Thiên Thu

Chương 93




Ba lần đối mặt trực tiếp với Lý hoàng hậu...

Lần đầu tiên là ở Thượng Dương cung trong lần Tài nữ tấn cung thỉnh an, Thiện Lâm lần đầu đối diện với thứ quyền lực to lớn ở hậu cung mà rụt rè sợ sệt, miệng lưỡi bặp bẹ cứng đờ không dám nói gì, cảm thấy mình và nàng ta đứng gần nhau mà cũng như cách xa vạn dặm mãi mãi không thể đụng tới...

Lần thứ hai là tại chính điện Bảo Long cung, nàng chỉ là một tỳ nữ ngự tiền, ả ta vì một phút ghen tuông mà đường đột bắt nàng tra khảo, đánh đập, một loạt trượng hình đau đớn khắc sâu vào tận da thịt lẫn tâm can nàng, khi ấy Thiện Lâm đối với nàng ta là uất ức và phẫn hận...

...còn ở cái lần thứ ba này, tại cái nơi Bạo Thất được gọi là địa ngục của hoàng thành, mặt đối mặt cùng Lý thị, Thiện Lâm thấy vừa buồn cười, vừa ngớ ngẩn, bởi trước mắt mình là một ả hoàng hậu như vật trưng bày trang trí trong hậu cung không hơn không kém, làm mình làm mẩy tỏ ra uy quyền gượng gạo muốn người khác phải sợ mình.

Ả có thể doạ nạt nàng, có thể cho người hành quyết nàng, nhưng hỏi Anh Thiện Lâm có sợ hay không... nàng sẽ nói thẳng là không đời nào...

...

Gầm!

Đập mạnh tay xuống bàn, không biết Lý hoàng hậu có thấy đau tay hay không mà mặt nàng ta nhăn nhó dữ tợn, muốn ăn tươi nuốt sống kẻ ăn mặc xộc xệch quỳ ở giữa hình đường.

"Độc phụ! Rốt cuộc ngươi có chịu nhận tội hay không???"

Thiện Lâm mặt mày lạnh lẽo nhìn vị hoàng hậu thân phục đỏ sẫm ngồi ở ghế lớn, tự hỏi thân phận mẫu nghi thiên hạ cao quý vạn phần mà lại đích thân đặt chân vào cái nơi Bạo thất Tăm tối u ám này sao?

"Ngươi bị câm à?" Lý hoàng hậu mất kiên nhẫn mà lặp lại.

Nhìn từ trên xuống dưới, nữ nhân họ Anh tuy quần áo hơi nhăn nhúm nhưng da vẻ vẫn lành lặn, không một chút vết tích nào, có thể thấy suốt khoảng thời gian bị nhốt Anh thị chẳng hề bị hành hình tra vấn gì, ăn đúng giờ giấc, mỗi ngày bị bắt ra hỏi một buổi rồi lại cho vào nghỉ, thảo nào ả da trắng mặt trơn đến thế, còn có gan ở trước mặt Lý Linh Hoa này tỏ vẻ ương ngạnh...

Lý hoàng hậu giật giật khóe môi, nhìn Hồng thượng thư đứng đầu Bộ Hình mà cười nhạt nhẽo:

"Hồng đại nhân, ông cũng thật hồ đồ, đối với phạm nhân gây hại đến huyết mạch hoàng gia mà lại thương hoa tiếc ngọc, suốt cả khoảng thời gian ở đây, ông cứ nhẹ nhàng tra hỏi, ả thì không thèm nhận tội, đến bao giờ mới xong đây?"

Hồng thượng thư lúng túng lau mồ hôi, chấp tay đáp: "Hoàng hậu nương nương... Anh Lương viện dù thế nào đi nữa vẫn là phi tần, vả lại bệ hạ chỉ nói là giao cho chúng thần từ từ truy hỏi, không phải là hành hình thẩm vấn, cho nên chúng thần không dám lỗ mãng..."

"Hừ..." Lý hoàng hậu xem thường xì một tiếng, nói: "Bệ hạ đau lòng vì mất con, tự nhốt mình ở trong thư phòng mấy ngày nay, chẳng muốn bận tâm cả quốc sự, bệ hạ mang tâm sự sâu nặng, ông là thần tử, lẽ ra phải vì người mà giải quyết mọi phân ưu, chúa thượng tùy tiện giao một nhiệm vụ, vấn đề không phải ở cách ông thực thi thế nào, mà là kết quả cuối cùng có khiến chúa thượng thấy hài lòng hay không, làm việc dưới chướng vua, ông hẳn phải hiểu rõ đạo lý này nhất cơ chứ?"

Hồng thượng thư bị giáo huấn, ông ta không ấm ức gì, còn tỏ ra ngộ đạo, liên tục hạ mình cúi đầu: "Hoàng hậu nói chí phải! Thần nay đã hiểu!"

Những lời đanh thép này là Diêu Thục phi dạy cho Lý hoàng hậu nói theo, không ngờ lại có hiệu quả đến vậy, còn thể hiện được quyền uy của bản thân, làm cho nàng ta thấy cao hứng không thôi, còn về kẻ tội nhân dưới kia, nàng không hề nản lòng chút nào, dù đầu đang đau dữ dội nhưng vẫn nghĩ ra được không ít trò hay giải trí:

"Kim chưa đâm tới thịt thì không biết sợ đâu, chẳng cần hình cụ của các ngươi, đem một vài cái gia pháp ra tại đây là đủ để xem da thịt con ác nữ ấy cứng cáp đến cỡ nào... trước tiên là kẹp tay đi..."

Cái gọi là kẹp tay chính là sử dụng bốn, năm thanh gỗ dài vốn được nối lại kẹp vào từng đoạn giữa các phần trống trên năm ngón tay phạm, hai tên lính hai bên thì nắm lấy hai đầu dây kéo chặt, các thanh gỗ cứ vậy kẹp chặt lấy ngón tay người thụ hình.

Thiện Lâm trước kia đã nhiều lần thấy người ta bị phạt kiểu này, chỉ thấy đối phương la hét trong vô vọng, chắc hẳn là rất đau, nàng trăm lần vạn lần cũng không ngờ tới rằng sẽ có một ngày mình cũng lãnh lấy hình phạt ấy cả...

Nhìn đôi tay đáng thương bị đám cai ngục không một chút thương tiếc mà kẹp chặt, Thiện Lâm đau tới nổi miệng không tự chủ cất lên tiếng thảm thiết:

"Áaaaaaa..."

Đôi tay nàng trân quý... đôi tay nàng bảo vệ... đôi tay mà nàng luôn dùng để vẽ tranh... bây giờ nó đang bị bọn họ mang ra dày vò không vó chút thương xót.

Thiện Lâm không thể nhịn nổi, nàng ra sức giãy giụa muốn thoát ra, nhưng nó chỉ càng khiến cho bản thân đau đớn hơn...

"Chỉ cần ngươi mau chóng nhận tội, những chuyện này sẽ lập tức kết thúc ngay thôi..." Lý hoàng hậu ngồi dung dung hưởng trà, để cho Xuân Hoa đứng một bên xoa đầu bóp vai cho mình.

"Ha..." Thiện Lâm giờ như sống dở chết dở, nàng không biết có phải là quá đau đớn nên bất cần đời rồi hay không, miệng nhe ra nụ cười tự mãn:

"Hoàng hậu người quyền lực đến vậy, muốn hành hạ đánh đập hay lấy mạng ta không phải việc quá khó, nhưng bảo ta nhận tội... ngươi nằm mơ đi!"

"Ngươi..." Mỗi khi quá phẫn tức hoàng hậu đều thở thổn thển, nàng chỉ tay vào tội nhân không xem trời trăng ra gì kia:

"Hai tay thôi chắc chưa nhằm nhò gì với nó đâu! Mau! Kẹp hết cả chân của ả cho bản cung! Đến khi nào gãy hết mới được dừng lại!!!"

Hai tay thôi đã đủ thấu trời đất, nay tới hai chân bị thô lỗ túm lên làm lộ ra trước biết bao ánh mắt, mang hình cụ vào và lại thêm một màn dùng sức kẹp chặt, giờ đây cả Bạo Thất chỉ còn lại một tiếng la hét ai oán của một nữ nhân.

Âm thanh ấy làm Lý hoàng hậu thấy hết sức dễ chịu, nàng nhắm nghiền mắt tận hưởng, hít thở đều đều cho bình tĩnh trở lại.

Xuân Hoa xoa bóp đầu cho chủ nhân, liếc về kẻ bên dưới, ghé tai chủ nhân thêm mắm dậm muối mấy câu:

"Nô tỳ thấy lạ, ả ta dù hận Tần Hoa Nghi cách mấy đi nữa vẫn chỉ là một cái Lương Viện thấp kém, làm sao mang được cái dã tâm mưu hại long thai trong đầu, có batn lĩnh đem cả cấm dược ngoại quốc vào cung dễ tới vậy, nói không chừng là ả còn có ai đằng sau giúp sức, bằng không ả dùng năng lực gì để chu toàn mọi thứ?"

Mấy tin đồn rầm rang trong cung đâu phải Lý hoàng hậu không để ý, nàng để tay lên cằm suy nghĩ, sau đó nói:

"À... bản cung hiểu rồi... trước đây ngươi là thị nữ của Đức phi, mà Đức phi có hoàng tử, ả hẳn ranh ghét Tần Hoa Nghi nên cố tình ra lệnh cho người mưu hại long thai, có phải không?"

Vòng qua vòng lại muốn thứ thế mà chuyển tầm ngấm sang Hà phi, Thiện Lâm đau đớn thể xác mà bên môi vẫn y nguyên nét cười trừ, không thể tin là đám người ở trong cung đặt điều giỏi tới vậy, kẻ sướng người họa quá hảo hợp, gánh hát ngoài cung sợ là còn diễn chẳng bằng cả đám người này...

Thật ra không phải Thiện Lâm không có lời biện hộ hợp lý, nhưng Lý thị độc đoán, ả căm ghét nàng từ lâu, mục đích tới đây vốn chẳng phải làm rõ trắng đen gì mà là muốn nàng phải nhận tội cho xong mọi chuyện.

Huống hồ nàng còn chưa dám chắc ả có phải kẻ đã lập bẫy hại mình hay không...

Cho nên... thời khắc này nàng tự thấy mình không cần phải nói gì hết, im lặng là cách tốt nhất...

Tư thế của Thiện Lâm bây giờ đối với một nữ nhân mà nói thật là kỳ quặc, hai tay hai chân vì bị hình cụ kẹp lại mà giang ra, mất hết hình ảnh quy củ, nhưng xấu hổ mấy cũng không thể nào so được với cơn đau nửa sống nửa chết hiện giờ.

Lý hoàng hậu đúng là chưa bao giờ hết trò hành hạ người khác, kẹp mãi mà không thấy nàng chịu mở miệng, ả cho người dừng lại, đổi sang trò cho người lấy kim trâm loại nhỏ đâm vào những nơi da thịt mỏng trên cơ thể Thiện Lâm, kế tiếp là dùng roi da đính gai quất liên hồi vào lòng bàn chân...

So với lúc bị hành hạ ở Bảo Long cung phải nói là thê thảm hơn gấp bội lần, Hồng thượng thư chịu trách nhiệm trực tiếp thẩm vấn nàng, thời gian thực thi là ban ngày, còn buổi đêm không nằm trong nghĩa vụ của ông ta, nay Hoàng hậu tới đây, lão rất biết điều mà lui ra, coi như bây giờ không còn một ai có thể giúp nàng được nữa...

Dĩ nhiên... Thiện Lâm đau mấy vẫn quyết không mở miệng...

...Nàng muốn xem giữa mình và ả ai kiên nhẫn hơn...

...

Hồi nãy còn thấy có chút hứng khởi, qua cả một buổi Lý hoàng hậu giờ đã mất kiên nhẫn hoàn toàn, thụ hình gần nửa canh giờ mà ả tội nhân vẫn cứ ngoan cố cứng đầu, không chịu nói lời gì ngoài tiếng hét nhức tai khó chịu.

"Chủ nhân, cứ dụng hình mãi thế này thật không phải cách..." Xuân Hoa tùy tiện chen vào một tiếng.

Lý hoàng hậu xưa nay vô cùng ghét cung nhân dám chỏ mũi vào việc của chủ nhân, nhân lúc đang không được vui, nàng bèn định mắng ả, Xuân Hoa lại nhanh miệng nói:

"Bệ hạ giờ còn phiền lòng, chủ nhân thì ở đây lao tâm lao lực, họ Anh kia lại như người câm, hay là người dứt khoát một chút cho xong đi, sau đêm nay cả cung đều có thể ngủ yên..."

Nuốt lại những câu mắng mỏ độc địa sắp phun ra, Lý hoàng hậu ngẩn ra một nhịp, cong chân mày lên, ánh mắt đầy sự tò mò liếc ả thị nữ: "Vậy theo như ngươi nói... bản cung phải làm gì?"

Nhận ra chủ nhân bắt đầu nghe theo lời mình nói, Xuân Hoa tặc lưỡi một cái, vô cùng khéo léo mà bảo:

"Ả ta giờ này nằm gọn trong lòng bàn tay người rồi, muốn xoay chuyển trắng đen thế nào mà chả được, kết quả cuối cùng mà mọi người muốn thấy chính là một cái gật đầu nhận tội từ Anh thị, mới vừa rồi chính người cũng nói, vấn đề không phải ở cách ta thực thi thế nào, mà là kết quả cuối cùng có khiến tất cả tâm phục khẩu phục hay không, nếu ả không chịu mở miệng nói, vậy chỉ cần một cái đóng dấu nhận tội là hoàn tất, Hồng đại nhân không cần bận rộn, bệ hạ càng yên lòng..."

Bình thường Lý hoàng hậu hay mắng mỏ Xuân Hoa là đồ ngu đần, không ngờ miệng lưỡi nó lại có lúc sắc bén đến vậy, làm cho nàng bị cuốn theo từng câu từng chữ...

"Thái hậu giờ vẫn còn ở chùa Linh Sơn cầu bái, bệ hạ không muốn thái hậu đau lòng nên tới bây giờ vẫn chưa đi báo tin, chỉ là giấy đâu thể mãi gói được lửa, người thay bệ hạ đứng ra làm êm đẹp mọi chuyện, đợi đến khi thái hậu trở về thì sóng gió đã bị người dập tắt, từ nay về sau không chỉ bệ hạ có cái nhìn khác về người, mà thần tử hậu cung càng kính trọng hoàng hậu nương nương hơn..."

Mấu chốt chính là những câu cuối này, Lý hoàng hậu tuy còn hơi lưỡng lự, có điều nghĩ lại, miễn là nam nhân ấy không còn cái bộ dạng buồn bã bỏ mặc thế sự nữa, quay trở về khí thái an nhiên tuấn tú như mọi ngày... Lý Linh Hoa dù trả giá thế nào cũng chịu!

Vì không thể để phạm nhân quá sức mà mất mạng, Thiện Lâm được vứt ở một góc nghỉ ngơi để đón chờ đợi đợt dụng hình tiếp theo, nhờ đó loáng thoáng nghe được đối thoại của chủ tớ bọn họ, nàng choàng dậy, muốn đứng lên rồi lại bị cơn đau đớn tê dại ấn xuống trở lại, nhận ra rõ ràng từng ngón tay lẫn chân mình đều tê liệt, có đôi chỗ còn không có cảm giác.

Bọn họ... bọn họ không thể làm thế...

Nàng muốn mở miệng nói mà thanh quản giờ gần như khô cứng vì rên la quá nhiều, cứ như có viên đá mắc kẹt trong cổ họng, chỉ còn có thể ú ớ biểu thị sự không đồng thuận.

Nhưng họ nào có để tâm tới, chuẩn bị hẳn một tờ giấy nhận tội dài ngoằng, chỉ còn chờ bước cuối cùng là để nàng ấn tay đóng dấu xác nhận tội trạng, còn có phải là do chính nàng tự in hay không thì giờ quan trọng nữa...

Nhắm nghiền hai mắt cũng không thể ngăn được hàng lệ đang chảy dài, trước khi vào cung, Thiện Lâm chưa bao giờ nếm trải nhiều sự bất lực đến vậy, bất lực để người ta suýt lấy được mạng mình, bất lực nhìn người ta đưa mình vào bẫy, bất lực nhìn Liên Thanh chết trong uất ức, bực lực để bản thân bị cho gán tội trên trời rơi xuống...

Người ta có thể trách nàng vô dụng, ngu dốt vì sự bất lực này? Nhưng nàng có thể làm được điều gì đây?

Ở trong cái hoàng thành to lớn, một đứa mười sáu tuổi không có một chút địa vị nào, cái gì cũng không có, so với ở ngoài cung không khác gì một kẻ lang thang lạc nhà, trở thành con cá nằm trên thớt để người ta mặc sức mổ xẻ.

Giống như chiếc lá... gió muốn cuốn đi đâu thì cuốn, nước kéo trôi đi đâu thì đi đến đó... nàng không cam tâm!

"Nô tỳ xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương..."

Đám người họ Lý còn chưa kịp đóng dấu ngón tay của Thiện Lâm, bị một giọng nữ quen thuộc truyền tới làm cả đám người nháo nhào không dám manh động thêm.

Lờ mờ quay mặt về phía bên cửa ngục, cái bóng người cao gầy mà lại sừng sững như tre kia Thiện Lâm sao mà không nhận ra...

Đó là Mạc Vân...

Giờ đã rất khuya nên nàng ta ăn bận không còn long trọng như ban sáng, không mũ quan trâm ngọc, không đai lưng hình rồng, chỉ một bộ thường phục màu lam không thể đơn giản hơn, không hề làm khí thế Mạc chủ sử kém đi chút nào, cái đám cung nhân phía hoàng hậu sợ nàng ta hơn cả sợ tà, kẻ nào kẻ nấy thu mình nép qua một góc, run sợ vì không biết Mạc Vân có nhìn thấy việc vừa rồi hay không, lỡ như nàng mà quậy lên mà đi bẩm hết cho hoàng đế...

Không chỉ bọn họ mà kể cả Lý hoàng hậu cũng sợ không kém, nàng ta chột dạ cúi đầu, tay chân không tự chủ được mà kết chặt, lắp bắp nói:

"B... bản cung thấy sự tình Tần Hoa Nghi hư thai nhiều điểm nghi vấn, đêm nay tới đây chỉ là hàn huyên hỏi chuyện với Anh Lương Viện một chút... chỉ một chút thôi, không có gì khác..."

Ban nãy còn làm ra cái vẻ quốc mẫu, bây giờ sợ đến cụp đuôi không khác gì đứa trẻ làm sai chuyện sợ bị mắng, gật gà gật gù không thôi.

Mạc Vân không biểu lộ ra thái độ gì, rất điềm nhiên mà tiến bước, không hề nhìn đến Thiện Lâm một cái, nàng ta đứng đối mặt Lý hoàng hậu, cúi gối khẩn trương bẩm:

"Hồi hoàng hậu, bệ hạ gần đây không chịu chợp mắt một chút nào, long thể vì thế dần suy kiệt trầm trọng, mới vừa rồi người đã bất tỉnh ngay tại thư phòng..."

Nghe đến hoàng đế bất tỉnh, Lý hoàng hậu hốt hoảng bật người ngồi dậy, chạy tới chỗ Mạc Vân hỏi: "Ngươi nói sao chứ? Bây giờ bên đó thế nào rồi?"

Không chỉ hoàng hậu, kể cả Thiện Lâm nằm sóng soài cũng cố gắng nhướn người dậy cố gắng nghe kỹ lời Mạc Vân nói, sau cùng vẫn đành bất lực gục xuống...

"Bệ hạ giờ đang nghỉ ngơi hồi sức ở tẩm thất Bảo Long cung, các thái y nói là do suy nghĩ quá nhiều, ăn uống không vào, ngủ không đủ giấc nên mất sức, lúc ngất liệm... bệ hạ cứ liên tục nhắc tên hoàng hậu, chúng nô tài không biết phải làm sao, đành mạo muội chạy tới Thượng Dương cung tìm người, mới biết hoàng hậu đang ở Bạo thất, đành thỉnh hoàng hậu hãy ghé qua Bảo Long cung xem tình hình của bệ hạ..."

Nghe đến vậy, Lý hoàng hậu xúc động dạt dào, nàng bụm miệng, mắt rưng rưng hàng lệ chảy dài: "Bệ hạ..."

Không nhiều lời thêm, vị hoàng hậu cứ thế một mạch chạy đi, bỏ quên hết mọi mục đích tới Bạo thất là gì...

Thị phi... đấu đá... hại người... tranh sủng... đúng sai... tất cả đều làm nàng thấy quá đau đầu, càng nghĩ càng nhức nhối, đau hơn cả búa bổ.

Chỉ khi nghĩ về y... nàng mới thấy thật sự dịu lòng...

....

Hoàng hậu cùng cả đám cung nhân kéo nhau đi hết, chỗ này giờ trở nên an tĩnh quá, Mạc Vân đảo qua đảo lại một vòng, dừng chân ở chỗ Thiện Lâm đang nằm, cất tiếng:

"Chưa thấy ai xui xẻo như Anh tiểu chủ đây..."

Bật ra tràng cười nức nẻ, cơ thể động lên làm cơn đau phát tác, Thiện Lâm rên một tiếng, yếu ớt bảo:

"Cô... gọi ta là Anh tiểu chủ sao? X... Xa cách quá... ta còn tưởng chúng ta là bạn bè..."

Hoàng hậu đang thẩm tra mình, đúng lúc đột nhiên hoàng đế ngất xỉu, đột nhiên y lẩm bẩm tên hoàng hậu như kiểu rất thương nhớ, đột nhiên Mạc Vân lại tới đây... có quá nhiều cái đột nhiên tại đây ...

Sâu trong thâm tâm, nàng mơ hồ đoán ra... là có người cố ý giúp nàng... hay đúng hơn là y muốn giúp mình... càng làm nàng tin rằng y tin mình không hại Tần Hoa Nghi...

"Trẫm tin ngươi..."

Tiếng nói dịu dàng trầm ấm từ quá khứ vọng tới, khiến cho Thiện Lâm không còn cảm nhận thêm được một chút đau đớn nào...

Mạc Vân đúng là tinh mắt, chỉ một ánh mắt loé sáng lên từ Thiện Lâm mà nàng phát hiện ra ngay, liền đanh giọng phủ đầu:

"Nếu bình thường có án trong cung bệ hạ sớm đã cho người âm thầm điều tra ngọn ngành, nhưng lần này thật khác, bệ hạ hiện giờ nhốt mình ở thư phòng không buồn đếm xỉa đến gì khác, lệnh điều tra cũng không có, chỉ giao cho Bộ Hình giải quyết, có thể thấy người không hề có ý giúp ngươi đâu..."

Một tràng lời nói của Mạc Vân như đánh gãy hết mọi tia hy vọng trong lòng Thiện Lâm, nàng không nên nói gì, mặt hướng về phía vô định nghĩ thất thần.

"Ta giúp được cho ngươi lần này, còn lại tự mình bảo trọng đi..."

Cố lê người tới gần Mạc Vân, tuy thân thể tàn tạ nhưng thần sắc trên mặt Thiện Lâm vẫn tỏ ra thật bình thương, còn cười cười mà nói:

"Nếu cô có lòng muốn giúp ta, chi bằng hãy giúp cho chót đi, ở trong gian tù ta chỉ có một mình, ngoài khung cửa nhỏ làm bạn với trăng ra chẳng có ai để trò chuyện, cô giúp ta tìm tới đây một người được không...?"

____________

Hoàng hậu đúng là phiền phức, Võ Tương Minh không đến mức quá mệt mỏi, bị nàng ta kèo nèo mãi cũng từ khoẻ mạnh mà phát bệnh thật.

Họ Lý chạy tới đây lật người y dậy hết nhìn trên rồi ngó dưới, hỏi tới hỏi lui đủ thứ không khác gì thái y, Võ Tương Minh chỉ gật gật đầu nói mình không sao, nàng ta còn tình nguyện nói muốn ở lại đây trực cả đêm để coi sóc y, may là nàng ta không biết y thuật, nếu không sợ là sẽ đem hết bản lĩnh ra trị bệnh cho y mất.

Võ Tương Minh phải ân cần dịu dàng nói là mình không sao đến gãy lưỡi nàng mới chịu yên lòng rời khỏi...

...

Mệt mỏi ngã gục người xuống ghế dài, Võ Tương Minh kiệt sức nằm bất động một chỗ, cơ ngực hổn hển phập phồng, không biết là đang bực tức chuyện gì, dặn dò cung nhân đốt Long Diên hương lên rồi nhắm nghiền mắt muốn ngủ.

Mãi một lúc sau y lại mở mắt lần nữa, liếc qua Vương Thanh Mục đang khom lưng ở phía xa:

"Bên Bạo thất sao rồi?"

Vương Thanh Mục hơi sững lại một chút, lại bình ổn mà nói: "Hồng đại nhân vẫn đang thẩm tra, Tiểu Ân Tử đã bắt đầu bị dùng hình, bá phụ hắn là lão Ngưu bị doạ sợ đến ngất, dù sao lão vẫn là dân lành, điều tra mới biết họ là những người có tiếng hiền trong vùng, thật thà chất phác, để tránh làm dân chúng bàn tán lẫn nảy sinh nhiều điều tiếng về hoàng gia, nói triều đình ta hà hiếp dân lành, Hồng thượng thư vì thế chưa dám dụng hình gì với họ, hơn nữa chuyện Tần Hoa Nghi mất thai bệ hạ cũng không cho làm rầm rộ ra ngoài..."

"Còn...?"

Chỉ một chữ mà bao hàm trong đó vô vàn câu hỏi, Vương Thanh Mục bình tĩnh mà đáp:

"Ban nãy hoàng hậu có ghé qua Bạo thất... hỏi thăm vài câu, lúc Mạc chủ sự tới báo tin là đi ngay... còn Anh Lương Viện... nàng ra không chịu khai nhận điều gì..."

"Ừm..."

Võ Tương Minh lại gật gật, chầm chậm nhắm mắt, Vương Thanh Mục biết làm phiền thánh thượng là không đúng, huống hồ y đang một bụng tâm trạng, mấy ngày qua hao mòn thể sức, có điều đây lại là việc hệ trọng liên quan tới xã tắc, lão đành đánh liều cất tiếng kêu:

"Bệ hạ..."

"Lại có chuyện gì nữa?" Võ Tương Minh mắt không mở nhưng tông giọng lộ ra rõ sự bực tức.

"Là chuyện về người đó..."

"Người nào?" Còn tưởng lão Vương Thanh Mục nói về cái người mà y đang trằn trọc nghĩ tới, Võ Tương Minh tức khắc nhấc thân thể dậy.

Vương Thanh Mục nghĩ rằng thánh thượng nổi cơn thịnh nộ, vội nhanh miệng nói hết:

"Là vị vương nữ Nam thị... Nam tiệp dư..."

Ngẩn người hết cả khắc, trong thời gian ấy Võ Tương phải đã mần mò lục lội lại đầu óc lộn xộn rối bời của mình, cố gắng định hình ra xem người Vương Thanh Mục là ai, khi nhớ ra chữ Nam, biểu tình y từ ngơ ngác chuyển sang lãnh đạm, hỏi ngược: "Nam Tiệp dư? Nàng ta làm sao?"

____________

Thời điểm mà Tần Lập trở về là gần một tháng kể từ lúc xuất cung về Nghi Châu dịp tất niên, sau cuộc nói chuyện với Chu Đại, hắn tức tốc phóng ngựa về kinh thành nhanh thật nhanh, vì hắn hiểu rằng... có một người sắp gặp phải tai họa...

Mấy ngày liên tục không kể ngày đêm ngồi trên vó ngựa, về tới kinh thành là vào lúc nửa đêm, hoàng thành Đại Trì giờ đóng chặt kính, quan lạy ngoại thần không được phép ra vào, lính canh giữ cửa cẩn trọng, sơ là đến cả con kiến cũng chẳng lọt vào được.

Vốn có giao hữu với vài tên thị vệ ngoài cung môn, hỏi thăm đôi điều Tần Lập mới nắm được sơ lược sự tình trong cung, Tần Hoa Nghi mất thai, Anh Lương Viện bị hoài nghi, tạm thời nhốt giam Bạo Thất.

Siết chặt nắm đấm, Tần Lập thở hồng hộc, dù lo lắng đến đâu đi nữa, với hoàn cảnh hiện giờ y đành chịu, thị vệ Huyền Long môn toàn là những người máu chiến nóng nảy, lúc trước cũng có một vài kẻ gây nhễu sự ngoài này, liền bị thị vệ rút gươm chém bay đầu, Tần Lập không dám động đến ổ kiến lửa, hỏi vài câu là đi ngay.

Nghe được Thiện Lâm chỉ bị giam, chưa hoàn toàn bị phế truất hay xử quyết gì, Tần Lập vì thế có đôi chút yên tâm hơn nhiều...

"Tần Lập sư phụ... suốt mấy ngày qua mỗi ngày huynh chỉ nghỉ ngơi một chút, hay nhân lúc này ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi để dành sức cho ngày mai nhé?"

Người đang nói là Chu Thắng, con trai Chu Đại, tên nhóc giống cha mình, có đam mê to lớn đối với nghề y, bấy lâu nay ở nơi khỉ ho cò gáy luôn không cam tâm, đối với Tần Lập học rộng hiểu nhiều có giao tiếp với thế giới bên ngoài mà vô cùng ngưỡng mộ.

Nay bằng hữu của Tần Lập trong cung gặp nạn có liên quan tới Thạch Hương cao, là hắn tình nguyện muốn lên kinh giúp đỡ, trong đầu lập ra không ít dự định.

Tần Lập không có ý kiến gì, dù sao hắn cũng không nắm quá rõ về hai thứ Thạch Hương cao với Hồng Ân dược, có một người giảng giải càng tốt.

Mọi sự đành kiên nhẫn chờ đến sáng mai...

____________

Lý hoàng hậu đi rồi, Mạc Vân cũng đi, đám người bên Bạo Thất bèn khiêng Thiện Lâm ném về phòng ngục...

Trận dùng hình của hoàng hậu chỉ có nửa canh giờ mà đã vắt kiệt hết mọi sức lực trong người nàng, muốn ngồi dậy không nổi, muốn lết cũng chẳng xong, cơn đau rát bao trùm lên nàng cả về thể xác lẫn tinh thần.

Phía sau là chi chít cơn nhức khắp lưng do bị kiêm tiêm nhỏ đâm liên hồi, tựa hệt bị ngàn vạn con kiến cắn xé tàn phá, lòng bàn chân rươm rướm máu, ngón tay ngón chân sưng vù thành màu đỏ tím, các khớp cơ run run giật giật, muốn cử động một chút cũng khó khăn, nhích qua trái thì đau tay chân trái, nhích qua phải thì đau tay chân phải, xoay người thì tới lượt cả lưng đau.

Có phải mình tàn phế rồi hay không?

Đây là câu hỏi duy nhất trong đầu mà nàng không ngừng lặp đi lặp lại... nàng sợ... rất sợ...

Không phải vì bị hành hình, không phải vì lo bị tàn phế, dẫu sao bản thân đã chẳng làm nên trò trống gì, chỉ là đôi tay... đôi tay này... nàng không thể để nó bị hỏng...

Không thể thêu thùa, không thể thổi tiếp khúc sáo dang dỡ, nàng còn có thể chịu được, nhưng nếu không thể vẽ tranh... chẳng khác nào bắt Anh Thiện Lâm này phải đi vào chỗ chết cả.

Khóc không ra nước mắt, Thiện Lâm buông xuôi tất cả mà nằm sấp người ra như xác chết, hai tay hai chân giang ra, cái dáng nằm không hề đẹp, không hề đúng kiểu cách cung quy của một nữ nhân gia giáo chút nào, ấy thế mà nó lại khiến nàng thoải mái nhất.

Còn nhớ thời gian trước kia, nàng ương ngạnh cứng đầu, tính nết bộp chộp thiếu lễ tiết nhà danh gia, đặc biệt là thư thế nằm, cứ luôn không chịu yên, Lâm ma ma phải mất cả năm uốn nắn dáng nằm cho nàng thật nghiêm chỉnh, không được lăn qua lăn lại, không được bày ra tư thế xấu, dù là lúc nào cũng phải luôn khép mình, hai tay chấp trước bụng, ngủ không ngáy to và không ít việc lằng nhằng khác.

Nếu bà ấy mà thấy dáng vẻ bây giờ của Thiện Lâm, đảm bảo sẽ càm ràm suốt cho xem...

Đặt một tay lên ngực, bên môi nặng gượng ra một nụ cười khó nhọc...

Nang nhớ bà ấy... nhớ những ngày phiêu diêu tự tại... nhớ những ngày trước lúc nhập cung... cái cuộc sống này như vậy đã là quá đủ... nếu lúc này chết đi, đối với nàng mà nói...

...đó có thể là sự giải thoát tốt nhất.

...

"Thiện Lâm... Thiện Lâm..."

Một tiếng nói ngọt ngào trong trẻo liên tục vẫy gọi, Thiện Lâm sao có thể không nhận ra là ai gọi mình chứ?

Nàng dù đau tới chỉ còn nửa cái mạng cũng ráng cố lật người dậy, đảo mắt lia lịa tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu.

Ở nơi khung cửa bị ngăn cách bởi song sắt nằm tít phía trên trần, Thiện Lâm thấy mồn một nữ nhân nhỏ bé tay cầm lồng đèn có gương mặt trò xoe đáng yêu, là Nguyệt Hằng...

Bạo Thất nằm dưới mặt đất, thế nên nơi Nguyệt Hằng đang đứng hẳn là một góc sân ở Chấn Long trì nằm gần Hậu Hoa viên.

Đứa nhỏ cố gọi đèn xuống, liên miệng thì thầm kêu géo, nàng ú ớ khô khan trả lời: "T... ta đây..."

Nguyệt Hằng ở phía trên tay nắm song sắt, mắt rưng rưng lệ: "Chuyện vừa xảy ra ta đã nghe nói tới... s... sao có thể như thế được?"

Thiện Lâm không hề trả lời câu ấy, ngược lại mặt mày nghiêm túc hỏi: "Có phải Mạc Vân bảo muội tới đây không?"

Nguyệt Hằng gật đầu lia lịa, bảo: "Ta muốn tới đây lâu rồi, còn muốn đi xin hoàng huynh, nhưng các nhũ nương không cho phép, ban nãy nhờ có Mạc Vân tới tùy tiện viện một lý do gọi ta đi, còn cho phép ta đến thăm ngươi nhưng chỉ được đứng từ góc này nhìn xuống, không được khoa trương lộ liễu để ai biết..."

Nói rồi, Nguyệt Hằng từ trong túi lấy ra một vài vật dụng nhỏ ném xuống mớ rơm nằm bên cạnh Thiện Lâm:

"Mạc Vân kể là ngươi bị thương rất nặng, ở đây có thuốc giảm đau, trị sưng, ngươi dùng thử xem sao?"

Nguyệt Hằng đúng là có lòng, đáng tiếc... Thiện Lâm nhìn các ngón tay đến cử động thôi cũng thấy đau điếng mà bất lực, thoa thuốc kiểu gì đây?

Có vẻ Nguyệt Hằng chưa nghĩ đến vấn đề đó, rất thản nhiên mấy lấy ra tiếp mấy mẫu bánh còn nóng ném xuống, bảo: "Bánh này là nhũ nương làm, bà ấy từng là nữ quan ở Ti Thiện phòng, bản lĩnh nấu nướng lợi hại lắm, ngươi ở đây hẳn không được ăn ngon, mau nếm thử đi..."

Bất giác Thiện Lâm thấy ấm lòng không diễn tả nổi, cứ cho là rơi vào tuyệt cảnh, chỉ cần nghĩ đến có những người thế này bên cạnh mình, nàng bỗng trở nên nhẹ lòng an nhiên hơn không ít.

"Nguyệt Hằng công chúa... ở bên cạnh người có ai hay không?"

Nguyệt Hằng ngây ngơ liếc trái phải, lắc đầu ý bảo không có.

Thiện Lâm cũng e ngại nhìn quanh, khu vực nàng bị nhốt tương đối ít phạm nhân, mấy kẻ ở xa xa giờ đã ngủ say, bên cạnh gian nàng chỉ có một tên điên điên khùng khùng thích lầm bầm một mình, hẳn là sẽ không ai chú ý.

"Ta muốn nhờ muội chuyển lời giúp ta đến Nam tiệp dư hoặc Tô tiểu nghi..."

Giọng nàng đứt quảng do hết hơi, dồn dập hít thở cố gắng nói cho hết trọn vẹn câu sau:

"... Các Vân hiên... Thạch hương cao... mùi của Thạch Hương cao đã... xuất hiện ở Các Vân hiên từ trước cả khi ta đem tới tặng cho Tần Hoa Nghi..."

Đây không hề là lời nói đùa... thực tế đã rất nhiều lúc đến Các Vân hiên nàng đều ngửi ra cái mùi ấy... mùi hương nhè nhẹ nồng nàng đặc thù mà nàng chắc chắc chỉ có Thạch Hương cao mới sở hữu được...

Vào hôm bị chỉ tội, vì quá hoảng loạn nên nhất thời nàng quên mất điểm mấu chốt này để mà phản bác.

Sự tình hệ trọng, mấy ngày liền thẩm vấn nàng không hề tiết lộ điều gì cho Hồng thượng thư cả, chưa biết kẻ hại mình thế lực ra sao, biết đâu ông ta cấu kết một duộc với bọn chúng, tìm cách phi tan mọi tang chứng thì sao đây?

Còn Lý hoàng hậu... nàng càng không cần phải khai gì với ả hết.

Kể cả Mạc Vân nàng cũng không nói dù có cơ hội, dù sao nàng ta làm việc cho vua, ai biết rằng có tin lời Thiện Lâm nói hay không? Vậy là nàng đành nhờ Mạc Vân gọi Nguyệt Hằng tới...

Về nguyên do vì sao lại là Nguyệt Hằng... rất dễ hiểu...

Nam Hải Nghi thân phận vương nữ Nam tộc, bình thường hai người vui vẻ thân mật hẳn đã bị nhiều người để ý, lỡ như để chị ta dính vào, nói không chừng sẽ mắc phải hiềm nghi to lớn hơn là nàng cấu kết với nữ nhân địch quốc làm hại huyết mạch hoàng gia, không chỉ cả hai sẽ cùng bị chôn thây mà còn làm chiến sự hai nước căng thẳng, nàng lẫn cả Anh gia từ đó sẽ trở thành phản dân Vạn Thành, mãi mãi không thể rửa sạch tội trạng...

Mộc Lan... nó có cả tương lai phía trước, có nhà mẹ đặt sự hy vọng to lớn đằng sau, nàng cũng không nên để nó liên lụy, chỉ mong là đứa em ấy sẽ đừng vì mình mà chạy đi xin tội làm loạn ngoài kia.

Tính tới tính lui, Nguyệt Hằng là giải pháp an toàn nhất, là đứa trẻ ngây thơ vô ưu vô lo, trước kia ở ngự tiền chuyện nàng hay đi chơi với nó nên mọi người đều biết, chỉ là một công chúa không được Cao Thái hậu yêu thương thôi, cho dù lần gặp mặt này có bị ai đó phát giác, họ hẳn sẽ chỉ nghĩ đơn giản là tiểu công chúa tới Bạo Thất thăm bạn, không ai lại cho rằng một tiểu công chúa lại đi thông đồng với phi tần hại con cái của hoàng huynh chứ? Khả năng Nguyệt Hằng bị hiềm nghi sẽ ít nhất trong ba người...

"Còn nữa... nói với hai người đấy... hãy tới Thiện phòng tìm một thái giám tên Tiểu Đặng Tử... hắn là anh trai Tiểu Ân Tử..."

Tìm anh trai của kẻ vu khống mình đến giúp mình, không phải là Thiện Lâm ngu ngốc, mà là bởi vì nàng tin... tin rằng mình sẽ không hồ đồ thêm một lần nào nữa... nàng tin rằng mình sẽ tìm được đúng người!

Đây là hy vọng cuối cùng để Anh Thiện Lâm này ra khỏi đây!

Nguyệt Hằng nhớ kỹ mọi điều Thiện Lâm nói, dứt khoát đứng dậy đi ngay không làm chậm trễ khắc nào.

Thấy bóng dáng nhỏ bé dần đi khuất mắt, Thiện Lâm yên lòng nằm sấp người, thầm cầu nguyện với trời phật mong mọi thứ sẽ suôn sẻ...

Còn người đẩy mình vào tuyệt cảnh hôm nay... Tiểu Ân Tử...

Nghĩ về ngày đầu nó tới Bách Hợp điện, nhớ về gương mặt thật thà hiền lành của nó, nhớ về cái lần nó khóc thảm thương cầu xin mình, nhớ về... lúc ở Các Vân hiên nó lạnh lùng ở trước mặt mọi người vu khống mình...

Thứ nô tài chó phản chủ đó... nếu đôi tay này thật sự bị tàn phế, nàng nhất định sẽ giết nó!

...

Hai tay giơ lên chộp mấy mẫu báng, do ngón đau đến cứng hết khớp, Thiện Lâm phải dùng tới hai bên cổ tay mới cầm lên được mẫu bánh, thành thực mà nói... đồ ăn ở Bạo Thất toàn là thứ oi thiêu hôi hám, ngay cả nàng là kẻ không kén ăn cũng chẳng có cách nào nuốt trôi, mấy ngày qua không bao nhiêu món bỏ bụng cả, nay có được vài miếng bánh ấm nóng ngon lành, nàng mặc kệ hình tượng phi tần gương mẫu mà cắn nhai ngấu nghiến.

Kể ra cũng lâu rồi nàng không được ăn tùy tiện như vậy...

"Ái phi... ái phi..."

Cái giọng eo ẻo nghe như người say xỉn cất lên, Thiện Lâm xoay qua xoay lại, phát hiện hóa ra giọng nói vừa rồi là từ nam nhân bị điên ở gian kế cạnh, hai gian bị ngăn bởi nhiều thanh gỗ, hắn có vẻ muốn chui vào chỗ nàng, dùng hết cách mà không được, đành chìa tay vào huơ quào đủ kiểu.

"Ngươi muốn gì?"

Thanh chắn bằng gỗ rất cứng cáp, với sức của hắn khó mà phá được, Thiện Lâm vẫn thấy bất an sợ hãi vì cái gương mặt đen đúa bù xù âdy, không biết hắn lại định làm gì.

"Ái phi à... ta muốn ăn... ta muốn ăn..."

Thì ra là đang nói tới mấy mẫu bánh nằm rải rác cạnh nàng, Thiện Lâm thấy hắn vẻ mặt thèm thuồng đói khát, nghĩ đến bộ dạng thảm thương kia chắc là đã ở Bạo thất lâu lắm rồi, chắc là chẳng được ăn món tốt lành gì.

Một khắc mủi lòng dâng lên, Thiện Lâm lò mò ném một miếng bánh qua cho hắn.

Mặt mày tên người điên toàn là nhọ than đen, điểm dễ nhận diện duy nhất là đồng tử mắt hơi nâu hơi quen thuộc, còn lại chẳng thể thấy rõ diện mạo, lúc nhận được phần bánh hắn mừng hơn cả lượm được vàng, cầm lấy xé năm xé bảy ăn ngấu nghiến hơn cả Thiện Lâm vừa rồi, trông không khác gì người bị bỏ đói mười ngày.

Ăn no nê một trận, tên điên thoả mãn vnằm ngửa ra xoa xoa bụng, rất thưởng thức mà nói: "Hôm nay trẫm có tâm trạng tốt, đợi ta ăn no, nhất định sẽ cùng ái phi đi thưởng hoa dạo nguyệt..."

Thiện Lâm thấy tội nghiệp hơn là buồn cười, nhớ tới trước kia cũng từng thấy qua không ít kẻ điên điên khùng khùng thế này lang thang ngoài đường xá, hắn tuy ở Bạo Thất nhưng ít nhất mỗi ngày còn được ăn gì đó bỏ bụng, còn những người lang thang ngoài kia còn không có mẫu bánh để ăn qua ngày, kẻ chết vì đói, kẻ làm ăn mày đi xin ăn khắp nơi, bị dân làng đuổi đánh đêzn chết.

Phút chốc Thiện Lâm thấy những gì mình trải qua chẳng là gì so với cực khổ thế gian...

...

Thấy Thiện Lâm không trả lời mình, tên điên mặt nhăn nhó không hài lòng, lớn giọng: "Sao hả? Ngươi không muốn? À... ngươi hẳn lại giống tiện phụ Thành phi, bị Võ Tương Minh mê hoặc rồi nên không cần trẫm có phải không?"

Trừng mắt nhìn tên điên đầu tóc bù xù kia, Thiện Lâm không dám tin là hắn có thể nói ra lời phạm thượng như vậy, dò xét nhìn quanh một loạt, may mắn là đám cai ngục không có ở đây, nàng thấp giọng mắng:

"Ngươi nói lảm nhảm gì đó? Tên của đương kim thánh thượng mà ngươi cũng dám nhắc tới sao?"

Tên điên làm ra bộ dáng không sợ trời không sợ đất, nghênh mặt:

"Ta mới là thánh thượng do phụ hoàng chọn, hắn chỉ là bại tướng bị ta nhốt vào Bạo Thất thôi, còn ta bây giờ ở trong cung Bảo Long ăn ngon mặc đẹp, có mỹ nữ hầu bánh đây này... hahaha!"

"Tên điên..."

Không muốn nói với hắn nữa, Thiện Lâm xoay người đi, nhằm nghiền mắt ngủ để quên đi cơn đau, lẩm nhẩm đến từng nhịp từng khắc chỉ mong trời mau sáng, những điều tốt sẽ mau chóng đến...

____________

"Chủ nhân... Tiểu Cát Tử đến rồi..."

Nam Hải Nghi chờ câu ấy từ rất lâu, nói đúng hơn là suốt mấy ngày qua, không thể kiên nhẫn thêm mà bật người chủ động đi về phía tên thái giám, hỏi: "Thế nào rồi?"

Tiểu Cát Tử là người ở Thượng Thực cục, thường xuyên được giao việc xuất cung đem xe rau củ vào cung, thời gian dư ra vẫn hay đi đây đi đó kết nối với một vài nội ứng của Nam thị ẩn nấp trong khắp cả kinh thành.

Qua mấy ngày hắn cho người đi điều tra theo dõi, tình cờ biết được chi tiêu hàng tháng của bá phụ nhà Tiểu Ân Tử có vấn đề.

Có câu giấu đầu dễ lộ đuôi, cố giấu giếm đến cách mấy đi nữa hai lão bá tánh hiền lành chất phác ấy vẫn lộ ra sơ hở vô cùng lớn, mà chi tiết này là do chính Nam Hải Nghi cho người để ý thật kỹ tới mới nhận ra.

Phu thê ông Ngưu là dân nghèo, trước lúc đến kinh thành họ làm ăn buôn bán vải vóc loại thường, bán ở nơi Bắc Yến ít dân lạc hậu, mỗi ngày cao lắm bán được gần vài chục quan tiền là cùng, ăn uống mỗi ngày càng không thể đạm bạc hơn, theo lời khai họ nói với Bộ Hình, họ dùng số tiền hai mươi lượng tích lũy suốt mấy chục năm cũng như vay mượn thêm không ít nơi để đem Thạch Hương cao về bán, tổng hết thảy là một trăm lượng bạc.

Hàng bán không chạy, bọn họ thua lỗ đến gần tám mươi lượng, đúng với số tiền mà Thiện Lâm tích góp trả cho họ.

Dựa vào những cuộc thăm hỏi gần đây mà Tiểu Cát Tử tra ra, những ngày trước lúc bị triệu tập vào cung hai lão dân lành ấy luôn ăn cháo trắng như hồi còn ở quê hương, bên ngoài nhìn vào trông rất cực khổ, nhưng có điều, đôi lúc lão Ngưu vẫn không kềm được mà giấu giếm không cho ai biết mua thêm vài món lặt vặt về ăn, có lúc là một cân thịt bò cắt nhỏ, có lúc là đùi gà nhỏ, có lúc là một lạng thịt heo.

Thông tin này Tiểu Cát Tử phải bỏ ra hơn ba mươi lượng bà lão bán thịt mới chịu tiết lộ, bà ta còn kể lão Ngưu dúi cho bà ta vài lượng dặn đừng kể ai nghe.

Đây là kinh thành, nơi trung tâm nước Vạn Thành nên buôn bán đôi lúc sẽ chát giá hơn những nơi nông thôn lẫn các chấn, huyện,... bọn họ với vốn sinh hoạt ít ỏi lấy đâu ra thêm tiền mà mua thêm mỗi ngày một ít thịt chứ? Còn hào phóng tặng thêm vài lượng?

Đặc biệt là sau lần gặp mặt trước, Nam Sơn Dương có cho một thân tín dùng danh nghĩa tên ăn trộm nhân lúc không có chủ nhà mà leo rào vào nhà lão Ngưu lấy một vài tư trang cho có lệ, mục đích chính là quan sát nội thất trong nhà vợ chồng họ.

Quả nhiên Hải Nghi nghĩ không sai, dù cố đặt ở góc khuất nhưng thân tín vẫn tìm ra không ít đồ vật có giá, chẳng hạn bình sứ làm từ gốm đỏ giá tiền hơn trăm quan, lư đồng kiểu hình đầu lân hơn năm trăm quan, bát sứ, đũa tre loại mịn,... vật nào cũng đều có bám bụi, nhìn là biết ngay đó là vật mới mua nhưng bị cố tình thoa bụi cát vào cho bẩn cũ đi.

Cứ cho là Thiện Lâm trả nợ cho chúng xong thì rộng lượng cho luôn phần tiền dư đi, mà tính đi tính lại cùng lắm chỉ dư ra một, hai lượng, lấy ở đâu ra nhiều món đồ đắt tiền, còn ăn thịt heo gà suốt một tháng trời?

Hỏi thăm luôn cả về nguồn gốc các món vật dụng đắt tiền tronh nhà họ, hóa ra đó là lão Ngưu mua từ nhiều nơi khác nhau nằm bên ngoài thành, giá tiền còn cao hơn những gì mà Hải Nghi suy đoán.

Hay lắm!

Phấn chấn nắm chặt mảnh giấy trong tay, Hải Nghi thập phần tự tin với bằng chứng có được...

"Người vì Thiện Lâm tiểu chủ đó mà mạo hiểm cho thân tín Nam thị xuất đầu lộ diện đi khắp nơi, lỡ như họ bị bại lộ hành tung..." Thị tỳ Linh Sang đối với hành động của chủ nhân sinh ra không ít lo sợ.

"Chắc sẽ không sao đâu..." Hải Nghi không màng mọi sự mà lắc đầu.

Sao có thể nói không sao được, Linh Sang thấp thỏm không yên, không muốn chủ nhân vì lòng riêng mà làm hỏng đại sự, định mở miệng tiếp tục khuyên, đúng lúc có một tiếng nói xen vào:

"Chủ nhân, Nguyệt Hằng công chúa muốn gặp người..."

"Nguyệt Hằng công chúa?"

Đó chẳng phải là đứa nhỏ hay ghé tới Bách Hợp điện chơi với Thiện Lâm sao? Còn có vị thập tam vương gia nhỏ tuổi Võ Tương Trí nữa...

Đêm hôm khuya khoắt mà nó tới đây làm gì?