Thiên Thu

Chương 98




Ngô phi nếu đem so với ba người còn lại trong hàng nhất phẩm thì về địa vị danh phận hoàn toàn không thể bằng, huống hồ lại là kẻ bệnh tật thất sủng.

Đối việc nàng ta chết, tuy có biến động nhưng thật sự chẳng có gì quá ảnh hưởng tới sinh hoạt bình thường của mọi người ở hậu cung cả, cùng lắm là mất đi một miệng ăn và một ít thuốc thôi.

Phi tần sau khi mất đều được truy phong, Ngô thị dù cả có giáng lại thành tỳ nữ thì hoàng đế cũng không thể không nghĩ tới nghĩa cũ việc nàng ta hầu hạ y từ hồi ở Đông cung cho tới hoài thai bốn lần, chuyện truy phong y càng phải cân nhắc cho thật rõ ràng và công minh, tuy y nói là không truy cứu nữa nhưng không thể không có câu trả lời đối với người bên ngoài, huống hồ Tần tướng anh trai của Tần Thục dung là cánh tay đắc lực của y ngoài tiền tuyến, hoàng đế tuyệt đối sẽ không để mích lòng hắn, đồng thời xoa dịu Tần thị ở hậu cung.

Thế nên ý chỉ sau cùng được truyền ra là: Ngô thị lòng dạ rắn rết mưu hại long thai, tội lớn không thể truy phong an táng theo quy chế nhất phẩm Hiền phi được, vì nể tình cũ nên cholấy lễ nghi cửu phẩm Quý nhân rồi đem thi thể chôn cho xong.

Ngô Hiền phi xuống thành Ngô Quý nhân, người đời nghe mà không khỏi thở dài vì thế sự lên voi xuống chó.

Mấy cái tin đồn tai bay vạ gió về thân phận hậu duệ tội thần kia của Ngô thị đã truyền ra tới bên ngoài tiền triều, điều này không ít đại thần sinh ra sự tò mò, một số còn cố gặng hỏi, ngay tức khắc hoàng đế nhận ra có đôi ba kẻ vừa nghe tới Ngô gia sắc mặt liền tái mét không dám lên tiếng suốt cả buổi.

Hoàng đế cười một cách vô cùng ung dung, thản nhiên giải thích qua loa, khuyên họ chớ để ý tin nhảm, còn trong lòng thì lại nảy sinh nhiều tính toán riêng...

____________

Như thường lệ, mỗi ngày phi tử chăm chỉ đi Thượng Dương cung thỉnh an hoàng hậu nhất chính là Diêu Thục phi, cực thân nhất cũng là nàng ta, mỗi ngày lên lên xuống xuống cái Phượng Vũ đài chính là cực hình, cầu thang cao hàng chục bậc, mấy phi tử như nàng thì không nói, đám cung nhân vì cung vụ mà bận rộn thường xuyên tới lui nơi đây mới là khổ nhất.

"Mấy hôm trước hoàng hậu có tới Bảo Long cung, không biết bệ hạ đã nói gì mà hoàng hậu lúc về lại vui cười tươi rói, hạ lệnh cho cung nhân bên dưới trồng lại chỗ hoa mai đỏ đã từng đốt kia..." Tỳ nữ Bội Linh dìu chủ nhân xuống từng bậc thang, miệng không ngừng luyên thuyên về những chuyện mấy ngày qua.

Diêu phi vén váy bước cho dễ bước đi hơn, không quên hướng mắt nhìn về phía hàng mai trồng dài ở phía tay vịn, nghĩ lại dạo trước Lý hoàng hậu còn tỏ ra ghét bỏ nói mình chán hoa mai lắm rồi, nàng vừa gợi ý bảo đem đốt hết là đốt ngay.

Thế mà hoàng đế mới nói mấy câu mật ngọt mà đã vội vã sai người trồng lại, có phải là dễ dãi quá rồi hay không?

Loại mai đỏ này chủ yếu sống vào mùa đông, bây giờ đông qua rồi nên dù có trồng được thì cũng chẳng thể có được cảnh sắc mỹ miều như lúc lập đông được, tất cả chỉ còn là một mớ hỗn độn loè loẹt khiến Diêu phi phải bậc cười:

"Người ta lòng mang một bụng chân tình sâu nặng, người mình yêu nói một thì là một không dám cãi lại nửa lời, đường sáng không đi lại muốn chui vào ngã tối, bản cung chỉ việc chiều ý thôi."

Đi xuống tới bậc thang cuối cùng đồng nghĩa với việc đã ra khỏi Thượng Dương cung, Diêu phi mừng thầm trong lòng, bước đi trở nên thong dong tự tại hơn, nàng vừa ngắm cảnh xuân vừa hỏi:

"Tang sự của Ngô thị làm xong rồi?"

Bội Linh đi ngay sát phía sau nàng bẩm: "Đã mang ra ngoài cung chôn cất rồi, mọi thứ chỉ làm qua loa cho có lệ mà thôi..."

"Hazzz..." Diêu phi lắc đầu thở dài: "Khi còn sống rõ ràng là Hiền phi nhất phẩm cao cao tại thượng, vậy mà ầm một cái lại trở về làm tỳ nữ hèn mọn, chết đi với tư thế xấu xí đã đành, chỉ được an táng với thân phận Quý nhân, đúng là tội nghiệp..."

Diêu phi bên miệng tuy là lời cảm thán thương tiếc nhưng thần sắc lại hết sức thản nhiên, cứ như chỉ là bâng quơ nhắc tới chứ chẳng hề thật lòng quan tâm gì đến.

Ngược lại Bội Linh khinh bỉ ra mắt, buông ra những câu nặng nề: "Cái loại thấp hèn ấy ngày xưa vì câu dẫn bệ hạ mới được bước vào Đông cung, để ả ngồi ở cái vị trí Hiền phi bằng vai phải vế với người đến tận bây giờ đã là phúc phận tu mấy kiếp rồi."

"A ha..." Bật cười thành tiếng, Diêu phi lắc đầu mím môi: "Ngươi không nghe người ở trong cung nói sao? Ả là hậu duệ Ngô gia, cũng là quý tộc một thời đó, ngang vai với bản cung là chuyện hiển nhiên thôi."

Bội Linh cười theo: "Lời đồn bát nháo trong cung có khi nào chịu thôi chứ, cái nào thật cái nào giả, ai mà ngăn được miệng đời?"

Diêu phi dừng bước, tạm thời đứng dưới gốc cây bồ đề lâu năm trong cung để che nắng, nàng rút khăn lụa ra lau mồ hôi trên trán, nét cười trên mặt dần biến mất đi:

"Nói tới Ngô Huệ này, đúng là đáng tiếc thật, lẽ ra tính dùng ả đối phó với Chung thị, nhưng không ngờ họ Chung kia ranh ma đến vậy, âm thầm đảo ngược lại tình thế làm Ngô thị ngã ngựa, thật là uổng phí hết tâm sức của bản cung..."

Bội Linh lấy quạt tròn phe phẩy quạt cho chủ nhân, tiếp lời: "Là Ngô thị ấy không có bản lĩnh, được chủ nhân người bày ra thiên la địa võng giúp ả một tay, cuối cùng lại để thất bại, thật ngu dốt."

Vò mảnh khăn lại thành một khối, Diêu phi thấy cổ họng mình khô khan nên tằng hắng nhẹ một tiếng, nói:

"Bỏ đi, tuy là để vô tình để cho họ Chung thoát một kiếp, nhưng mọi tội trạng có Ngô thị lãnh, không liên quan đến chúng ta, vả lại..."

Diêu phi quay người nhìn Thượng Dương cung sừng sững uy nghi phía sau, đặc biệt là dàn hoa mai tươi tốt đỏ rực kia, nàng kềm không được hé ra nụ cười:

"Dù sao kết quả cuối cùng vẫn đi theo chiều hướng mà ta muốn..."

____________

Vì chuyện Tần Thục dung có hỷ mà Cao Thái hậu mừng rỡ khôn siết, thế nên từ đầu tháng một này bà đã xuất cung đi đến linh sơn ngoại thành cầu phúc, giờ hỷ sự thành tang sự, Tần Thục dung mất thai, Ngô Hiền phi chết, đúng là điềm xui tận mạng.

Đến bây giờ người bị rơi vào tình huống khó xử nhất vẫn là hoàng đế, y từ đầu tới cuối chưa hề thông báo gì về tin trọng đại cho Cao Thái hậu hay, hiện tại bà ấy sắp hồi cung, càng làm y bối rối không biết mở lời thế nào.

Hậu cung mỗi ngày là một chuyện mới, thị phi chưa bao giờ dừng, chuyện lớn đến đâu qua một thời rồi người ta cũng chán chẳng buồn nhắc tới nữa.

Sức khỏe Tần Thục dungdần chuyển biến tốt hơn, tay chân của Anh Lương Viện đang chờ bình phục mỗi ngày, thi thể Ngô thị được an táng rồi, giếng nước trong Hoán Y cục cũng được phá vỡ, chẳng mấy chốc khi còn cái gì để người ta bàn tán nữa, mọi người dần nhanh chóng chuyển hướng sang những vấn đề khác.

Thoắt cái đã bước qua tiết kinh trập đầu tháng ba, sau mùa đông lạnh lẽo làm cho vạn vật ngủ say, giờ đây sâu bướm côn trùng sinh sôi nảy nở, cây cỏ dần um tùm hơn.

Những ngày này đại hoàng tử Võ Thừa Huy rất thích rong ruổi bên ngoài chạy giỡn vui đùa, không phải muốn trèo cây thì là nhảy xuống hồ bơi lội, làm Hà phi với các cung nhân lo lắng tới phát sốt.

"Bệ hạ mới mất con, hẳn là còn rất đau lòng, ta đã hẹn với Thục phi rồi, nhất định phải thường xuyên dắt hoàng tử công chúa đi thỉnh an bệ hạ, cho chúng dạo chơi hóng mát ngoài hoa viên thật nhiều, bệ hạ mỗi lần đi ngang thấy các con trẻ chắc chắn sẽ không còn buồn rầu u uất nữa."

Thừa Huy cùng các thái giám chơi với nhau vô cùng vui vẻ, chẳng biết nó bắt ở đâu được một con bọ màu đỏ ngắm nghía mãi không chán, một lúc sau lại chạy về chỗ Hà phi, phấn khích bảo:

"Mẹ, con muốn đi thăm Anh mẫu phi..."

Hà phi mở to hai mắt sững sờ, nàng quay qua quay lại, sắc mặt trở nên nghiêm nghị khó thấy:

"Ai cho con gọi ta là mẹ? Còn biết phép tắc cung quy nữa hay không?"

Diệu Nhi thấy chủ nhân nổi giận liền sầm mặt theo, tay chỉ về phía các thái giám theo hầu đại hoàng tử mà quát:

"Bình thường các ngươi hay đi theo điện hạ, chắc chắn là điện hà bị các ngươi dạy hư! Lát nữa mỗi kẻ tới Bạo Thất lãnh hai mươi cát tát đi!"

Hồi nãy nhóm thái giám còn cùng hoàng tử giỡn hớt tươi cười, thoắt một cái lại bị phạt vả miệng, kẻ nào kẻ nấy nín thinh không dám hé răng nữa.

Thu lại sự tức giận vừa rồi, Diệu Nhi cúi người cười với Võ Thừa Huy:

"Điện hạ à, Anh Lương Viện sức khỏe còn yếu lắm, sợ là không thể tiếp người được đâu, hơn nữa đây là hoàng cung, người làm gì cũng phải theo cung quy hết, không thể gọi Đức phi là mẹ được, phải là mẫu phi mới đúng."

Thừa Huy chỉ mới năm tuổi, cả ngày bị kềm cập thật sự khó chịu, không nhịn được nhõng nhẽo:

"Không chịu! Con muốn đi thăm Anh mẫu phi!"

Nói rồi, đứa nhỏ mặt tròn hướng ánh mắt tròn xoe về phía Hà phi, đứa nhỏ rất thông minh, biết mình không thích mình gọi bà là mẹ nên thật biết điều mà thay đổi xưng hô:

"Mẫu phi... con muốn đi thăm Anh mẫu phi..."

Con mình sinh ra đúng là đáng yêu nhất trên đời, Hà phi híp mắt nhìn con trẻ, bên môi nở ra nụ cười nhàn nhạt, sau đó lại thu về hết, chỉ còn sự ảm đạm:

"Không..."

Không phải Hà phi muốn nghiêm khắc với thằng bé như vậy, hoàng tử lúc nhỏ muốn quấy muốn nghịch sao cũng được, nhưng càng lớn tuổi càng phải biết giữ đúng phép tắc không được để mắc lỗi, hơn nữa trong cung có đứa trẻ vừa mất, thân là hoàng tử duy nhất dưới gối thánh thượng, Thừa Huy là đứa dễ bị chú ý nhất, phải biết giữ đúng ngôn hành, vui chơi thì vui chơi, không được phép nói năng bậy bạ.

Còn Anh thị kia, hồi là tỳ nữ Thanh Ninh cung hầu hạ ở Thanh Ninh cung rất hay bồng bế đứa nhỏ Thừa Huy, có lẽ vì thế mà nó quen hơi, cứ thỉnh thoảng lại nằng nặc đòi nàng dẫn đi thăm Anh Thiện Lâm.

Người này tuy cùng với nàng coi như cũng có giao tình tốt, nhưng vướng vào không ít thị phi rồi, thật tình nàng không muốn Thừa Huy tiếp xúc với thị quá nhiều để tránh bị ảnh hưởng xấu.

Bị từ chối thẳng thừng, Thừa Huy buồn ra mặt, mắt rưng rưng muốn nài nỉ thì lập tức nhận về câu nói lạnh tanh từ mẹ mình:

"Một là tiếp tục đi chơi, hai là về cung đọc sách."

Một thái giám thấy tình hình không ổn nên vội bước tới nắm tay Thừa Huy, cười xoa dịu:

"Điện hạ nhìn kìa, ở chỗ Hồ sen có đám chuồn chuồn đẹp quá..."

Thừa Huy còn ấm ức, nhưng nghe thái giám nhắc tới chuồn chuồn đã vội phòng như tên bay đi tới chỗ Hồ Sen mà không thèm không ngoảnh đầu về.

Thấy đứa nhỏ hí hửng chạy đi chơi Hà phi cũng yên tâm, nàng lắc lắc đầu, rảo bước xung quanh muốn đi bộ vài vòng hoa viên cho khoẻ người.

"Không ngờ Đức phi cũng có mặt nghiêm khắc tới vậy..."

Tiếng nói đột ngột cất lên làm Hà phi có đôi chút giật mình, nàng xoay người, nhìn thấy Chung phi với dáng vẻ yêu kiều đằm thắm đi từng bước lại gần mình, nàng ta bao nhiêu lâu nay vẫn vậy, da trắng môi hồng, mắt cong mày liễu, nét đẹp tuyệt mỹ so với cảnh xuân thật chẳng hề có một chút kém cạnh nào.

Có lúc Hà phi còn nghĩ, trừ khi nét đẹp ấy bị hủy,l đí, bằng không sẽ chẳng thứ gì trên đời này sánh được...

"Mùa xuân Hoa viên phong cảnh như tranh, cây cỏ hoa lá nở rộ, ong bướm bay đầy trời, ngoài hồ sen có trẻ con nô đùa làm sinh động cả gốc cung, Đức phi đúng là có nhã hứng..."

Chung phi cất lên tếng nói mềm mại như lụa làm Hà phi sinh ra cảm giác gì đó rất dễ chịu, nàng cũng không thấy nề hà gì về việc bị làm phiền, nở ra nụ cười tươi rói đón tiếp:

"Đông qua xuân về, chuyện buồn đi rồi thì chuyện vui mới tới, so với việc cả ngày cứ ru rú ở trong cung sầu lo phiền não, chi bằng phấn chấn tinh thần lên, ra ngoài đi dạo nhiều một chút cũng là một cách tốt để mọi người sinh hoạt lại như bình thường."

Chung phi nghe vậy liền cười: "Ôi chao, Tần Thục dung vừa mới mất thai, Hiền phi không còn, người trong cung tới giờ vẫn còn chưa hết bàng hoàng, muội muội có thể giữ cho tâm tư vững vàng thay hoàng hậu xử lý mọi việc, còn ngắm hoa dạo vườn với tinh thần sảng khoái, hẳn là đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ trước khi mọi chuyện diễn ra nhỉ?"

Lời nói mang nhiều ý châm biếm, Hà phi lòng hiểu nhưng miệng vẫn khiêm tốn cười:

"An này ngu dốt, chuyện tới đâu thì tính tới đó thôi, có bản lĩnh gì đâu để gọi là chuẩn bị chứ?"

Chung phi cười phì: "Phải, cái thai của Tần Thục dung không biết là hoàng tử hay là công chúa, bây giờ nói mất là mất, vô tình hay cố ý gì cũng được, không chỉ đại điện hạ thong dong vui vẻ mà muội muội đây cũng có nhiều tâm tư dạo mát hơn người thường."

Mới sáng ra thôi mà đã có người dùng lời châm chọt, Hà phi chỉ trao cho đối phương một ánh mắt nhạt nhẽo không cảm xúc:

"Hèn gì trong cung dạo gần đây cứ luôn có mấy lời... bông đùa, nói là Thục dung bị xảy thai thì thân sinh mẫu hoàng trưởng tử như muội đây sẽ được lợi lộc nhất, toàn là mấy câu khó nghe, hoá ra Quý phi cũng để trong lòng, kẻ rảnh rỗi ba hoa tung ra tin đồn chắc phải kể sống động như thật mới làm cho Quý phi bị hớp hồn theo..."

Tùy tiện bẻ một nhánh hoa đào gần đó, Chung phi ngắm tới ngắm lui thưởng thức:

"Cũng không thể trách thiên hạ bàn luận sôi nổi được, tuy người ngoài ít ai chú ý, nhưng Đức phi có quan hệ mật thiết với Giang viện phán Thái Y Viện là sự thật, quê hương của Giang đại nhân ở Bắc Yến, Thạch Hương cao cũng xuất xứ từ Bắc Yến..."

"Cho nên?" Hà phi cau mày hỏi.

Chung phi không bị nao núng chút nào, vô cùng thản nhiên nói:

"Nhờ sự việc vừa rồi mà bệ hạ tra ra được người Bắc Yến mỗi năm đều đem cao Thạch Hương lên kinh buôn bán trái phép, Giang Mục xuất thân từ Bắc Yến, Đức phi dám nói lão ta không hề biết Thạch Hương cao với Hồng Ân dược là gì sao?"

Ném đi nhánh hoa, Chung phi quay lại dáng vẻ thật nghiêm túc nói tiếp:

"Cả Giang Tần qua đời vì bị sảy thai năm xưa nữa, ngoài mặt mọi người đều cho rằng nàng ta bị Triệu vương phi dùng cao Thạch Hương pha với Hồng Ân dược hại cho bị thai lưu, nhưng điều quan trọng ở đây là Giang Tần chính là con gái của Giang viện phán, chà chà, chuyện này nếu được làm rõ hơn sẽ thấy được có không ít điểm đáng thú vị đấy..."

Nhất thời hai bên không ai lên tiếng nữa, xung quanh chỉ còn tiếng gió thổi mây kêu...

Tám năm trước ở vương phủ, Giang thị là cung tần đầu tiên hoài thai của đương kim bệ hạ hiện giờ, nhưng không may mất thai, Triệu vương phi khi ấy bị chỉ chứng là thủ phạm dùng Hồng Ân dược trộn vào Thạch Hương cao gửi tới nhằm mưu hại đứa nhỏ trong bụng Giang thị.

Giang Tần một xác hai mạng, hoàng đế vì nhất thời nóng giận mà dùng gươm chém bay đầu Triệu vương phi...

Giờ đây Chung phi cố tình gợi lại, Hà phi biết đây không đơn giản chỉ là nhắc lại chuyện xưa...

"Giang Tần có người cha xuất thân từ Bắc Yến, bị hại sảy thai bởi một thứ hương liệu từ Bắc Yến... có phải rất mâu thuẫn không?"

Hà phi mặt không gợn sóng nhìn Chung phi, nhìn qua tuy không có gì căng thẳng nhưng không khí đôi bên rõ ràng có gì đó thay đổi rõ rệt, ngột ngạt bí bách đến muốn ngạt thở.

Thấy nữ nhân đối diện không tiếp lời mình, Chung phi nhàn nhã đi tới gần, kê sát mặt vào Hà phi, gần tới nỗi tưởng chừng như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương:

"Cô đừng tưởng ta không biết, cái số Thạch Hương cao kia từ đâu mà xuất hiện trong cung..."

Gió xuân ấm áp chợt ngừng thổi, những gì còn sót lại của mùa đông chợt bùng lên làm cho cho cả không gian se lạnh lạ thường, hai nữ nhân giữ tư thế mặt đối mặt suốt một buổi, Chung phi tràn trề tự tin, Hà phi bình tĩnh an nhiên, trái lại trong ánh mắt của họ là ngọn lửa hừng hực muốn thiêu rụi bất kỳ thứ gì, không ai muốn nhún nhường ai.

Đến một lúc, Hà phi cuối cùng vẫn chọn cách nhượng bộ, tự động lui về sau, bên môi nhả ra ý cười nhạt:

"Quý phi tâm tư tinh tế quá, để ý suy đoán cặn kẽ tới cả mấy chi tiết nhỏ nhặt ấy, có điều cô đa nghi quá rồi..."

Người trong hậu cung luôn bảo Hà Đức phi là người có nụ cười hiền hòa như tượng bồ tát đúc ra, cử chỉ lời nói dù là lúc nào cũng thanh nhã dịu dàng, ngay cả là hiện tại, đứng trước mắt đao lời kiếm, nàng đứng thẳng lưng hiên ngang đối đáp với tông giọng điềm nhiên:

"Thay vì bỏ công điều tra những chuyện này, cô nên tập trung lo cho... mấy chuyện đang xảy ra trong Chung phủ gần đây thì hơn."

Chung phi khắc trước còn đắc ý, bây giờ lại cảm thấy nhuệ khí giảm sút không ít, ngẩn người ra ba nhịp không kịp hiểu người nọ muốn nói gì.

"Gần đây không hiểu sao trong cung cứ bàn tán về nhà họ Ngô bị diệt tộc hai mươi năm trước, nếu xét ra... họ cũng là nhà danh gia vọng tộc, ấy vậy mà lại bị xử chết cả nhà chỉ vì một miếng ngọc hình hạc hai đầu không rõ lai lịch, cứ mỗi lần tôi nghe tới chuyện này thì lại sợ, cẩn thận lục tìm khắp Hà phủ xem có thứ đồ vật nào khả nghi hay không, lúc nào cũng dè dặt sợ hãi việclúc nào đó mình sẽ bị nắm thóp, càng không quên nhắc nhở anh trai là đại thần trên triều phải ngày càng trung thành với bệ hạ hơn, không được hai lòng bất trung với bệ hạ để tránh đi theo vết xe đổ của nhà họ Ngô..."

Hà phi liên miên nói một tràng, chợt mắt đảo về phía Chung phi:

"Quý phi cũng nên như vậy, phải thường xuyên để ý nhắc nhở lệnh tôn, đừng để có vật dơ bẩn nào xuất hiện trong nhà, như... hình hạc hai đầu chẳng hạn?"

Ngay tức khắc, chỉ một chút nữa thôi Chung phi đã ngã sụp người vì choáng váng, may mà có Lan Châu đứng ngay đằng sau tinh ý nhanh chóng chống đỡ lấy lưng nàng.

Hà phi nàng ta... nàng ta đường đột nhắc tới nhà họ Ngô thì thôi đi, lại cố tình nhấn mạnh đến hình hạc hai đầu...

Mấy tháng trước Chung phủ xuất hiện không ít ấn tự liên quan tới hạc hai đầu, còn cả bức thư chiêu mộ từ quốc quân Vạn Nam nữa, tuy cha không phản hồi, nàng thì đã đốt thư, nhưng chỉ cần việc này mà bị truyền ra là tội danh phản quốc lập tức rời xuống đầu, giống như nhà họ Ngô ngày xưa vậy, không có lời nào để biện bạch...

Nàng nhớ mình giấu vô cùng kín kẽ, làm sao Hà thị biết được? Liệu đây đơn thuần chỉ là lời nói bâng quơ... hay là cố tình nhắc tới để cảnh cáo nàng?

Dù tâm can chấn động thế nào đi nữa, trước mặt kẻ thù Chung phi vẫn tỏ ra thật bình thường, chẳng biết phía Hà phi có nhận ra điều gì bất thường trên mặt nàng hay không, chỉ thấy nàng ta phủi bụi trên cổ áo, cười một cách nhẹ nhàng đầy thâm ý:

"Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện nhà Quý phi muội không tiện xen vào, cũng như chuyện của muội muội, mong tỷ tỷ không cần nhọc lòng làm gì..."

...nếu còn lắm lời... tôi không khách sáo với cô đâu!

Không cần đối phương nói tiếp, Chung phi cũng hiểu những lời kế tiếp sẽ là như thế, không hiểu sao nàng lại không buộc miệng bật cười:

"Ha... nếu Đức phi đã nói thế thì bản cung đành chịu vậy..."

Giương mắt lên nhìn cảnh vật tứ phía hoàng thành, Chung phi nhắm mắt hít sâu, môi nàng hé ra ý cười, lúc mở mắt ra liền thở dài:

"Mặt trời lên cao, nắng cũng gắt hơn, ở ngoài này lâu quá chỉ càng thêm bực bội khó chịu, Lan Châu, về cung..."

Nhị vị phi tử từ đây mỗi người một hướng riêng...____________

Thời gian luôn là thứ trêu ngươi người ta nhất trên đời, lúc muốn nhanh lại chậm, lúc muốn chậm lại phóng đi thật nhanh, không thèm đợi chờ đợi bất kỳ một ai cả, mới đó mà đã đến ngày rằm tháng ba, cũng là lúc mà Cao Thái hậu từ quốc tự trên linh sơn hồi cung.

Lẽ ra mà nói đến tháng năm bà ấy mới phải quay về, bởi đó là diễn ra tiết Vạn Thọ của hoàng đế, cùng việc Tần Thục dung sắp sinh,.lý ra đó phải là dịp đáng vui mừng nhất trong năm mới phải, vậy mà giờ lại...

Vốn là đi cầu bình an cho đứa nhỏ trong bụng Tần Thục dung, giờ đứa nhỏ không còn, Thái hậu ở lại đó chỉ thêm tốn thời gian chứ không làm được gì.

Người lâm vào tình thế lo lắng nhất bây giờ chính là hoàng đế đây, dường như chuyện Tần Thục dung mất con cũng đã truyền đến tay bà ấy, hồi cung sớm đến vậy là lẽ hiển nhiên, điều này càng khiến y khó xử hơn.

Trong nội điện Bảo Long cung bây giờ là hai con người quyền lực nhất trong thiên hạ ngồi cạnh nhau. Một người là hoàng đế một nước, người còn lại là vị hoàng thái hậu.

Cao Thái hậu xuất thân là vương nữ Đại Tuyên quốc, gả đến Vạn Thành liền được phong thẳng lên ngôi phi, nếu không phải khi đó hậu cung đã có chủ vị rồi thì nói không chừng ngôi hậu cũng sẽ thuộc về bà ta.

Nữ nhân này trải qua hai mươi năm sống trong triều tiên đế, dù không phải hoàng hậu, dù không sinh ra đương kim thánh thượng hiện giờ, nhưng ngôi Hoàng thái hậu độc nhất vô nhị vẫn thuộc về bà một cách danh chính ngôn thuận vì công lao là dưỡng mẫu của hoàng đế y.

Võ Tương Minh không biết nên nói cảm giác của mình hiện tại là như thế nào, dù giờ mình là đương kim thánh thượng, nhưng mỗi khi ở cạnh người phụ nữ này y đều thấy mình thật nhỏ bé đến khó hiểu, giống như lần đầu gặp mười mấy năm trước vậy, bà ấy kiên định, quyền lực, không gì có thể đối địch được.

"Vậy là mẫu hậu... đã biết hết sự tình?" Võ Tương Minh hít sâu, dường như có gì đó nghẹn lại trong miệng mình, cố gắng lắm mới nhả ra từng chữ được.

Cao Thái hậu có mâu quang sâu thăm thẳm không thể thấy đáy, chẳng biết đó có phải là di truyền của hoàng thất nước Đại Tuyên hay không, mỗi khi có ai bị nhìn trực diện thì đều không nhịn được rùng mình, phải tự động thu mình lép vế trước uy thế của bà ta...

"Hoàng đế là chủ của thiên hạ, nhưng ai gia là người nuôi dưỡng hoàng đế từ hồi bé, từ miếng ăn cái mặt cũng là ai gia chăm lo, trên người hoàng đế có chỗ nào bị trầy xước ai gia biết hết, giờ đây tuy già này mắt mờ sức yếu nhưng có những chuyện vẫn còn rất tinh tường..."

Nói đúng hơn là ngay từ thời điểm Tần thị có tin sảy thai thì bà ta đã biết, chẳng qua cố tình nán lại đến tận hai tháng sau, chờ đến lúc đã giải quyết êm xuôi mới quay về thôi...

"Xin mẫu hậu bớt giận..."

Cao Thái hậu nhìn tròng chọc hoàng đế, thần sắc bằng phẳng không dao động:

"Ai gia có gì phải giận?"

Chân mày tô đậm trên dung nhan phụ nhân trạc tứ tuần hơi nhếch lên: "Hậu cung này là chỗ sóng gió, có biết bao nhiêu đứa trẻ không thể ra đời rồi cơ chứ? Chỉ là..."

Bà ấy ngước mắt lên trần, cặp mắt hờ hững biểu lộ chút thất vọng;

"Cái làm ai gia buồn ở đây là hoàng đế một mực giấu ai gia từ đầu tới cuối, để bà già này phải tự mình tìm hiểu, vất vả lặn lội đường xa trở về sớm như vậy..."

Nói xong, bà lại thở dài...

Cao Thái hậu đã ở tuổi bốn mươi, thế mà dung nhan trẻ trung sắc sảo không kém gì nhóm hậu phi là mấy, cũng phải, dẫu sao mang tiếng là dưỡng mẫu, nhưng bà ấy chỉ lớn hơn hoàng đế mười mấy tuổi.

"Người ta nói khác máu tanh lòng, suy cho cùng ai gia với hoàng đế không phải mẫu tử liền tâm, hoàng đế có tâm sự riêng không muốn chia sẻ cũng là điều dễ hiểu, nếu Linh Nhân hoàng hậu còn sống, chắc là cái gì người cũng nói cho bà ấy nghe..."

Đợt nhiên Cao Thái hậu lại nhắc tới người mẹ đã qua đời khi trước khiến làm Võ Tương Minh lặng người, tầm mắt y tối sầm, giọng khàn đi:

"Mẫu hậu đừng nghĩ bi quan như thế, từ khi thân mẫu qua đời sớm, chỉ có mẫu hậu chăm nôm nuôi dưỡng thần nhi nên người, công dưỡng dục lớn không thua ơn sinh thành, từ rất lâu trẫm đã thật tâm xem người như mẹ mình, một lòng chỉ muốn hiếu thảo với người, trẫm biết sức khỏe người không tốt, Tần Thục dung sảy thai là chuyện quá lớn, trẫm sợ người sẽ vì kinh động mà sinh tâm bệnh, định sẽ giải thích sau..."

Nghe đến đây, Cao Thái hậu bất giác mỉm cười:

"Hoàng đế biết nghĩ tới tình xưa làm ai gia cảm động biết bao, nay chính người đã tự mình nói câu công nuôi lớn hơn ơn sinh thành, ai gia cũng yên tâm nói thẳng một câu, đối với kẻ làm mẹ, nhìn thấy hoàng đế trổ mã tuấn tú ngày càng trưởng thành hơn, còn biết tính toán chu toàn mọi chuyện thì đúng là không việc tốt nào bằng, ai gia vui mừng khôn xiết, không uổng công bậc trưởng bối này trăm lo đủ đường, cùng với Nghĩa Thân vương đốc thúc dạy dỗ mới khiến hoàng đế nên người như hôm nay..."

Một cỗ áp lực vô hình đè lên trên vai Võ Tương Minh, y biết, bà ấy tuy bề ngoài chỉ là bâng quơ nhắc tới, nhưng một cách vô tình lẫn cố ý đã chạm đến chỗ đau nhất trong lòng y.

Năm xưa y chỉ là một hoàng tử thất sủng được sinh ra bởi một Tiệp dư nhỏ bé, mẹ ruột có xuất thân không cao quý nên dù có là trưởng tử cũng kém xa vạn phần so với nhị hoàng tử và tam hoàng tử.

Nếu không có Cao Thục phi là vương nữ có thân phận cao quý của Đại Tuyên quốc nhắm trúng, cùng với Nghĩa Thân vương nắm trong tay binh quyền lớn mạnh, y sợ là đến chút bùn của ngai vàng ở điện Cửu Long.

Những lời nãy giờ bà ấy nói, từ đầu tới cuối đều là muốn nhắc nhở y chớ có quên đi người đã dìu dắt mình, càng đừng nghĩ đã trở thành hoàng đế đủ lông đue cánh rồi liền có thể tự tung tự tác.

"Ân tình của Thái hậu, thần nhi suốt đời không quên..." Võ Tương Minh cúi nhẹ mình, tỏ ra rất khiêm nhường mà ôn tồn nói.

"Ừm..." Cao Thái hậu gật đầu, mắt nhắm lim dim, tay cầm xâu chuỗi làm bằng ngọc lách từng hạt một, miệng lẩm nhẩm:

"Về Tần Thục dung... coi như nàng ta bạc phước đi, lần đi cầu phúc này của ai gia cũng uổng công một chuyến..."

Tiếng lách hạt châu mà Thái hậu tạo ra làm Võ Tương Minh hơi nhức tai, y nâng tầm mắt lên, bảo:

"Thái hậu từ bi, đi cầu phúc cho long nhi là phụ, cầu nguyện cho dân cho nước mới là chính, đây là phúc của con dân nước Vạn Thành."

"Ừm..."

Đầu Thái hậu lần nữa gật gật, ánh mắt hướng về phía xa xăm bên ngoài trời xuân nắng ấm...

"Hiền phi đó..." Cao Thái hậu mấp máy môi, tỏ ra hết sức tò mò.

"Nhi thần đã xử lý ổn thỏa, mẫu hậu không cần bận tâm..."

Cao Thái hậu có vẻ không bận tâm tới mấy về người đó, bà nhắm mắt, tay lách hạt, miệng lẩm bẩm những câu kinh phật quen thuộc mà Võ Tương Minh đã nghe bà đọc từ hồi bé...

__________

Vụt cái đã hai tháng kể từ thời điểm Tần Thục dung mất thai, Thái hậu vừa hồi cung, mọi người trong nội đình đều quay về nếp sống như bình thường hết, chẳng mấy ai nhắc tới chuyện cũ nữa, kể cả việc hậu cung vừa mất đi một Hiền phi người ta cũng không còn nhớ.

Lại nói đến các vết thương trên người Thiện Lâm, nhờ có các thái y tận tình chữa trị, từ phần lưng xuống tới cổ chân đều đã đỡ đau hẳn, đi qua đi lại cũng không còn quá khó khăn như trước nữa.

Còn về đôi tay, tuy chưa cử động như bình thường được nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận ra nó đang có dấu hiệu chuyển biến tốt qua từng ngày, càng khiến nàng mừng phát khóc là các thái y ai cũng đều nói tay nàng có cơ hội hồi phục tới bảy phần, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, tự khắc sẽ được như ý nguyện.

Kể từ lần gặp kia, hơn một tháng rồi Thiện Lâm không còn gặp hoàng đế nữa, y từng dặn nàng chú ý sức khỏe và hạn chế ra ngoài, kể từ đó nàng cũng chẳng dám ra ngoài thêm lần nào, những ngày này thật là chán chết.

May là có Mộc Lan với Nguyệt Hằng thường hay tới thăm nàng, mỗi lần tới đều là đem theo không ít quà kẹo cho nàng ăn đỡ buồn, chỉ có Hải Nghi là không hiểu vì sao gần đây ít tới lui ở chỗ nàng nữa, thỉnh thoảng nàng có sai người đi hỏi thăm, đối phương chỉ đáp qua loa là mình không được khỏe.

Trong mấy vị khách tới thăm, có cả một vị ân nhân mà Thiện Lâm tới giờ vẫn luôn muốn nói tiếng đa tạ đã tới...

...đó là Ninh Tiệp dư, Ninh Tuyết.

Thời còn là Tài nữ sống ở Thái Cực điện, Thiện Lâm với nàng thỉnh thoảng có tiếp xúc, vốn đã có ấn tượng việc nàng ôn hoà dịu dàng chưa bao giờ lớn tiếng với ai dù là người trên kẻ nhỏ, đáng tiếc là hai bên không sống chung một gian, mà nàng ta lại cùng Tần Như Huệ thân thiết với nhau hơn nên khó tránh có một khoảng cách cắt ngang.

Sau khi Thiện Lâm bị đuổi tới Hoán Y cục thì nàng với Ninh Tuyết ấy không còn liên lạc hay giao hữu gì với nhau nữa.

Chỉ biết là thời điểm mới được tháp phong, luận ân sủng, trong số các Tài nữ năm ấy nàng chỉ kém mỗi hai người Tần Như Huệ và Phương Chỉ Lôi, chưa tới một năm đã lên được đến vị trí Tiệp dư.

Có điều không rõ là vì lẽ gì mà tự dạo đó đến nay cũng gần một năm rồi mà ân sủng của nàng ngày càng kém đi, lần cuối cùng được triệu hạnh không ai nhớ là từ lúc nào trong cả năm qua, từ một tân sủng xuống trở thành người bị lãng quên, mỗi ngày phải nhìn sắc mặt của Tần thị hách dịch mà sống trong Các Vân hiên.

Có lúc Thiện Lâm suýt chút quên luôn con người này rồi, vậy mà không ngờ chính đối phương lại là người bất chấp đứng ra làm chứng chỉ tội Hạnh thị, cứu Mộc Lan trong một bàn thua trong thấy vào lần chỉ tội ở Các Vân hiên.

Ân tình hôm ấy Thiện Lâm luôn ghi lòng tạc dạ, chỉ là thân thể bất tiện, Các Vân hiên lại nằm khá xa nên tới hiện tại nàng muốn tới đó nói tiếng tạ ơn cũng đành lực bất tòng tâm.

Nhưng ngạc nhiên là Ninh Tuyết sau đó lại tự động lặn lội đến Bách Hợp điện thăm mình, còn hỏi thăm một cách ân cần.

Thiện Lâm xúc động không thôi, cứ luôn miệng nói tạ ơn làm đối phương phải ngại ngùng đỏ mặt, vì thẹn quá mà chạy đi mất.

Người ta nói trong hoạ có phúc, sau lần vu oan này tuy Thiện Lâm chịu thiệt thòi nhưng không phải không có chuyện tốt, chẳng hạn như người bên Nội Vụ cục không còn dám lơ là thiếu trách nhiệm với Bách Hợp điện nữa, mỗi tháng cung ứng đồ dùng bổng lộc không sót chỗ nào.

Càng nhờ thế mà Thiện Lâm kết giao thêm được với ai đó, cuộc sống sau này biết đâu sẽ dễ dàng hơn...

...

Khí hậu tiết kinh trập thoáng đãng trong lành, dương khí chan hoà mát mẻ, vạn vật thay lông đổi xác, cây cối ươm mầm nở rộ làm cho sinh khí thêm dồi dào.

Các thái y trong dịp này luôn đốc thúc Thiện Lâm thỉnh thoảng nên ra ngoài tản bộ nhiều một chút để cho khoẻ người ra, sẵn tiện tập đi lại cho quen.

Kể từ hồi hoàng đế phát giác ra có những kẻ âm thầm đem cấm dược ngoại quốc mang vào Vạn Thành buôn bán trái phép, y đã phái người đi khắp kinh thành tra xét và triệt tiêu, Tần Lập với vai trò là người có hiểu biết về cao Thạch Hương nên nhận được thánh vụ là phải ra ngoài cung cùng các quan binh, vì thế suốt cả tháng nay không thể ở trong cung trực tiếp chẩn trị cho Thiện Lâm.

Thiện Lâm cứ luôn thấp thỏm không yên trong lòng, nhất là sau vụ việc bị vu oan vừa rồi, chẳng còn mấy ai để nàng tin tưởng cả, bất kỳ lời nói của thái y nào nàng cũng đều e dè ngờ vực.

Hôm nay hiếm lắm mới có dịp nàng thư thái một chút, âu cũng nhờ thời tiết dễ chịu nên tâm trạng con người mới thả lỏng, bao nhiêu suy tư dần tan biến hết.

"Chủ nhân... người... đi từ từ thôi... kẻo ngã..." An Ly ở phía sau chừng chục bước rụt rè gọi.

Vào cái hôm hoàng đế tới thăm rồi rời đi, Thiện Lâm tình cờ biết được An Ly và một số cung nhân điện Bách Hợp đều bị phạt quỳ dưới mảnh vỡ vì tội hầu hạ bất cẩn khiến nàng ngất xỉu mà không ai hay ở Hoán Y cục, đầu gối của người nào người này đều bêt bết máu.

Vừa ra khỏi Bạo Thất xong lại phải chịu trận thêm một lần, còn bị cắt hết bổng lộc ba tháng, Thiện Lâm thấy áy náy không tả nổi, bấm bụng đem số ngân lượng mà hoàng đế cho người ban thưởng với danh nghĩa an ủi gửi vài phần cho bọn họ coi như tạ lỗi.

Chỉ là trải qua lần ấy xong, không ai còn dám lơ là trách nhiệm của mình thêm nữa, làm việc gì cũng hăng hái năng nổ hơn trước, hầu hạ Thiện Lâm càng thêm tận tụy.

Nhất là An Ly, cả ngày cứ đi kè kè theo nàng không chịu rời nửa bước, làm cái đứa thích yên tĩnh như Anh Thiện Lâm nhịn không được muốn bỏ chạy đi xa.

"Tiểu chủ à, chân người chưa bình phục hoàn toàn, đừng đi quá nhanh..." An Ly vừa đi theo vừa nói.

Thiện Lâm định dừng bước, chợt có một ý nghĩ loé lên trong đầu mình, cảm thấy thời gian qua thật bí bách, An Ly cứ ủ dột, bản thân nàng thì buồn chán không vui, đột nhiên cái tính trẻ con cứ nghĩ đã bỏ lâu rồi lại bùng lên, muốn bày trò gì đó cho hai bên vui vẻ một chút, chân nhấc lên, nhẹ nhàng chạy từng bước thật xa.

An Ly từ lo lắng chuyển sang hoảng loạn, hốt hoảng đuổi theo sau: "Tiểu chủ! Chân người chưa khỏi mà?!? Người đừng có chạy như thế!!!"

Lâu rồi không thấy An Ly trong cảm xúc dằn xé như thế, Thiện Lâm phấn khích, dù chân đau vẫn bất chấp chạy tiếp...

"Người mà có mệnh hệ gì, lỡ như bệ hạ biết được, nô tỳ sẽ chết mất!!!"

Cho tới lúc An Ly hét lên, Thiện Lâm mới khựng người dừng lại, nhìn lại bản thân mình, nàng không hiểu sao hôm nay mình lên cơn quá trớn thế này, sầu não thở dài.

Nghĩ tới thời gian qua An Ly đã rất vất vả, nàng không muốn làm khó nó nữa, ngoan ngoãn làm người chủ hiền lành bị cung nhân lên giọng quản thúc.

"Tiểu chủ... người đừng làm nô tỳ sợ nữa..."

Thiện Lâm nhịn không được phì cười, An Ly mới đây còn thở hồng hộc, thấy nàng cười cũng cười theo.

Không biết từ bao lâu rồi, Thiện Lâm mới có lúc quay về cái thời ương bướng trẻ con như bây giờ...

Trong khi An Ly sốt sắng kiểm tra xem chân chủ nhân có làm sao không, Thiện Lâm thì đưa mắt nhìn qua nhìn lại, không ngờ bản thân đã đi lạc vào dã sơn hồi nào không hay.

Chỗ này này giống như một dãy sông núi thu nhỏ vậy, những tảng núi đá cáo bằng ngôi nhà một tầng trải dài nhiều phía, còn có cả một con sông xuyên qua ở giữa trung tâm.

Chỗ Dã sơn này tuy là chỗ để ngắm cảnh nhưng trơn trượt dễ té, cũng vì lẽ đó mà ít ai dám đi sâu vào trong, lỡ như không cận thận giẫm trúng đá nhọn hay rơi xuống hồ là toi mất.

An Ly dường như cảm nhận ra chỗ này không an toàn, bèn khuyên nhủ: "Tiểu chủ, hay là chúng ta ra khỏi đây đi?"'

"Ừm..." Thiện Lâm gật đầu tán thành, nếu là cái hồi trẻ con, đến được cái chỗ thú vị thế này chắc chắn nàng sẽ vào leo trèo lội hồ cho thỏa thích, tiếc là giờ chỉ còn là cái thân tàn tật, thân phận hiện tại càng không thể tùy ý muốn làm gì thì làm.

Tiếc nuối nhìn một hồi, cuối cùng nàng vẫn chọn cách quay đi...

"Tuy sống chung một bầu trời ở hoàng thành Đại Trì này, nhưng tính ra hơn mười mấy năm qua đôi ta không hề chạm mặt hay nói chuyện một lần, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút cho thỏa hết tâm sự trong lòng mấy mươi năm qua..."

Lúc hai người đi qua một dãy núi có thác nước chảy ào ạt, chẳng biết từ phương nào mà lại có một giọng nói rõ một một truyền tới bên tai Thiện Lâm.

Nàng giật mình, quay lại nhìn An Ly, nhận ra thần sắc nó ngỡ ngàng không kém, hẳn là đã nghe thấy điều mà nàng vừa nghe.

Mà giọng nói ấy có đôi chỗ quen quen, hình như... là Tào Thượng cung ư?

Giọng nói của người phụ nữ này vô cùng đặc biệt, trầm ấm dịu dàng mà cũng uy nghi trang trọng, khoảng thời gian còn là Tài nữ ở Thái Cực điện, chính bà ấy dạy quy tắc cho Thiện Lâm, sau này thỉnh thoảng vẫn có gặp nhau nên chắc chắn không lẫn đi được.

"Cô làm Thượng Cung đại nhân của cô, tôi làm cung tỳ Hoả phòng của tôi, tôi thấy giữa chúng ta đâu có gì để tâm sự?"

Lần này là giọng của một người khác cất lên.

Tỳ nữ Hoả phòng sao? Nói vậy là cung nhân hạng thấp thôi, lấy quyền gì để nói chuyện ngang vai ngang vế với Thủ đẳng Tào Thượng cung thế kia chứ?

Tò mò, Thiện Lâm rón rén tới gần xem thử.

"Tiểu chủ à, nô tỳ thấy không ổn, hay là ta đi thôi." An Ly lo lắng thủ thỉ.

"Suỵt!"

Thiện Lâm giơ ngón tay lên miệng bảo nó im lặng, tiếp tục đi đến gần xem là ai.

Ở một góc núi gần thác nước chảy liên hồi có hai nữ nhân lớn tuổi mặt đối mặt với nhau, một người ăn bận sang trọng nhìn qua là biết một nữ quan cấp cao, đó là Tào Thượng cung, người còn lại trông có chút lôi thôi, có điều khí thế bà ta dương dương tự đắc, vẻ xuân phong không hề thua kém gì Tào Thượng cung.

"Người đó... là Mục Tuyết cô cô ở Hoả phòng..." An Ly kinh ngạc mở miệng.

Trước đây nàng ta từng là người làm việc ở Hoả phòng, hẳn là đối với nữ nhân ấy rất quen thuộc.

Thiện Lâm ngạc nhiên nhìn đứa em, lại tiếp tục dõi mắt quan sát.

Hai người bọn họ lời qua tiếng lại, tuy lời nói nhỏ nhẹ nhưng hàm ý giương cung bạt kiếm thấy rõ.

"Chúng ta cũng là chỗ quen biết, cô đừng nói như thế."

Hoả phòng là chỗ cho cung nhân thấp kém làm việc, Mục Tuyết kia cùng lắm chỉ là Hạ đẳng cung nhân, vậy mà cách Tào Thượng cung nói chuyện với bà vô cùng khép nép nhường nhịn, không giống cái người từng nghiêm khắc dạy dỗ cái ả ngang ngược Phương Chỉ Lôi ngày trước tẹo nào.

"Thượng cung đại nhân nói gì lạ thế, Tuyết đây hèn mọn, làm sao dám nhận mình là người quen với kẻ cao sang như người chứ?"

Mục Tuyết tỏ rõ sự không khách khí, Tào Thượng cung không hề để bụng, ngược lại còn ôn tồn nói:

"Kỳ thực mà nói, bấy lâu nay cô gần như ẩn mình ở Hoả phòng, không ngờ bây giờ lại ra mặt làm chứng chuyện của Ngô nương nương trước bệ hạ, tôi... có hơi ngạc nhiên đấy."

"Ha ha..." Mục Tuyết phì cười, khoé mắt nhăn nheo nhíu chặt:

"Làm sao hả? Cô sợ tôi nói cho thiên hạ biết bí mật về mối tình mà cô dành cho cái vị Ngô đại thần bị gán tội phản quốc ngày xưa sao?"

Bị một câu trực diện đánh thẳng vào mặt, Tào Thượng cung lộ ra vẻ sững sờ, đứng đờ ra như tượng mặc sức cho đối phương buông lời dày xéo...

"Ai mà tin được Thượng Cung đại nhân lỗi lạc cần chính cũng từng nữ nhân si tình, lại vì tình sinh hận, ăn không được thì đạp đổ, hại luôn cả chị em thân thiết để thăng vị, bản lĩnh của cô, đám ranh con Hoàng hậu hay Chung Quý phi còn phải bái sư học đạo."

Tào Thượng cung không hề tránh né, nhìn thẳng vào Mục Tuyết một cách chính trực:

"Phải, ta từng yêu Ngô Bảo, nhưng công ra công, tư ra tư, cứ cho là Ngô phu nhân cùng ta là chị em tốt, bọn họ mưu nghịch phản quốc, tội không thể tha."

"Chậc chậc, trong cung này kẻ nguy hiểm nhất không phải người giỏi bày mưu tính kế, mà chính là kẻ máu lạnh vô tình, cô xử lý kẻ phụ tình mình, sẵn tiện diệt trừ luôn đối thủ tranh chức Thượng Cung, thảo nào Hồ Ty Chế bại dưới tay cô, lỗi cũng do bà ấy thiếu quyết đoán cả thôi." Mục Tuyết cười khúc khích.

Tào Thượng cung hết cách lắc đầu: "Ta biết, cô hận ta hại chết ân sư của cô là Hồ Ty Chế, cô càng hận ta thêm sau khi ta vạch trần thân phận con cháu phản thần của Ngô Hiền phi trước bệ hạ, nhưng cô nên hiểu, những chuyện ta làm bấy lâu nay không thẹn với lòng, từ đầu chí cuối đều là trung thành với hoàng đế Vạn Thành."

Mục Tuyết cúi mặt ủ rũ: "Cô là kẻ chiến thắng, còn ta là kẻ vong bại bị đuổi khỏi Thượng Cung cục tới Hoả phòng, những câu đạo nghĩa thế này cô nói sao mà không được chứ?"

Tào Thượng cung thấy đối phương có vẻ buông lỏng, liền bước tới nắm ân cần nắm tay:

"Mục Tuyết à, giữa chúng ta dù sao vẫn là nghĩa chị em học chung một thầy, tôi tất nhiên không tính toán đến nợ cũ việc năm xưa cô vì Hồ Vân mà cắn sau lưng tôi, nhưng cô dám âm thầm cấu kết với thị đem con của phản thần vào cung, giấu tôi chuyện này biết bao nhiêu năm qua, cũng may bệ hạ không tiếp tục truy cứu, nếu không cô chết chín lần cũng không đủ."

Mục Tuyết rút tay đi, hờ hững cười lạnh: "Tôi chỉ còn cái thân già thôi, không thân không thích, đến người ân sư duy nhất cũng bị người ta hại chết, còn sợ gì nữa sao?"

Thoáng chốc mặt Tào Thượng cung tái mét, Mục Tuyết đoán chừng cũng nhận ra, bà ta bèn ngáp dài:

"Cô yên tâm đi, trong thời gian ta bị giữ lại Bảo Long cung, chỉ khai báo tất cả những gì mình nên nói thôi, tuyệt đối không thêm bớt bất kỳ câu thừa thãi nào liên quan tới cô cả, vả lại..."

Mục Tuyết quay mặt đi, vươn chân hất một viên đá ngáng chân mình xuống mặt hồ:

"Khoảng thời gian tới ta và cả Trương Danh đều phải xuất cung, tảng đá trong lòng cô bao nhiêu năm nay sắp được trút bỏ rồi."

"Bệ hạ đuổi các người đi?"

Mục Tuyết nhún vai: "Đương kim thánh thượng nói không muốn thấy mặt bọn ta ở trong cung nữa, tất nhiên bọn ta đều không được xuất hiện trong tầm mắt người quá ngàn dặm, trách ai được đây?"

Mục Tuyết sống trong hoàng thành Đại Trì hơn ba mươi năm, tuy nói là bị giam trong lồng nhưng ít ra vẫn có cơm ăn chỗ ở, bản thân không có gia đình họ hàng gì, ra khỏi đó chưa chắc có thể an thân sống tốt.

"Người ta nói biết nhiều quá chưa chắc là chuyện hay ho, do ta biết quá nhiều, còn giữ khư khư suốt hai mươi năm, ngày hôm nay bước ra làm chứng đã vô tình động chạm đến lợi ích không ít người, bệ hạ cho ta xuất cung hồi hương, âu cũng là một cách để bảo toàn cái mạng già này một ngày nào đó có thể vào cung làm chứng một lần nữa..."

Tào Thượng cung cúi mặt trầm tư gì đó, rồi lại lẩm bẩm:

"Thế cũng tốt..."

Mục Tuyết quét mắt về cả bốn phía hoàng cung, nhắm mắt hít một hơi sâu tận hưởng cho kỹ, thoả lòng mỉm môi:

"Ngày mai là ta lên đường rồi, những gì Tào Thượng cung muốn nói chắc là nói xong rồi nhỉ?"

"Cáo biệt..."

Mục Tuyết bỏ đi một mạch về phía, để lại một người đứng mãi thẩn thờ ở mãi phía sau không nhích người.

Đương lúc Thiện Lâm và An Ly không biết phải làm sao, hai người nhìn nhau, ngầm đưa ra ám hiệu là mau rời khỏi đây càng sớm càng tốt để tránh rước rắc rối.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, An Ly nhấc bước một cái lại giẫm trúng một hòn đá nhỏ, cứ như thế mà ngã nhào xuống đất, còn hét một tiếng đau đớn.

Tiếng động nhanh chóng bức dây động rừng, Tào Thượng cung vội chạy tới, thấy được hai vị khách không mời thì há to miệng:

"Anh... Anh Lương Viện?"

Tào Thượng cung trong mắt Thiện Lâm luôn là điềm tĩnh quy củ, không bao giờ để mình thất thố, đây là lần đầu nàng được thấy bà ấy trong bộ dạng thất thần thế này, lại còn mở to mắt miệng hoảng hốt.

Cảm giác của Thiện Lâm bây giờ tương tự những năm mình còn bé, có mấy lần mình đứng bên ngoài nghe lén cha và mẹ nói chuyện đại sự, mỗi lần bị phát hiện là bị mắng một trận té tát.

Hôm nay lại đứng đây rình rập nghe trộm, còn bị người ta bắt gặp, thật sự vừa sợ vừa thổ thẹn không thôi, chỉ ước là xung quanh có cái bao nào đó để nàng che mặt mình lại.

Tào Thượng cung mới đầu còn bàng hoàng, nhưng nhanh sau đó bà ấy đã quay về dáng vẻ cũ, cúi đầu thỉnh an theo lễ rồi lùi bước bỏ đi, không quay lại nhìn nàng lấy một lần.

....

Quay trở về từ dã sơn, tâm trí Thiện Lâm rơi vào một khoảng không khó giải thích.

Bình thường An Ly tuy khù khờ nhưng có lúc lại vô cùng lanh trí, nàng vừa ra hiệu, tức tốc nó phóng như bay tới Tàng Kinh các xin về không ít sổ sách ghi chép lại những diễn biến xảy ra vào những năm hoàng đế Tuyên Vũ hai mươi năm trước, đặc biệt là vụ án của Ngô gia.

Thiện Lâm đọc kỹ từng chữ không hề bỏ sót dù chỉ là tình tiết nhỏ nhất, nhờ vậy mà khám phá ra được không ít điểm đáng chú ý.

Những lời mà Ngô Hiền phi nói trước khi trên luôn văng vẳng bên tai nàng không ngừng, cứ như là vang từ miền âm vọng tới, nàng ta tự thừa nhận mình là con cháu Ngô thị, cộng với cuộc nói chuyện giữa Tào Thượng cung và Mục Tuyết vừa rồi.

Một câu chuyện đang dài đang được móc nối lại trong đầu Thiện Lâm.

Hai mươi năm trước Ngô gia bị xử chém cả nhà, đúng là có một thị thiếp cùng con gái bỏ trốn thoát được, sau mấy tháng tìm kiếm không thấy tung tích, cuối cùng quan binh mới cho ngưng lục soát.

Vào cái đêm Thiện Lâm nói chuyện với Ngô Huệ lần cuối, trước lúc nàng ngất đi hoàng đế đã có mặt. Thiện Lâm luôn tự hỏi không biết y có nghe được đối thoại giữa nàng và Ngô thị hay không, bởi lúc nàng ẩn ý hỏi tới, y luôn lảng đi như không hề biết tới, khiến nàng rối rắm không biết làm sao.

Năm ấy Ngô gia tạo phản... hoặc có thể là bị vu khống, Tào Thượng cung nhờ đứng ra chỉ chứng mà lập công mới được tiên hoàng ban cho vị trí Thượng cung, nhưng chuyện bà ta si tình Ngô phản tặc thì lần đầu nàng nghe được.

Không biết Mục Tuyết đó nói thật hay là bịa đặt, ngược lại Tào Thượng cung chẳng phản bác gì vậy tức là thật chăng? Không chỉ vậy mà bà ta còn vì đại nghĩa diệt tình cũ để có được danh lợi, phút chốc hình ảnh những cương trực nghiêm minh cuối cùng về bà ta trong lòng Thiện Lâm bay đi hết sạch, chỉ còn lại một người phụ nữ lòng dạ sắt đá, vì danh lợi mà chuyện gì cũng dám làm.

Nàng biết Ngô lão gia kia có thê tử rồi, nói không chừng là đúng như lời Mục Tuyết nói, Tào thị có lẽ vì yêu sinh hận, trả thù cả nhà họ Ngô cho thoả lòng cũng như để đạt được mục đích chính là chức Thượng Cung.

Đặt tay lên cầm, Thiện Lâm híp chặt mắt suy tính.

Tào Thượng cung này, ngoài mặt liêm chính, đối với bất kỳ ai trong cung từ lớn tới nhỏ cũng khiêm cung ôn hoà, nhưng đằng sau là bộ mặt gì chỉ có bà ta biết.

Ngày trước lúc lần đầu đi Thượng Dương cung thỉnh an Hoàng hậu, y phục của Thiện Lâm từ màu lam biến thành màu đỏ, đã thế còn là hoạ tiết giống hệt bộ mà Lý hoàng hậu mặc hôm đó.

Cách đó vài ngày Tào thị từng căn dặn các Tài nữ đem hết lễ phục đi cho bà ta giặt ủi, từ khi ấy mới có chuyện y phục bị tráo.

Tuy lão miệng kín bưng không thừa nhận, nhưng Thiện Lâm biết chắc mọi chuyện ít nhiều do bà ta nhúng tay vào, nàng ra nông nỗi như ngày hôm nay bà ta hoàn toàn chịu một phần trách nhiệm.

Thiện Lâm luôn biết thừa bà ta với Chung phi chắc chắn có liên hệ nào đó, nếu không y phục của người nào không bị đổi mà lại nhắm ngay vào một mình nàng chứ, âu cũng do nàng cùng Phương Chỉ Lôi có hiềm khích mà thôi.

Nếu bà ta thật sự là người của đám người bên Chung gia, thế thì hai mươi năm trước Ngô gia bị cáo buộc tội phản quốc, mà như lời Ngô Huệ trước lúc chết là bị Chung gia âm thầm hãm hại, liệu phải chăng Tào Thị Hương đó là cùng duộc bày trò vu khống Ngô gia?

Mặc kệ như thế nào, ngày hôm nay bà ta xui xẻo để Anh Thiện Lâm này biết được bí mật động trời kia, nàng nhất định phải làm cho ra lẽ mọi chuyện.

Quan trọng hơn là nếu Chung gia thật sự mưu cầu bán nước, vu khống trung lương, vậy thì không chỉ thù cũ phải báo mà Thiện Lâm còn phải khiến cả nhà họ Chung không còn mặt mũi nào nữa.

Có điều muốn làm rõ hết việc này, manh mối quan trọng nhất nằm ở chỗ cái người tên Mục Tuyết.

Ban nãy nghe họ nói chuyện có nhắc tới bà ta sắp xuất cung, không được, Thiện Lâm tự nói với lòng rằng nhất định sẽ không để bỏ lỡ cơ hội hôm nay.

"Tiểu Đặng Tử..." Nàng thấp giọng gọi.

Tiểu Đặng Tử luôn đứng gác ngoài cửa, nghe nàng gọi mới từ tốn đi vào, tuy chỉ cung nhân cấp thấp nhưng điệu bộ hắn lúc nào cũng thủ đúng lễ tiết, luôn luôn giữ tư thế cúi gập người, thu liễm lại hết biểu tình trên mặt, cộng với thân hình cao nhòng, trông hắn như thị vệ canh cửa hơn là thái giám.

"Tiểu chủ có việc gọi nô tài?" Tiểu Đặng Tử hỏi.

"À..." Thiện Lâm cúi mặt đảo mắt, nàng tính toán xem nên mở lời thế nào, tình cờ nhớ đến một chuyện, nét mặt nhanh chóng trở nên ôn hòa:

"Hồi nãy ta nghe An Ly nói... ngươi vừa đi Bạo Thất thăm Tiểu Ân Tử."

Sắc mặt Tiểu Đặng Tử đang bình ổn, vừa nghe nàng nhắc tới Tiểu Ân Tử đã tối sầm, sự hổ thẹn hiện rõ, lùi ra phía sau hai bước, chậm rãi quỳ xuống nhận tội:

"Nô tài chưa xin phép chủ nhân mà đã đi gặp tên phạm nhân đó, nô tài đáng chết, xin tiểu chủ giáng tội..."

Tiểu Đặng Tử nói bằng giọng trầm hết sức bình tĩnh, không hề giống như đang xin tội.

Thiện Lâm nâng tách trà lên gần miệng, nàng cà nhẹ nắp trên miệng tách, lắc đầu;

"Bỏ đi, các người là anh em liền thịt, ta có quyền gì để cấm hai người gặp nhau chứ?"

Sau khi uống xong một ngụm, nàng mới hỏi tiếp:

"Tiểu Ân Tử thế nào rồi?"

Tiểu Đặng Tử ngẩn ra, ánh mắt lộ ra chút thả lỏng vì nàng nổi giận, nhanh chóng cúi người thấp giọng đáp:

"Lúc thẩm tra Bộ Hình ra tay rất mạnh, tay chân nó giờ đều đã muốn tàn phế, không được chữa trị, sợ là từ nay chỉ có làm người tàn tật, mấy lần nô tài tới thăm đều thấy nó khóc lóc mếu máo, có vẻ như bây giờ vô cùng hối hận..."

Nhịn không được cười thầm, Thiện Lâm dâng lên một cảm giác mỉa mai trong tâm thức, nhớ lào cái lần đi bắt người ở Ty Thiện phòng, cuộc nói chuyện của hai anh em bọn họ nàng có nghe qua sơ sơ, hiểu rõ cái tên Tiểu Ân Tử là kẻ vừa gian xảo vừa tham danh lợi, tới lúc sắp chết vẫn muốn đem anh mình ra lợi dụng.

Quan trọng hơn Thiện Lâm là người phá hỏng tiền đồ của hắn, nàng tuyệt đối không tin hắn cam tâm chịu hối hận, nói không chừng còn luôn miệng chửi rủa nàng với anh trai mình, chẳng qua Tiểu Đặng Tử ngại không muốn nói ra thôi.

Vừa rồi hắn còn cố tình nhắc tới chuyện tên Tiểu Ân Tử bị Bạo Thất hành hạ tới muốn tàn phế không có người chữa trị, hẳn là muốn nàng động lòng thương mà giúp em mình.

Haha... đáng tiếc là sẽ không bao giờ có chuyện ấy đâu...

Thằng cẩu nô ấy hại nàng ra thành ra như hôm nay, giữ cái mạng chó của nó là làm phước lắm rồi.

"Biết hối hận là tốt..." Lòng nghĩ một đằng, ngoài mặt Thiện Lâm lại tỏ ra một nẻo, nàng đặt tách trà qua một bên, kéo từ hộc tủ bàn gỗ bên cạnh ra mấy lọ thuốc hạng thường, chìa ra cho Tiểu Đặng Tử;

"Ở đây có vài loại thuốc, giảm đau hay trị thương đều có, lần sau ngươi mang vào cho hắn đi, còn nữa, lúc đó nhớ mang theo vài mẫu bánh dưới bếp theo, ở trong Bạo Thất toàn thức ăn oi thiêu, không hề giống đồ cho người ăn chút nào, à còn nữa, vợ chồng lão Ngưu tuy phạm tội hại chết long thai nhưng suy cho cùng họ không hề biết tới nếu mục đích của Ngô thị là gì, truy ra cặn kẽ mọi chuyện thì tội họ không đáng chết ta nghe nói bệ hạ đã hạ chỉ cho họ xuất cung, chỉ là từ nay họ không được đến kinh thành nữa mà thôi..."

Từ lúc mới gặp tới hiện tại, Tiểu Đặng Tử ít khi bộc lộ cảm xúc quá rõ rệt, và hôm nay chính là một trong những ngoại lệ rõ rệt nhất, Thiện Lâm có thể thấy được mắt hắn rưng rưng đỏ hoe vì cảm kích, hai tay giơ lên nhận lấy lọ thuốc, trịnh trọng gập đầu nói tạ ơn không không ngừng

Thiện Lâm cười trừ.

Thật ra nàng gọi hắn vào đây không phải để hỏi thăm gì về cái tên phản chủ kia, đúng hơn là có việc muốn nhờ, trước tiên nàng phải cố tình nhắc tới những ân tình mà mình đã làm cho hắn, khiến Tiểu Đặng Tử phải luôn luôn ghi lòng tạc dạ về món nợ mà em trai và vợ chồng lão Ngưu nhà hắn đã gây ra cho nàng, càng phải nhớ rõ nên làm gì để tri ân đáp đền.

Vuốt vuốt tà áo bám bụi trần, Thiện Lâm bắt đầu đi vào vấn đề cần nói:

"Lúc ngươi làm ở Ty Thiện phòng, hẳn là rất nhiều lần được ra vào hậu cung?"

Cất mấy lọ thuốc vào áo trong, Tiểu Đặng Tử vuốt mắt lau lệ, hít sâu rồi trả lời:

"Dạ phải, nhiệm vụ của nô tài là vận chuyển xe chở các loại rau củ tươi bên ngoài mang vào cung, cùng nô tài còn có một số thái giám khác nữa."

"Thế quan hệ giữa ngươi với họ có tốt không?"

"Dạ tốt..."

"Vậy có ai ngươi cảm thấy đáng tin cậy hay không?"

"Có một người, là Xuân Phúc, hắn rất tốt, lại còn thật thà, nô tài cùng hắn có thể xem là thân thiết như anh em..."

"Vậy lúc ra bên ngoài cung có giao tiếp thân thiết với ai nữa không?"

"Dạ có, vì nô tài hay đi nghỉ chân uống nước nên cùng không ít chủ quán trà nhỏ có quan hệ tốt, còn cả một số lính chăn ngựa ngoài thành nữa..."

"Tốt lắm."

Thiện Lâm hỏi cái gì là Tiểu Đặng Tử đáp ngay cái nấy không hề giấu giếm, mà mỗi câu trả lời đều làm Thiện Lâm hài lòng không thôi, nàng cười mỉm chi hỏi tiếp:

"Ta hỏi thẳng một câu, công việc của các ngươi là vận chuyển rau củ ra vào hoàng thành, vậy có khi nào được người ta nhờ việc lén đem vật của trong cung ra ngoài bán hay không?"

Hoàng thành Đại Trì có một luật nghiêm là đồ vật đã ở trong cung thì tức là phẩm vật của hoàng gia, tuyệt đối không cho phép mang thứ gì ra bên ngoài dù chỉ là một chiếc khăn lụa, từ thuở tiên hoàng lập quốc đến nay đã có không ít vụ xử chết các cung nhân phạm luật, có điều đấy chỉ là bề nổi

Có câu kín mấy cũng có kẽ hở cho gió lọt qua, bề ngoài nhìn vào cứ nghĩ là mọi người đều thi hành chấp phép, nhưng đâu ai biết những góc khuất đằng sau vẫn còn vô số sự việc tương tự diễn ra, thậm chí đến thị vệ canh gác cửa thành cũng âm thầm hùa theo để chia lợi, đây sớm không còn là chuyện lạ trong cung nữa.

Tiểu Đặng Tử lặng người mất mấy nhịp, sau đó vẫn thành thật đáp: "Dạ có, Xuân Phúc là người có bản lĩnh nhất trong việc này, không giấu vào tóc thì là nuốt vào bụng, kiểu gì hắn cũng có thể làm ra được để mà lách luật, thị vệ ngoài Đông môn còn có một số người cùng hắn có giao hảo tốt."

"Ổn rồi, thật ra ta gọi ngươi vào đây là muốn nhờ ngươi một chuyện..."

Mò mẫm trong tủ gỗ, Thiện Lâm lấy ra một túi bạc to, đây là tiền được ban thưởng nhờ đợt giải hàm oan vừa rồi, chia cho các cung nhân xong vẫn còn dư ra không ít, nàng mở ra đếm đi đếm lại kỹ càng rồi yên tâm giao cho Tiểu Đặng Tử.

"Ngươi cầm số tiền này đem tới cho Xuân Phúc, một nửa là cho hắn, nửa còn lại hãy cứ tạm giữ, chờ tới lúc được xuất cung thì đem ra ngoài thưởng cho một người bạn đáng tin nào đó mà ngươi nhắc, chủ quán trà nhỏ cũng được, gã giữ ngựa cũng được."

Thiện Lâm không cần nói quá nhiều Tiểu Đặng Tử cũng hiểu mục đích nàng muốn gì, hắn đưa tay đón lấy bao tiền, thấp giọng:

"Tiểu chủ muốn người đó làm gì cho người?"

Không cần phải dông dài thêm, Thiện Lâm trực tiếp nói:

"Ta muốn hắn thay ta theo dõi hết từng đường đi nước bước của một lão nô sắp tới sẽ xuất cung, tên là Mục Tuyết..."