên Đường. Xe vừa tới nơi, cô bước xuống đóng cửa cái ẩm không thương tiếc, chiếc xe rung lắc vì lực đập quá mạnh. Tuyết ngước nhìn bảng hiệu rồi chợt cười lạnh. "Bà sẽ cho chúng bay đến thiên đường thiệt luôn".
Tuyết đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió leng keng báo hiệu có người đến. Man Di đang còn thở hắt ở bên trong khu phòng gội đầu, cậu ta gắng gượng đứng lên xem ai đang bên ngoài. Tuyết nhìn một lượt không gian yên tĩnh.
Sau đó, cô tiến lại chỗ khóá cửa bấm nút cho chiếc cửa kéo từ từ đóng xuống.
"Tuyết, em định làm gì vậy?". Thiên lo lắng hỏi cô. Từ nãy đến giờ ở trên xe Thiên luôn thấy cả người Tuyết tỏa ra một ngọn lửa lúc xanh lúc vàng. Anh không dám chắc thứ linh lực này là gì nhưng nó đang dần lớn lên theo sự tức giận của cô. Thiên không biết rồi sẽ thể nào, anh không thể ngăn nó lại, quỷ lực của anh cũng bị chính ngọn lửa này hất văng ra. Thứ linh lực đáng sợ này, sao Tuyết lại có nó được cơ chứ. (2)
"Hừ, anh cứ ngồi đó mà xem trò vui đi". Tuyết hất cắm về phía sofa tiếp khách. Tuyết dùng cây trâm vẽ lên tấm gương một chữ thập. Khi con chữ phát sáng, cô lập tức đánh một cái mạnh vào đó, tất nhiền, tẩm gương nứt toác, sau đó vỡ vụn, thuy tinh rơi rào rào như thác đồ. Man Di lên đến nơi thì chết lặng vì cảnh tượng trước mắt. 2
Cậu ta cũng không hiền lành gì, trực tiếp vung nắm đấm mà lao về chỗ Tuyết. Cô thuận lợi tránh né, đồng thời bồi cho Man Di một cú tát trời giáng. Man Di lại lao lên nhưng Tuyết tung một cước làm cậu ta ngã bật ra phía sau, máu từ mũi và miệng bật tung đỏ choét. Cậu ta còn đang lom khom dưới đất, chưa kịp đứng lên thì Tuyết đá thêm vài cú nữa làm dáng vẻ gầy gò không ngừng gào lên đầy thống khổ. Man Di lại bị hất tung một đoạn. Sau đó, cậu ta đứng lên, tay bắt ấn gọi quỷ lực mà đánh về phía Tuyết. @
Cô mở to mắt kinh ngạc, Man Di thấy thế cười khoái chí, nhưng niềm vui trên môi câu ta chưa bao lâu thì gương mặt đã co rúm lại vì cú đấm uy vũ của một cao thủ thứ thiệt. Thiên hoang mang khi thấy Tuyết không những không hề hấn gì trước quỷ lực, mà còn có thể tung quyền đánh trả. Man Di bấy giờ toàn thân thương tích, cậu ta bị đánh rơi vào chỗ thuy tinh nên cơ thể trắng muốt đã xước đầy những đường máu đỏ. Man Di gượng dậy, cậu ta cũng bướng bỉnh lao lên đánh cô nhưng đều bị dập ngược lại, mà Tuyết thì càng đánh càng hăng. (2
Tuyết cười ha ha một cách man dại. Cô bước lại chỗ Man Di đang nằm, dùng gót giày đạp lên bàn tay cậu ta mà nghiền qua nghiền lại. Man Di gào lên đau đớn. Những tưởng tiếng kêu đó sẽ làm Tuyết dừng lại, nhưng không, cô ngồi xm xuống, dùng trâm bạc đâm mạnh xuyên qua bàn tay của Man Di, cậu ta thét lên, nhưng tuyệt nhiên chỗ đâm đó không có máu bắn ra. Cây trâm mang năng lượng dương cực mạnh cùng với lửa giận của Tuyết như một luồng điện truyền vào người Man Di khiến cho cậu ta co giựt liên hồi. @
Tuyết hài lòng với cảnh tượng này, cô lạnh lùng rút cây trâm ra rồi đứng lên đi vào phía trong nơi có cái bề cá.
"Không, đừng, xin cô, đừng". Man Di van xin nhưng lời của cậu không lọt tai Tuyết chút nào. Cô vẫn nện gót giày đi ra phía sau. Cô đi đến cái bể cá, híp mắt nhìn nó một lúc, cô nói vọng ra bên ngoài. (C
"Này, Man Di, đột nhiên tôi lại thấy thèm cá chiên xù, hay là cậu đãi tôi con này nhé". Con huyết long trong bể nghe thế liền quẩy đạp liên hồi trốn vào phía sau một cái đá núi non bộ. Tuyết gõ lên thành hồ một cách nhịp nhàng đầy đe doạ. "Không, cô Tuyết, cô tha cho tôi, thịt tôi không ngon đâu". Tiếng trầm đục vang lên trong bể, nó là của con cá tinh phát ra. Tuyết vừa vẽ một chữ thập lên thành bể vừa gắt lên. "Thịt mày không ngon à? Thịt mày không ngon? Vậy thì thịt bạn tao ngon chắc". Dứt lời, một tiếng xoảng vang lên. Cái bể cá vỡ tan tành, cả nước cả cá đổ ào xuống đất.
Con cá giãy đành đạch như muốn chạy thoát, vảy trên người nó không ngừng rơi rụng. Một lão Cá Tinh như nó mà cũng có ngày chịu một hoàn cảnh bi đát thế này đây. Nó không ngừng truyền âm xin tha mạng. Tuyết chậm rãi bước về phía nó, cô chưa hề có ý dừng lại. "Ác Độc Quỷ Vương, tôi xin Ngài, Ngài cản cô Tuyết lại đi, chúng tôi cầu xin ngài". Man Di đã bò đến bên chân Thiên mà cầu xin sự giúp đỡ.
Thiên đứng chứng kiến nãy giờ mà cũng không khỏi thất kinh. Trước đó, anh chỉ nghĩ cô đến cùng lắm là mắng chửi vài câu hoặc đập phá đồ đạc, nào ngờ sự việc lại thành ra thế này. "Hừ, ngươi xin hắn ta cũng vô dụng thôi".
Tuyết cảnh cáo, cô đã bước đến nắm cái đuôi con cá xách lên, rồi đi trở ra ngoài. Nó lắc lư trong không trung, không ngừng giãy giụa. Lửa từ tay Tuyết truyền xuống thiêu đốt con cá làm nó hú lên từng tràng thảm thiết.
"Chúng tôi không cố ý giết cô Linh, chúng tôi chỉ giam giữ cô ấy một lúc thôi, chúng tôi thật sự không có ý định giết cô ấy. Cô Tuyết, xin hãy tin chúng tôi". Con cá cố gắng hết sức tàn mà thanh minh. Man Di cũng gật đầu lia lia.
"Nói, kẻ nào sai các ngươi làm chuyện này? Không nói thì đừng có trách sao thành cá nướng đấy". Tuyết chua chát hỏi.
"Bạch Hồ. Chính Bạch Hồ Quỷ Vương đã ra lệnh cho chúng tôi". Man Di nói nhanh mà muốn nuốt cái lưỡi vào trong. Cậu ta sợ nếu chậm trễ thì con huyết long sẽ bị Tuyết nướng chín không thương tiếc.
"Cô Tuyết, chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi không nên bắt cóc cô Linh, chúng tôi thật sự biết lỗi rồi". Man Di dập đầu không ngừng, đến mức trán cậu ta chuyển từ bấm tím sang rướm máu. Cậu ta bây giờ không khác gì cái giẻ rách.
"Tuyết, anh thấy em dừng được rồi". Thiên không nhịn được mà bước đến chỗ cô. Anh truyền quỷ lực ra xung quanh giúp Man Di và con huyết long làm lành vết thương. Cô bực mình ném con cá cái oạch. Man Di lập tức lao đến bế con cá đang thoi thóp chạy vào trong chỗ bồn tắm mà xả nước ào ào. O
"Anh dám bênh vực bọn chúng?". Tuyết chĩa đầu trâm nhọn hoắt về phía anh. Bàn tay cầm cây trăm của cô đã chảy máu ròng rồng. Tuyết cũng bị chính những cạnh nhọn trên thân trâm làm bị thương, máu của cô được chính cây trâm hút lấy, thảo nào mà từng lực đánh của nó đầy kinh thiên.
"Không, anh không bênh bọn chúng. Em bị thương rồi Tuyết, em phải dừng lại". Thiên vẫn vững bước mà tiếng tới, anh mặc kệ Tuyết có thu trâm về hay không, nếu cô không thu về thì mũi bạc vô tình đó sẽ đâm thẳng vào cổ của Thiên. Tuyết thở hắt rồi hạ tay xuống, Thiên mau chóng cướp lấy cây trâm trên tay cô, rồi ôm cô ngồi xuống chỗ sofa. Cô nghe anh đọc lầm rầm cái gì đó, nó khiến cô đột nhiên buồn ngủ dữ dội, mắt cô từ từ khép lại, Tuyết cứ thế ngã vào lòng Thiên ngủ say sưa.
"Các người thu dọn đi, ta sẽ tìm các người sau". Thiên nói rồi bế Tuyết rời khỏi salon Thiên Đường.