Bạch Thiên Trương tỉnhlại trong ánh trăng mờ, cô nhìn bên ngoài, trời đã hơi tờ mờ sáng, phía trướclà trạm thu phí thành phố H.
Ngôn Mạch nhìn qua kínhchiếu hậu thấy cô đã tỉnh lại thì hỏi: “Lên đây ngồi cạnh anh, lát nữa cần emchỉ đường.”
Bởi vì xe không thể dừnglại, Bạch Thiên Trương rất tự nhiên đưa tay đưa chân, định trèo lên ghế trước.Do vóc người cô nhỏ nhắn nên có thể chui qua được, nhưng cũng khó tránh khỏi vachạm. Một tay Ngôn Mạch nắm tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, một tay địnhvươn tới đỡ Thiên Trương. Cánh tay đưa tới rất tự nhiên đỡ lấy eo Bạch ThiênTrương, cô bị dọa cho hoảng sợ, cảm giác đụng chạm ở phần eo khiến cô khôngkhỏi run rẩy, cố gắng nhanh chóng ổn định tại chỗ ngồi. Lúc này cô mới dùng haibàn tay lạnh buốt xoa lên đôi má nóng bừng, vụng trộm lén nhìn Ngôn Mạch. Vẻmặt đại thần lại rất bình tĩnh, vô cùng bình thản tiếp tục lái xe, giống như sựđụng chạm vừa rồi chẳng qua chỉ là với một khối thịt lợn hun khói…
Bạch Thiên Trương nghĩ,cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Bảo đại thần ăn đậu hũ của cô, chẳng thà bảo anhnhìn vào gương tự ăn đậu hũ của mình còn thực tế hơn. Bạch Thiên Trương an tâmlại, không biết rằng thật tình Ngôn Mạch bề ngoài điềm tĩnh nhưng bên trong cảmxúc đang dâng trào, cảm giác mềm mại nhỏ bé ấy vẫn còn lưu lại trên lòng bàntay anh, anh thật sự chỉ muốn ôm chặt cả người cô vào lòng.
Bạch Thiên Trương vừa chỉđường, vừa quan sát đáy mắt nhàn nhạt bóng mờ của Ngôn Mạch, trong lòng cô xuấthiện một loại cảm xúc thương tiếc, đau lòng quen thuộc giống như khi chú cúncon của cô nhìn cô bằng đôi mắt to tròn ngập nước mỗi khi bị bệnh, xe đi xuyênqua một con hẻm nhỏ, rẽ lòng vòng rất lâu, cuối cùng dừng trước một khu nhà dântrong ngõ.
Ngôn Mạch xuống xe trước,lịch sự mở cửa xe cho Thiên Trương, một tay đặt nhẹ trên đầu cô, săn sóc đềphòng lúc cô xuống xe bị va vào trần, sau đó mới ra cốp xe phía sau lấy hànhlí, Bạch Thiên Trương nhìn anh vất vả vì cô, vô cùng chân thành tha thiết nóilời cảm ơn anh, sau đó mời anh vào nhà uống chén trà.
Ngôn Mạch nhìn sắc trờimột chút, nhã nhặn từ chối: “Không được, sớm thế này, anh sợ sẽ quấy rầy báctrai bác gái. Em vào trong đi.”
Bạch Thiên Trương bối rốiđáp lại một câu, kéo hành lí đi lên cầu thang, đi vài bước lại quay đầu nhìn,Ngôn Mạch vẫn đứng đó, hai tay tùy tiện đút trong túi quần, thân người cao gầydựa vào xe, nhìn cô vào nhà. Thấy cô quay đầu, anh mỉm cười, nụ cười đẹp nhưgió xuân.
Cảnh đông sáng sớm đẹpquá, máu cầm thú trong Bạch Thiên Trương đột nhiên sôi trào, cô ném hành líchạy chậm vài bước lao xuống bậc thang, chồm về phía Ngôn Mạch, để lại trên môianh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại quay người bỏ chạy, vừachạy vừa tiếc nuối vẫn chưa nếm được hương vị gì rõ ràng.
Sau lưng đột nhiên bị mộtsức lực mạnh mẽ kéo lấy, cánh tay Ngôn Mạch nhẹ nhàng siết lại, Bạch Thiên Trươngrơi vào trong lồng ngực anh, cô mở to đôi mắt, vẫn còn mờ mịt chưa kịp phảnứng, một cảm giác ấm áp đã bao phủ lên đôi môi.
Ngôn Mạch thấy ThiênTrương vẫn còn dùng cặp mắt như con nai ngơ ngác trừng anh, cảm giác như mìnhđang làm loại chuyện hèn mọn làm tổn thương thiếu nữ, anh nhẹ nhàng nói khẽ bêntai Bạch Thiên Trương: “Nhắm mắt lại.”
Hơi ấm nhè nhẹ thổi bêntai, trái tim băng giá vạn năm không thay đổi của Bạch Thiên Trương rốt cục bịtan chảy. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm giác Ngôn Mạch nâng gáy cô lên, làmsâu thêm nụ hôn này, dịu dàng, trăn trở, chậm rãi vuốt ve. Ngôn Mạch xấu xa cắnnhẹ môi dưới của cô, Bạch Thiên Trương giật mình há miệng, chiếc lưỡi nhỏ bịanh cuốn lấy. Trong nỗi hoảng hốt, cô cảm giác miệng Ngôn Mạch thật là ngọt.
Buổi sớm mùa đông có ánhnắng nhẹ, hương thơm của lá cây thoang thoảng khắp nơi, xa xa một đàn bồ câutrắng nhẹ nhàng tung cánh, trước cửa nhà có một đôi Kim đồng Ngọc nữ đang ômhôn nhau – cảnh đẹp kiểu Quỳnh Dao biết bao, đẹp mắt biết bao, gương mặt quen thuộcbiết bao… Hả? Quen thuộc?!
Thư Nhất Nhuận giật mìnhnhìn Bạch Thiên Trương trước mắt, giọng nói run rẩy, ngón tay run rẩy, tóc cũngđã muốn dựng đứng lên, xót xa nói: “Bạch Thiên Trương! Chị càng ngày càng cótiền đồ rồi đấy! Dám đứng ngay trước cửa nhà mình mà tình tứ với đàn ông xalạ!”
Bạch Thiên Trương cuốicùng đã tỉnh táo lại, tay chân luống cuống giãy ra khỏi vòng ôm của Ngôn Mạch,một bàn tay đánh về phía Thư Nhất Nhuận: “Chuyện của chị từ bao giờ đã đến lượtem khoa tay múa chân hả!”
Túi rác trên tay Thư NhấtNhuận bay thẳng tới, Ngôn Mạch nhanh tay lẹ mắt kéo Bạch Thiên Trương sang mộtbên, tham lam mãnh liệt muốn ôm cô thêm nữa, chưa thỏa mãn hôn thêm một cái lênmặt cô, khiêu khích nhìn về phía Thư Nhất Nhuận: “Xin chào, anh không phải đànông xa lạ, anh là bạn trai của Thiên Trương.” Ngữ khí dịu dàng, nho nhã, uyhiếp âm thầm nhưng vô cùng ngang ngược.
Thư Nhất Nhuận nhìn ngườiđàn ông toát ra khí chất rất mạnh mẽ kia, thậm chí còn hơi co rúm lại, cô nhìnBạch Thiên Trương bằng ánh mắt bị tổn thương, vẻ mặt buồn bã ngồi xổm xuống vẽvòng tròn, miệng còn nói lẩm bẩm: “Đã có đàn ông thì cũng đừng có thân mật nhưthế…”
Bạch Thiên Trương khôngnhìn nổi nữa, ngẩng đầu giải thích với Ngôn Mạch: “Đây là Thư Nhất Nhuận, em họcủa em. Nghỉ đông nên tới nhà em ở.”
Ngôn Mạch vô cùng khinhbỉ liếc nhìn Thư Nhất Nhuận, quay đầu chỉnh lại khăn quàng cổ cho Bạch ThiênTrương, nói: “Ngoan, vào nhà đi. Chờ điện thoại của anh.”
Đồng chí Thư Nhất Nhuậnbị coi như bù nhìn đột nhiên căm hận đứng bật dậy, vung cánh tay như sấm vangchớp giật, oán hận chỉ vào Ngôn Mạch, hô to: “Tôi vẽ một vòng tròn nguyền rủaanh!”
…
Bạch Thiên Trương chỉbiết em họ không phải người bình thường, nhưng không biết hóa ra đã không bìnhthường đến mức độ này. Cô lập tức hận không thể đá cho Thư Nhất Nhuận một cướcbay về nhà dì, đừng ở đây làm cô mất mặt xấu hổ. Ngôn đại thần lại không so đovới em gái nhỏ, cúi đầu xuống trịnh trọng nhìn Bạch Thiên Trương: “ThiênTrương, anh thích em. Cho nên, mặc kệ em có thừa nhận anh là bạn trai của emhay không, em cũng trốn không thoát đâu.”
Bạch Thiên Trương thực sựhoảng sợ, đây là đại thần trước kia tao nhã, trong sáng, vô hại sao? Sao cô lạicảm thấy dáng vẻ tươi cười này giống hệt hồ ly Bùi Lăng Sơ? “Em trốn khôngthoát”, đây không phải là uy hiếp trắng trợn ư? Đúng là giống như xã hội đenthu phí bảo hộ!
Ngôn đại thần nói xongcâu đó, vỗ mông thỏa mãn rời đi. Bạch Thiên Trương ngơ ngác quay đầu lại, nhìnThư Nhất Nhuận vẫn giữ nguyên cái tư thế não tàn, bĩu môi vẽ vòng tròn, cô kéocánh tay Thư Nhất Nhuận xuống, xách hành lí đi vào trong: “Ba mẹ vẫn chưa dậyà?”
“Chưa. Bạch Thiên Trương,Bạch Thiên Trương, đó là ai vậy? Có vẻ không tồi!”
Bạch Thiên Trương chánghét nhìn cô em họ: “Thu nước miếng của em lại đi! Đó là người đàn ông củachị!”
Bạch Thiên Trương bóp cổtay: Một mình cô rơi vào hố lửa là đủ rồi, nhưng vẫn muốn cứu vớt thiếu nữ ngâythơ như Thư Nhất Nhuận. Cô suy nghĩ cẩn thận, lòng dạ đen tối của đại thần sẽkhông vì tưởng tượng của cô mà thay đổi, trước đó giả vờ ngây thơ đáng thương,chính là để nới lỏng cảnh giác của cô, hôm nay cô chủ động bày tỏ, đại thần cảmthấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cho nên cô đã ngốc nghếch tự đẩy mình vàohố lửa.
Cô giơ nắm đấm, ngửa mặtlên trời, nước mắt lưng tròng, sau này nhất định phải ghi rõ: Gia huấn của nhàhọ Bạch có nói: Không được kết bạn với người có lòng dạ đen tối. Trên dưới mườitám đời - ặc, hướng lên thì không thể, vậy thì hướng xuống mười tám đời sau,mãi mãi truyền lại đời đời kiếp kiếp, lưu danh muôn đời!
Rất lâu sau này, lúc đạithần nào đó lấy được gia huấn từ trong ngăn kéo mà Thiên Trương đã cất giữ cẩnthận, anh mỉm cười dịu dàng, nhìn người nào đó đang rơm rớm nước mắt, chậm rãimở miệng: “Gia huấn nhà họ Bạch? Hở? Thiên Trương, em không thấy, phải là giahuấn nhà họ Ngôn sao?”
***
Ngôn Mạch sắc mặt tươitỉnh lái xe về thành phố N, Đỗ Khanh Cách không thể nào tưởng tượng nổi, nhìnvẻ mặt như gió xuân của anh: “Trong vòng hai ngày cậu chạy qua ba thành phố,không thấy mệt à? Hưng phấn đủ chưa?”
Ngôn Mạch không thèm trảlời anh, bắt đầu giải quyết công văn tồn đọng.
Đỗ Khanh Cách sờ cằm suynghĩ hồi lâu, bỗng vỗ tay một cái: “Ha ha! Tôi biết rồi, Tiểu Thiên Trương đãquy thuận!”
Ngôn Mạch dựa lưng vàothành ghế, vuốt nhẹ mi tâm. Cuối cùng anh không cần phải thấp thỏm, lo được lomất, tự làm khổ mình nữa rồi, nụ hôn ngày hôm nay đã giúp anh xác định câu trảlời của Thiên Trương với tâm ý của anh, như vậy sẽ dễ dàng hơn. Sau này, anh cóthể chủ động tham gia vào cuộc sống của cô, để trong mắt cô sẽ chỉ có anh. Anhnhớ lại động tác của Bùi Lăng Sơ giúp Thiên Trương sửa lại khăn quàng cổ, khóemiệng cong lên thành một nụ cười mê hồn.
Đỗ Khanh Cách trông thấynụ cười kì quái của Ngôn Mạch, không hiểu sao bất chợt rùng mình, tên nhóc nàyđã bị tình yêu làm cho mê muội rồi? Ngôn Mạch phong sinh thủy khởi lăn lộntrong xã hội, dường như đã trở về…
***
Bùi Lăng Sơ mệt mỏi kéohành lí về đến nhà, không khí trong nhà ấm áp, hòa thuận vui vẻ. Vài người đànông trung niên đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Thấy anh trở về, ai nấyđều sững người. Mẹ Lý đi vài bước nhận lấy hành lí của Bùi Lăng Sơ, lên tiếngbắt chuyện: “Thiếu gia, cậu đã về.”
Người đàn ông trung niênnghiêm nghị ngồi trên ghế sa-lông kia chính là cha Bùi, cũng ngẩng đầu nói:“Tiểu Sơ, về rồi đấy à.”
Bùi Lăng Sơ nhàn nhạt“Vâng” một tiếng, khẽ gật đầu với mấy người đàn ông trung niên đang ngồi, chuẩnbị về phòng. Nhất thời bầu không khí có chút ngượng ngập, có người bèn lêntiếng điều hòa: “Tỉnh trưởng Bùi, đây là cậu nhà sao? Nghe nói đang học đại họcW phải không? Thật sự là tuổi trẻ tài cao, theo tôi thấy, vài năm nữa ra ngoàisẽ là thanh niên tài tuấn, có thể tiếp bước ông!”
Mấy người đang ngồi cũngnhao nhao phụ họa theo, nét mặt cha Bùi cũng có chút tự hào. Bùi Lăng Sơ nhíumày, anh vốn là con trai trong gia đình như vậy, được giáo dục rất tốt, từnglời ăn tiếng nói đều phải cân nhắc cẩn thận, thế nhưng lúc này, trong đầu anhtoàn là hình ảnh dáng vẻ tươi cười của Bạch Thiên Trương với Ngôn Mạch, tronglòng anh như có nỗi đau âm ỉ, bây giờ nghe thấy những người kia nói vậy, thậtsự không còn hơi sức để tâm, nhàn nhạt nói một câu: “Tôi không tham chính.” Sauđó lên lầu về phòng.
Anh tùy tiện nằm xuốnggiường, lại bắt đầu ngẩn người. Anh đã được giáo dục từ nhỏ, xử sự cần phải cẩnthận, không chỉ trong giới chính trị, mà ở bất kì nơi đâu, sai một li đi mộtdặm, mọi hành vi đều phải có sự tính toán. Nhưng sự xâm nhập của Bạch ThiênTrương lại là ngoài ý muốn, đến khi đó anh mới phát hiện, hóa ra anh cũng cónhững tình cảm phong phú, phức tạp như vậy.
Người dưới lầu lần lượtrời đi, cha Bùi gõ cửa phòng Bùi Lăng Sơ.
Anh ra mở cửa, cáu kỉnhgãi gãi đầu: “Ba, có chuyện gì ạ?”
“Ba nghe nói, gần đây conthích một nữ sinh, thế nhưng nữ sinh kia lại được người ta bao nuôi, có chuyệnnày sao?”
Bùi Lăng Sơ chán nản: “Côấy không bị bao nuôi!”
Cha Bùi khoát tay: “Tốt.Ba không có hứng thú biết rõ. Nhưng gần đây nhiệm kì mới sắp được bầu lại, hivọng con không nói ra điều gì để xảy ra chuyện.”
Bùi Lăng Sơ thất bại ngồitrở lại giường, may mắn là anh vẫn chưa thổ lộ với Bạch Thiên Trương.
Tính tình cô ngay thẳng,hoạt bát như vậy, một gia đình như của anh, sẽ chỉ làm khổ cô. Có lẽ cô chỉ cầnnghe thấy thân phận của anh là đã sợ tới mức vội vàng bỏ chạy.
Bùi Lăng Sơ mệt mỏi đảomắt, lần đầu tiên cảm thấy vinh dự cái gia đình này mang lại cho anh còn xa mớicó thể bù đắp được những gánh nặng mà anh phải chịu.