Thiên Thu

Chương 87




Lý Tể Tướng phụ thân của đương kim Hoàng Hậu là lão thần quyền uy lớn nhất trên triều, nắm nhiều quyền lực làm cho ngay cả hoàng đế cũng phải e dè vài phần, lão ngang ngược bá đạo, bề ngoài tỏ ra kính cẩn khiêm nhường nhưng bên thường xuyên dùng quyền hành đàn áp chúng thần.

Càng không ai biết, đằng sau vẻ đạo mạo, chính trực công chính liêm mình lại là kẻ đam mê tửu sắc, thích trầm mê hưởng lạc, bên ngoài tỏ ra là quan thần tốt, phu quân tốt, ở phía sau thường xuyên khinh rẻ thê nhi, trăng hoa bay bướm, lén lút lập ra mấy phòng thê thiếp.

Thời gian gần đây càng quá quắt hơn, nhiều lần ghé vào nơi tửu lầu thanh lâu gọi là Hồng Lạc viện, say mê nữ nhân tên Liễu Tú Tú, sẵn sàng vung ra ngàn lượng, nhiều bảo vật quý hiếm chỉ để đổi lấy một nụ cười nàng dành cho mình, đến nỗi thời gian gần đây lão mấy ngày liền không hồi phủ, nhiều lần lên triều muộn.

Đám người ở Lạc Hồng viện ngày đêm đàn ca hát múa, làm đủ trò để mua vui cho nam nhân, bề ngoài tuy nói bán nghệ chứ không bán thân, nhưng ai mà không biết họ đều là kỹ nữ xuất thân từ nơi yên hoa chứ, làm sao mà gạt được người ngoài.

Ngay sáng nay trên triều liền có người tố cáo Lý Lâm trầm mê hưởng lạc, thờ ơ chuyện nước chuyện nhà, đáng bị khiển trách.

Tể tướng Lý Lâm nổi đóa, khẳng định chắc nịch đó là nơi trong sạch, chỉ hưởng rượu xem múa giải khoay, không có gì là trầm mê hưởng lạc hay trụy lạc dục sắc cả.

Hoàng đế nghe họ lời qua tiếng lại từ đầu đến cuối mà khỏi bật cười, nhàn nhạt nói một câu:

"Lý khanh gia bao nhiêu năm qua vì xã thân vì nước, lập vô số chiến công cho Vạn Thành, lại thương yêu thê tử, có chỗ nào là thờ ơ chuyện nhà, chuyện nước? Vả lại chuyện Lý khanh gia đi đâu đến đâu hay làm gì đều là chuyện tư của riêng khanh ấy, không phải vấn đề nên đem ra bàn trên triều..."

Đối với các đại thần, hoàng đế luôn cười nói vui vẻ để giữ hòa khí đôi bên, cũng là tạo bậc thang cho hai bên cùng xuống.

Bá quan ở điện Cửu Long vì thế mà nhất thời không ai nói thêm lời nào...

__________

Choảng!

Chén trà bị ném mạnh xuống sàn, đồ sứ trắng thượng hạng bán ra cũng phải trăm lượng, nay tan ra thành nhiều mảnh làm ruột ran các nô tài sót đến không thể tả...

"Chuyện trong cung đã đủ tức chết rồi! Bây giờ làm thêm cái cớ sự này!!!"

Trong lúc Lý hoàng hậu rối muốn điên đầu, Diêu Thục phi một chút cũng không mấy để tâm đến, nhàn nhã nhâm nhi mấy trái dưa lê hảo hạng, điệu bộ ung dung thư thái như chẳng có việc hì lớn lao.

"Ăn! Ăn! Ăn! Còn không nghĩ ra cách gì giúp bản cung thì thôi, cô chỉ biết có ăn thôi hay sao? Có biết bản cung đang lo sắp không chịu được hay không?"

Uất ức đặt miếng dưa đang ăn dở xuống, Diêu phi nghiêm chỉnh đối mặt với hoàng hậu, hết cách bảo: "Chuyện xảy ra là ở ngoài cung, thân thiếp nào có biện pháp gì giúp nương nương chứ, cái này phải tự trông chờ vào Lý tể tướng có hồi tâm chuyển ý hay không thôi."

"Ở trong cung mỗi ngày gặp đám tiểu tiện nhân câu dẫn bệ hạ, bên ngoài thì có hồ ly tinh nơi thanh lâu quyến rũ cha ta, mẫu thân mềm yếu, bị đám hồ ly ức hiếp, người làm sao mà chịu nổi đả kích ấy..."

Mắng đã miệng rồi, Lý hoàng hậu cầm tách trà lên uống cho hạ hỏa, ai ngờ mới kê đến miệng đã ném thẳng bát trà nóng hổi vào mặt thị nữ Xuân Hoa, quát: "Ngươi pha trà nóng thế này là muốn phỏng chết bản cung sao? Đồ ngu!!!"

Bị cả dòng dòng nước nóng hất phải, Xuân Hoa hét một tiếng, nửa bên mặt của ả bị phỏng đến đỏ ửng, quỳ xuống xin tha: "Nương nương tha tội! Nương nương tha tội!"

"Cái đồ ngu dốt!"

Lý hoàng hậu tiện chân đá khiến cho Xuân Hoa ngã ngửa ra phía sau.

Lý Linh Hoa ngày xưa tuy cộc cằn khó tính, nhưng chỉ ở mức vừa phải, đập phá làm loạn một lát là hết giận ngay, tuy nhiên, một hai năm gần đây kể từ lúc làm Hoàng hậu, nàng càng ngày càng dễ nổi cáu hơn trước, đụng chuyện liền đập phá tan nát cung Thượng Dương, đầu óc mơ tỉnh thất thường, dung nhan diễm lệ nếu không nhờ lớp trang điểm đỏ lòe dày đạm thì giờ tiều tụy xơ xác không thể tả.

Người trong cung chỉ nghĩ đơn giản nghĩ rằng nàng là mẫu nghi thiên hạ, chịu áp lực lớn nên tâm tình sinh ra phiền muộn, mấy năm qua bị Chung quý phi lấn át, nay cộng thêm Tần Hoa Nghi kiêu căng ngạo mạn nên lòng sinh phiền muộn dễ nổi nóng.

Diêu phi thấy nàng ta điên điên khùng khùng mà hết sức bình tĩnh, trái ngược hẳn đám cung nhân sợ sệt kia, khóe miệng nàng lóe lên nụ cười...

__________

Mới đó mà đã vào tháng một, đông tan, tuyết tàn, hoa nở, quy luật bốn mùa lặp đi lặp lại qua bao năm vẫn thế.

Vạn Thành quốc nay bước vào năm Thanh Nhật đế thứ ba, còn Anh Thiện Lâm, ngẫm đi ngẫm lại, hóa ra thêm vài tháng nữa là tròn hai năm nhập cung rồi, thời gian mượt mà không nhanh không chậm trôi đi, nghĩ về quá khứ mà thật hoài niệm...

Mấy hộp Thạch Hương cao nay Thiện Lâm đã đem tặng cho hầu hết bằng hữu ở trong cung, An Ly nhận được đồ tốt có thể làm đẹp dĩ nhiên cười tít mắt, hí hửng chạy về phòng trong thử ngay.

Nam Hải Nghi với Tô Mộc Lan thì không cần phải nói nữa, họ một người u uất trầm lặng, một người ẩn nhẫn khép kín, cả hai đều giống Thiện Lâm không buồn đếm xỉa đến chuyện làm đẹp mấy, nhưng nàng nằng nặc kéo cả hai đi trang điểm cho bằng được.

Sau cùng vẫn là Hải Nghi ranh ma nhất, bảo rằng: "Muội muốn ta với Mộc Lan trang điểm sửa soạn cũng được thôi, nhưng muội cũng phải làm đẹp cùng bọn ta."

Vì đại cục khiến cho các tỷ muội vui vẻ, Thiện Lâm chỉ đành miễn cưỡng đồng ý...

...

Búi tóc được vấn gọn thành kiểu Tuyết Phi Sơn bồng bềnh thanh nhã, gắn lên vài cây ngọc trâm xanh trắng và đóa hải đường nở tươi, chân mày kẻ mỏng như cành liễu, môi thoa lớp son màu hồng nhạt vừa phải, da mặt thoa qua một ít yên chi làm đẹp mà trở nên trắng sáng mịn mà.

Thân mặc bộ cung y màu xanh lam thướt tha mềm mại, thân áo thêu hình hoa bách hợp trắng sứ, các phần vạt áo in hình hoạ tiết hoa linh lan nhỏ xinh trông vô cùng kiểu cách. Không biết bộ y phục này làm từ chất liệu gì, chỉ cần đứng ở dưới ánh nắng là lập tức phản chiếu lại vài tia sáng óng ánh đẹp mắt, phía sau là váy lưới màu xanh, mỗi lần đi lại là hay có gió thổi qua liền dập dờn tựa làn nước.

Nhìn trước gương, Thiện Lâm không bao giờ có thể tin rằng nữ nhân mi thanh mục tú ấy chính là mình...

Thuở nhỏ nàng hành tẩu giang hồ, đi khắp nơi làm loạn chẳng khác gì đứa nam tử, đầu tóc bù xù, ăn mặc xốc xếch, mặt mũi bê bết, tới năm mười ba tuổi Lâm ma ma bắt đầu nghiêm khắc uốn nắn nàng, dạy thêu thùa, dạy lễ nghi phép tắc của nữ nhi nhà quan lạy chân chính, rồi từ lúc nhập cung làm Tài nữ, nàng ngày càng nữ tính hơn, ăn bận không thể tùy tiện bê tha như trước.

Giờ đây qua tay nghề trang điểm của Nam Hải Nghi, nhìn qua gương, Thiện Lâm cảm thấy mình giống như trở thành nữ nhân đúng nghĩa.

"Thiện Lâm à... cái loại hương liệu này muội lấy ở đâu ra thế?"

Thiện Lâm đang ngắm mình trong gương, lại bị câu nói của người chị kia làm cho sao nhãn, quay lại thì thấy nàng ta đang cầm trên tay hũ cao Thạch Hương mà mình vừa đem tặng ban nãy.

"À, đây là Thạch Hương cao, trong cung muội có tên thái giám nợ nần vì buôn bán thứ này, muội thấy tội nghiệp nên giúp hắn một tay mua về hết chỗ đó, sẵn tặng tỷ một hộc luôn..."

Thấy sắc mặt Hải Nghi hơi mơ hồ, Thiện Lâm cau mày hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"À không..." Hải Nghi lắc đầu cười: "Đây là loại hương đang bắt đầu nổi tiếng lên gần đây, ta chỉ là không ngờ Thiện Lâm lại đi kịp mấy kiểu thịnh hành thế như vậy thôi."

"Là được tặng cho thôi, muội đời nào quan tâm tới chứ..." Thiện Lâm lắc đầu nhún vai

"Tỷ tỷ đẹp quá..." Mộc Lan chàng biết từ đâu chui ra phía sau tiến tới tán thưởng một câu.

Không bận tâm tới hũ cao nữa, Nam Hải Nghi kéo Thiện Lâm đến đối diện mình, ngắm nhìn từ dưới lên trên mà thấy vô cùng hài lòng, nàng ở vương triều Vạn Nam từ nhỏ đã được học qua cách tự làm tóc trang điểm, kỹ thuật nếu so với đám thợ ở Vạn Thành quốc nàng tự tin mình hơn gấp bội, đứa em Anh Thiện Lâm bình thường thô kệch nay đã bị nàng phù phép thành tiên nữ.

"Thiện Lâm của chúng ta vốn thanh tú sẵn, không ngờ Thiện Lâm lên xong lập tức thành mỹ nhân mất rồi..."

Thiện Lâm đỏ mặt thẹn thùng, xoay qua hướng khác: "Cái gì mỹ nhân chứ? Muội sao mà đẹp bằng tỷ chứ?"

Như lời hứa với Thiện Lâm, hiện giờ lớp trang điểm kém sắc trên mặt Nam Hải Nghi đã bôi đi, vẻ đẹp băng cơ ngọc cốt nay còn tuyệt mỹ hơn xưa, bộc lộ ra tiên khí lan khắp gian điện Hợp Hoan, Thiện Lâm dù có đẹp cũng chẳng dám so mình với tỷ ta dù chỉ là một phần mười.

Đã lâu lắm rồi, Thiện Lâm không được thấy tỷ tỷ phô bày dung mạo ra nữa, hôm nay chiêm ngưỡng thật khiến nàng nhớ về kỷ niệm lần đầu thấy Hải Nghi tại Hậu Hoa viên...

Không chỉ Thiện Lâm, mà Mộc Lan cũng được Hải Nghi kéo ra cho trùng tu nhan sắc, mới mấy năm trước nàng còn là đứa nhỏ mười bốn tuổi, nay đã thành thiếu nữ mười sáu, đoá mộc lan nay dường như đã đến thời điểm chín mùi nở rộ khoe sắc.

Tính đi tính lại, Thiện Lâm nhận ra vài tháng nữa thôi mình sẽ bước vào sinh thần mười bảy tuổi...

"Hay là ta ra hoa viên dạo chơi đi?"

Mộc Lan nhiều ngày buồn bã, giờ đây lấy lại không ít huyết sắc, nhất thời nảy ra nhã hứng muốn đi dạo, Hải Nghi với Thiện Lâm dĩ nhiên không khước từ.

...

Giữa tháng một là thời kỳ đại hàn, tuy tuyết ngừng rơi nhưng nhưng khí trời còn cóng rét, may mà hai lớp trong ngoài y phục các nàng bận đều có một lớp vải bông làm từ lông thỏ mịn màng, vậy nên không đến mức quá lạnh mà cản trở tâm tình dạo vườn của ba người.

Lâu lắm rồi Thiện Lâm, Hải Nghi và Mộc Lan mới cùng nhau ra bên ngoài thư thái dạo chơi thoải mái thế này, cả ba đều quên hết mọi sóng gió thời gian qua, rải bước vui vẻ nói cười mặc kệ hết thế sự...

Mộc Lan vẫn như trước kua, dạo chơi bên dàn hoa Chi Tú tím hồng sắp nở, còn lén dặn cung nhân hái đem về nhà vài bông.

Còn Nam Hải Nghi cố tình mang theo cả cây đàn tranh thân thuộc, định là muốn tới một chỗ vắng vẻ ít người tấu một khúc giải sầu, thế là Thiện Lâm thừa dịp mang theo cả cây sáo tre, quyết định cùng tỷ tỷ một đàn một sáo hòa khúc.

Đây là mong ước lớn của Thiện Lâm từ lâu về trước...

Ở sâu phía sau nơi Hậu hoa viên vắng vẻ, vẫn là khung cảnh ấy, vẫn là khúc nhạc ấy, vẫn là vị tiên nữ ấy, tất cả so với gần hai năm trước không có thay đổi gì mấy.

Nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp gảy từng hồi đàn, Thiện Lâm rơi vào trạng thái mê mẩn, bất giác rút cây sáo trúc ra hoà tấu một điệu Minh Nguyệt khúc.

Học hỏi sáo bấy lâu nay, dù bản Tự Tâm khúc mà hoàng đế dạy từ hồi ở ngự tiền nàng học mãi không thông, nhưng với một số bài đơn giản thì không phải vấn đề quá khó.

Mộc Lan tất nhiên không để mình chịu thua, hai tay múa may, miệng mấp máy môi hát những giai điệu ngân nga êm ái:

"Minh nguyệt xuất Thiên San,Thương mang vân hải gian.Trường phong kỷ vạn lý,Xuy độ Ngọc Môn quan.Hán há Bạch Đăng đạo,Hồ khuy Thanh Hải loan.Do lai chinh chiến địa,Bất kiến hữu nhân hoàn.Thú khách vọng biên sắc,Tư quy đa khổ nhan.Cao lâu đương thử dạ,Thán tức vị ưng nhàn..."

Đây khúc thơ Quan San Nguyệt của Lý Bạch, được Mộc Lan phối thành khúc hát uyển chuyển hoà nhịp với giai điệu đàn và sáo.

Ba nữ nhân xinh đẹp ngồi ở thủy đình, người hát, kẻ gảy, người thổi, một là âm thanh từ bồng lai, một là tiếng vọng nơi viễn vu, một là giọng hát thanh trong tựa sơn thủy, ba người cùng phối hợp ăn ý tạo ra cảnh sắc động lòng về nghe lẫn nhìn, Hậu Hoa viên buồn tẻ lạnh lẽo vào tiết đại hàn nay rực rỡ sáng chói, linh khí tích tụ hiếm thấy...

...

"Từ lâu đã nghe qua việc Hải Nghi tỷ là cao thủ chơi đàn thập lục, nhưng không ngờ nhất là Thiện Lâm tỷ tỷ hóa ra lại chơi sáo giỏi đến thế, đúng là chân nhân bất lộ tướng a..."

Đợi khi ba người hoà tấu xong là gần nửa canh giờ sau đó, Thiện Lâm thổi nhiều tới nổi chẳng còn hơi sức nữa, đối với lời khen của đứa em, nàng xua tay cười lấy lệ: "Giỏi đâu mà giỏi chứ, chẳng qua là biết thổi một vài khúc đơn giản thôi."

Mộc Lan không chịu bỏ qua, túm lấy vai áo Thiện Lâm kéo kéo: "Trước đây đâu có nghe qua tỷ nhắc tới mình biết chơi nhạc cụ chứ? Nói mau, là ai dạy tỷ?"

"Làm gì có ai dạy?" Thiện Lâm mặt đỏ tía, đứng dậy bỏ đi: "Không nói với các người nữa, ta đi đây!"

Thiện Lâm một mạch bỏ đi mất, Mộc Lan được đà chạy theo phía sau chọc ghẹo không thôi.

"Không được chạy... mau khai thật đi.."

Hai đứa em dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Hải Nghi chỉ lắc đầu cười trừ, bẻ bẻ các khớp tay nhức mỏi vì phải ngồi đàn quá lâu..

...

Chạy lòng vòng từ Hậu Hoa viên cho tới Ỷ Mai viên, cuối cùng Thiện Lâm cũng cắt đuôi được Mộc Lan.

Đảo mắt nhìn quanh mới thấy giờ mình đang đứng trong vườn hoa đào hồng thắm đẹp say người, nàng muốn ngắm một chút, nhưng lại sợ Mộc Lan tìm tới, cất bước đi quanh quẩn xem muội ấy có ở gần đây hay không, bỗng...

"Này!"

Một bàn tay từ phía sau chạm vào vai mình, Thiện Lâm còn đang tập chung nhìn đường thì bị làm cho giật bắn người, vội vã lùi ra tầm bốn năm bước chân.

Nam nhân trẻ tuổi cùng nét cười ranh mãnh nhìn chằm chằm Thiện Lâm, đáy mắt hiện hữu tia cợt nhã, gương mặt tuấn tú quen thuộc này không biết nên khiến người ta yêu hay ghét...

"Tề Nguyên vương?"

Vị lục vương gia Võ Tương Thuần cứ như là oan hồn do diêm quỷ cử tới ám Thiện Lâm vậy, hầu như lúc nào cũng là hắn bắt gặp nàng trước rồi vồ vập tấn công với thái độ trêu chọc không ý tứ.

Giờ Thiện Lâm không phải tỳ nữ như trước, nàng là phi tần của chúa thượng, xét danh nghĩa cũng là thân tẩu của y, thậm chí hồi còn là tỳ nữ nàng đã thấy khó chịu chứ đừng nói đến thân phận hiện tại, bị tay nam nhân chạm vào người còn ra thể thống gì nữa.

Nhưng cái không ra lễ nghĩa nhất chính là mắt hắn cứ nhìn nàng chăm chăm từ trên xuống dưới rồi lại đảo ngược từ dưới lên trên cứ như thấy gì rất kỳ quái.

Phải... hôm nay Thiện Lâm này không giống mọi ngày, mặt mũi phấn son hồng hào, váy áo lộng lẫy, dung nhan tươi sáng thanh lệ, khác hẳn với cái đứa mộc thô mà Võ Tương Thuần hay bắt gặp.

Nhìn lên nhìn xuống chán chê rồi, Võ Tương Thuần ngẩn ra thêm mấy khắc, đợi đến khi chấn tĩnh lại mới thở dài, làm ra dáng vẻ ảm đạm nói một câu:

"Tên nam nhân nào đang giả nữ đây?"

Bị một lời khiếm nhã chọc cho suýt té ngã, Thiện Lâm trừng trừng nhìn lại hắn, mấp mấy: "Ngài... ngài nói gì chứ?"

Võ Tương Thuần bụm miệng cố nín cười, thật lòng hắn quen nhìn nữ nhân họ Anh lúc là tỳ nữ hơn, đột nhiên trở thành phi tần đã làm hắn thấy không ổn rồi, nay nàng cử chỉ đoan trang, ăn diện trang điểm chăm chút càng làm hắn thấy tức cười hơn, không quen chút nào.

Thuận miệng chọc một câu quả nhiên làm nàng lộ ra nguyên hình cũ, điệu bộ ngập ngừng, mắt mở to mắt, hành động ngờ nghệch làm hắn thấy thích thú hoài niệm hơn nhiều.

...

Quen biết đã lâu nên hiểu tính khí Tề Nguyên vương thế nào, Thiện Lâm không chấp nhặt làm chi, chỉnh trang lại tư thế cho trang nghiêm, cúi người: "Thiếp thân bái kiến vương gia..."

"Hữu lễ! Hữu lễ!"

Võ Tương Thuần xua tay, hắn không dám nhận lễ này từ nàng đâu, phóng tầm mắt ra đằng trước, nhận ra hướng mà nàng tới chính là Hậu Hoa viên luôn bị đồn đại là có ma quỷ xuất hiện, hắn liền cười một cách giảo hoạt;

"Thái hậu từng ban lệnh hạn chế ra vào khu vực Hậu Hoa viên, ngươi to gan quá nhỉ?"

Thiện Lâm quay ra sau, hiểu ra hắn đang có ý nhắc nhở mình, liền nhoẻn miệng đáp: "Thiếp thân cùng vương gia là chỗ quen biết, có thể tính là bằng hữu, chắc ngài sẽ không đi bêu rếu ra ngoài để Anh thị này bị phạt đâu nhỉ?"

"Ồ..."

Nữ nhân nọ thế mà dám xưng bạn với mình, Võ Tương Thuần bặm môi trả lời: "Ôi chao... chữ bằng hữu nghe qua thật cảm động bùi tai, nói thật, ở trong cung ta có nhiều bằng hữu lắm, nhưng có bằng hữu là phi tần thật là cảm giác mới lạ đấy..."

Thiện Lâm mặt tỉnh bơ nói: "Rồi ngài sẽ quen thôi..."

"Haha..."

Lời nàng nói chẳng có chỗ nào tức cười hết, ấy mà Võ Tương Thuần vẫn cúi mặt cười run vai hết sức kỳ quặc: "Anh Lương Viện thật là biết đùa..."

Có lẽ do cách ăn bận trưng diện ảnh hưởng đến tâm trạng con người, vừa được dạo chơi khoay khoả, cùng Hải Nghi, Mộc Lan hoà tấu hăng say, lại có vị vương gia tính tình trẻ con trêu qua chọc lại, phút chốc tâm sự nặng nề bên trong nàng giải toả hết...

"Mà thôi, ta cũng có việc, không tiện trò chuyện với ngươi quá lâu..."

Võ Tương Thuần hăng hái sải bước bỏ đi, được mấy bước thì ngừng chân, ngoảnh lại nhìn nữ nhân đằng kia, tự nghĩ...

...đúng là hiện tại nàng đẹp thật.

_____________

Tề Nguyên vương lúc đến xuất hiện đường đột, lúc đi thì nhanh hơn gió, mới đó liền mất bóng, Thiện Lâm không để ý tới nữa, nhìn qua nhìn lại mới thấy không có mấy ai ở khu vực này mới thấy yên tâm hơn.

Giờ này chắc là Mộc Lan còn đang chạy đi loanh quanh tìm mình, đứa nhỏ này mấy hôm trước còn sầu não tĩnh lặng, sao hôm nay mồm mép hoạt náo thế không biết, cứ lẽo đẽo theo sau hỏi chuyện miết.

Rút khăn tay trải lên tảng đá to nằm gần đó, Thiện Lâm ngồi xuống, đưa mắt nhìn dọc cảnh sắc ưu mỹ của Ỷ Mai viên, cả khung viên bị nhấn chìm trong một màu hồng đỏ rạng ngời qu, nhưng khí tiết quá lạnh, cho nên đám quý nhân phi tần đều nằm co ro trong nhà chẳng ai dám bước ra cửa nửa bước, ngoài một vài nhóm cung nhân bắt buộc phải đi làm cung vụ ra thì thực tình chẳng mấy ai muốn đi lại vào thời điểm hiện giờ cả.

Có điều, nhờ vậy mà Thiện Lâm mới an nhiên tận hưởng được cái không gian yên tĩnh hiếm có này, cảm nhận rõ từng nhịp gió thổi hoa rơi, cảm hứng nhờ thế bùng phát dữ dội.

Bất giác Thiện Lâm rút sáo tre ra, kê đến bên miệng thổi nhẹ...

Khúc nhạc dân ca Tô Hàn văng vẳng nơi hoa viên hẻo lánh, như tiếng suối trong trẻo chảy rọc rạch êm ả cuốn sâu vào tâm thức người nghe, đây chính là ý nghĩa của khúc nhạc Tự Tâm dân ca Tô Hàn.

Được một phần ba khúc nhạc, Thiện Lâm quyết định ngưng thổi...

Bộp! Bộp! Bộp!

Ba tiếng vỗ tay rôm rả truyền tới, Thiện Lâm hạ sáo xoay mặt lại, thấy thấp thoáng phía xa tầm hai mươi bước chân là hình bóng nam nhân cao lớn với thân hoàng bào vàng kim, phía sau là hai vị chủ sự thái giám cung nữ là Vương Thanh Mục với Mạc Vân cùng một nhóm cung nhân cúi sát mặt, trên tay mỗi người cầm theo một hộp gấm.

Không có thời gian chú ý tiểu tiết, Thiện Lâm vội vã bật người, giấu sáo ra sau, nghiêm trang hành đại lễ:

"Bệ hạ vạn phúc kim an..."

Hạ tay xuống, Hoàng đế chậm rãi tiến tới chừng hai ba bước, ngẩng mặt nhìn quang cảnh tứ phía, lúc lia mắt về phía nàng, ngữ khí nhàn nhạt:

"Có tiến bộ, nhưng mà, đây chỉ mời là hồi một thôi..."

Khúc Tự Tâm có tổng cộng ba hồi, hồi đầu là lúc giai điệu nhẹ nhàng chứa chan tình cảm da diết, hồi hai là cao trào rền vang, hồi cuối là trầm buồn sâu lắng, y hẳn là đang truy vấn tại sao nàng không thổi tiếp hai hồi còn lại.

Tất nhiên Thiện Lâm rất muốn thổi tiếp, nhưng đành lực bất tòng tâm thôi, tới nay học hỏi sáo đã một năm, nàng chỉ có thể thổi thành thạo hồi một, đến hồi hai thì nhiều lần bị trệch nhịp, hồi ba thì càng chưa có cảnh giới chạm tới.

Hoàng đế từng bảo tên khúc nhạc là Tự Tâm, phải đặt hết tâm tư vào trong điệu nhạc, âu là do nàng tâm nhiều tạp niệm không biết tập trung, dẫn đến lúc cao nhất bị thiếu hơi lẫn cảm xúc dạc dào, trở thành bản nhạc khúc bị lỗi...

"Thần thiếp vô dụng..." Thiện Lâm ậm ừ một tiếng.

Không bàn về chuyện thổi sáo nữa, lần này hoàng đế nhìn nàng chòng chọc, khác với Võ Tương Thuần cợt nhã ban nãy, y bộc lộ ra ý tứ dò xét nhưng chừng mực rõ ràng, không hề khiến người ta thấy khiếm nhã.

"Gần đây có nhã hứng nhĩ?"

Gần đây...

Nàng nhớ lần cuối cùng gặp được mặt y chính là ở Các Vân hiên gần nửa tháng trước, y nói vậy làm nàng hơi bâng khuâng không hiểu được ý tứ đằng sai.

Dẫu thế, cách mà y nhìn nàng, sao mà giống với lần đó ở Các Vân Hiên quá, chăm chú ngắm nghía tự như thấy được bảo vật...

...

Võ Tương Minh đúng là đang chiêm ngưỡng, cả cảnh sắc lẫn con người, thú thật từ lần gặp mặt ở chỗ Tần Hoa Nghi nàng đã khiến y chú ý tới, nét mặt tươi sáng hồng hào khác hẳn vẻ ủ dột mọi khi.

Bây giờ nàng xinh đẹp hút mắt, váy áo chỉnh chu, búi tóc kiểu Tuyết Phi Sơn nền nã trang trí bằng đóa Hải đường trắng tinh khôi, dung mạo e lệ thoát tục, một thân cung trang xanh tươi trở thành điểm nhấn giữa khung cảnh đỏ hồng rực sắc, càng khiến y muốn nhìn nhiều thêm một chút, nhìn một cách tham lam.

Y thầm nghĩ... màu xanh thật thích hợp với nàng...

Đột nhiên Võ Tương Minh nảy ra một ý, liếc liếc ra sau, trầm giọng: "Mang cây trâm Thủy Lâm Ngọc ra đây."

"Bệ hạ, đây là..." Vương Thanh Mục lắp bắp.

Lão muốn nhắc nhở hoàng đế rằng đây là viên đá thạch ngọc to nhất mà Tây quốc tiến cống năm nay, mấy hôm trước y vừa thấy liền hạ lệnh cho Ti Trân phòng gắn vào trâm vàng, cùng với số lễ vật khác tặng hết cho Tần Hoa Nghi, giờ mới gặp Anh Lương Viện đã thất thần một buổi, chẳng lẽ...

"Hôm nay trẫm đi dạo mai viên, tình cờ vinh dự nghe được khúc nhạc đi vào lòng người của Anh Lương viện, cảm thấy hài lòng lắm, cây trâm này xem như ban thưởng cho Lương Viện đi."

Người đẹp, xiêm y đẹp, nhưng từ trên xuống dưới quá đơn giản, Võ Tương Minh nhận thấy, chỉ có cây trâm này mới xứng với nàng...

"Dạ..."

Thiện Lâm còn ngơ ngẩn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, cho tới khi Mạc Vân đích thân đưa tới hộp gấm màu hồng sẵm mở toang nắp nàng mới choàng tỉnh.

Ngó xuống nhìn thứ chói lóa bên trong, là cây trâm vàng sáng tinh nạm khắc hình gợn sóng nước, phần đỉnh là cái móc treo theo viên đá to màu xanh dương trong veo tựa như mặt suối, mặt đá còn óng ánh phản chiếu lại một vài vệt sáng xanh trông càng lộng lẫy hơn.

Cả cuộc đời Anh Thiện Lâm đây là lần đầu nhìn thấy viên đá nào đẹp thế này...

"Để nô tỳ cài vào cho Lương Viện..." Mạc Vân mặt không biểu hiện ra cảm xúc gì, hành động dứt khoát linh hoạt cài trâm cho nàng.

Trâm đã cài lên đầu, tầm mắt Thiện Lâm chỉ có thể thấy được viên đá đang lủng lẳng phía trên, chẳng có lấy một tấm gương soi nên chẳng biết mình sau khi cài trâm xong sẽ ra sao cả.

Về phía Võ Tương Minh, y chú tâm quan sát vô cùng kỹ càng, đáy mắt y lóe lên, mở miệng hỏi:

"Có đẹp không?"

"Đẹp lắm." Thiện Lâm nghĩ rằng y hỏi về cây trâm nên tiện miệng nhún người đáp.

"Thế có thích không?"

"Rất thích..." Nàng buộc miệng trả lời tiếp, vội bặm miệng, mặt ngượng đến đỏ tía tai.

Biểu tình ấy vô tình lọt hết vào mắt nam nhân, y dù mặt không cười nhưng cánh môi lại cong cong có phần hài lòng, nói: "Thích thì tốt."

Nói rồi, hoàng đế chấp tay ra sau lưng, quay mặt rời đi ngay, chỉ để lại Thiện Lâm đứng ngơ người, tay không kiểm soát được mà sờ sờ lên cây trâm quý trên đầu mình, không biết nên làm sao...

____________

Hậu hoa viên vốn không phải chỗ tốt, vốn dĩ chẳng mấy ai muốn luu tới đây cả, nếu không phải vì đây là đường nhanh nhất tới Bạo Thất thì Võ Tương Thuần chẳng cần phải mất công ghé qua làm gì.

Đi xuyên vào rừng trúc xanh dài là lối dẫn vào trung tâm Hậu Hoa viên, nói là hoa viên nhưng chỗ này cỏ lá dại mọc um tùm, các chậu cây sắp xếp bừa bãi không ngay ngắn, cũng không có quá nhiều loại hoa đẹp, nhìn là biết hiếm khi có hậu phi lui tới, là chỗ bỏ hoang nên các cung nhân chẳng buồn việc đến đây dọn dẹp chăm nom.

Cũng may quanh khung viên còn có trồng hàng hoa đào hồng thắm, thế nên mới không đến mức gọi là hoang tàn thiếu sức sống.

Nhưng cảnh đẹp chẳng thể nào so được với Ngự Hoa viên phía bên ngoài cả...

Tưng... tưng...

Hai âm điệu ngân nga vang vọng, nghe qua khá giống với tiếng đàn tranh, Võ Tương Thuần cau mày, ngẫm nghĩ rằng còn có ai ở cái chỗ hoang vu này tấu đàn sao?

Thử tiến bước đi đến gần, Võ Tương Thuần xa xa nhìn rõ được cái đình nhỏ cùng một nữ nhân trẻ tuổi đang ngồi lặm cặm làm gì đó...

Thịch...

Bên trong đình nhỏ, mỹ nhân thân diện cung trang trắng sứ nghiền ngẫm chơi đùa với dây đàn, mỹ mạo hệt tranh vẽ, mắt ngọc mày ngà, da vẻ trắng hồng hoàn mỹ không một chút tì vết, thần sắc mang đôi chút lạnh lùng xa cách, hờ hững xem nhẹ trần gian, như thể nàng là tiên nữ hạ phàm.

Gió thổi liêu phiêu khiến những cách hoa đào rơi lả tả lên người nàng, như phụ họa thêm cho nét đẹp trầm ngư lạc nhạn.

Mới đó Võ Tương Thuần còn nghĩ nơi đây thưa thớt hoang tàn, nhưng nay lại thấy, đây mới là khung cảnh đẹp nhất mà mình bắt gặp ở trong cung từ thuở mới sinh ra đến nay...

Chẳng mấy chốc, Võ Tương Thuần bất động tại chỗ, không thể nhúc nhích nổi.

...

Thiện Lâm và Mộc Lan đã chạy đi đâu mất từ nãy đến hiện tại cả một buổi còn chưa chịu quay về, làm Hải Nghi lo lắng không thôi, ngồi trong mái đình một người một đàn mà thơ thẩn.

Buồn chán vươn tay gảy gảy dây đàn, tạo ra vài âm điệu êm tai cho đỡ buồn chán, chợt nghe thấy tiếng bước chân tiến tới, cứ tưởng hai tỷ muội, không ngờ...

...lại là một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú trông hết sức lạ mặt đang đứng ngơ ngác như bị mất hồn.