Thiên Tuyết Ấn

Chương 22: Nỗi đau bị phong ấn




Tuyết ngoan ngoãn nằm trong lòng Thiên một lúc, sau thì thấy im ắng quá cô mới quay đầu ngước lên nhìn hắn. Thiên cứ thế mà nhắm mắt ngủ ngon lành. Tuyết mới nhổm dậy định rời đi thì anh trở mình, xoay lật người cô vào phía trong sofa, còn mình thì nằm bên phía ngoài. Tình hình này khiến Tuyết chính thức bị khoá vào một góc cứng ngắt không thể nào nhúc nhích được. (12

Cô đành thay đổi chiến thuật, anh ngủ thì cứ ngủ, còn cô thì lại từ từ mà nhìn ngắm dáng vẻ anh tuấn đang say giấc. Thiên có gương mặt sáng sủa, ngũ quan hài hoà, có phần cương nghị nhưng cũng có phần ôn hoà. Tuyết đánh giá một lượt, mắt phượng, mày kiếm, mũi cao gọn, khuôn môi rộng làm cho nụ cười của anh rất thoải mái, đầy năng lượng. Tuyết chợt nghĩ người này tuy hay giở thói lưu manh nhưng cũng chỉ là trêu cô thôi chứ không dám mạo phạm.

Tuyết đang mải mê thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nam trước mặt thì thoáng thấy đôi mày của Thiên khẽ chau lại. Tiếp đến, trán anh chợt lắm tắm mồ hôi, cả người run run. Sau đó, gương mặt Thiên nhăn lại, mồ hôi vã ra nhiều hơn, toàn thân thì nóng ran, từng đường gân nổi gồ lên, thít chặt lấy trên da thịt, biểu hiện của anh như là đang chịu đựng một nỗi đau dữ dội. Tuyết thấy không ổn liền khẽ gọi anh dậy nhưng Thiên không trả lời, cơ thể thì cứ run rẩy.

Tuyết thấy Thiên chốc chốc lại co giật thân người nên cũng sợ, cô đưa tay sờ trán anh, nó nóng hổi như lò than. Tuyết thấy khó hiểu, khi không lại bị ốm thế này. Không được rồi, cô không thể cứ nằm im như thế này, cô nghĩ nên đi lấy túi chườm hạ sốt cho Thiên. Tuyết lồm cồm ngồi dậy nhưng lại bị Thiên siết chặt trong vòng tay.

“Anh không sao đâu, nằm một chút thì khỏi thôi”. Thiên chợt lên tiếng.

“Anh không sao thiệt chứ, có cần tôi đi lấy thuốc không”. Tuyết hỏi xác nhận.

“Em chỉ cần cho anh ôm một chút thôi, không sao đâu”.

“Khó hiểu anh thật đấy, đang khoẻ đó lại bệnh đó. Rồi tôi phải nằm đây bao lâu đây?”. Tuyết cằn nhằn, không hề giấu diếm sự khó chịu qua giọng điệu.

Miệng thì nói thế thôi nhưng trong lòng Tuyết chợt dâng lên một cảm giác lo lắng pha chút sợ hãi, nhưng lại thoáng buồn miên man. Tự dưng cô nhớ lại cảnh tượng đau thương trong quá khứ. Tuyết đặt tay lên khuôn ngực rắn chắc của Thiên vỗ nhẹ, giọng cô cũng dịu lại nhỏ nhẹ mà hỏi thăm.

“Thiên, anh bị làm sao vậy? Anh có ổn không? Đừng có dọa tôi đấy!”.

Thiên bấy giờ mới mở hé mắt nhìn xuống gương mặt hoang mang của Tuyết. Anh cười hiền mà trấn an. “Ban ngày nếu anh giữ nhân dạng lâu quá thì tối đến bị phản hệ mà đau một lúc thôi, sẽ nhanh hết thôi”. Tuyết vẫn nhìn anh bằng đôi mắt long lanh. “Làm em lo rồi”. Tuyết hờn dỗi đáp. “Ai thèm lo cho anh chứ”. (2)



Tuyết có nhớ Thiên đã có lần nói về vấn đề này. Mấy ngày nay anh lại cùng cô chạy đi tìm hiểu chuyện của Linh, tần suất ở trạng thái con người cũng có thể gọi là quá lâu rồi. Có thể vì thế mà có những lúc anh lại chợt lộ quỷ dạng. Tuyết không biết tại sao mình lại cảm thấy thương cảm cho con người này, phải nói là thương cảm cho một Quỷ Vương. Đường đường là bậc quỷ thần, vậy mà lúc này Thiên lại có dáng vẻ yếu đuối của một con người đang đau bệnh.

“Anh khó chịu thì biến về quỷ dạng đi”. Cô sợ thì có sợ nhưng sâu trong tâm khảm của Tuyết lại dâng lên một ý nghĩ nên để Thiên thoát khỏi vỏ bọc đang khiến anh đau đớn. Thiên bị bất ngờ với lời đề nghị này. Lần đầu có người nói những lời này với anh, lần đầu lại có người chấp nhận thân phận thật của anh, bảo anh trở về quỷ dạng, mà lại còn lại là một cô gái nhỏ.

Thiên khẽ rung người, một thân Quỷ Vương hiện rõ nanh vuốt sắc bén. Tuyết tuy nói mạnh miệng nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với hình dạng này. Cái thân quỷ to lớn của Thiên chen chật cả sofa, Tuyết bị ép có chút ngột ngạt. Cô đành bảo anh đi về chỗ giường mình mà nằm cho thoải mái. Thiên cười khổ mà làm theo lời cô chứ không nói gì thêm.

Tuyết hạ nhiệt độ máy lạnh một chút. Cô đi lại tủ đồ gần phòng tắm lấy một cái túi chườm, rồi cô xuống nhà lấy một ít đá lạnh bỏ vào trong. Mọi người trong nhà đã về phòng nghỉ ngơi. Tuyết nghĩ chắc tên Thiên dùng cách tà thuật gì đó để lẻn lên phòng cô mà không ai hay biết. Người làm trong nhà cũng đã đi ngủ. Tuyết chỉ đành lục đục một mình trong bếp. Cô pha một chút sữa, nấu một chút cháo yến cho vào hộp giữ nhiệt. (2

Tuyết đem đồ ăn lên phòng, cô di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể. Cơ thể to lớn của Thiên vẫn nằm bất động. Tuyết đi lại ngồi xuống mép giường, cô đặt túi chườm lên người anh. Thiên cảm nhận được sự mát mẻ nên có phần dễ chịu, gương mặt dãn ra được một chút. Tuyết bất giác thở dài một hơi. Xem ra tối nay cô phải nhường lại chiếc giường này mà ngủ trên sofa rồi. Cô kéo chăn cho Thiên rồi quay người đi ra. (2)

“Thiên, anh... Tuyết kêu thất thanh. Thiên đã quàng tay kéo cô cùng nằm trên giường, Tuyết hơi hoảng một chút nhưng sau đó lấy lại bình tĩnh. “Thiên, anh nằm đây nghỉ ngơi đàng hoàng đi, tôi có để cháo và sữa trên bàn, anh tỉnh dậy có đói thì cứ ăn, đồ để trong bình giữ nhiệt rồi, không bị nguội đâu”. Thiên định nói gì nhưng lại thôi, anh luyến tiếc một lúc nhưng cũng buông Tuyết ra.

Cô đi lấy bộ gối mền dự phòng, sau đó tiến lại chiếc ghế lười thân yêu của mình, thả người lên đó mà dần thiếp đi. Tuyết chập chờn vào giấc không lâu thì lại tỉnh dậy. Cô mở mắt đã thấy Thiên ngồi xổm mà nhìn mình. Gương mặt bán quỷ không dữ tợn là mấy nhưng cũng đủ làm cho cô giật mình.

“Anh không ngủ đi? Sao lại ngồi đây?”. Tuyết nhổm dậy, Thiên kéo cô dậy rồi ngồi vào ghế lười. “Em về giường đi, anh nằm ở đây cho”. Tuyết chưa tỉnh hẳn, lắc nhẹ đầu ra dấu không đồng ý nhưng Thiên đã bế cô lên đi về phía giường rồi cẩn thận đặt cô xuống. “Anh nhớ ăn cháo đó”. Tuyết mơ màng dặn dò. Thiên ừ nhẹ rồi trở lại sofa. Anh không ngờ Tuyết lại còn có dáng vẻ nũng nịu lúc ngái ngủ, trông cô rất đáng yêu chứ không đanh đá, xốc nổi như thường thể hiện.

Anh cười thầm trong lòng khi nhìn khay thức ăn, anh cũng có vẻ hơi đói thật nên ngồi xuống ăn một chút. Hộp cháo nghi ngút khói thoảng thoảng hương thơm đánh thức vị giác. Từng muỗng cháo ấm nóng làm cho Thiên như được lấy lại sức sống. Anh cũng không quên uống cạn sữa trong bình giữ nhiệt.

Đâu đó no nê, anh quay lại chỗ ghế lười, anh xoay hướng về phía giường của Tuyết để dễ bề ngắm cô. Anh rất muốn đi về nơi đó nhưng anh biết phải tôn trọng và giữ đúng giao kèo với người con gái này. Sự đau đớn có giảm đi nhưng những đường gân vẫn còn đang chưa mất hẳn. Anh nhắm mắt gặm nhấm cơn khó chịu rồi cũng ngủ lúc nào không hay.