Thiên Triều Quỷ Sư

Thiên Triều Quỷ Sư - Chương 84




Trên bàn ăn cứ chốc lát lại truyền đến thanh âm tán gẫu, mẹ Tư Đồ nói một ít chuyện đầu thôn cuối xóm, không thì cũng là tình hình gần đây của mấy nhóc em Tư Đồ.



"Thằng lớn của dì tư con dạo này lại còn kết giao bạn gái." Mẹ Tư Đồ gắp cho Ân Thịnh một cái đùi gà kho, cười híp mắt nói: "Chậc chậc, cũng ngọt ngào lắm, cho nên mới nói con nít thời nay thật là trưởng thành sớm quá đi."



Tư Đồ cười: "Dì tư chưa đánh chết nó sao?"



"Đánh cái gì a?" Mẹ Tư Đồ nhíu mày: "Dì tư con thế nhưng lại rất thích cô bé kia, nghe đâu là lớp phó, kết quả học tập rất tốt cũng rất lễ phép."



Ân Thịnh liền nhớ ra, là đứa con trai có mệnh sao Văn Khúc của dì tư.



"Hình như chỉ mới năm nhất sơ trung (lớp 7)." Ân Thịnh tính toán thời gian: "Vậy mà đã có bạn gái..."



Mẹ Tư Đồ cười: "Sớm ha? Con nít thời nay so với chúng ta khi xưa đúng là khác xa, cái gì mà kẻ đường phân định ranh giới trên bàn, nam nữ tách biệt, bây giờ mấy đứa tụi con làm gì còn những hành động cùng suy nghĩ đó nữa."



Tâm tình căng như dây đàn của Ân Thịnh cũng dần tiêu tan, nụ cười chậm rãi ẩn hiện trên gương mặt. Tư Đồ lén lút đưa mắt liếc nhìn, thấy sắc mặt y dịu dàng hòa nhã hẳn, tim của hắn cứ như bị ngâm nước đến mềm nhũn, ánh mắt cũng không kìm được mà chất chứa ôn nhu.



Cha Tư Đồ ung dung thong thả ngồi ăn, từ lâu đã quen với việc bà nhà mình ở trên bàn cơm không ngừng lải nhải, ông thỉnh thoảng lại nhìn tivi đang phát bản tin thời sự ngoài phòng khách, vừa mới đưa đũa gắp lên vài cọng rau chân vịt, chân để dưới bàn bỗng bị bà nhà khẽ đụng một cái.



Ông hồ nghi quay đầu, lại thấy bà nhà cầm chén che mặt, ánh mắt ra hiệu ông nhìn về phía đối diện.



Chỉ thấy Tư Đồ thật ân cần gắp rau cho Ân Thịnh, gương mặt không che giấu được nét tươi cười. Ân Thịnh có chút không quen nhận lấy, liếc mắt nhìn hắn, lại bất đắc dĩ gắp trả cho hắn miếng trứng vịt bắc thảo.



Tư Đồ hơi xê dịch mông, đợi được đôi đũa kia đến gần liền ưỡn ngực trực tiếp ngoạm lấy. Ân Thịnh đỏ mặt vì ngượng, không kìm được đưa mắt thăm dò tình hình xung quanh, cha Tư Đồ cực nhanh lia mắt sang hướng khác, bộ dạng xem tivi trông thập phần nghiêm túc.



Mẹ Tư Đồ cũng làm như không thấy gì, khẽ ngân nga câu hát, còn đem một ít thịt vụn ném cho Đại Hoàng vẫn hằng tha thiết mong chờ ngồi xổm dưới đất từ nãy tới giờ.



Rõ ràng là nhìn như không có gì lại càng khiến Ân Thịnh thêm đỏ mặt.



Ăn cơm trưa xong, bốn người ngồi trong phòng khách hàn huyên một hồi. Mẹ Tư Đồ rốt cuộc không nhịn được nói: "Sau này có chuyện gì, nhớ phải nói lại với người trong nhà một tiếng."



Tư Đồ gật đầu thưa vâng, chỉ là chẳng thể ngờ mẹ lại lườm hắn một cái: "Không phải là nói với con."



Ân Thịnh sững sờ, ngẩng đầu lên, liền thấy mẹ Tư Đồ cười híp mắt nhìn y: "Có chuyện gì đều phải nói lại với người trong nhà, có biết chưa? Đừng nên khách khí làm gì."



Nhà...



Ân Thịnh theo bản năng gật đầu, cảm thấy chính mình phải nói chút gì, hơi cứng ngắc mở miệng: "Con...Con sẽ hết sức che chở cho Tư Đồ."



Tư Đồ phì cười, đưa tay xoa xoa mái tóc y: "Phải là anh che chở em."



Mẹ Tư Đồ che miệng muốn cười, đoạn bà ngước lên nhìn đồng hồ treo tường: "Ai nha đã trễ vậy rồi, hai đứa hẳn là có việc công phải làm đi?"



Tư Đồ cũng đứng lên: "Vậy tụi con đi đây."



"Rảnh rỗi phải về thăm nhà đó." Mẹ Tư Đồ tiễn đến cửa: "Suốt ngày cứ mãi ăn ba cái thức ăn linh ta linh tinh ở bên ngoài sẽ không tốt cho thân thể đâu."



Ân Thịnh đột nhiên cảm thấy chột dạ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Tư Đồ vào mỗi buổi sáng đều tự tay đưa tới các loại thức ăn mỹ vị đầy dinh dưỡng. Trái lại hắn thường chỉ tùy tiện uống chút sữa, nhai vài miếng bánh mì lót dạ.



Có khi nào y...Nên thu liễm lại chút không...



Hai người nói lời tạm biệt với trưởng bối xong xuôi liền xuống lầu lên xe, tâm tình Tư Đồ rất tốt, còn huýt sáo khe khẽ. Mà Ân Thịnh lại cứ thế ngẩn người nhìn chằm chằm con đường phía trước, bằng không thì...Trở về mua vài quyển sách nấu ăn xem qua một chút?



Hai người mỗi người một suy nghĩ, xe còn chưa rời khỏi trấn, thì bỗng ở hẻm nhỏ phía trước bất thình lình có một bóng người lao ra.



Lần này thế nhưng làm Tư Đồ sợ khiếp vía, cũng may tốc độ xe vốn không nhanh. Một chân đạp thắng hết sức, lốp xe ma sát xuống mặt đất phát sinh thânh âm vô cùng chói tai.



Đường nhựa nhanh chóng hiện lên dấu vết bánh xe đen ngòm, Tư Đồ cởi bỏ dây an toàn xuống xe: "Này!"



"Kẻ Lỗ Mãng?" Thanh âm của Tư Đồ kinh ngạc không thôi: "Sao cậu lại ở đây?"





Kẻ Lỗ Mãng cái tên này, Ân Thịnh cảm thấy có chút quen tai. Nghĩ một lúc, bỗng nhớ tới lúc ăn Tết Tư Đồ đi kết thân với Vương Tiểu Phương đã từng nhắc qua.



Khi đó y còn không biết Kim Đại Chung là ai, hoặc là nói, không nhớ ra được Kim Đại Chung là ai. Mà Tư Đồ thế nhưng vừa nghe đến cái tên Kim Đại Chung sắc mặt liền khẽ biến.



Ân Thịnh cũng xuống xe, ở trấn nhỏ này người người đều quen biết lẫn nhau, nhìn thấy nơi này thật giống như xảy ra chuyện gì, liền chạy tới vây xem.



"Tư Đồ Bách?" Có người vừa đến đã nhận ra Tư Đồ: "Cậu hẳn là đứa con trai làm cảnh sát của Tư Đồ gia, ai nha, đã lâu không gặp a!"



Lại có người cả kinh nói: "Kẻ Lỗ Mãng? Tại sao cậu lại ở chỗ này? Không phải cậu đang ở trên thành phố A sao?"



Danh tiếng của Kẻ Lỗ Mãng hiển nhiên không tốt bằng Tư Đồ Bách, thời điểm người kia hỏi hắn, hai hàng lông mày đều nhíu chặt lại.



Nam nhân bị kêu là Kẻ Lỗ Mãng, phủi phủi đất cát dính trên người, liếc mắt nhìn Tư Đồ Bách: "Đồ cảnh sát..."



Hắn tựa hồ rất ghét cảnh sát, ánh mắt lóe lên tia khinh bỉ cùng địch ý hết sức rõ ràng.



"Này!"



Tư Đồ chộp lấy bả vai nam nhân đang muốn bỏ đi, vẻ mặt có ý muốn nhắc nhở: "Cậu vừa rồi là muốn làm gì, cố ý?"




Kẻ Lỗ Mãng bĩu môi: "Chỉ là chưa từng thấy qua chiếc xe mang biển số này ở trấn, cho nên mới muốn ra xem cho rõ chút thôi."



Người bên cạnh nhất thời hít sâu một hơi, tức giận nói: "Từ ba tuổi đến giờ đã như vậy! Mày cả đời đều là cái thứ hỗn trướng!"



Nam nhân vừa nghe bản thân bị nói như vậy liền hung tợn trừng mắt: "Miệng lưỡi ông cũng thối quá đó! Cẩn thận nửa đêm đang đi thì bị trùm bao bố ném hố bùn lúc nào cũng không hay."



Tư Đồ nổi giận, liền vặn ngược tay Kẻ Lỗ Mãng ra sau lưng.



"Cậu đi theo tôi một chuyến!"



Ân Thịnh giúp mở cửa xe sau, Tư Đồ rất nhanh lấy ra còng tay đem người còng lại thật kỹ, xong xuôi liền trực tiếp ném hắn vào trong xe.



"Soái quá!"



Có tiểu hài tử che miệng một mặt sùng bái nhìn Tư Đồ Bách.



Cũng có người không yên lòng nói: "Tư Đồ a...Nhà Kẻ Lỗ Mãng dạo gần đây xảy ra khá nhiều chuyện phiền toái, mọi người dù gì cũng là đồng hương với nhau..."



Tư Đồ ngồi vào vị trí ghế lái, cũng không quên ngoái đầu ra cửa xe nói với người kia: "Con làm việc tất có chừng mực, bác cứ yên tâm."



Dứt lời, quay cửa kính xe lên đạp chân ga rời đi.



Kẻ Lỗ Mãng hai tay bị còng ngồi ở hàng ghế sau, gương mặt hung tợn vô cùng, dù gì hắn cũng là lưu manh nhiều năm như vậy, đối với việc phải đến cảnh cục chẳng có gì phải đáng e ngại cả.



"Sĩ quan cảnh sát, tôi có làm gì phạm pháp sao?"



"Nghi ngờ có dính líu tới một vụ làm tiền cảnh viên, hù dọa cảnh viên, uy hiếp cảnh viên." Tư Đồ mặt không biến sắc nói.



Kẻ Lỗ Mãng hung hăng nói: "Có chứng cứ gì?!"



"Chứng cứ?" Tư Đồ trào phúng nói: "Tôi nhìn thấy, tôi nghe thấy."



Kẻ Lỗ Mãng nghệch mặt: "Chứng cứ đâu? Cái đó mà là chứng cứ?"



"Tôi chính là chứng cứ." Tư Đồ nhìn nam nhân qua kính chiếu hậu, đôi mắt ngày thường chỉ toàn ý cười lúc này lại ác liệc như mãnh hổ: "Cậu nói thêm một câu nữa, tôi còn có thể kiện cậu cả tội tập kích cảnh viên."



"Tập..." Kẻ Lỗ Mãng giật giật yết hầu: "Mày không nói đạo lý!"




"Nói đạo lý với phần tử tội phạm?" Tư Đồ nói: "Cậu trước đây đã làm những gì tôi đây rất rõ ràng."



Kẻ Lỗ Mãng còn muốn nói, bỗng Ân Thịnh vung tay ném ra một lá bùa, bùa vàng thẳng tắp một đường dán lên trán nam nhân, nam nhân nhất thời nói không nên lời, cũng không cách nào nhúc nhích.



Hắn sợ hãi trợn to hai mắt, không biết đã có chuyện gì xảy ra với mình. Chỉ thấy Ân Thịnh ngáp dài một cái: "Đừng ầm ĩ nữa, tôi muốn ngủ."



Ba người trở về cảnh cục, Ân Thịnh thu hồi bùa vàng, Tư Đồ đem Kẻ Lỗ Mãng sắc mặt trắng bệch ném vào phòng làm việc.



Khóa trái cửa từ bên trong, Tư Đồ cũng không phí lời làm gì, thẳng thắn: "Nói đi, muốn ngồi mấy năm."



"Hả?"



"Bốn năm, năm năm, tám năm, hay là mười năm đây." Tư Đồ thong thả ngồi xuống ghế dựa, bắt chéo chân nhìn nam nhân trước mặt: "Tùy tiện đổ cho cậu vài tội danh là có thể vào đó ngồi chơi rồi."



Nam nhân hoảng sợ nói: "Tôi...Tôi đã chọc tới chỗ nào của anh chứ?"



"Chỗ nào cũng đều chọc phải." Tư Đồ cười gằn: "Tôi ghét nhất chính là cái thể loại ỷ thế hiếp người, tự cho mình dài cánh có thể tự do bay trên đầu người khác."



Nam nhân bị ngữ khí lạnh lùng nghiêm nghị của Tư Đồ làm cho sợ đến rụt vai: "Cùng lắm tôi...Tôi nhận sai!"



Tư Đồ ngã người ra sau tựa vào lưng ghế dựa.



"Tôi, tôi sau này sẽ không tiếp tục phạm sai lầm nữa đâu!"



Tư Đồ xoay xoay cây bút trong tay: "Có phải năm ngoái cậu đã gia nhập vào công ty Kim Long?"



Kẻ Lỗ Mãng không biết vì sao đề tài này lại có thể tiến xa đến vậy, hắn nuốt ngụm nước bọt: "Phải, phải..."



"Làm cái gì?"



"A?"



"Làm cái gì trong đó?"



"Làm, làm việc vặt thôi..." Kẻ Lỗ Mãng rụt rè dời ánh mắt, dáng dấp chẳng khác gì một tên trộm: "Các người...Các người nói bóng gió cái gì?"



Tư Đồ hướng gót chân gác lên bàn, cố ý dùng sức để phát ra một tiếng bịch.



Kẻ Lỗ Mãng sợ đến suýt chút nhảy dựng.




"Tôi hỏi cậu đáp, chừng nào mới đến phiên cậu nhiều lời?"



"Vậy anh hỏi đi anh hỏi đi!"



"Làm những việc vặt gì?"



"Những việc vặt như..." Kẻ Lỗ Mãng vặn ngón tay nói: "Giúp chuyển giao văn kiện, quét tước văn phòng...Tất cả những việc linh tinh."



"Có từng gặp qua Kim Đại Chung chưa?"



"Ách..." Kẻ Lỗ Mãng cúi đầu, bàn tay xoay bút của Tư Đồ cũng dừng lại.



Kẻ Lỗ Mãng tưởng chừng như sắp khóc đến nơi, chỉ cảm thấy khí thế cường bạo kia của Tư Đồ thật khiến người ta không thở nổi, mà ngồi tựa lưng ở ghế sô pha bên cạnh, nam nhân thanh tú tuy rằng không nói lời nào, lại không ngừng toát ra một loại khí tức u ám không tên làm lòng người run rẩy.



"Gặp, gặp qua rồi."



"Dưới tình huống nào? Tại sao gặp mặt?" Tư Đồ nheo mắt.




"Có lần ông ta đến công ty con thị sát...Tôi đang lau dọn sàn nhà..." Kẻ Lỗ Mãng nhớ lại nói: "Ông ta chê sàn nhà không đủ sạch sẽ, tôi vừa vặn đứng ở gần đó."



Khi ấy hắn bị quản lý gọi đến mắng cho một trận, bất quá hắn nghe tai này thì lọt tai kia, đứng ở nơi đó cà lơ phất phơ. Kim Đại Chung thế nhưng lại chú ý tới hắn.



"Sau đó ông chủ Kim bảo tôi đến phòng làm việc của ông ta."



"Sau đó thì sao?" Tư Đồ đem chân để xuống, ánh mắt nghiêm túc hẳn.



"Ông ta hỏi tôi một vài chuyện, hoàn cảnh gia đình, kinh nghiệm sống...Tiếp theo còn hỏi tôi có muốn thăng chức kiếm thật nhiều tiền hay không."



Kẻ Lỗ Mãng liếm môi một cái: "Tôi nói tôi đương nhiên muốn a, con người ta nằm mơ cũng muốn có thật nhiều tiền, ông chủ Kim nghe vậy liền cười một tiếng."



"Cười?"



"Ông ta nói muốn có thật nhiều tiền là ước mơ của tất cả mọi người, nhưng có người không dám nói ra vì cảm thấy điều này thật khiếm nhã, có người dám nói ra, nhưng lại không có năng lực thực hiện nó, vậy nên khi nói ra cũng chỉ xem đó như lời đùa giỡn; có người không nói, nhưng thật ra là do dã tâm quá lớn, có người vừa có năng lực lại vừa có dã tâm, đó chính là thiên phú từ khi sinh ra đã có được."



Ân Thịnh nghe đến đây liền cau mày: "Lão ta tự cho rằng mình chính là người sở hữu loại thiên phú đó? Vừa có thể nói ra lại vừa có thể làm được?"



"Cái này ông ta không nói." Kẻ Lỗ Mãng lắc đầu: "Ông ta chỉ hỏi tôi, tôi là loại người nào."



Tư Đồ nhướng mày: "Cậu trả lời thế nào?"



"Tôi nói tôi hẳn là loại người dám nói thế nhưng lại không có năng lực thực hiện. Sau đó ông chủ Kim gật đầu, còn nói việc tự mình xác định vị trí của bản thân là rất quan trọng. Nếu có thể thấy rõ chính mình muốn gì, sự tình liền dễ thực hiện rồi."



Tư Đồ khó hiểu: "Vậy sao cậu lại ở trong trấn?"



Theo lý mà nói, Kim Đại Chung hẳn là nên cho Kẻ Lỗ Mãng làm thuộc hạ của lão mới phải?



"Bởi vì ông ta bảo tôi đi làm..." Kẻ Lỗ Mãng rung đùi đắc ý: "Nói chung là chuyện mà tôi không muốn làm."



"Có tiền cũng không muốn làm?!" Tư Đồ kinh ngạc.



Kẻ Lỗ Mãng dừng một chút, mới chậm rãi nói: "Nửa năm trước, ông ta để tôi cùng một người họ Đông đi nhập một số lượng lớn hàng hóa. Mới đầu tôi cứ tưởng là buôn lậu ma túy, sau đó lại phát hiện sự tình có chút không đúng. Cái tên họ Đông kia làm người cũng thật kỳ quái, suốt ngày nói không quá một câu, cả người âm trầm. Về sau tôi phát hiện bọn họ là vận..."



Hắn hạ thấp giọng, lời nói ra âm lượng nhỏ vô cùng: "Vận chuyển xác người."



Tư Đồ chau mày, Ân Thịnh cũng từ trên ghế sô pha ngồi dậy.



"Rất kỳ quái đúng không?" Kẻ Lỗ Mãng nhún vai: "Vận chuyển xác người từ nước ngoài về đây? Tôi xưa nay chưa từng nghe tới, vả lại thứ này có thể kiếm tiền được sao?"



Hắn giơ tay vuốt mặt, tiếp tục nói: "Sau đó số hàng kia xảy ra vấn đề, họ Đông kia cùng người vận hàng bận tối mày tối mặt, sau đó hình như còn xảy ra ẩu đả, tôi nhân cơ hội cố ý rơi xuống biển giả chết."



Hắn buông lỏng hai tay: "Tôi ở lại thành phố đợi một quãng thời gian dài, xác định chuyện này đã êm xuôi, gần đây mới trở về trấn."



Tư Đồ cùng Ân Thịnh liếc mắt nhìn nhau, không biết Kẻ Lỗ Mãng hắn là may mắn hay là xui xẻo nữa đây.



Tư Đồ nhấc ống nghe lên gọi một cuộc điện thoại, bên ngoài phòng làm việc liền có người đi vào.



"Đưa tiểu tử này vào phòng tạm giam, ăn uống để cậu ta tùy ý chọn lựa, nhưng tuyệt đối không được thả ra ngoài."



"Rõ."



Người đến đem Kẻ Lỗ Mãng áp giải đi, Kẻ Lỗ Mãng ra đến cửa còn ngoái đầu kêu to: "Này! Sao nhất định phải bắt giam tôi chứ?!"



Tư Đồ lạnh lùng nhìn hắn: "Tin tôi đi, nếu như bị tai mắt của Kim Đại Chung phát hiện cậu còn sống, mạng của cậu chắc chắn không thể kéo dài."



...