Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Chương 32




Bạch Thiên Trương cuộnmình lại, ngồi xổm ở trên bục phân cách giữa hai làn đường vẽ vòng tròn.

Có người lay lay cánh taycô, cô lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người tới, nét mừng rỡ trong ánhmắt thoáng chốc vụt tắt, trở nên ảm đạm.

Ninh Tần làm như khôngthấy vệt nước mắt trên mặt cô, cười nói: “Rất thất vọng phải không? Người kianhà cô vẫn còn đứng ngẩn người trên đường kìa.”

Bạch Thiên Trương laumặt, nhận lời an ủi của Ninh Tần, cố gắng gượng cười: “Xấu hổ quá, để cậu nhìnthấy.” Bạch Thiên Trương cảm thấy nếu lúc này dưới mặt đất có một cái hố, vậythì chắc chắn là vì cô mà có. Tình cảnh máu chó hoa hoa lệ lệ như phim truyềnhình tám giờ của cô lại bị Ninh Tần nhìn thấy mấy lần, Ninh Tần chỉ là ngườiqua đường giáp vô tội mà cũng bị liên lụy. Mặt mũi này, ném đến nhà bà ngoạicủa bà ngoại đi.

Mà sau khi cô nói câu kiarồi chạy đi rất kiểu Quỳnh Dao, Ngôn Mạch cũng không đuổi theo, xem ra thật sựvẫn đứng ngây người ở đó.

Ninh Tần chép miệng nhưngvẫn tươi cười: “Không sao, máu chó hơn nữa tôi cũng thấy rồi.”

Bạch Thiên Trương rùngmình, đây gọi là an ủi biến chất à? Cô im lặng rơi nước mắt, tại sao lại thế 囧, cáigì cũng bị thấy hết…

“Ừm, tốt hơn so với dựđoán của tôi.” Ninh Tần nói.

“Hả?” Bạch Thiên Trươngnghi hoặc.

“Chính là máu chó. Tôitưởng rằng sau khi cô hỏi câu kia, người kia của cô sẽ nói ‘Em nghe anh giảithích đã’, sau đó cô sẽ bịt tai nói ‘Tôi không nghe tôi không nghe tôi khôngnghe!’, sau đó lại chạy đi,” cậu nhún nhún vai, “Kiểu như vậy.”

“…” Bạch Thiên Trươngnghĩ lại tình huống máu chó kinh điển vừa rồi, mà cô lại là nhân vật nữ chínhnão tàn, nhất thời nỗi oán hận chịu đả kích lại bộc phát, cảm thấy cuộc đờicàng thêm u ám.

Ninh Tần nói: “Này, cô địnhqua đêm ở đây đấy à?”

Bạch Thiên Trương đángthương ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Tôi không muốn quay về kí túc xá.”

Ninh Tần nghĩ một lát:“Vậy thì đến tiệm Internet đi.”

Mặc dù là tới tiệmInternet, nhưng tâm trạng hiện giờ của Bạch Thiên Trương thật sự cũng chẳng còntâm tình mà lên mạng, chỉ theo thói quen mở Viêm Hoàng Kỳ Tích, nhìn chằm chằmvào danh xưng “Nương tử của Vũ Thoa Phong Lạp” trên đầu Thiên Trương Nhục CốtĐầu một lúc, đột nhiên căm hận ấn chuột ầm ầm, xóa bỏ danh xưng này.

Ninh Tần cười nhạo mộttiếng. Bạch Thiên Trương im lặng chạy tới chỗ NPC Nguyệt lão, ấn chọn vào đámrâu ria của Nguyệt lão. Ba sự lựa chọn hiện ra: Kết hôn, Nhiệm vụ vợ chồng, Lyhôn.

Con chuột trong tay côdừng lại, chậm rãi di đến dòng chữ Ly hôn, ngón tay khẽ run lên, cuối cùng taytrái ấn xuống tay phải, kích chọn.

Lại một hộp thoại hiệnra: Tu mười năm mới được chung thuyền, tu trăm năm mới được ngủ chung gối. Thàhủy đi mười tòa miếu, cũng không từ bỏ một người thân. Bạn xác định muốn Lyhôn?

Thực ra trong Viêm HoàngKỳ Tích, hình phạt cưỡng chế ly hôn rất nặng. Không chỉ phải nộp tiền phạtnhiều gấp bội so với kết hôn, các loại giá trị, danh dự cũng sẽ bị hạ thấp. Saukhi Bạch Thiên Trương suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm thânbại danh liệt, chọn xác nhận.

Kết quả cô 囧. Mộtlần nữa cô đoán trúng mở đầu nhưng lại không đoán được kết cục.

Hệ thống hoa hoa lệ lệnhắc nhở: Rất xin lỗi! Do bạn và Vũ Thoa Phong Lạp đã có BB, hãy vì tương laicủa con cái mà suy nghĩ lại, yêu cầu của bạn không đáng được thông qua, lập tứcbác bỏ. Hi vọng bạn sẽ có thể cải thiện tốt quan hệ hôn nhân.



“Phụt! Ha ha ha ha!” NinhTần vươn người nhìn sang, sau đó cười điên loạn nghiêng ngả. Bạch Thiên Trươngchỉ im lặng trước sự biến thái của Viêm Hoàng Kỳ Tích, gọi ra con gái Phong VũTrung Tạc Bài Cốt, nhìn con, chợt cảm thấy bất lực.

Ninh Tần nói: “Này, đưacô đi cho hả giận.”

Bạch Thiên Trương vẫn cònđang buồn bã: “Cậu không cần quản việc của thị tộc cậu à?”

“Ừ, không cần. Bìnhthường tôi không hay ra mặt.” Ninh Tần nói xong, nhanh nhẹn lưu loát tắt kênhThế giới và kênh Thị tộc, đóng hòm thư bạn bè, chỉ để một kênh Đội ngũ, gửi lờimời gia nhập tổ đội cho Bạch Thiên Trương.

Bạch Thiên Trương uể oảicố gượng dậy tinh thần, đồng ý yêu cầu tổ đội của Ninh Tần.

Chạy tới chỗ Ninh Tần,lúc đi ngang qua nông trường, chợt trông thấy cây đậu đỏ lúc cô và Ngôn Mạchkết hôn. Đó là để gia tăng mức độ thân mật giữa vợ chồng nên Viêm Hoàng Kỳ Tíchmới đưa ra một nhiệm vụ vợ chồng hạng nhất, chỉ cần ở trong nông trường gieotrồng đậu đỏ, đến khi nào gặt hái được chín mươi chín hạt đậu, có thể đưa choKim đồng Ngọc nữ để kết thành ngọc uyên ương. Lúc ấy Bạch Thiên Trương nhấtthời hứng thú, kéo Ngôn Mạch đi gieo trồng cây đậu đỏ đầu tiên, nhưng vì thờigian sinh trưởng của đậu đỏ rất dài, thỉnh thoảng phải tới bón phân, tưới nước,diệt sâu bọ, hơn nữa trước nay Bạch Thiên Trương vẫn cả thèm chóng chán nên saunày cô cũng quên mất hoạt động đó.

Bây giờ nhìn thấy, BạchThiên Trương đột nhiên cảm thấy cây đậu đỏ kia thật ngứa mắt, ngay lúc đó địnhđi tới chỗ NPC chủ nông trường mua vài con thỏ gặm nhấm, để cho nó cắn nát hếtđám đậu đỏ kia đi.

Ninh Tần đưa cô tới mộtkhu trên bản đồ rồi dừng lại. Bạch Thiên Trương giật mình: “Khu huấn luyện tânthủ?”

“Ừ.” Hai tay Ninh Tần đanchéo để ở sau gáy, hơi ngửa người dựa vào lưng ghế, “Đây, con thỏ ở đây, lúc bịgiết đều cầu xin tha thứ, cô đổi thành đồ Tân thủ rồi đi giết bọn nó.”

Bạch Thiên Trương sợ runngười, không hiểu sao cảm thấy tâm lý của Ninh đại thần có chút khác hẳn vớingười thường, nhưng vẫn nghe theo chỉ thị của Ninh Tần, đổi sang trang phục Tânthủ, cầm đao sắt đi chém con thỏ. Từng đám từng đám bông màu trắng hình dạngnhư thỏ bị đâm vài nhát, sau đó bắt đầu kêu rên, khóc lóc ra vẻ đáng thương.Bạch Thiên Trương nhìn bộ dạng đám thỏ co rúm vào một chỗ cầu xin tha thứ, bỗngcảm thấy tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều. Vừa chém vừa hung dữ khinh bỉ:“Gian phu dâm phụ! Biến đi… Đi chết đi!”

Ninh Tần nhìn nhìn ngườinào đó ở bên cạnh rõ ràng đã rơi vào trạng thái điên, cười nhạt một tiếng. BỉNgạn Dạ Sắc Cách Điệu lẳng lặng ngồi xuống dưới một gốc cây bên ngoài khu luyệncấp, phía trước là một cô gái điên đang cực kỳ ác độc tàn sát một đám thỏ,không ai có thể nghĩ tới, một đại thần cùng với vợ của một đại thần khác lạicùng nhau đến khu luyện cấp vắng người qua lại này, tàn sát những sinh linh.

Lúc Ninh Tần làm xong mộtphó bản, liếc qua Bạch Thiên Trương thì đã thấy cô đang tựa vào ghế ngủ. Lôngmày khẽ nhíu lại, ánh sáng màu lam yếu ớt từ màn hình hắt xuống, trên mặt côcòn có vệt nước mắt đã bị lau đi nhưng không hết. Có lẽ là do tư thế khôngthoải mái, cô ngủ không được yên.

Ninh Tần bỗng nín thở,nhìn cô hồi lâu, tay không tự chủ được cẩn thận, nhẹ nhàng vòng qua dưới eo cô,cẩn thận từng li từng tí nhấc cô dậy. Bạch Thiên Trương vô ý thức nói mơ tronglúc bị chuyển động, một bên má dán vào tấm lưng gầy guộc, cọ qua cọ lại, giàyvò một hồi rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Ninh Tần dừng lại mộtchút, cảm thấy phần lưng bị gương mặt của cô cọ vào, đột nhiên nóng bừng. Tóccô xõa ra hơi lộn xộn, một vài sợi rủ xuống bên cạnh mặt cậu, chạm vào da thịt,ngưa ngứa.

Bạch Thiên Trương lại bấtan động đậy, trong lúc ngủ mơ lại nói gì đó mơ hồ, Ninh Tần lắng tai nghe, chỉnghe thấy cô yếu ớt nói mấy chữ: “Ngôn Mạch anh, tên vương bát đản này…”

Cậu cười nhẹ một tiếng,tiếp tục cõng cô trên lưng bước đi. Đêm khuya yên tĩnh, đường không bóng người,đèn đường đổ bóng kéo dài hình dáng hai con người. Sau này Ninh Tần nghĩ, hóara lúc đó, không chỉ có cô điên, chính cậu cũng điên rồi.

Không điên không sốngđược.

-------------------------------------------------------------------------------

Người nào đó thần kinhkhông ổn định – lúc thức dậy trên một chiếc giường lạ lẫm, ngốc nghếch một cáchtự nhiên duỗi lưng làm tư thế Thụy mỹ nhân tỉnh giấc, Ninh Tần đang rán trứngtrong phòng bếp lập tức nghe thấy một tiếng thét đến thủng màng nhĩ, tay cậurun lên, vỏ trứng còn chưa bị đập vỡ rơi thẳng vào chảo, thê thảm co rúm thànhmột cục, bốc lên một làn khói đen kì quái.

Ninh đại thần nổi giậnđùng đùng, giật phắt tạp dề xuống, lao vào phòng Bạch Thiên Trương, đúng lúcthấy Bạch Thiên Trương đang nhảy lên nhảy xuống tìm kiếm gì đó, còn vừa thìthào: “Thẻ sinh viên của tôi đâu rồi, chứng minh thư của tôi đâu rồi, điệnthoại đâu rồi, ví tiền đâu rồi…”

Ninh Tần chán nản: “Này,bình thường không phải trước tiên nên quan tâm một chút xem mình có bị thấtthân không à?”

“Á…” Bạch Thiên Trươnglúc này mới nhìn xuống xem xét người mình, quần áo nhăm nhúm hôm qua, vẫn còn đónggói nguyên vẹn, không hao tổn gì. Cô vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Phù,may mà tôi không phải chịu trách nhiệm với cậu.”

“…” Ninh Tần im lặng, cóphải cô đã đánh giá quá thấp đặc tính phụ nữ của bản thân, hay là căn bản khôngcoi cậu là động vật giống đực? Lòng tự tôn đàn ông của Ninh Tần bị đả kích, tốtxấu gì cậu cũng đã mười tám tuổi, đã trưởng thành, thời cổ ở vào tuổi này khôngbiết chừng đã có cả cháu trai rồi ấy chứ!

Cậu nghiêm mặt, không vuiném ra một câu: “Đi ra ăn cơm!”, sau đó quay đầu đi.

Dù gì Bạch Thiên Trươngvẫn còn ý thức được là mình đang ăn nhờ ở đậu, cười hì hì nịnh nọt chủ nhà: “Ơ,Ninh Tần, đây là nhà cậu à?”

Ninh Tần thật sự khôngmuốn lý sự với cô, nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười chân chó của Bạch Thiên Trương,vẫn mở miệng vàng: “Của anh họ tôi. Anh ấy đang ở nước ngoài, lúc nào tôi đếnthành phố W chơi thì sẽ ở đây.”

Ninh Tần bê sữa và trứnggà rán cháy đen để lên bàn, sau đó ném túi cho Bạch Thiên Trương: “Đồ của cô.”

Bạch Thiên Trương lấyđiện thoại di động ra xem, pin sắp hết chỉ còn một vạch. Trên màn hình hiện bamươi tám cuộc gọi nhỡ, năm cuộc của Dư San, còn lại đều của Ngôn Mạch.

“Á!!!” Lỗ tai Ninh Tần bịsát hại lần thứ hai, Bạch Thiên Trương luống cuống thu dọn đồ, “Ninh Tần! Tôiphải về trường học! Quên mất không nói với Dư San, chắc cô ấy lo lắng gầnchết!”

Ninh Tần lẳng lặng nhìncô, sau đó làm động tác mời, Bạch Thiên Trương vọt tới cạnh cửa, dường như bỗngdưng nghĩ ra điều gì, thăm dò nhìn Ninh Tần cười quyến rũ: “Hì hì, hôm qua, cảmơn cậu nhé.”

Ninh Tần không thèm để ýtới cô, vẻ mặt xa cách, yên lặng ăn món trứng rán cháy đen. Trứng cho vào miệngđắng ngắt, cậu lại hoàn toàn không nhận thấy, từng miếng từng miếng ăn hết tấtcả.

Bạch Thiên Trương đứngđợi xe buýt trong không khí rét lạnh của buổi sớm, điện thoại đêm qua để chế độim lặng đã được cô chuyển lại về chế độ bình thường, đúng lúc này đột nhiên reovang bài hát, Bạch Thiên Trương vừa nhận điện, tiếng gào thét bùng phát của DưSan xuyên qua ống nghe, hù dọa một đám chim chóc đang đi tìm mồi sáng sớm:“Bạch Thiên Trương! Cậu còn biết nghe điện thoại à! Hôm qua đi lêu lổng ở đâuhả?!”

Bạch Thiên Trương mưutính muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cô bạn: “A, Dư San, tớ chưa bao giờ dậysớm như thế này, hóa ra bình minh thật là đẹp…”

“Đẹp cái con khỉ! Cậu maubiến về đây! Nếu cậu mà không về, Ngôn Mạch sẽ phá hủy cả cái kí túc xá nàyđấy!”

Sau đó tít tít, điệnthoại dập máy.

Bạch Thiên Trương nắmchặt điện thoại, bị một cơn gió se se lạnh thổi tới run người – cô có thể khôngvề không?