Thiên Tống

Chương 64: Đường lui




Ngày tết qua đi, Huệ Lan học đường khai trương, nhưng ngày đầu tiên đã xảy ra phiền phức. Có người vạch trần thân phận của Huệ Lan, các quan viên Quốc Tử Giám tức giận, mang tất cả một đám sinh đồ tìm đến Âu Dương muốn nói lý lẽ, yêu cầu để Quốc Tử Giám quản lý học đường này.



Âu Dương rất đơn giản nói:



"Thi văn!"



Quan viên Quốc Tử Giám đồng ý. Bọn họ không thể không đồng ý, bởi vì học đường này tất cả chi phí đều do Âu Dương phụ trách.



Vì vậy, Quốc Tử Giám dựa theo khoa cử thi châu, ra đề bài. Ngoại trừ Huệ Lan, còn có ba mươi sinh đồ trong thành tham gia. Nhưng kết quả vừa có, bọn người Quốc Tử Giám chỉ có thể nhận thua. Như vậy sau một trận phong ba nhỏ, học đường rốt cuộc bắt đầu khai giảng.



Bài học tất cả đều là Âu Dương định ra, lấy biết chữ, viết chữ là việc chính, hơn nữa chỉ học dùng chữ hằng ngày. Huệ Lan đối với chuyện này cũng rất là để tâm. Mặc dù người biết thân phận kỹ nữ rất nhiều, nhưng các học trò cho tới bây giờ đều cung kính gọi Huệ Lan là tiên sinh. Ngẫu nhiên có người nhắc tới thân phận trước kia, cũng sẽ bị đánh cho nhừ tử.



...



Trị an trong huyện có hai gã đầu mục cùng Triển Minh phụ trách. Ứng phó công văn châu huyện, xã giao có Cam Tín đa tài này. Chuyện trong nhà, nắm giữ tài chính và tham ô có Âu Bình. Chủ hộ các nơi đều xem như đạt tiêu chuẩn, lại thêm nha dịch nha dịch đều chính trực hơn cả mình, hơn nữa có lòng trách nhiệm, giống như chuyện nên làm đều làm.



"Người đâu!"



"Có!"



Bạch Liên vào trong thư phòng.



"...Đúng rồi, ngươi hôm nay đi làm ngày đầu tiên."



Âu Dương thấy Bạch Liên mới nhớ tới:



"Đã có ngựa ăn no chưa?"



"Đã cho ăn no rồi... Cám ơn ngươi không thích chữ lên mặt ta."



"Đừng khách sao, ngươi đến đây, lấy đồ cùng ta ra ngoài một chuyến."



...



Đổ phường hàng đầu hôm nay nghênh đón Huyện thái gia, một đám đổ khách thấy tri huyện đang mặc quan phục đến, toàn bộ đứng dậy hoảng sợ. Âu Dương mỉm cười ý bảo bọn họ ngồi xuống hỏi tên sai vặt:



" Chưởng quầy đâu?"



"Có, có ở đây đại nhân."



Một hán tử khoảng bốn mươi tuổi từ phòng trong ra ngoài, trên đầu không ngừng tuôn mồ hôi lạnh lại mơ hồ không hiểu:



"Tiểu nhân Vương Mạch, không biết đại nhân đại giá quang lâm..."



" Đừng khách khí, chỉ là đến đánh bạc thôi."



Âu Dương gật đầu một cái, Bạch Liên đem một cái túi đặt lên bàn mở ra, tất cả đều là hoàng kim, phỏng chừng một trăm lượng.



"Đại, đại nhân."



Vương Mạch nói lắp nói:



" Chỉ sợ tiểu điếm..."



" Không vội, hãy nghe ta nói."



Âu Dương nói:



"Đánh một ván, đánh thế nào tùy ngươi chọn. Ta thắng, đổ phường đóng cửa. Ta thua, trăm lượng hoàng kim này sẽ là của ngươi. Thế nào? Đây chính là không cần tiền vốn."




" Đại nhân nói đùa sao?"



Âu Dương hỏi lại:



" Ngươi cảm thấy bổn huyện ăn mặc quan phục tới nói giỡn với ngươi hay sao?"



"... Được! Tiểu nhân liều mình bồi quân tử."



Vương Mạch cắn răng, hôm nay không đánh không được. Không đánh thì mười phần đóng cửa, đánh thì còn có năm phần hi vọng:



"Chơi đại tiểu, đại nhân cảm thấy thế nào?"



"Tùy thôi."



Âu Dương nhẹ nhàng cười.



...



Âu Dương vỗ vỗ bả vai Vương Mạch sắc mặt như tro tàn nói:



" Buổi tối bổn huyện ở nha môn mở tiệc rượu, mong rằng rất hân hạnh được đón tiếp."



"Vâng, Vương mỗ nhất định đến."



" Nhớ phải đóng cửa, nhà tiếp theo."



Đổ phường đổ phường trong vòng một ngày toàn bộ đóng cửa, nhà thứ sáu nhận được tin tức trước đó, đóng cửa từ chối tiếp khách, Âu Dương hạ lệnh, dùng tội danh chứa chấp tội phạm cưỡng chế phá cửa mà vào. So lưu manh với cán bộ, muốn chết chắc!




Màn đêm buông xuống huyện nha, sáu gã chưởng quầy lo sợ bất an ngồi ở trên ghế không dám nói lời nào. Bọn họ bên cạnh có một đám nha dịch do Triển Minh dẫn đầu hoành đao đứng thẳng tắp. Thật ra đừng nói bọn họ, cho dù là Triển Minh cũng không biết trong hồ lô Âu Dương muốn làm cái gì. Nhưng Âu Dương không nói, hắn đến nay cũng không hỏi.



Đợi chừng nửa canh giờ, Âu Dương rốt cuộc mặc thường phục ra ngoài, chắp tay nói với mọi người:



"Thật ngại quá, công sự bận rộn."



"Không sao, không sao!"



Vài chưởng quầy vội vàng đứng lên nghênh đón.



" Các ngươi đi xuống đi!"



Nha dịch xuống dưới, Âu Dương ngồi vào chỗ, Triển Minh bảo vệ ở bên cạnh hắn. Những người mở đổ phường này cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Âu Dương cầm rượu uống một ngụm sau đó nói:



"Các vị đều là anh tài. Mặc dù đều là những đổ phường không nhập lưu, nhưng có thể chèo chống đổ phường hai mươi năm đứng vững không ngã, đều là anh tài."



Vương Mạch ôm quyền nói:



" Đại nhân, bọn người thô kệch chúng ta có lời gì ngài cứ việc nói thẳng."



"Ừm, nói như vậy, Dương Bình các ngươi cũng đừng mở sòng bạc nữa. Nếu vị ấy có hứng thú thì hợp tác với bổn huyện mở một ổ tiêu kim ở Liêu quốc, rồi lưu lại."



Liêu quốc? Mấy người muốn sờ sờ đầu Âu Dương xem có phải là nóng lên rồi không, lời nói như vậy tựa hồ cũng không thông qua đại não.



" Làm một ổ tiêu kim hợp tác với sòng bạc địa phương, cấu kết quyền quý, ở phủ Lâm Hoàng mở một nhà kết hợp sòng bạc, kỹ viện, chơi trò chơi, phục vụ... Trong tay bổn huyện đều là người bắt gian truy trộm, mở sòng bạc còn phải dựa vào các vị giúp... Nếu muốn đi bây giờ vẫn còn kịp."



Lời này rất dọa người, ý nghĩ vô cùng kỳ lạ. Âu Dương biết bọn họ sẽ cho là như thế. Chẳng hạn như có người nói với ngươi, chúng ta cùng đi Paris Pháp đánh cướp đi, ai cũng cảm thấy dọa người cùng với không thể tưởng tượng nổi. Sau khi nói lời này, bốn gã chưởng quỹ đứng lên chắp tay rời khỏi. Còn thừa lại hai người, một là Vương Mạch, một người tên là Trương Tỉnh. Hai người này tuy rằng đều rất nghi ngờ, nhưng cũng không rời khỏi cái bàn.



Âu Dương gật đầu nói:




" Hai vị có hứng thú, bổn huyện sẽ nói. Ưu đãi không có vấn đề, ba người chúng ta chia đều.... Cái gọi là cường long không áp nổi rắn nhà, bước đầu tiên trước hết phải lựa chọn đồng bọn hợp tác."



Tội phạm quốc tế chính là như vậy, đến một vùng đất mới, biện pháp tốt nhất chính là trở thành đồng bọn hợp tác với tập đoàn tội phạm địa phương.



Trương Tỉnh khoảng ba mươi tuổi, bộ dáng rất là giỏi giang:



" Đại nhân, nếu quả thật có năng lực tài chính mở ổ tiêu kim như vậy, ta nghĩ không cần chúng ta đi cầu người, chỉ cần thả ra vài tin đồn, tất nhiên có người sẽ tới tìm chúng ta. Tiểu nhân đã từng đi qua phủ Lâm Hoàng, biểu thúc tiểu nhân chính là Hỏa Kế của một sòng bạc nhỏ địa phương."



"Ừm, phải cần."



Chẳng hạn như mang mặt mày sáng sủa đi đến đất khách làm ăn, không cần tới cửa đẩy mạnh tiêu thụ để một chút lời đồn ra ngoài sẽ có người mua tới cửa. Âu Dương nói:



" Bước thứ hai, thu mua quyền quý tay trắng có thực lực cố định nhập bọn, hắn cung cấp sự bảo hộ, không xuất tiền nhưng có thể lấy không phần chia hoa hồng mỗi tháng."



Vương Mạc nói:



" Loại quyền quý này Đại Tống cùng với Liêu quốc cũng không thiếu, chỉ cần có tiền."



" Thứ ba, thu mua sản nghiệp ở vùng ngoại thành phủ Lâm Hoàng, hoặc là trực tiếp khởi công xây dựng..."



" Đại nhân."



Vương Mạch nói:



" Chia hoa hồng việc này, thật ra thì tiểu nhân lúc tuổi còn trẻ đã từng nghĩ tới. Không sợ đại nhân chê cười, tiểu nhân từ nhỏ lớn lên ngay tại sòng bạc, chí nguyện chính là mở một sòng bạc cực lớn. Nhưng... Đại nhân, có hai vấn đề khó có thể giải quyết được."



" Vấn đề gì?"



" Vấn đề thứ nhất là tiền."



Vương Mạch nói:



" Đại nhân đã tính qua khoản tài chính này chưa, lúc còn chưa có tiền lời, là lúc lung lạc quyền quý, khởi công xây dựng sân bãi, thuê tay chân đã cần bao nhiêu tiền rồi?"



" Năm vạn lượng bạc trắng đủ không?"



"... Đại nhân có số tiền kia?"



Ngụ ý của Vương Mạch là nếu đã có số tiền kia vì sao còn muốn chạy đến Liêu quốc mở sòng bạc.



Đương nhiên là có! Âu Dương lúc trước tham ô, xét nhà, cộng thêm chuyển không huyện nha, có thể gom góp được hơn mười vạn quan, tương đương cũng có hơn chín vạn lượng bạc.



Trương Tỉnh lắc đầu:



" Đại nhân, nếu như là độc lập kinh doanh, đương nhiên chỉ cần yêu cầu năm vạn lượng. Nhưng nếu như là kết phường kinh doanh, tiểu nhân thấy không cần nhiều như vậy. Đầu tiên tiền hối lộ quyền quý có thể miễn, thậm chí có thể để bọn ta tự tiến hành. Tiếp theo, chiêu mộ tay chân tự nhiên là phía đối tác tìm kiếm. Theo như tiểu nhân xem, vạn lượng là đủ rồi. Chỉ sợ mấu chốt nhất chính là vấn đề thứ hai mà Vương chưởng quỹ nói."



" Đúng! Vấn đề thứ hai, sòng bạc không phải là xa hoa là đủ để mở. Nếu như trong núi tự đánh, gió lớn trời lạnh căn bản là không thể hưởng thụ, nhưng dân cờ bạc lại có thể tụ tập thành trăm thậm chí hơn một ngàn, vì sao? Bởi vì chữ đánh cuộc. Muốn hấp dẫn đổ khách cần phải có các loại thủ đoạn hấp dẫn. Một chơi, hai đánh cuộc, hai thứ tương ứng mới có thể hoàn chỉnh."



" Bổn huyện biết hơn ba mươi loại đánh cuộc mà các ngươi không biết."



Âu Dương nhẹ nhàng cười một tiếng nói:



" Bảo đảm đa dạng đa sắc màu."



Poker vừa ra ai dám tranh đấu? Còn có thể triển khai quần chúng cùng nhau tham dự cá ngựa, sổ xố, đấu quyền. Thậm chí có thể học tập các cuộc thi đấu thể thao ở Roma, đánh cuộc sự chết sống của các dũng sĩ, còn có hoàn toàn có thể kéo dũng sĩ người Nữ Chân cùng nhau đánh cuộc. Đừng cứ mãi nhốt trong một gian phòng ốc ném xúc xắc xúc xắc, ngoài ra đánh cuộc thắng bại của hai bên đối chọi, kiên trì thì một thời gian sau có thể thành Las Vegas...