Tại biệt thự Trần Gia, trong phòng của cô Ba – Gia Tuyết đang vang lên những âm thanh đầy hỗn loạn. Đó là tiếng của đồ đạc bằng kim loại va vào nhau đánh cái choang chát chúa, tiếng thủy tinh vỡ xoảng giòn tan, tiếng mắng chửi thậm tệ và đặc biệt là tiếng bạt tay rát thịt rát da. Đám người hầu lại được dịp lao nhao hóng chuyện. Lần này người chịu đòn là con Đậu.
“Cút. Cút hết ra ngoài cho ta. Ai cho phép con hầu rách nát này vào đây?”
“Cô Tuyết, em xin lỗi”. Con Đậu khóc lóc dập đầu nhận lỗi.
“Mày có cút đi không?”. Tuyết giơ chân định đá con Đậu một cái nhưng con Mễ đã ôm cô lại. “Cô Tuyết, cô bớt giận”.
“Cút hết đi. A…a…”. Tuyết đang phát tiết mà hơ tay múa chân đánh con Đậu.
“Mau, còn không mau đổi đồ khác cho cô Tuyết đi”. Con Mễ ra hiệu cho bà Hồng kéo con Đậu ra ngoài càng nhanh càng tốt.
Bà Hồng quản gia khó khăn lắm mới gỡ được bàn tay cô Tuyết đang nắm chặt đầu tóc của con Đậu. Móng tay nhọn hoắt của cô cào tay bà mấy đường rát rạt. Mọi người trong biệt thự cuống cuồng cả lên, người đỡ người che, người la hét, kẻ vang xin, nhốn nháo, huyên náo giữa tiết trời oi ả.
Chuyện là hôm nay, Đậu đã đưa sai trang phục cho Tuyết khiến cho cô mất mặt trong một bữa tiệc quan trọng. Đậu là người làm mới đến, cô còn chưa quen thuộc công việc nhưng lúc nãy có người giao hàng đến, cô ấy đã nhận và chuyển ngay đến phòng cho Tuyết mà không qua sự kiểm tra của bà Hồng.
Kết quả là Tuyết đã mặc sai dress code trong buổi party. Mặc dù bộ váy hết sức lộng lẫy, kiêu sa và chiếm spotlight nhưng đã khiến cô bị loại. Tuyết bực mình bỏ về giữa chừng. Cô về nhà và nhốt mình trong phòng. Đậu thấy cô chủ về thì nhanh chóng đem trà đến phòng cô, nó muốn xin lỗi cô vì sai phạm lúc sáng.
Tuyết đang gấp rút tháo bộ váy chết tiệt này ra, cô không để ý Đậu đã đẩy cửa bước vào. Con bé vừa để khay trà bánh xuống bàn thì đã ăn ngay một cái tát trời đánh của Tuyết. Cô hất tung khay trà làm ly tách đổ tan tành. Sau đó, cô liên tiếp tát vào mặt Đậu từng cái đốp chát chói tai.
Cô nhớ ra Đậu là người đã đưa đồ đến cho cô nên càng tức điên lên mà đánh không ngừng. Con Đậu chỉ biết khóc lóc xin tha. Mãi đến khi bà Hồng chạy vào mới tách được hai người ra. Bà nhìn gương mặt sưng húp của Đậu mà không khỏi xót thương, nhưng sau đó là lập tức hoảng sợ trước ánh mắt thịnh nộ của Tuyết. Bà biết là nếu không rời khỏi đấy thì người tiếp theo ăn tát sẽ là bà.
“Con bé Tuyết lại làm ầm ĩ cái gì vậy?”. Ông Phú - ba của Tuyết hỏi bà Hồng. “Dạ bẩm ông chủ, cô Tuyết bị lỗi trang phục nên không vui”. Bà Hồng kính cẩn đáp. Ông Phú chau mày bảo. “Chỉ là váy áo thường ngày thôi mà, việc gì ồn ào lên vậy”. Bà Hồng ngẩng lên nhìn ông ái ngại đáp. “Dạ… Là do cô Tuyết đi dự tiệc nhưng lại mặc đồ sai màu nên không được giải”. Ông Phú thở dài rồi đứng dậy đi lên phòng Tuyết. “Thôi được rồi. Để tôi lên coi con bé một lát”.
Mặc kệ cho ông Phú có gọi thế nào thì cửa phòng vẫn đóng chặt. Ông vừa lo vừa giận. Nhưng sau cùng, ông đành bất lực trở xuống phòng khách, uống ngụm trà cho hạ hoả. Thật tình thì ông cũng không chịu nổi cái tính cáu kỉnh vô cớ này của Tuyết. Ông ngả người ra sofa nhắm mắt ngẫm nghĩ, ông cố nhớ xem kể từ bao giờ mà cô con gái cưng của ông lại trở thành thế này. Cảnh tượng năm xưa ùa về đầy khốc liệt, tan thương.
Nhưng nghĩ lại thì con bé cũng là do tai nạn mới thành ra như vậy nên ông vừa giận cũng vừa xót. Kỳ là con trai cả của ông, anh vừa về tới nhà đã nhận ra không khí ảm đạm nên ngồi xuống bàn trà hỏi thăm. Ông Phú nhổm dậy kể lại sự việc. Ông lại thở một hơi dài. “Con coi đó, càng lúc càng khó chịu, nó làm như cả nhà này chống đối nó vậy”.
Kỳ nghe xong câu chuyện chợt cau mày, tình trạng này của Tuyết đúng là ngày càng nghiêm trọng. “Con nghĩ cần mời một bác sĩ tâm lý cho em ấy, không để lâu mãi được đâu”. Ông Phú nghe Kỳ nêu ý kiến liền nghiêm giọng. “Mời bác sĩ tâm lý à? Con còn nhắc đến. Lần trước không phải những người đó đều chạy loạn trong vòng chưa đầy nửa tiếng sao? Con còn đòi mời nữa à?”.
Nhưng lần này Kỳ có vẻ kiên quyết, anh nói. “Bạn con du học sắp về rồi. Cậu ấy sẽ làm việc tại bệnh viện trung tâm. Có lẽ con có thể thử mời cậu ấy nói chuyện với Tuyết”.
Ông Phú đứng lên dặn dò Kỳ rồi đi về phía phòng mình. “Ừ con coi mà liệu đó, không khéo lại nặng thêm”.
Kỳ trầm tư một lúc sau lời dặn của cha. Nhưng chợt nhớ ra nãy giờ anh không thấy bà Ngà đâu liền hỏi với theo. “Mà mẹ con đâu rồi ba?”.
Ông Phú vừa mở cửa vừa trả lời con. “Mẹ con với con Ngọc còn bên nhà ngoại chưa về. Hôm nay bà ngoại con lại ho nên sáng sớm mẹ con với em đã qua đó rồi”.
“Dạ, vậy thôi ba nghỉ ngơi sớm đi, con lên xem em Tuyết một chút”.
“Ừ. Con đi đi”. Ông Phú ôn tồn bảo con.
Kỳ cúi chào ông Phú rồi bước lên lầu. Anh không còn nghe tiếng đồ đạc bị quăn ném nên đoán Tuyết đã nguôi giận. Anh đi đến cửa phòng của cô gõ nhẹ và gọi. “Tuyết, anh Kỳ nè, mở cửa anh nói chuyện với em một lát được không?”.
“Anh vào đi”. Giọng Tuyết lạnh lùng đáp.
“Sao phòng óc ngổn ngang thế này?”. Kỳ nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
“Anh vào đây có việc gì? Anh có 2 phút”.
“Được rồi, anh vào xem em thế nào thôi. Sao vậy? Không vui chỗ nào à?”.
“Bọn họ cố ý. Bọn họ khinh thường một đứa mù màu như em nên mới cố ý đưa bộ đồ đó đến, em trừng phạt họ một chút thì có gì quá đáng chứ?”.
“Tuyết, nhìn anh nè, em bình tĩnh lại”. Kỳ thấy Tuyết chuẩn bị kích động liền xoa dịu cô. “Anh biết họ làm sai, nhưng em tức giận như vậy không tốt cho em, có biết không? Nghe lời anh, ngày mai đến gặp bạn anh, cậu ấy là bác…”.
Tuyết không nghe anh nói hết câu đã đẩy anh ra ngoài. “Anh hết giờ rồi, anh ra ngoài đi”.
“Tuyết, nghe anh nói hết đã…”. Kỳ nài nỉ.
“Ra ngoài!” Tuyết quát lớn.
“Tuyết!”. Kỳ quyết không nhượng bộ.
“Em nói anh ra ngoài, ra ngoài ngay, anh có nghe không?”. Tuyết vừa hét vừa xô Kỳ ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Vậy là thương lượng thất bại. Kỳ day trán rồi đi về phòng mình. Bên trong cánh cửa, Tuyết chợt bật khóc. Cô không thể để Kỳ thấy dáng vẻ yếu đuối này. Cô biết bản thân mình không thể khống chế sự tức giận. Nó đến rất bất chợt, đôi khi chỉ cần nghe một âm thanh, hoặc ai đó nói một từ, hoặc đọc một chữ, hoặc nhìn một việc không vừa ý là cô lại cảm thấy nóng đốt từ trong lòng ngực truyền lên đại não, mà nếu cô không phát tiết la mắng hay đập đổ đồ vật là sẽ không thể nào dịu lại.
Cô biết bản thân có vấn đề nhưng không thể thoát ra được. Lòng tự tôn, kiêu mạn và sĩ diện khiến cô từ chối gặp bác sĩ tâm lý vì nó cho cô cảm giác cô là một bệnh nhân, cô ghét ánh mắt thương hại của mọi người dành cho mình. Cô lại thường xuyên mất ngủ, do đó mà tình trạng ngày càng tệ hơn.
Tuyết khóc một lát rồi cũng nín. Cô đi đến bàn lấy điện thoại gọi cho mẹ để hỏi thăm tình hình bà ngoại. Những lúc bình tĩnh thì Tuyết vẫn là đứa con ngoan ngoãn, biết yêu thương, quan tâm người nhà. Bà Ngà nói với cô bà ngoại không ổn nên phải nhập viện.