Thiên Tống

Chương 94: Phản kèm hai bên




Cầm thánh chỉ ra khỏi hoàng cung, tâm tình Âu Dương coi như không tệ, hắn sớm biết rằng những người này sẽ không đồng ý một số hiến pháp, nhưng chỉ cần có hiến pháp, hơn nữa đem hiến pháp làm ổn định căn bản Đại Tống, hết thảy mọi chuyện đều có thể chậm rãi giải quyết. Về phần báo chí... Hắn biết rõ, từ Hoàng đế đến các đại thần, vẫn chưa biết cái gì gọi là sức mạnh của dư luận. Chỉ tiếc, báo này gọi là báo hoàng gia, đến lúc đó có thể bị đóng cửa giết chết hay không, chỉ gói gọn trong một câu nói mà thôi.



" Âu Dương."



Một mỹ nhân ở trong kiệu cách đó không xa lộ đầu ra hô.



Là Tiểu Thanh, Âu Dương đem thánh chỉ ném cho Triển Minh đang kéo ngựa đứng chờ, Triển Minh luống cuống tay chân khó khăn đón lấy, trong lòng đổ mồ hôi, đừng có đem thánh chỉ ném lung tung vậy chứ! Cái này mà rớt xuống đất là sẽ bị tội đại bất kính đó.



" Tiểu Thanh, đã lâu không gặp. Không phải là cố ý chờ ta chứ?"



Âu Dương đi đến cỗ kiệu hỏi.



" Chính là chờ ngươi đó!"



Tiểu Thanh thấy tâm tình Âu Dương rất tốt nói:



" Bây giờ ta cũng là quận chúa rồi nha. Hoàng thượng cho ta nhập vào tông tịch, ta bây giờ gọi là Triệu Tiểu Thanh. Hơn nữa còn đem phủ công chúa cải thành phủ quận chúa ban cho ta."



" Tham kiến quận chúa."



Triển Minh sau khi hành lễ nhắc nhở:



" Đại nhân?"



Bây giờ là thời điểm tan triều, người khá là đông.



" Tham kiến quận chúa!"



Âu Dương cũng thi lễ:



" Hạ quan còn có việc, xin được phép cáo lui!"



"Nè..."



Âu Dương gật đầu một cái với tiểu Thanh, lên ngựa. Một tên đại thần vừa tan triều nhìn khinh thường nói:



" Quan văn cưỡi ngựa, còn ra thể thống gì nữa."



Người bên cạnh nói:



" Thôi kệ đi, người ta nguyện ý làm cái tri huyện đã không tệ rồi, nếu không ít nhất bây giờ đã là ngũ phẩm."



" A?"



Tiểu Thanh cả kinh, Âu Dương thế nhưng lại không muốn tới Đông Kinh làm quan, cái này vượt quá dự liệu của nàng.



...



Từ tiễn trang Đông Kinh lấy ra năm vạn quan trở lại Dương Bình, Âu Dương cùng với Triển Minh đi đến học đường tìm Lưu Huệ Lan. Lưu Huệ Lan đang an bài giờ dạy học cho mỗi tiên sinh, thấy Âu Dương liền vội vàng tiếp đón:



" Đại nhân, ngài đã trở lại."



"Ừ! Ta tìm ngươi có việc. Nếu không thì đến nhà ngươi rồi hãy nói?"



Âu Bình dựa theo căn dặn của Âu Dương, mua cho Huệ Lan mua căn nhà gần học đường. Vốn là Âu Dương cho rằng Triển Minh sẽ dời đến ở cùng, không nghĩ rằng Triển Minh cũng không biết chuyện này, dường như quan hệ với Huệ Lan vẫn cứ duy trì mức độ như ban đầu, rốt cuộc cũng không có tiến thêm một bước nữa. Mà nay nhà này chỉ có một mình Huệ Lan ở, có thêm hai vú già quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, nấu cơm, phí thuê đương nhiên là khấu trừ trong tiền dân, chuyện này cũng phải nhắc đến trước kia, dù sao Huệ Lan cũng là tiên sinh (cách gọi tôn trọng đối với trí thức), mà nay coi như là đệ tử khắp thiên hạ, đi trên đường biết hay không biết cũng sẽ tôn kính chào hỏi.



...



Hoàn Nhan Lan đang ở cửa sổ luyện chữ, Âu Dương vừa nhìn hỏi:



" Nữ nhân này không có khóc lóc om sòm sao?"



" Không có, rất tốt. Vẫn luôn khen thức ăn ăn ngon, lượng cơm ăn có chút lớn nha, rất chăm học, bây giờ đã có thể ghi được hơn hai mươi mấy chữ."



Âu Dương gật đầu nói:



" Triển Minh, còn ba ngày nữa là có thuyền hàng đi Thần Châu, nhớ rõ đem nàng đưa lên bến tàu về Kim quốc."



"Dạ!"



"Mời vào trong ngồi!"



Huệ Lan tiếp đón:



" Cần thẩm, pha trà."



...



" Báo chí?"



Huệ Lan im lặng rồi lại hỏi:



" Đại nhân?"



"Ta muốn mời ngươi làm phó tổng biên, bên này còn có thánh chỉ, xem như là lệnh của hoàng thượng. Ngươi xem bây giờ Quốc Tử Giám cũng đã thành học đường, để cho bọn họ thay thế cũng không có bao nhiêu quan hệ. Ta trở về sẽ dựng một xưởng in ấn, báo chí này trước tiên chỉ phát hành bên trong Dương Bình, chờ có quy mô rồi ta sẽ phái người đưa đến Đông Kinh, thậm chí tới các nơi khác."



" Đại nhân đã có căn dặn, Huệ Lan tất nhiên là sẽ đáp ứng. Có điều báo chí này viết cái gì?"



" Tạm thời phân ra bốn bản, bản thứ nhất: Tin tức trong nước, thứ hai: Tin tức quốc tế, thứ ba: tin tức địa phương, thứ tư: Phổ cập Luật pháp cùng với kiến thức cuộc sống. Chẳng hạn như trước khi ăn cơm và sau khi đi vệ sinh cần phải rửa tay, hoặc là xử lý vết thương đơn giản, hay là hoàn cảnh dưỡng bệnh của bệnh nhân..."



" Cái này được."



Huệ Lan vui vẻ nói:



" Đại nhân việc này có ý nghĩa. Chỉ có điều, ta có thể giúp đỡ nổi sao?"




" Đương nhiên có thể, trình độ văn hóa của người như ta ngươi không phải không biết."



" Được, chỉ cần đại nhân cần, cứ việc phân phó."



Âu Dương hổ thẹn nói:



" Ta chính là kẻ mù lăn lộn, còn để cho các ngươi chịu vất vả."



...



Xưởng in ấn trực tiếp mua xưởng có sẵn, lại mua nhà dân ở lân cận. Có điều như vậy sau khi nghe ngóng, mới biết được bây giờ đất đai Dương Bình bây giờ có chút chật chội, nhân khẩu nông thôn đều đổ ào về thị trấn, con đường nhỏ hẹp, vận chuyển hàng hóa xe ngựa thường xuyên tắc nghẽn đường phố. Phải nghĩ biện pháp xây dựng thêm thành trì. Hoặc là ở vùng ngoại thành Dương Bình đặc biệt mở một khu công nghiệp, phân xưởng toàn bộ dời xa thị trấn. Âu Dương sau khi trở về nha môn, để cho Cam Tín đi quy hoạch cùng đo lường tính toán phí tổn khoản này.



" Ơ?"



Âu Dương thấy Bạch Liên đưa nước vào kinh ngạc hỏi:



" Tân hoàng đăng cơ không đại xá thiên hạ sao?"



Cam Tín một bên trả lời:



" Có, có điều Bạch Liên nói mình không còn chỗ để đi. Ta thấy trong huyện cũng cần nữ nha dịch, hơn nữa ngựa còn phải có người chăm sóc, để cho nàng ở lại, đại nhân, người xem?"



"Ừm, ở lại thì ở lại. Bạch Liên ngươi bây giờ ở đâu?"



Âu Dương nói:



" Ngươi bây giờ không phải là khổ dịch, cũng không thể để ngươi ở mãi trong chuồng ngựa được?"



Bạch Liên không sao cả nói:



"Ta có một chỗ an thân là được rồi, cảm ơn đại nhân quan tâm."




"... Ngươi tạm thời ở nhà của ta trước đi. Xem thử qua một khoảng thời gian xây dựng xong ký túc xá tập thể thì lại dọn qua đó."



Âu Dương bổ sung nói:



" Yên tâm, sẽ không cưỡng ép ngươi đâu."



Bạch Liên mặt đỏ lên vội trả lời:



" Tạ đại nhân."



... Số báo đầu tiên ba ngày sau ra lò, có bản in chữ rời, nên không được tiện lắm. Âu Dương duy nhất cảm thấy đáng tiếc chính là, báo chí chỉ in một mặt quá lãng phí. Cũng chỉ hôm nay, Thẩm Mị dẫn theo Hoàn Nhan Lan tới gặp Âu Dương bận rộn nói:



" Đại nhân, nàng nói nàng không quay về."



"Người đâu."



"Có!"



Một nha dịch theo đó đáp lời.



Âu Dương liếc nhìn Hoàn Nhan Lan nói:



"Gọi huyện úy đại nhân áp nàng lên thuyền, chú ý người ta chống đối."



"Dạ!"



" Đi ra ngoài đi!"



Thẩm Mị kéo Hoàn Nhan Lan ra khỏi phòng in, kiên nhẫn nói:



" Cô nương, Âu đại nhân đã đáp ứng A Cốt Đả Hoàng thượng đưa ngươi trở về. Ngươi nếu như không quay về, chỉ sợ người Tống của thương hội Dương Bình đều sẽ gặp nạn. Ngươi không bằng về Kim quốc trước, nếu ngươi thật muốn đến Đại Tống học chữ nữa, thì khẩn cầu A Cốt Đả Hoàng thượng đồng ý, sau đó lên thuyền đên đây. Không phải là càng tốt sao?"



" Hắn trên thuyền không phải như thế, đối với ta rất tốt mà. Tại sao vừa về đã thay đổi?"



Hoàn Nhan Lan rất ủy khuất nhìn Âu Dương bận rộn bên trong.



Thẩm Mị trả lờï:



" Cô nươngm đại nhân công vụ bề bộn, thân mang trọn trách. Ngươi cũng nhìn thấy, lúc đại nhân không ở đây, huyện này rối loạn đến mức nào chứ. Lại thêm, đại nhân chính là kim khoa trạng nguyên, lại là quan phụ mẫu của nơi này, hơn nữa rất được đương kim hoàng thượng tín nhiệm. Chỉ sợ... Nghe đại thúc khuyên một câu, ngươi vẫn nên quay về thôi."



"Ta biết vậy đã không thả hắn về."



Hoàn Nhan Lan thần sắc lạc lõng.



" Ha ha, nghĩ thoáng là tốt rồi."



" Ta không muốn thoáng."



Hoàn Nhan Lan đột nhiên một bước xa xông vào phòng in, một cây đao học Âu Dương gác ở trên cổ hắn quát:



" Theo ta đi."



Biến cố này khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người. Hai gã nha dịch lập tức lấy nỏ lắp cung nhắm thẳng vào Hoàn Nhan Lan. Hoàn Nhan Lan nói:



" Hoặc là ngươi đi theo ta, hoặc là ta mang thi thể của ngươi đi."



Thẩm Mị phiên dịch, Âu Dương giơ tay bảo mọi người chớ khẩn trương, chậm rãi quay đầu ôn nhu nói:



" Ngươi về trước đi, qua vài năm ta sẽ đến thăm ngươi được không."



Trong lòng Âu Dương cười khổ, nàng cưỡng ép mình quay về, sau đó mình lại cưỡng ép nàng quay về, ép qua ép lại, ép đến mệt rồi...