Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 72




CHƯƠNG 72



 

Qua hai ngày nữa chính là ngày đại hôn của Mạc Dương Thần  cùng Tương Hiểu Vũ, Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên tạm thời ở lại một cung điện của tần phu trong hậu cung, ăn bữa tối với Mạc Dương Thần  cùng Tương Hiểu Vũ xong, họ được  Chu Tề đưa đến cung điện này, cung điện này chuyện dùng để tiếp khách quý từ nước khác tới chơi.

“Lôi bảo chủ, Lâm thiếu gia, mời vào, nô tài ở bên ngoài hầu hạ nước ấm đã chuẩn bị tốt, thỉnh chậm dùng.” Mạc Dương Thần  đã phân phó thái giám bên cạnh mình đến hầu hạ hai người Lôi Hạo Nhiên, có thể tưởng được Mạc Dương Thần  coi trọng họ tới mức nào.

Lôi Hạo Nhiên thản nhiên gật đầu.

“Ân, làm phiền Chu công công.” Lâm Tiểu Thiên có lễ nói.

Đợi Chu Tề đóng cửa phòng lại, song chưởng Lôi Hạo Nhiên dùng lực ôm Lâm Tiểu Thiên vào trong lòng, hôn một cái lên trán y hỏi: “Tiểu Thiên, chạy vài ngày đường, mệt không?” Hắn vốn tính toán ngồi xe ngựa, nhưng hình như ái nhân thích cưỡi ngựa hơn.

“Không sao mà.” Lâm Tiểu Thiên lắc đầu nói, “Trên đường đi nhìn thấy được nhiều phong cảnh như vậy, lại còn gặp được hảo hữu Hiểu Vũ, ta đã sớm quên từ‘ mệt ’ viết thế nào rồi. Hạo Nhiên, ngươi nói nếu chúng ta mang Sương nhi cùng Dương nhi đến thì tốt biết bao.” Nhìn ba hài tử đáng yêu của Tương Hiểu Vũ, y liền nhớ đến hai hài tử sắp tròn một tuổi của mình.

“Không còn cách khác mà, như lời nương nói bọn chúng còn quá nhỏ.” Lôi Hạo Nhiên bổ sung một câu nói: “Bất quá ta hoài nghi nương là muốn nhân cơ hội độc bá tỷ đệ Sương nhi.”

Lâm Tiểu Thiên cũng đồng ý với cách nói của ái nhân, bởi vì Lôi lão phụ nhân thật sự là rất sủng ái hai tỷ đệ kia, quả thật là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã a.

“Dù sao thời gian cũng còn sớm, ngươi không mệt, vậy chúng ta vận động một chút đi.” Ra ngoài mấy ngày nay, hai người đều phải cưỡi ngựa, Lôi Hạo Nhiên không muốn làm ái nhân càng thêm mệt mỏi, đành phải tự mình chịu dựng dục vọng muốn ái nhân.

“Hảo.” Lâm Tiểu Thiên sảng khoái hồi đáp, y biết Lôi Hạo Nhiên vì mình, mấy ngày trước khi xuất môn cũng không dám chạm vào, từ Vân thành đến kinh thành cũng chưa từng chạm qua, họ suốt thời gian này chỉ có hôn môi, y cũng muốn hắn a.

Được Lâm Tiểu Thiên cho phép, Lôi Hạo Nhiên cởi bỏ đai lưng của y, kéo vạt áo ra, đôi môi nóng bỏng phun ra hơi thở đầy ***, khẽ cắn lên cổ như bạch ngọc, bàn tay hơi thô ráp từ vạt áo vói vào hai đoá hoa đã đứng thẳng lên.

“Hạo Nhiên. . . . . . Đừng. . . . . . Đừng làm ở đây, sẽ bị. . . . . . Nghe thấy. . . . . .” Lâm Tiểu Thiên ngượng ngùng nói: “Vào. . . . . . Trong phòng tắm đi. . . . . .”

Hai người vừa đi vừa vừa cởi y phục của đối phương, khi bọn họ vào dục trì, thì toàn thân đã xích loã. Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên làm hai người toàn thân đầy mồ hôi, dục vọng ma sát vào nhau, tựa như muốn nói hết yêu thương cùng tưởng niệm với đối phương.

Lôi Hạo Nhiên để Lâm Tiểu Thiên cầm lấy dục vọng của hai người, sau đó vươn tay bao lấy tay của Lâm Tiểu Thiên, liên tiếp ma sát khiêu khích.

Khoái cảm nháy mắt xuyên qua đầu óc, cong người run lên, hai người đồng thời băn ra chất lỏng nồng đậm.

Lôi Hạo Nhiên để Lâm Tiểu Thiên chống hai tay lên vách tường, kéo một chân y đặt lên tay mình, tay kia thì quét lấy ái dịch của hai người tiến vào mật huyệt của y, quen thuộc tìm kiếm điểm mẫn cảm của y khi nhanh khi chậm cọ xát, có đôi khi hắn còn cong tay lên nhẹ nhàng bắn vào nội bích mẫn cảm của ái nhân. . . . . .

“Aha. . . . . . Hạo Nhiên. . . . . .” Lâm Tiểu Thiên không tự chủ được nhếch  mông cao lên, thân thể bị mồ hôi tẩm ướt không ngừng vặn vẹo, miệng liên tục phát ra những tiếng rên rỉ vô cùng mất hồn.

Đợi khi khuếch trương xong hậu huyệt, Lôi Hạo Nhiên rút ngón tay ra, Lâm Tiểu Thiên còn chưa kịp bất mãn rên rĩ thì hắn dùng sức đĩnh hạ thân lên, để dục vọng của mình tiến vào nơi sau nhất bên trong ái nhân. . . . . .

“Ân. . . . . . A. . . . . .” Lâm Tiểu Thiên ngẩng đầu, môi đỏ ướt át phát ra từng tiếng thở dốc, cố gắng thả lỏng bản thân để thích ứng dục vọng trong cơ thể.

Bị nội bích mềm mại ướt át bao lấy, Lôi Hạo Nhiên rốt cuộc không nhẫn nại được nữa bắt đầu luật động, một tay đỡ thắt lưng Lâm Tiểu Thiên một tay đỡ lấy chân y, nhẹ nhàng rút ra sau đó đâm mạnh vào, không ngừng kích thích nội bích mềm mại.

“Ngô. . . . . . Hạo Nhiên. . . . . . Hạo Nhiên. . . . . . A. . . . . .” cảm quan động mất hồn lòng người tập kích vào đầu óc của Lâm Tiểu Thiên, làm y đạt đến đỉnh dục vọng, y kích động co rút nội bích, đầu đột nhiên trống rỗng, song phương lại đồng thời bắn ra yêu dịch. . . . . .

Hai chân Lâm Tiểu Thiên mềm nhũn ngã ra sau, bị Lôi Hạo Nhiên ôm chặt vào lòng, hắn ôm ái nhân đặt vào dục trì, hai người lẳng lặng ngồi bên trong hưởng thụ khoảng khắc yên lặng sau cơn mây mưa. . . . . .

Có một loại tình cảm khiến con người lưu luyến trần thế, có một loại ràng buộc có thể khiến con người đời đời kiếp kiếp truy tìm, lại không bao giờ hối hận, đó lại là tình yêu. . . . . .

Hết đệ thất thập nhị chương