“Bùi học trưởng.”
Bác sĩ trẻ tuổi phíatrước theo tiếng gọi quay đầu lại: “À, Ninh Tần, chào cậu.”
“Bùi học trưởng, anhchuẩn bị đi phẫu thuật à?”
Bác sĩ trẻ tuổi một thânáo trắng, nét mặt sau mắt kính nhìn không rõ, trên người tỏa ra khí chất lạnhlùng, dứt khoát đặc trưng của bác sĩ.
“Ừm, bây giờ cậu chuyểnsang thực tập ở khoa nào?”
“Khoa phụ sản. Hôm naykhoa mới tiếp nhận một sản phụ… Là Bạch học tỷ.”
Bùi Lăng Sơ không hề thayđổi sắc mặt, tay nắm chặt lại thành quyền: “Bạch Thiên Trương? Cô ấy có thaisao? À, cũng phải, cô ấy kết hôn cũng hơn một năm rồi. Cậu ở bên đó, chiếu cốcô ấy một chút. Tôi bận việc đi trước, có gì liên lạc sau.”
Ninh Tần nhìn bóng lưngngười đàn ông trẻ tuổi, tầm mắt rũ xuống. Cậu vẫn chưa nói: Bạch Thiên Trươngmang thai, Ngôn Mạch sao có thể yên tâm để một bác sĩ thực tập như cậu tới chămsóc cô ấy, đương nhiên đã có bác sĩ trưởng phụ trách. Thế nhưng, học trưởng,anh cũng thích cô ấy phải không? Hoặc là, đã từng thích.
Sau khi tốt nghiệp, BạchThiên Trương lập tức trở thành phụ nữ có chồng, Ngôn Mạch yêu thương cô, kiênquyết không chịu để cô làm một bác sĩ đối mặt với sinh tử, vì vậy cô đã đi theocon đường trở thành giáo sư, ngày thường lên lớp giảng bài, thời gian trôi quanhẹ nhõm, thảnh thơi.
Từ sau khi cô tốt nghiệpkết hôn, cậu cũng đã hơn một năm không gặp. Ninh Tần đứng trước cửa sổ nhìnxuống, vừa vặn nhìn vào vườn hoa trước khu nằm viện. Bạch Thiên Trương ôm bụnglớn, thoải mái ngửa đầu, ánh mặt trời ấm áp ngày xuân vẩy khắp không gian, côhạnh phúc nheo mắt lại, khóe môi vẽ thành một nụ cười.
Dáng vẻ tươi cười đó,Ninh Tần rất quen thuộc. Lần đầu tiên cậu trông thấy cô, chính là ở vị trí gầncửa sổ quán Starbucks, mặt giấu sau máy tính, lặng lẽ thò đầu quan sát cậu,thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm.
Từ bé cậu đã quen bịngười khác nhìn chăm chú, từ các dì, các bác phụ nữ trung niên, đến các thiếunữ cùng tuổi khi trưởng thành, đôi khi cả người đồng giới cũng không tự chủnhìn cậu vài lần. Chỉ có cô gái thoạt nhìn còn ít tuổi hơn cả cậu này, ánh mắtcô không hề có sự ngại ngùng, không hề có dục niệm, không có ảo tưởng, chỉ làmột loại thưởng thức thuần túy. Khi đó cô cũng như bây giờ, tươi cười hoạt bát,hai má lúm đồng tiền như dòng suối nhẹ nhàng.
“Bác sĩ Ninh! Cậu đi xemcon gái của tôi thế nào với, nó lại cáu gắt nữa rồi!” Dáng vẻ người phụ nữtrung niên vội vàng, tìm được cậu giống như bắt được cây cỏ cứu mạng.
Người bệnh luôn có mộtloại niềm tin cố chấp và mù quáng đối với bác sĩ, dù cậu có phải là bác sĩ thựctập hay không, chỉ cần mặc áo blouse trắng, coi như đã được gọi là bác sĩ.
Ninh Tần định mở miệngbảo người phụ nữ trung niên đi tìm bác sĩ trưởng phụ trách con gái bác, nhưngnghĩ đến cô bé bướng bỉnh kia, lại đành thở dài, để mặc người phụ nữ kéo đi.
Cô bé nằm trên giường,khăng khăng đòi mở máy tính chơi trò chơi. Nhìn người nhà cô bé cô gắng giànhgiật nhưng lại không dám dùng sức quá, nhất thời tạo thành tình hình căngthẳng.
Người phụ nữ trung niênlao vào phòng bệnh, vành mắt đỏ lên: “Mày bây giờ đang mang thai, sao có thể mởmáy tính để bị phóng xạ ảnh hưởng chứ!”
Cô con gái nghe xong liềnnổi điên: “Con muốn con muốn! Ai cần vì đứa con này chứ? Con muốn sinh non cácngười lại không chịu! Con không thể chịu được!”
Ninh Tần ôm trán thở dài,cô bé này kết hôn với một người chơi trong game online, lại quá nhẹ dạ cả tin,hai người lén lút gặp mặt, cuối cùng bị đánh thuốc mê rồi bị làm cho mang thai.Bây giờ tên đàn ông kia biến mất không biết ở đâu, để lại cô bé và người nhàsống không bằng chết.
Đến khi trấn an được côbé đã là nửa giờ sau.
Ninh Tần muốn đi thăm cácphòng, tiện đường rẽ vào văn phòng bác sĩ uống một tách trà. Cậu nheo mắt nghĩ:Game online sao? Đã bao lâu cậu không lên mạng rồi? Cô gái Bạch Thiên Trươngkia, ngốc nghếch hồn nhiên, chơi hai năm may là không xảy ra chuyện gì, nhiềunhất chỉ bị người ta lừa trang bị, lừa tiền, là do số cô may mắn, toàn gặp phảinhững người như Vũ Thoa Phong Lạp, Uống Rượu Bên Khe Suối và Bỉ Ngạn Dạ SắcCách Điệu sao?
Cậu vẫn còn nhớ rõ lầncuối cùng cậu lên Viêm Hoàng Kỳ Tích, giao phó Danh Nhân Đường cho phó tộctrưởng, cởi bỏ tất cả trang bị, mang nhân vật đã lên đến 5173 đi bán. Từ đó vềsau, cũng không còn chơi trò chơi nào nữa.
Hôm nay nhớ lại, thờigian cậu và Bạch Thiên Trương cùng ở trong trò chơi, trái lại còn nhiều hơn rấtnhiều so với trong hiện thực.
Cậu nhớ tới cảnh lần thứhai nhìn thấy Bạch Thiên Trương, ánh đèn rực rỡ đêm đó về sau cậu chưa bao giờgặp lại, những đêm sau này, dù có là cảnh đèn đuốc sáng chói, rực rỡ đến đâu,cũng không thể nào sánh bằng ngọn đèn dầu lưu huỳnh đêm đó trong trí nhớ.
Con đường vắng vẻ, lạnhlẽo, bóng hai người đổ dài trên mặt đất, cậu nhắm mắt lại, dường như cảnh tượngvẫn ở ngay trước mắt, cảm xúc chạm vào sợi tóc cô, bên má truyền đến hơi ấm từtấm lưng tiếp xúc da thịt, tất cả đều rõ ràng vô cùng.
Đêm hôm đó cậu chưa từngngủ yên, mấy lần muốn vào phòng nhìn người đang ngủ trên giường kia, đều cứngrắn kiềm chế lại. Đã không có một chút khả năng, thì đừng để chính mình có chútnào ảo tưởng và lưu luyến, cậu vẫn phải lý trí và kiên định. Cho nên, cậu khônghỏi cô chuyện cũ, không hỏi tuổi của cô, không hỏi cô rốt cục học trường nào,bởi vì, tất cả đều không cần thiết.
Lần thứ ba thấy cô, là ởnơi đón tiếp sinh viên mới vào khai giảng tháng chín, thời tiết thành phố Wtháng chín vẫn nóng nực như vậy, cô vừa lau mồ hôi, vừa không ngừng đưa cẩmnang cho tân sinh viên, chỉ đường cho tân sinh viên, dẫn đầu đám tân sinh viênđi nộp học phí, đi làm quen với căng-tin. Lúc đó cậu mới biết, hóa ra cô cũnglà sinh viên đại học W, sinh viên khoa Y học lâm sàng hai, học tỷ của cậu.
Cô nhìn thấy cậu, ban đầulà kinh ngạc, sau đó lao lên phía trước, hưng phấn đảo quanh: “Ninh Tần! Cậu làtân sinh viên trường chúng tôi sao? A đúng rồi! Cậu đã nói là được tuyển thẳngvào đại học W mà, tên tiểu quỷ này! Tôi đã phải khổ sở suốt ba năm đấy! Cậu…”
Cậu mỉm cười nghe cô ồnào, để cô tùy ý nhiệt tình nhận công việc chỉ dẫn cho cậu, nhìn bộ dạng hậnkhông thể nói ra tất cả kinh nghiệm của cô, ví dụ như đồ bày bán trong trườngngàn vạn lần không được mua, ví dụ như gần đây có siêu thị nào nhưng lại bánrất đắt, ví dụ như trong trường đâu là tòa giảng đường, đâu là dãy hành chính,không có việc gì thì đừng chạy về phía đó.
Cậu nghĩ: như vậy cũngtốt, cứ dừng lại ở quan hệ đàn chị đàn em, không có viển vông sẽ không có thấtvọng.
Sau ngày đó, cậu không cốtình đi tìm Bạch Thiên Trương, cô cũng không cố duy trì quan hệ thân thiết vớicậu. Rất nhanh, cậu đã biết được các sự tích của Bạch Thiên Trương từ các họctrưởng, học tỷ, đồng thời cũng biết Ngôn Mạch.
Năm năm đại học đã nhanhchóng trôi qua, trong thời gian đó, với vẻ ngoài nổi bật, cậu có không ít nữsinh theo đuổi và gửi thư tình. Cậu từ chối từng người. Bạn cùng phòng từngcười nhạo cậu là người tu hành thanh tâm quả dục. Cậu mỉm cười không phản bác,cậu nghĩ, năm xưa của cậu thật yên bình, bằng phẳng không sóng gió. Bạch ThiênTrương chỉ tình cờ quấy lên vài bọt nước nhỏ, vẫn không đủ làm rung chuyển toànbộ lòng sông.
Ninh Tần tiếp tục đi lênphía trước, một hành lang dài, hai bên đều là phòng bệnh, lúc đi qua một gianphòng, cậu dừng bước, nhìn vào trong. Người phụ nữ mang thai nằm trên giườngnhăn mặt không chịu ăn canh, người đàn ông anh tuấn vẫn chưa từ bỏ ý định dỗdành cô: “Thiên Trương, uống một ngụm thôi, một ngụm là được rồi. Anh đã phảinấu vất vả lắm đấy.”
Bạch Thiên Trương chánghét nhìn bình canh: “Ngôn Mạch, chính là anh nấu nên em mới không uống. Khảnăng nấu nướng của anh thực sự làm đất trời biến sắc, cỏ cây đau lòng, có trờimới biết em uống vào rồi có sinh ra một người ngoài hành tinh hay không?”
“Khụ khụ, Thiên Trương…”
Đoạn đối thoại bên trongvẫn đang tiếp tục. Ninh Tần lẳng lặng nghe trong chốc lát, mỉm cười bỏ đi.
Năm xưa của cậu, vẫn thậttrống trải. Cách sông núi, chỗ nước cạn, thỉnh thoảng dậy lên vài gợn sóng,nhưng rất nhanh lại trở về phẳng lặng, vốn vẫn như vậy, yên bình mà tịch mịch.