Sự vụ của Linh khiến Tuyết muốn dời kế hoạch khám bệnh của mình lại. Vốn dĩ là muốn dắt Linh đến gặp Thiên nhưng xem ra không được rồi. Thiên thì vẫn kiên quyết kéo Tuyết đến bệnh viện làm kiểm tra thị lực và trắc nghiệm tâm lý. Xét về mức độ khoa học thì cô vẫn nên tiến hành qua các xét nghiệm liên quan. Tuyết ban đầu còn vùng vằng, chỉ đến khi bị Thiên doạ hôn cô mới ngoan ngoãn hợp tác. Cô chỉ còn cách nghiến răng đanh đá đi theo anh.
Qua báo cáo của các xét nghiệm cho thấy, mắt của Tuyết đúng là bị tổn thương khá nghiêm trọng do một loại axit tổng hợp tự chế, thành phần rất phức tạp có chứa cả chất độc hại như styrene có trong nhựa – một chất độc có thể gây mù màu. Tổn thương loại này có thể khả năng gây mù vĩnh viễn, nhưng may mắn ở hiện tại nó chỉ dừng lại ở cấp độ màu sắc này thôi.
Thiên làm tiếp một số các trắc nghiệm tâm lý cho Tuyết nhằm để kiểm tra một số hội chứng, đặc biệt là PTSD – chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Kết quả không sai đi đâu được, tình trạng của cô đã rơi vào loại thứ 4 – thay đổi về kích động và phản ứng. Điều này có thể giải thích lý do Tuyết thường dễ có biểu hiện sự kích động hoặc tức giận dữ dội, khó chịu và phản ứng quá mức hoặc có khi tỏ ra tê liệt và xa cách. Bên cạnh đó thì tình trạng mất ngủ kéo dài khiến cô có thêm rối loạn trầm cảm thể nhẹ và rối loạn lo âu.
Thiên đọc đi đọc lại những gì ghi trên bệnh án, rồi anh ngước lên nhìn Tuyết. Người con gái trước mặt anh lúc này rốt cuộc đã trải qua chuyện kinh khủng đến nhường nào để có thể thành ra như thế này. Tuyết vẫn dửng dưng nhìn Thiên, thản nhiên thưởng thức tách trà ấm thoang thoảng hương lài. Dường như cô đã biết rõ tình trạng này hơn ai hết. Nhưng tại sao lại từ chối điều trị sớm cơ chứ, mà gia đình cũng không khuyên nhủ cô sao.
“Chậc, kết quả tệ lắm à, anh cứ căng thẳng nhìn tôi mãi vậy?”. Tuyết chau mày hỏi Thiên, cô cảm thấy thái độ này của Thiên làm cho tách trà trên tay mất hẳn vị ngon.
“Có chuyện gì xảy ra với em vậy Tuyết? Kể cho anh nghe được không?”. Thiên khẩn khoản đề nghị. Là một bác sĩ tâm lý anh phải nhanh chóng xác định nguồn cơn gốc rễ thì mới đưa ra phác đồ điều trị chính xác được. Là một người anh, một người bạn, có khi còn xa hơn, anh thật sự muốn được san sẻ phần nào những nỗi sợ vô hình mà Tuyết đã tự mình gồng gánh suốt những năm tháng qua.
“Chuyện đã qua rồi, tôi không còn nhớ chính xác nữa. Có những lúc cố nhớ lại thì càng nghi ngờ hơn, vì không biết liệu rằng đó có phải do tưởng tượng hay không”. Tuyết bình thản đáp, tay cô đặt tách trà xuống bàn một cách kiêu sa rồi đổi chéo chân, khoanh tay trước ngực, ngả người ra sofa, như thể cô đang tự bảo vệ chính mình.
Thiên thấy hành động này thì đứng lên bước về phía ghề ngồi lại bên cạnh cô. Anh vẫn giữ nguyên quan điểm mà nhắc lại đề nghị ban nãy. “Tưởng tượng cũng được, sự thật cũng được, chỉ cần em có thể nói ra, anh sẽ có thể sắp xếp”.
Tuyết vẫn nhìn anh bằng ánh mắt dè biểu. “Này ngồi nhích ra đi, làm như anh thân với tôi lắm không bằng. Muốn kể thì kể, nhưng hôm khác đi, bây giờ tôi phải qua nhà Linh một chuyến”.
“Trời sập tối rồi, để anh đi cùng em”. Thiên khẩn trương, anh sợ cô lại từ chối mà xô anh ra xa.
Tuyết lắc đầu ngao ngán với biểu hiện này, mà cô cũng đang không dám đi một mình, có Thiên theo cùng vẫn hơn. Đồng hồ bây giờ là 18h30, bầu trời đã nhá nhem, mấy cây đèn đường chưa kịp bật sáng nên nhìn không gian có chút ảm đạm. Xe của Tuyết đậu trước nhà Linh, vẫn là cửa đóng then cài vô cùng im lìm. Tuyết nhìn ổ khoá to đùng bên ngoài nên cũng chẳng buồn đi xuống nhấn chuông làm gì. Thiên nghĩ của không thu hoạch được gì mới nên cả hai đành quay về, chỉ còn đợi tin từ chú Thiềm mà thôi.
Đương trong lúc mọi sự đang rối ren thì Linh chợt xuất hiện và sinh hoạt bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô ấy chỉ nói ngắn gọn là mình có xin nghỉ phép dài hạn trước đó, đơn đã được thông qua từ lâu, và cũng đã có nhắn tin thông báo với Nam để nhờ anh nói lại với đồng đội. Mọi người trong cơ quan thấy cô đi làm trở lại thì cũng không điều tra gì thêm, họ còn tự bảo nhau chắc do sự căng thẳng từ vụ Bàn Tay Đen đã khiến cả đội lo lắng thái quá. Nhưng chú Thiềm biết những lời nói của Linh là đang nói dối.
Tuyết nhận thông tin từ chú Thiềm liền gọi điện lại cho Linh xác nhận, nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng nhân viên tổng đài thông báo số thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Mãi đến xế chiều thì mới gọi được cho Linh. Tuyết vừa nghe bên kia bắt máy đã nói như quát té tát vào điện thoại. “Trời ơi, cái con nhỏ này, mày đi đâu mà không nói không rằng, để tao lo chết đi được”. Linh cười hề hề mà đáp rằng. “Mày có bị quên không thế, tao nói mày là về quê ngoại ăn đám giỗ mà. Tao mới đi hơn một tuần thôi chứ có gì đâu mà mày làm căng thế”.
Tuyết nghe Linh trả lời mà mặt mày chợt tái mét. Cách xưng hô mày tao này không phải là cách mà Tuyết và Linh thường gọi nhau. Hơn nữa là câu “tao mới đi hơn một tuần thôi” càng làm cho Linh bại lộ, nếu đã đi được một tuần vậy thì thứ bảy vừa rồi là ai đã gặp Tuyết và đi bơi cùng cô. Thiên ra hiệu cho Tuyết tiếp tục giả vờ.
Cô bày ra giọng hờn dỗi. “Ừ, tao không biết đâu đấy, tao phạt mày bao bổn tiểu thư đây một chầu sashimi thượng hạng đấy nhé”. Linh cười giòn tan đáp lại. “Ok được rồi, tao cùng mày ăn một chầu thỏa thích nhé. Bây giờ tao sắp có việc rồi, tao cúp máy trước đây”. Tuyết tắt máy, nhìn Thiên quả quyết nói. “Đó không phải Linh, cô ấy không ăn được cá sống”.