Thiên Thu

Chương 106




Đã mấy nhịp trôi qua, chớp mắt thêm ba cái mà Thiện Lâm vẫn chôn chân một chỗ sững sờ không tin được việc mình vừa nghe, chỉ đến khi Diêu Thục phi bật cười một tiếng mới kéo nàng chấn tĩnh trở lại:

"Bệ hạ phong Lương viện làm Tiệp dư, vui quá nên quên mất cả việc tạ ơn sao?"

Nhìn lên long toạ, nam nhân vẫn đang nhìn nàng bằng ánh mắt mang ý cười, nàng không biết cảm xúc của mình là vui hay sợ, chỉ đành cúi người:

"Tạ ơn bệ hạ..."

"Lui xuống đi, nhờ thái y kiểm tra xem Nam Tiệp dư bị thương có nặng không..." Hoàng đế cao giọng bảo.

"Dạ..."

Hôm nay là tiệc vui của hoàng đế, đương nhiên không thể vì đám cung tần nhỏ mà làm gián đoạn, cuộc vui vẫn phải tiếp tục, lúc các nàng cúi người cáo lui, thái giám trưởng sự lập tức hô to;

"Tiếp theo là Uông Lương nhân trình diện thánh thượng..."

Lúc cùng Hải Nghi và Mộc Lan lui ra sau, Thiện Lâm còn nghe thấy được thấp giọng giọng nói mềm mại của Hà phi đang cười đùa truyền tới từ đằng sau:

"Lý ra đêm nay người ở Nội Vụ cục sẽ rất đau đầu, không biết vào buổi tối quan trọng này bệ hạ sẽ triệu hạnh phi tần nào, bày vẽ ra nhiều như thế, xem ra các chị em uổng công vô ích rồi, bởi vì bệ hạ đã có sẵn giai nhân bên cạnh mình..."

Một trận lạnh sống lưng truyền tới ở đằng sau, Thiện Lâm không dám quay đầu nhìn lại, cùng các chị em một đường đi thẳng vào trong nội điện đằng sau...

...

Thật may là đêm nay Tần Lập có trực ở nội cung, vậy nên Thiện Lâm đành mạo muội mời y tới xem xét vết thương của Hải Nghi.

Vết cắt khá sâu làm máu chảy không ít, y sau khi coi qua liền dặn dò Hải Nghi thời đừng hoạt động cử động tay quá nhiều, nếu không vết thương lại toét ra thì sẽ khó mà bình phục, thật không biết có phải là năm hạn của mấy đôi tay hay không, hồi trước là tay của Thiện Lâm, bây giờ tới lượt Hải Nghi.

Sau khi băng bó sơ qua xong, Tần Lập còn chuẩn bị một ít thuốc, có điều y nhận ra mình bỏ quên một vài vị thảo dược, liền dặn y quan quay về lấy, mà điều kỳ lạ là cho đến khi trở lại thì y quan ấy lại thay đổi thành người khác, giọng nói mang chút tiếu lâm cợt nhả:

"Thuộc hạ là y quan phụ việc mới tới, do Lưu quan y vừa rồi bị ngã trật chân không thể đi lại, vậy nên tạm thời phía trên dặn thuộc hạ tạm thời đi theo Tần phó viện phán ngài phụ việc, nếu có sai sót chỗ nào, xin Tần đại nhân rộng lượng bỏ qua."

Nói rồi, y quan đó dâng đến cho Tần Lập một hộp thảo dược:

"Đây ạ..."

Người nọ luôn cúi đầu nên chẳng rõ mặt mũi thế nào, không hiểu sao Tần Lập cứ thấy giọng nói đối phương quen quen, hơi dòm kỹ, y kinh hãi kêu lên:

"Chu Thắng?"

Tiếng kêu của Tần Lập vô tình kinh động đến Thiện Lâm ở phía trong, nàng tiến ra xem thử, đúng lúc nhận ra được người quen.

Hình như vị này là Chu Thắng, là họ hàng xa gì đó của Tần Lập, lần trước chính hắn đã lặn lội đường xa nhập cung làm nhân chứng giải thích về Thạch Hương cao giúp Thiện Lâm trong sạch, cũng là kẻ dạo ấy gây xôn xao không nhỏ khi hành sự bộp chộp thiếu đứng đắn làm các phi tần bàn tán không thôi.

Lý ra mà nói Chu Thắng là ân nhân của mình, Thiện Lâm từng muốn tìm hắn trả ơn nhưng chưa gì Tần Lập đã vội đuổi người đi, nghe nói là về quê lâu rồi, từ đó tới nay mấy tháng không gặp, không hiểu sao giờ hắn lại có thể an nhiên đứng trong cung làm y quan phụ tá ở đây, nhìn nét mặt sững sờ của Tần Lập, xem ra đến y cũng không hề biết việc trước mắt.

"Sao ngươi lại ở đây? Không phải ta bảo ngươi về quê rồi sao?" Tần Lập dường như rất tức giận.

Chu Thắng tỏ ra cứng đầu không sợ:

"Thượng Y cục mở kỳ tuyển chọn y quan, tôi là người hành y, lẽ nào muốn góp sức cho triều đình cũng phải hỏi ý anh trước mới được vào cung sao?'

"Cậu!" Tần Lập muốn nổi đoá, nhưng nhận ra có các phi tần như Mộc Lan và Hải Nghi còn ở hậu điện nên không dám lỗ mãng, dặn dò Thiện Lâm qua loa xong rồi cáo lui, không quên kéo cả Chu Thắng theo.

...

"Chúc mừng chị, Thiện Lâm..."

Đây là lời đầu tiên Mộc Lan nói với Thiện Lâm kể từ lúc rời khỏi thọ yến đến bây giờ, cả hai đừng cách một tấm màn che nơi Hải Nghi nghỉ ngơi, suốt một hồi lâu đôi bên đều im lặng không nói, cuối cùng vẫn là Mộc Lan mở lời trước.

"Là việc ngoài ý muốn thôi."

Thiện Lâm hiểu được Mộc Lan thất vọng như thế nào, chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, vào cung hai năm, chờ suốt hai năm mới có một cơ hội quý giá này để cho thánh thượng chú ý, vậy mà cuối cùng...

Bỗng một suy nghĩ thoáng qua đầu Thiện Lâm, kéo theo đó là nỗi sợ điếng người day dẳng tâm trí nàng, đâu phải nàng không biết ở cái hậu cung này là chỗ ăn thịt người, bao nhiêu tình bạn chỉ vì một chút lòng đố kỵ ghen tuông mà vỡ tan.

Nàng sợ... nàng thật sự sợ Mộc Lan và mình sẽ nảy sinh ra hiềm khích với nhau, nàng sợ bản thân trở thành mũi dùi trước bao nhiêu người ở hậu cung, bao nhiêu lo sợ trùng trùng bủa vây làm nàng hít thở càng mạnh hơn.

"Chị đừng nghĩ nhiều quá..." Có vẻ như Mộc Lan đọc được suy nghĩ của Thiện Lâm, nàng mím môi cười nhẹ:

"Hải Nghi vô tình bị xước tay chảy máu, buổi diễn bị hỏng khiến yến tiệc gián đoạn, lý ra cả ba chúng ta đều có thể đã bị trách phạt, nhưng nhờ chị tìm cách giải nguy mà tất cả mới thoát nạu, là em phải đa tạ một tiếng mới phải..."

Nói rồi, Mộc Lan cúi đầu ão não:

"Em chỉ thất vọng vì cuối cùng mình chẳng làm được gì thôi..."

Dù buồn cho Mộc Lan nhưng ngược lại Thiện Lâm vẫn thấy khá an lòng đối với những lời ấy, chỉ cần giữa hai người không có khúc mắc nào là được, những cái khác có hay không cũng không quan trọng nữa.

Vấn đề này vừa qua thì vấn đề khác lại đến, vì sao dây đàn của Hải Nghi bị tráo đổi?

Nhìn qua có thể thấy mục đích của kẻ làm việc này xem ra không đơn thuần chỉ là đố kỵ hay ghen ghét ở chốn hậu nữa rồi, sứ thần các nước đều có mặt ngay ở đó, sự cố này lỡ như làm ầm lên sợ là sẽ ảnh hưởng tới tình ban giao với nước ngoại bang.

Nói về thù oán ở hậu cung, Lý hoàng hậu có thể chướng mắt Thiện Lâm nhưng thực tế không cần gì phải bỏ tâm tư lớn như thế đối với một đứa Lương viện nhỏ bé thất sủng như nàng cả, Chung phi nghe nói bệnh nặng như vậy đến bản thân lo không xong còn hại ai, Phương Chỉ Lôi hay Ngô Hiền phi đều chết cả rồi.

Nhìn sơ qua cũng biết người bị nhắm vào là Nam Hải Nghi...

"Bái kiến Anh Tiệp dư, Tô Tiểu Nghi!"

Một giọng nói khàn đặc pha chút dặt dẹo đặc trưng của các công công truyền tới phía sau làm cả Thiện Lâm và Mộc Lan giật mình.

Người đó là Vương Thanh Mục, tổng quản thái giám trong cung, cũng là hầu cận của hoàng đế, dù nói là nô tài nhưng có một số người thực tế không thể nào đắc tội được, ví như Vương công công đây, cả Thiện Lâm và Mộc Lan đều phải lễ phép chào hỏi lại một tiếng mới không bị thất lễ trước mặt ông ấy.

"Anh Tiệp dư, bệ hạ... chờ người ở Bách Hợp điện..."

Anh Tiệp dư...

Thiện Lâm gần như quên béng mất bây giờ mình đã được phong thánh Tiệp dư, đâu còn là Lương viện nữa, nhưng cái làm nàng bận tâm hơn...

...là hoàng đế đang ở Bách Hợp điện.

Giờ đã gần giờ tí, lúc nàng bận rộn lo cho Hải Nghi cả một canh giờ thì tiệc cũng tàn từ lâu rồi, lúc này hoàng đế hoặc là quay về Bảo Long cung nghỉ ngơi, hoặc là lật bài tử chọn cung phi đến gặp ngự giá triệu hạnh, trễ vậy rồi còn tới Bách Hợp điện làm gì, khoan đã...

"Tiệp dư, người mau về nhanh đi, bệ hạ đợi lâu sẽ không vui đấy."

Căng thẳng nhìn cung nữ Liên Nhu đang rất phấn khích thay mình rồi lại ngó qua Mộc Lan, thấy được nàng ta nhìn mình cười tủm tỉm, bảo:

"Để em vào chăm sóc Hải Nghi, Thiện Lâm chị cứ về trước..."

Dứt câu, nàng nhún gối lui người quay đi, để lại Thiện Lâm khó nhọc từng bước đi theo Vương Thanh Mục.

____________

Thiện Lâm và Mộc Lan đều quay về trước, Hải Nghi lấy lý do hơi mệt nên muốn ngồi lại phòng nghỉ phía sau Vị Ương cung một lát,

Nhìn cánh tay vốn nõn nà xinh đẹp nay bị bó thành hai khối trắng dày cộm, từ giữa lòng đến các đầu ngón tay ân ẩn lên những trận đau thấu ruột ran.

Chắc là do tâm tình nguội lạnh, lòng đau cũng nhiều rồi nên chút đau đớn thể xác không khiến nàng quá khổ sở.

Linh Sang ở một bên xót thay chủ nhân, ở một bên vừa sắc thuốc vừa bảo:

"Có người bày trò phá hoại, việc làm này xem ra là muốn nhắm vào người và thế tử, người nhất định phải tra cho bằng được!"

"Không cần tra nữa, ta biết đó là ai..." Hải Nghi không mặn không nhạt trả lời, nàng nhìn hai bàn tay bị bó kín, thở dài:

"Còn ai ngoài vị Thuận An vương điện hạ đấy nữa chứ?"

"Thuận An vương?" Linh Sang cau mày:

"Cái người mới vừa hồi kinh sao?"

Hải Nghi thầm cười khinh, nhìn cách hắn mở miệng khiêu khích Nam Sơn Dương, cùng với việc ngày hôm ấy ở hoa viên nàng sớm thấy được hắn ở phía xa xa nhìn mình bằng ánh mắt hầm hổ ra sao, mục đích của hắn chẳng qua là muốn nàng bẻ mặt, bị phi tần dè bỉu ngay trước mặt Nam Sơn Dương và các sứ thần, nếu hai bên mà có tranh cãi gì, cái tình ban giao mỏng manh giữa hai nước rồi cũng sẽ tan vỡ.

Có điều tên này quá vội vã rồi, vừa mới hồi kinh thôi, lý ra phải ở trong tối án binh bất động mới phải, chưa gì đã xuất đầu lộ diện làm cho giấu đầu hở đuôi, trái lại hắn cũng quá đề cao Nam Hải Nghi này quá, bởi nàng không tin vì mình mà ban giao hai nước có thể rạn nứt, đối với phụ vương mà nói nàng không quan trọng tới như vậy đâu, giữ được cục diện hoà bình chính là việc mà ông ta mong muốn nhất, thế nên cả ông ấy lẫn Nam Sơn Dương nhất định sẽ không hành động gì dẫu nàng có bị trừng phạt hay không.

Cũng may có Thiện Lâm nhanh trí giải vây, nếu không...

Lắc lắc đầu trấn tĩnh, Hải Nghi ngước mắt lên, đột nhiên trong lòng thấy thư thái hẳn:

"Đây cũng không phải chuyện không tốt, hồi đầu lúc nghe tin hắn hồi kinh ta còn lo sợ, lo rằng hắn và hoàng đế hoá giải thù cũ, hàn gắn tình cảm huynh đệ tình thâm, nhưng nay có thể thấy hắn gai mắt Võ Tương Minh như thế nào, dùng đến cả ta để kích động hai phía, đủ để thấy ngoài mặt họ tỏ ra anh em tình nghĩa, nhưng phía sau bày trước tính sau để đối phó nhau, anh em nhà đế vương chỉ có vậy thôi..."

Việc có lợi cho mình, Hải Nghi tất yếu càng phải tận dụng, nàng nhìn Linh Sang, nói:

"Tìm cách để hoàng đế biết được việc này đi..."

Bọn chúng đấu đá nhau một sống một chết luôn cũng càng tốt...

____________

Bách Hợp điện luôn bị coi là chỗ xa xôi hẻo lánh, đi từ đó ra hoa viên thôi cũng thấy mỏi chân, chưa bao giờ nàng thấy con đường trở về nhanh như vậy, nhanh đến mức đến cả nàng cũng không kịp định thần nghĩ tiếp, chưa gì mà cung điện nho nhỏ nằn ở ngay góc cung hiện ra trước mắt, cái nơi quen thuộc màu nâu lục với kiến trúc cũ kỹ, dưới lằn tường bám không ít rong rêu xanh lục, đủ để thấy chỗ này rất lâu rồi không được tu sửa.

Hoàng đế là thiên tử, con của trời giáng xuống, là nhân vật bất phàm nhất trên thiên hạ, xung quanh y luôn là cung nữ thái giám cùng một đội vệ binh gọi là Thiên Tử quân đứng kín hết cả đường để bảo vệ, Bách Hợp điện nhỏ như vậy, mỗi lần y tới đều tạo ra không khí đông đúc náo nhiệt, đứng từ xa xa thôi cũng thấy vô cùng rõ.

Nghe Vương Thanh Mục bảo hoàng đế hiện đang chờ ở nội điện, khi nàng tiến vào thì đã thấy nam nhân bận long bào đen ngồi ở ghế gỗ trầm tư nhìn thứ gì đó trong tay một cách rất chăm chú.

Trong phòng không có cung nhân nào hết, thoáng thoảng xuất hiện mùi rượu nhẹ, hẳn là ở tiệc vạn thọ vừa rồi y có uống vài ly rượu, nhưng nhìn qua thần sắc vững vàng kia hẳn là uống không nhiều lắm, thế nên trông y vẫn khá tỉnh táo.

"Thần thiếp tham kiến bệ hạ!"

"Đứng lên đi." Nam nhân cất giọng ngay khi Thiện Lâm vừa nói hết câu.

Nàng im lặng, y cũng im lặng nhìn thứ trong tay, không ngẩng đầu nhìn nàng lấy một cái, ở phía đối diện lại bị ấm trà trên bàn che lại nên Thiện Lâm khó mà thấy y đang xem cái gì.

Là gì cũng không quan trọng, sự kiện ở tiệc vạn thọ vừa rồi, nàng thấy, y thấy, chắc chắn có kẻ muốn làm xáo trộn hoà hữu giữa hai nước, không thể cứ vậy mà bỏ qua được, dù lòng thoáng thấy e sợ, nhưng nàng vẫn không kiềm được lên tiếng:

"Bệ hạ, việc của Nam Tiệp Dư..."

"Như vậy là đủ rồi..." Hoàng đế rời mắt khỏi vật mình luôn ngắm nãy giờ, giọng lãnh đạm nói:

"Chính nàng đã nói là tai nạn vậy thì đừng nhắc tới việc đó nữa, có người đổ máu trong lễ vạn thọ, trẫm không hề vui."

Cái gì mà lễ vạn thọ, để Võ Tương Diệp hồi kinh hàn gắn tình anh em, cho phi tần biểu diễn góp vui, mời cả sứ thần ngoại quốc về, những trò này của thái hậu bày ra suốt thời gian qua đích thực khiến y thấy càng lúc càng mất kiên nhẫn, để rồi giữa tiệc còn có tai nạn xảy ra suýt nữa có thể đã nổ ra gươm đao, giờ y chỉ muốn yên tĩnh thôi.

Cũng nhờ có nàng, bao nhiêu căng thẳng hôm nay như trút bỏ hoàn toàn, là y phải biết ơn nàng mới đúng.

Còn kẻ đứng đằng sau mọi chuyện, trong lòng y tự hiểu rõ...

Hạ thứ cầm trong tay xuống, Võ Tương Minh dành cho Thiện Lâm một thái độ nhẹ nhàng hơn hẳn, nói:

"Ngồi xuống đây đi "

"Dạ..."

Thiện Lâm tuân mệnh không dám nghĩ nhiều, tiến tới gần hoàng đế ngồi xuống, y ngồi trên trường kỷ dài, vì chút áp lực trong tâm lý nên nàng không dám ngồi quá gần, cách y tới tận một khoảng.

Nhận ra sự xa xôi của đối phương, Võ Tương Minh lần nữa rời mắt khỏi thứ mình đang ngắm, nói tiếp:

"Gần một chút."

Ruột ran nóng lên, Thiện Lâm gạt bỏ e sợ trong người, nhích một cái ngồi ngay gần sát cạnh nam nhân, lúc này nàng mới nhìn tường tận được thứ trong tay y là gì.

"Nhìn này..."

Y chỉ tay vào bức hoạ có tổng thể màu xanh đen với khung cảnh đêm tối tịch mịch trong nơi hoa viên, trung tâm là hình nam nhân không mặt thổi sáo, so với hồi lần đầu nhìn thấy, bức hoạ chẳng có gì thay đổi.

dù luôn nói với lòng là phải mau chóng vẽ cho xong, nhưng cuối cùng đâu lại vào đấy.

"Trẫm nhớ từng nhiều lần dặn Anh Tiệp Dư phải mau chóng hoàn thành bức vẽ, nói đi nói lại rằng đó là thánh lệnh, vậy mà Tiệp dư vẫn xem như lời gió thoảng qua tai, ngày hôm nay ở trong lễ vạn thọ thì xảy ra tai nạn đổ máu, kế đó thì thổi lên nhạc sáo buồn tẻ, từ cãi vua đến mạo phạm vua, bao nhiêu việc cộng lại đủ để khép nàng vào tội khi quân phạm thượng đấy."

"Bệ hạ..."

Dù không biết y có phải đang đùa hay không những Thiện Lâm cụp mắt, ậm ừ nói:

"Người hiểu nguyên nhân đằng sau đúng không?"

"Đương nhiên trẫm hiểu." Hoàng đế lãnh đạm nói:

"Vậy nàng có hiểu được vấn đề đằng vì sao trẫm không nên làm lớn việc này hay chưa?"

"Thiện Lâm hiểu rõ."

"Tốt." Y lên giọng, trông giống như đang tán thưởng:

"Thật lòng trẫm rất mừng là nàng lẫn họ Nam đều có thể xử lý ổn thoả, nếu không sẽ chẳng có việc nàng an nhiên bình ổn ngồi đây cùng trẫm hưởng tranh đâu."

Thiện Lâm không ngốc, chỗ nào nặng chỗ nào nhẹ nàng phân biệt được, lời tán thưởng của y nghe giống mỉa mai hơn, nàng chỉ biết cúi đầu không dám đáp gì thêm.

"Nói về bức hoạ này đi." Hoàng đế chuyển đề tài vào bức hoạ trong tay, giọng điệu nhấn nhá bay bổng:

"Lúc trẫm thấy nó là tháng tám năm ngoái, chà, tính ra cũng gần một năm, chỉ là một gương mặt thôi, thật sự là khó tới vậy sao?"

Thiện Lâm ngẩn đầu nhìn tranh vẽ, nàng không biết phải nói sao cho phải lẽ với y, không vẽ được chính là không vẽ được...

"Không phải Thiện Lâm không muốn... mà là không thể..."

"Không thể?" Hoàng đế nhăn mặt.

"Thứ Thiện Lâm to gan, thánh nhan của bệ hạ, Thiện Lâm không dám vẽ vời bừa bãi qua loa, vậy nên bất cứ khi nào cũng lo lắng bất an..."

Nhận ra y đang chăm chú nghe mình nói, nàng thấy rằng lúc này bản thân càng phải thành thật hơn;

"Từ nhỏ Thiện Lâm may mắn bộc phát ra chút bản lĩnh vẽ vời, nhưng tệ nhất chính là vẽ chân dung, không phải là vẽ không được, nhưng kỳ thực nếu không có người làm mẫu, Thiện Lâm không thể nào vẽ ra khi ở trong đầu hình dung, thế nên lâu nay cứ vậy lề mề chậm chạp làm mãi không xong..."

"Vậy sao?" Lần đầu tiên hoàng đế biết được có cả chuyện kỳ lạ thế này, không khỏi tò mò:

"Trẫm nhớ ngày xưa nàng từng nói có những thứ dù chỉ một lần cũng đủ ghi khắc trong tâm can, giờ đến phần đầu của Tự Tâm khúc cũng thổi được rồi, chẳng lẽ tướng mạo trẫm mờ nhạt đến vậy sao?"

"Thiện Lâm không dám."

Võ Tương Minh cực kỳ thích bức hoạ này, y luôn mong chờ để được thấy thành quả cuối cùng, nhưng chờ rồi lại chờ, cuối cùng vẫn là hiện trạng như cũ này, không biết còn phải chờ đến bao lâu.

Nhất thời, Võ Tương Minh nhìn người đối diện bằng con mắt kịch liệt, làm nàng rùng mình một trận, một hồi sau y dõng dạc nói:

"Được thôi, nàng cứ vẽ đi, trẫm sẽ ngồi đây để nàng vẽ..."

Thiện Lâm thật sự không hiểu ý đối phương nói là gì, cho đến khi y lấy thanh sáo bằng ngọc ra, ra hiệu cho nàng mau ra sân viện với tâm trạng cực kỳ phấn khích

Lúc này Thiện Lâm mới biết, hoàng đế không hề đùa...

____________

Không biết phải ý trời không, hai lần ở trong cung có tiệc vạn thọ linh đình là đúng cả hai lần Võ Tương Thuần đến muộn nhất, nguyên nhân cũng bởi do nhà bếp ở vương phủ làm việc không cẩn thận khiến cả hậu viên vương phủ bị cháy loạn cả lên.

Hôm nay là ngày vui của hoàng đế, Võ Tương Thuần không dám làm kinh động đến thánh giá ở yến tiệc trong cung, chỉ qua loa bảo có việc gấp không tới được.

Lúc vào cung cũng quá muộn, cửa cung vừa lúc đóng lại, tiệc cũng tàn, nhưng để cho trọn lễ quân thần, chưa chúc họ hoàng đế thì hắn không thể không nhập cung, xem ra đêm nay chỉ có thể nán lại cung Đại Trì một đêm.

Không sai biệt lắm với những gì Võ Tương Thuần nghĩ, tiệc sớm đã tàn, thứ còn lại ở đây chỉ là mớ rượu chè mỹ thực còn sót lại đang được các cung nhân thu dọn, có thể là đem bỏ, cũng có thể là họ sẽ lén mang về ăn.

Lúc định tới thẳng cung thất của hoàng đế hắn tình cờ biết hoá ra Võ Tương Minh không có ở Bảo Long cung, hỏi một thái giám gần đó, liền nhận được câu trả lời:

"Bệ hạ hôm nay rất cao hứng, sau khi yến tiệc kết thúc lập tức chọn ở lại chỗ Anh Tiệp dư, xem ra hậu cung lại có tân sủng rồi..."

Anh Tiệp dư? Là Anh Tiệp dư nào thì Võ Tương Thuần không biết, trong số các phi tần nội cung chỉ có một người họ Anh mà hắn biết thôi, nhưng phẩm vị nàng ta chỉ là một bát phẩm phi tần thấp bé, nào có ở vị trí lục phẩm như vậy?

Việc chúc thọ đành phải để tới ngày mai vậy, may mà hoàng đế có ban cho hắn Ngọc Sơn đài, coi như có chỗ tá túc đêm nay ở trong cung...

Ngọc Sơn đài nằm ở khu vực khòng xa phía sau Vị Ương cung, đi khoảng chừng hai ba dãy vườn cây là tới, vậy nên Võ Tương Thuần đành vác thân mệt mỏi đi nghỉ ngơi dưỡng sức cho ngày mai tấn kiến thánh thượng.

Lúc vô ý đi tới cổng sau cung Vị Ương, một cảnh tượng hiện ra làm cho Võ Tương Thuần đứng hình tại chỗ, hai mắt trố to, chân tay run rẩy đến không thể đứng vững.

Ngay phía cách hắn không xa, có một nữ nhân thân bận phục hồng phấn, nàng trẻ trung tươi tắn, dung mạo như tiên, dù đứng trong chỗ tối mù mịt vẫn có thể phát ra ánh sáng rạng ngời mà trên thiên hạ không ai có thể sở hữu, chỉ khác so với ấn tượng trước đây là trông thần sắc nàng phờ phạc yếu ớt, hai tay còn băng kín.

Là nàng... chính là nàng!!!

Sự kích động bao trùm lên tâm trí vốn kiên định của Võ Tương Minh, làm hắn thấy mình giống như muốn vỡ tung cả người, đi không được mà lùi cũng không xong.

Nàng hôm nay thật khác với sự thanh tao đơn giản trong ký ức của hắn, không chỉ gấm lụa sáng màu mà đầu tóc còn là một dàn châu ngọc lấp lánh, và rồi một suy nghĩ loé qua làm Võ Tương Thuần thoáng chốc kinh sợ, phải chăng... nàng không phải là cung nữ như hắn nghĩ... mà là một phi tần nào đó trong hậu cung?

Nhưng không đúng, phi tần trong cung hắn đều gặp qua ở các buổi yến tiệc, đã bao giờ thấy mặt nàng chứ?

Võ Tương Thuần hiện giờ chỉ biết cầu xin ông trời, mong rằng nàng thật sự là một cung tỳ nữ quan ở trong cung, hoặc cùng lắm là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý được ở lại nội cung một đêm.

Đừng... xin đừng là thứ mà y không mong muốn nhất...

Sau bao nhiêu đắn đo, cuối cùng Võ Tương Thuần vẫn chọn cách dũng cảm tiến tới, lần trước hắn sơ xuất để nàng sảy mất một lần, lần này hắn tự thề nhất định phải cùng nàng nói chuyện cho bằng được, ít nhất cũng phải biết nàng là ai, có thân phận gì, dù chỉ là một cái tên cũng được.

Nam Hải Nghi hiện vẫn còn rất bình tâm mà nói chuyện với thị nữ, hoàn toàn không chú ý tới việc bản thân lọt vào tầm ngắm của một nam nhân.

Mà nam nhân này... có thể xem góp một tay hủy hoại cả cuộc đời nàng sau này...

...

Lúc Võ Tương Thuần cách nàng chỉ còn năm bước, một nữ nhân trông có vẻ là thị nữ đằng xa chạy tới thông báo:

"Nam Tiệp dư, người nói phải, bệ hạ quả thật đang ở chỗ của Anh tiểu chủ."

Nữ nhân quay lại, cười nói:

"Vậy cũng tốt, nếu cô ấy có được ân sủng, chúng ta coi như cũng có chỗ dựa..."

Nam Tiệp dư...

Võ Tương Thuần lặng người, bao nhiêu sự phấn khích mừng rỡ mà mình kiềm nén lâu nay vỡ trào ra sau khi gặp lại mỹ nhân bỗng dưng như cát bụi vụt khỏi lồng bàn tay, trôi hết vào dĩ vãng...

Nam Hải Nghi quay đầu, tức khắc bị nam nhân thình lình xuất hiện phía sau làm cho giật mình, cái đáng nói là hắn ta mặt mày ngẩn ngơ như bị ai đoạt mất hồn vía, một nam nhân đứng trước một nữ nhân mà lại như thế, hành vi này hoàn toàn không hợp lễ.

Lại là tên nam nhân ấy, Hải Nghi nhớ hình như mình thấy hắn một lần rồi, là cái người có hành động lời nói khá vô lễ mà nàng gặp ở Hậu hoa viên, cho đến hiện tại cũng không khác gì mấy, vẫn ánh mắt trân trân muốn xuyên thấu người đối diện, chắc do sự thất lễ kia nên Hải Nghi thấy cực kỳ khó chịu với hắn, nhưng nhìn qua y phục trên người đối phương liền biết đây không phải kẻ có thân phận bình thường, nàng đành hỏi:

"Không biết ngài đây là..."

Không chỉ dung nhan tuyệt sắc mà đến giọng nói nàng cũng cũng ngân nga êm dịu, Võ Tương Thuần mặt đỏ tía tai, không thể nói thành lời:

"Ta... ta..."

"Vương gia!"

Tiếng nói của cung nhân cắt ngang đi bầu không khí ngập ngừng hiện tại, đó là Đào Tâm, thuộc hạ của Võ Tương Thuần, hắn chạy tới hối hả nói;

"Vương gia, phòng nghỉ của người đã dọn xong rồi, còn vị đây là..."

Lúc này Hải Nghi mới biết cái kẻ trông ngây ngô thất lễ kia vậy mà lại là thân vương, nàng bỗng chốc thấy căng thẳng, vội vàng hành lễ:

"Thần thiếp Tiệp dư Nam thị, bái kiến vương gia, không biết ngài phong hiệu là gì..."

Nam thị...

Mới đầu Võ Tương Thuần chỉ sững sờ, nhưng rồi khi nghe đến chữ Nam, nét mặt hắn lập tức nảy lên một trận kinh hoàng suýt nữa muốn ngã xuống, tên Đào Tâm nhanh tay đỡ lấy chủ nhân, thuận miệng trả lời thay:

"Chủ nhân ta là Tề Nguyên vương..."

Phải rồi, trong số các vương thất ở yến tiệc, duy chỉ có Tề Nguyên vương là vắng mặt, Hải Nghi có biết sơ qua về hắn, nghe đâu chỉ là vị thân vương trẻ tuổi thích lêu lỏng la cà không có thực quyền gì nhiều, cho nên chưa bao giờ là cái gai trong mắt hoàng đế như Thuận An vương, hơn nữa đối phương chỉ chạc tuổi mình, lại không phải kẻ ghê gớm nguy hiểm, nàng vì vậy mà giảm bớt căng thẳng hơn một chút.

"Vương gia, người sao thế?" Nhận thấy sắc mặt vương gia không tốt, Đào Tâm liền hỏi.

"Nếu vương gia không khỏe, vậy thần thiếp cũng cáo lui..." Hải Nghi nhún gối, kế đó kéo tay Linh Sang ở cạnh nhanh chóng bỏ đi.

Hậu phi và vương thất quan lạy không nên tiếp cận quá lâu, nhất là nửa đêm hôm thế này, bị người ngoài thấy rất dễ gây ra chuyện thị phi, hơn nữa mặc kệ hắn là tông thất Võ thị hay là gà chó gì, nàng chỉ thật sự không thích cái cách hắn luôn xuất hiện đường đột rồi nhìn tròng chọc mình, không có một chút phép tắc lễ nghi nào hết.

Ở nơi sân sau Vị Ương cung, một người hầm hầm bỏ đi, để lại một người có chôn chân một chỗ vội cõi lòng tan nát...

____________

Có rất nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời mà Anh Thiện Lâm cảm thấy nửa thực nửa ảo không phân định được thực giả, nhưng có lúc nàng chỉ mong nếu đó là mộng thì đừng bao giờ tỉnh giấc quá sớm, để nàng có thể ngồi lại an an ổn ổn mà bình tâm ngắm nhìn.

Ví như ở trước mặt nàng hiện giờ, trong khu vườn nhỏ với dàn hoa hải đường đỏ trắng đẹp đẽ, phía trên là ánh trăng sáng ngời chiếu rọi lên nam nhân tuấn tú, tay cầm sáo thổi kê bên miệng.

Cung nhân trong Bách Hợp điện đều bị đuổi đi hết, thế nên sân viện nay chỉ còn hoàng đế, Thiện Lâm và tập tranh bút trước mặt.

Thiện Lâm không dám tin hoàng đế vậy mà lại tự mình tái diễn lại cảnh tượng vào đêm ấy để nàng có thể vẽ lại, nhưng rõ ràng nếu so mọi thứ từ cảnh vật, xiêm y đến cả tâm trạng thì khác nhau hoàn toàn, tay nàng cầm bút vẫn run run không biết phải làm sao.

Để rồi cho tới khi hoàng đế lại kề sáo lên miệng thổi nhẹ, tiếng nhạc da diết mượt mà cất lên thổi bay đi hết vướng bận trong lòng Thiện Lâm, đến lúc này rồi, mọi sự khác biệt ở bên vẻ bề ngoài chẳng còn đáng bận tâm nữa, quan trọng nhất vẫn là cảm xúc bên trong có giống với khi trước hay không.

Bên cạnh Thiện Lâm có một cốc rượu, nàng ra ngoài dân gian giao du với côn đồ từ nhỏ, thế nên việc uống rượu sớm nằm lòng dù cho tửu lượng rất kém, nàng mặc kệ đây là cốc mà hoàng đế vừa uống, kê lên môi một ực uống hết, cảm nhận cực kỳ rõ vị nồng đắng của rượu quế hoa, đồng thời ngửi được cả mùi tùng hương ngọt nhẹ vươn vấn nơi hoàng đế chạm môi vào.

Cứ thế một cốc rồi lại một cốc, sau đó tay cầm bút lên mà vẽ tiếp những chỗ còn sót.

Hành động của nàng ta đúng là láo xược, làm gì có phi tần nào cầm ly rượu hoàng đế mới uống lên ừng ực uống cạn mấy đợt, nhưng không hiểu sao bản thân Võ Tương Minh chẳng thấy nóng giận tí nào, ngược lại còn cực kỳ hưng phấn, nghĩ lại từ hồi ở yến tiệc cho tới lúc đợi nàng tại đây, y không nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu rồi, hẳn vì thế mà mình mới phóng túng một lần như thế này.

Trong cung chắc chắn có nhiều hoạ sư vẽ tranh cho hoàng đế rồi, nhưng với tư thế như vậy, hoàn cảnh này, có lẽ trần đời chỉ có Anh Thiện Lâm này...

Và để cho thêm sống động, Võ Tương Minh thổi càng lúc càng nhập tâm, điệu nhạc đi vào khúc cao trào tang thương nhất mà Thiện Lâm chưa bao giờ có thể thổi tới được.

Thiện Lâm thấy mình làm gì cũng chậm, học một bài sáo mất hơn một năm, vẽ một bức tranh cũng mất gần một năm, tiến độ này đối với người không có kiên nhẫn sợ là đã chẳng có tâm tư đâu mà chờ đợi nữa, nhưng nếu đợi được, cảm giác sẽ giống như xuân về sau tận ba cái mùa đông giá rét.

Hoàn thành rồi, cuối cùng bức tranh cũng hoàn thành...

Trong cảnh đêm tĩnh mịch, cây cỏ xào xạc, thác nước kêu êm ả, nhờ ánh trăng soi sáng mới thấy rõ được nam nhân tướng người cao lớn tay cầm sáo ngọc, dù không có âm thanh gì nhưng qua khung tranh sống động người nhìn cũng có thể nghe rõ mồn một tiếng nhạc sáo thơ mộng, điều quan trọng nhất dung nhan nam nhân đã hoàn thành, mày rậm mắt kiếm, nét mặt anh tuấn say sưa thổi nhạc làm say đắm trái tim của các nữ nhân chốn hậu cung.

Tay cầm tác phẩm vẽ chính mình, Võ Tương Minh thấy vui vẻ không thôi, đến nỗi kêu lên một tiếng:

"Đẹp thật..."

Y cười...

"Rất đẹp..."

Thiện Lâm từng rất nhiều lần thấy y cười rồi, cách y cười với các đại thần, cười với Cao Thái hậu, cười với hoàng hậu, cười với Chung phi, cười với Tần Thục dung, thậm chí là nụ cười mà y dành cho nàng trước đây, tất cả đều cùng là một kiểu cười, dù cố tỏ ra ấm áp chan hòa đến đâu, trong mắt của Thiện Lâm tất cả đều quá vô thực.

Nhưng thật sự rất khác hiện tại, y cười vô cùng rạng rỡ, thích thú như một đứa trẻ nhỏ nhìn thấy đồ chơi mới, tựa như đây mới chính là con người thật của y...

Thiện Lâm mới uống có năm, sáu cốc rượu mà thấy đầu óc hơi choáng, bên mũi nàng gần như chỉ còn mỗi mùi rượu nồng, ngay đến hoàng đế cũng khá là miên man rồi, ngồi ngay bên cạnh nàng cũng cảm nhận được y so với nàng còn say hơn mình, thậm chí mới đây còn phấn khích uống thêm một hớp rượu:

"Tay nàng thật rất xuất phàm, may vá điêu luyện, hội hoạ xuất chúng, lúc thấy tay nàng bị thương, kỳ thực..trẫm thấy cực kỳ tiếc nuối, ngày hôm nay, tiết vạn thọ này, đây có lẽ là điều khiến trẫm vui nhất..."

Võ Tương Minh không chắc mình có phải bị rượu làm say hay không, nhưng những lời mình vừa nói đều nói lời thật trong lòng...

Đứa con của Tần Thục dung... con của y đã mất, dù kiềm nén đến bao nhiêu đi nữa, dù tỏ ra thật thản nhiên trước triều thần, hậu phi và bất kỳ ai, nhưng cõi lòng đến hiện tại vẫn cứ bị bóp nghẹn mỗi khi nghĩ lại.

Để rồi bao nhiêu thứ kéo tới thời gian qua như việc Vạn Nam quốc là chủ mưu phía sau, Võ Tương Diệp hồi kinh, sự trừng phạt mà thái hậu giáng lên y thời gian qua.

Mới nãy thôi vào lúc Nam thị làm đứt dây đàn rồi kế đó là màn bỡn cợt của thái hậu, đích thực giới hạn cuối cùng bên trong y đã đến cực điểm, tưởng chừng như chỉ một mồi lửa nữa thôi, bao nhiêu thứ y nhịn nhục vun đắp sẽ như dã tràng xe cát hết.

Để rồi Anh Thiện Lâm cứu mình một ván...

Cái làm y ngạc nhiên hơn đó là nàng vậy mà lại thổi khúc sáo Tô Hàn cho mình nghe, tiếng sáo da diết ấm áp như lời mẹ hát mà y luôn nhung nhớ từ thuở bé, có lẽ ngoài y và nàng, khó mà có mấy người trong cung biết thổi...

Kể ra thì kể từ lúc thân mẫu qua đời, Anh Thiện Lâm luôn là người là người đầu tiên thổi lại cho y nghe, dù thời gian đầu bặp bẹ vấp nhịp đến tệ hại, nhưng đến hiện giờ công phu không thể chê được gì, vào tình thế nguy hiểm ở yến tiệc vừa rồi, vốn tâm tình căng thẳng, nghe xong điệu sáo mà bỗng chốc y thấy chẳng còn gì quan trọng nữa...

Dù trong đáy lòng sinh ra bao nhiêu hiềm nghi dành cho Anh Thiện Lâm, ngược lại nàng lại càng làm y thấy có bấy nhiêu an ủi, có lẽ đến bản thân nàng ta cũng chẳng biết điều đó.

Nghe được nàng thổi khúc sáo quê hương, nhìn thấy được bức tranh đẹp đẽ trọn vẹn, đối với y, ngày vạn thọ hôm nay chẳng cần lễ nhạc linh đình gì, có lẽ chỉ như hiện giờ thôi cũng đủ...

Không biết hoàng đế nghĩ gì mà trầm ngâm lâu như vậy, Thiện Lâm cầm bức hoạ vừa mới vẽ xong trong tay, cười trừ:

"Nhưng thần thiếp bất tài, không có sở trường múa hát đàn ca như những người khác, chỉ có thể dùng chút bản lĩnh cỏn con này làm bệ hạ vui lòng..."

"Đàn ca múa hát..." Võ Tương Minh ngẩn ra, nghĩ lại trong yến tiệc vừa rồi hầu hết nhóm tần phi đều bày ra những trò ấy nhằm khiến y được vui.

"Trẫm cứ thấy lạ, nếu nàng đã biết trẫm ở trong cung thích xem nhất là ca vũ, thế sao bấy lâu nay không giống như bọn họ, chăm chỉ mà tập luyện, biết đâu lỡ như làm trẫm thích, nàng không cần phải sống khó khăn như vậy..."

Thiện Lâm cúi đầu, cơn men rượu làm nàng mỗi lúc một choáng váng;

"Có một vài việc bề ngoài cố được vun đắp như vậy, nhưng bên trong chưa hẳn như người ta thấy, bệ hạ có thể khiến cho nữ nhân trong cung thi nhau tập múa, tập hát đến gảy đàn, nhưng Thiện Lâm tự nghĩ không cần phải đi theo số đông làm gì, còn phải hỏi xem trong lòng người có thật sự thấy vui hay không..."

Nhìn vào ánh mắt của hoàng đế, Thiện Lâm hoàn toàn có thể nhìn ra được, có rất rất nhiều thứ mà người ta biết về y đều là nam nhân ấy tự mình trưng ra cho họ thấy, còn việc đó có phải thật hay không, chỉ bản thân y biết thôi...

Những lời lưu truyền về việc thánh thượng say mê xem các phi tần thể hiện ca vũ được truyền từ lúc ở Đông cung, Ngô Hiền phi vì một điệu múa mà làm thái tử si mê, một mình độc sủng làm cho bao nhiêu nữ nhân đố kỵ, sự yêu chiều mà y trao cho nàng ta lớn không tả nổi, không chỉ liên tiếp được thăng cấp mà còn xây cả điện tỏ có sân khấu riêng dành cho nàng.

Chỉ tiếc nàng ta không có số hưởng phúc thôi...

Và rồi đến một lúc, Thiện Lâm nhận ra có lẽ như từ đầu tới cuối hoàng đế đều chỉ đang lợi dụng Ngô Ngọc Huệ để tạo dựng cái mác giả dối trong mắt người ngoài nhìn vào mình.

Đó cũng lý giải phần nào cho việc sau khi đăng cơ, y bất chấp dị nghị mà phong nàng làm Hiền phi chính nhất phẩm, tạo ra nhiều tiền lệ chưa từng của việc từ cung nữ thành phi tần vốn đã gây tranh cãi.

Để rồi từ đó, hoàng thái tử Võ Tương Minh trong mắt thiên hạ chính là tên rượu chè bê bết, ngày ngày xem ca vũ hát xướng bỏ bê chính sự, đến lúc y đăng ngôi, các phi tần nhập cung người người đều chăm chỉ luyện tập hát múa chỉ vì muốn được như Ngô phi ngày trước, dẫu kết cục nàng ta hiện giờ chẳng tốt lành gì...

Thiện Lâm không biết mục đích của hoàng đế khi làm ra việc ấy là gì, nàng chỉ nhận ra rằng, sở thích thật sự của y không xa hoa phù phiếm như vậy, có lẽ chỉ đơn giản là một điệu sáo, một bức tranh trong dịp sinh thần chăng?

"Haha..."

Võ Tương Minh lắc đầu cười, một nụ cười ngờ nghệch vị bị rượu làm cho say, mang theo chút cay đắng khó diễn tả...

"Ngươi luôn thích tỏ ra mình hiểu rõ trẫm..."

Võ Tương Minh còn nghĩ bản thân mới say, không ngờ nàng ta giờ còn say rượu hơn cả mình, sự thẳng thắn của nàng hiện giờ khiến Võ Tương Minh thấy choáng ngợp, trong bụng còn thấy chột dạ không thể tả.

Hạ mặt phả ra một làn hơi ấm đen xen với men rượu, y chẳng thể phản bác được gì, bởi sự thật đúng là như thế...

Từ lúc làm thái tử rồi trở thành hoàng đế, rất nhiều thứ và nhiều chuyện không thể đem cảm xúc cá nhân vào, làm chúa thượng có được cả thiên hạ này rồi thì sao chứ?

Đến bản thân thích cái gì hay muốn cái gì cũng không dám cho người khác biết...

Có lẽ trong lúc thần trí không minh mẫn vì cơn men rượu y đã vô tình để lộ cho nàng thấy được sơ hở này, hoặc có khả năng chính nàng từ sớm nhận ra mọi chuyện rồi cũng nên.

Thật buồn cười, hoá ra từ đầu tới cuối không chỉ có mình y dõi mắt theo dõi nàng ta, mà cả đối phương cũng chăm chú nhất cử nhất động của mình.

"Sở thích yêu ghét của trẫm nàng thấy được sao?"

Võ Tương Minh ngước lên, trong mâu quang chỉ còn sự mờ mịt:

"Vậy Anh Thiện Lâm, nàng đoán ra được trẫm có thích nàng hay không à?"

____________

Đã gần đến giờ tí nhưng Thọ Ninh cung vẫn y nguyên ánh sáng đèn rực rỡ, Cao Thái hậu sau khi trở về từ yến tiệc thì việc đầu tiên chính là đi xem thử mấy chậu hoa mẫu đơn mà mình cất công chăm sóc bấy lâu.

"Nô tỳ nghe nói thái hậu chưa ngủ nên cố tình dặn người mang đàn hương đến giúp người tĩnh tâm, thái hậu xin người chớ lao lực vì chuyện nhỏ nhặt..." Thân tín Lương Tranh phía sau cất giọng truyền tới.

Nâng niu nụ hoa trong tay, Cao thái hậu ảm đạm nói:

"Một đêm náo nhiệt thế này, ai gia sao mà tĩnh tâm nổi..."

Lương Tranh hiểu được suy nghĩ của chủ tử, bà ta bảo:

"Nữ nhân đó từ Tài nữ bị biếm thành cung nữ cấp thấp, nhảy lên thành người ở Thanh Ninh cung Đức phi rồi cung nữ ngự tiền, giờ đã là Tiệp dư của bệ hạ rồi, sau đêm nay, thời vận ở thiên hạ hậu cung sẽ có thay đổi lớn, hậu cung lâu rồi mới có một người thú vị như thế xuất hiện."

Không hiểu sao Cao thái hậu lại thấy rất thích thú, bà lắc đầu cười:

"Từ cung nữ thành phi tần tuy là điều cấm nhưng trước đó đã có tiền lệ là Ngô thị rồi, cái quan trọng là ả có thể cùng với nữ nhân họ Nam kết thân, thuộc nằm lòng cả khúc nhạc Tô Hàn làm cho hoàng đế mê mê mẩn mẩn, yến tiệc đêm nay người ca người múa đấu đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng lại bại dưới tay một điệu sáo, coi như có bản lĩnh đi."

Thoáng chốc Lương Tranh nhận ra thái hậu muốn ám chỉ gì đó, cứ nhớ đến tình hình ở yến tiệc khi Nam thị dây đàn cắt tay chảy máu, cộng thêm đám ngoại thần xì xầm to nhỏ, bà thầy căng thẳng không thôi.

"Ý người là việc đàn của Nam Tiệp dư bị đứt nhiều phần là ả làm ra để gây chú ý với bệ hạ sao?"

Nhìn mấy cành hoa muôn màu muôn kiểu tranh nhau vị trí hoa vương trong chậu, Cao Thái hậu như nhìn thấu tất car, lắc đầu:

"Việc này quan hệ trọng đại, một đứa phi tần nhỏ nhoi sao mà dám làm chứ?"

"Hay là nô tỳ cho người đi điều tra thử..."

"Không cần đâu." Cao thái hậu tức khắc nói không, mắt híp chặt đến không thể thấy rõ mâu quang:

"Thủ phạm là ai cũng chẳng quan trọng nữa, dù sao Anh thị nay xem như bình bộ thanh vân rồi."

"Coi như cô ta biết nắm bắt cơ hội, nhưng nô tỳ chỉ thấy lo lắng về tình hình giữa người và bệ hạ thời gian này, kỳ thực người cần gì phải làm khó bệ hạ như vậy chứ?"

Mấy ngày qua Cao thái hậu làm bao nhiêu chuyển, tùy tiện triệu Thuận An vương hồi kinh, làm ra yến thọ long trọng tô vẽ hoành tráng, mời cả sứ thần ngoại quốc về, ngay đến lúc yến tiệc xảy ra sơ xuất, thay vì làm bình ổn tình hình thì chính bà lại thêm dầu vào lửa, sự trừng phạt mà bà dành cho hoàng đế đích thực làm Lương Tranh lạnh sống lưng.

"Haha..." Cười một cách hờ hững, Cao thái hậu nửa đùa nửa nghiêm bảo:

"Ai gia đâu có giận gì nó, chẳng qua là muốn nó hiểu một vài đạo lý thôi..."

Xét về thân thế, hoàng đế chỉ là đứa con của một tiện nữ Tô Hàn, năm ấy vốn dĩ không có tư cách tranh ngôi vị, nếu không có bà đứng ra nhận làm con nuôi, đừng nói long bào với mũ bình thiên, sợ là đến cái mạng cũng chẳng giữ được đến lúc này.

Vậy mà gần đây nó lại dám tự ủng lập không ít thế lực bên cạnh mình, nếu chỉ muốn kiểm soát Lý Lâm và Chung Tuấn thôi thì còn có thể hiểu, nhưng qua cách y hạn chế cả quân lực của Nghĩa vương sang cho một tên tướng trẻ họ Tần, dù cố ý hay vô tình gì thì cũng chính là đang muốn cắt đứt đi quyền hành của bà...

"Dù sao đi nữa giang sơn này là của nó, còn thân ta lớn tuổi rồi, sống được bao lâu nữa chứ, khư khư giữ lấy quyền hành để làm gì, nhưng cái trò qua cầu rút ván này hình như hơi sớm để thực hiện rồi, ai gia chỉ muốn cho nó học cách giữ bình tĩnh một chút, căn cơ chưa đủ mà vội vàng lâm trận, chỉ có nước chưa đánh đã bại thôi..."

Cẩn thận bỏ hương liệu vào lò, Lương Tranh biết chủ tử không thích cái gì cũng quá nhiều, cho nên lượng hương đốt lên cũng chỉ nhè nhẹ vừa phải, cho tới lúc Cao thái hậu đi đến trường kỷ nhắm mắt lại định thần thì bà ta mới buông lỏng căng thẳng, nói vào vấn đề chính:

"Ban nãy sứ giả Đại Tuyên quốc có gửi thư cầu bình an cho người..."

Nghe đến đây, Cao Thái hậu hơi khựng người lại, mắt vốn nhắm nghiền lại mở ra, sự đăm chiêu khó tả lộ rõ:

"Kể ra cũng lâu rồi ai gia không gặp lại cố nhân mẫu quốc."