Hắn nhìn ta, ta buông tay đang che mặt, chỗ vừa bị hắn tát hẳn đã sưng đỏ lên.
Nhưng ta không hề hoảng loạn cũng không chột dạ, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn. Một lát sau, ánh mắt hắn dần dịu xuống, như vô cùng hối hận mà bước đến ngồi xổm bên cạnh ta. Ta biết hắn đã nhớ ra.
Hương liệu này, là trước khi Lương phi nhập cung, ta đã đưa đến.
Vậy ta làm sao có thể biết trước được một vị thuốc xông trong hương liệu này, sẽ tương sinh tương khắc với một vị thuốc trong thang thuốc mà Lương phi sau này nhập cung làm cho hắn?
Hắn nửa ôm ta, xin lỗi ta, cẩn thận vuốt ve mặt ta, hỏi ta có đau không.
Ánh mắt ta rơi xuống những viên gạch lát nền phía sau hắn, không nói một lời nào.
Lý Dực không trực tiếp đi thẩm vấn Lương phi, nàng ta không hiểu y lý, có thể lấy cớ không biết gì để thoái thác chuyện thang thuốc này, dù sao nàng ta ngày nào cũng được sủng ái, lại cùng ăn cùng uống với Lý Dực, ngay cả thân thể nàng ta cũng trở nên suy yếu.
Có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm.
Anan
Nhưng Lý Dực vốn đa nghi, trước khi kinh động đến Lương phi, hắn đã âm thầm đi điều tra quá khứ của nàng ta. Không điều tra thì thôi, vừa điều tra đã tra ra, Lương phi không phải là con gái ruột của Trung thừa.
Đích nữ của nhà họ đã bỏ trốn cùng một người phu xe ngựa, nhà họ chỉ có một cô con gái này, vì không muốn gia phong bị người ta chê cười, nên đành phải nhận một cô con gái nuôi từ bên ngoài, thay thế thân phận con gái ruột, nuôi dưỡng trong phủ.
Sau đó được tuyển vào cung, chính là Lương phi.
Vậy trước khi được Trung thừa nhận làm con gái nuôi đưa vào cung, nàng ta là ai?
Ám vệ mà Lý Dực phái đi âm thầm điều tra kỹ lưỡng, hơn nửa tháng sau, quả nhiên tra ra được chút manh mối.
Nàng ta là con gái của Giang gia, muội muội thứ xuất của Giang Uyển Nhất. Khi Giang gia bị tịch biên gia sản, vì từ nhỏ thân thể nàng ta không tốt, từng suýt chết, nhưng được một đạo sĩ đến xin nước uống cứu sống. Sau đó, đạo sĩ xem bói cho nàng ta đã nhận nàng ta làm đồ đệ, nói rằng sau này có thể thoát khỏi một kiếp nạn.
Giang gia từng có quyền thế ngập trời, đối với con cái trong nhà đều hết mực yêu thương chiều chuộng. Mẹ của Lương phi cực kỳ mê tín, cứ nghĩ có thờ có thiêng có kiêng có lành, nên đành đau lòng gửi con gái này đến đạo quán, vì vậy người ngoài biết đến vị tiểu thư này rất ít.
Khi Giang gia bị tịch biên gia sản, nàng ta quả nhiên như lời đạo sĩ nói, thoát khỏi một kiếp nạn.
Giờ đây nàng ta nhập cung, chỉ để trả thù.
Chuyện này vẫn là Thục phi đến kể cho ta nghe. Trải qua nhiều chuyện như vậy, tính tình nàng ta càng ngày càng trầm tĩnh, khi nói với ta về chuyện này, giọng điệu rất buồn bã, nói: "Giờ nhìn lại, thần thái cử chỉ của nàng ta, quả thực giống Giang Uyển Nhất như đúc."
"Nghe nói Hoàng thượng cầm chứng cứ đích thân đến hỏi Lương phi, nàng ta im lặng rất lâu, cũng không phủ nhận, trực tiếp nhận tội."
"Hoàng thượng giam nàng ta vào Đại Lý Tự, nhưng vẫn chưa quyết định xử trí như thế nào. Con người hắn, vốn lạnh lùng vô tình, vậy mà giờ cũng có lúc không nỡ."
Thục phi cười lạnh, khóe môi mang theo vẻ châm chọc, tiếp tục nói với ta: "Chỉ là đã xé rách mặt nạ, Lương phi giờ đây không muốn diễn trò nữa. Nghe nói trước khi Lương phi đến Đại Lý Tự, Hoàng thượng đã ở trong điện nàng ta trò chuyện riêng với nàng ta một canh giờ, khi ra ngoài thì phun một ngụm m.á.u lên ngực, hình như là tức giận."
Cuối cùng nàng ta có chút chán nản hỏi ta: "Nương nương, người nói xem Hoàng thượng đối với Lương phi như vậy, rốt cuộc là thích nàng ta, hay là thích Giang Uyển Nhất?"
Ta nghiêng đầu, lần đầu tiên trước mặt người khác cười chế nhạo, nói: "E rằng ngay cả bản thân hắn, cũng không biết."
10
Hình phạt của Lương phi nhanh chóng được đưa ra, nàng ta lừa trên gạt dưới, có ý đồ g.i.ế.c vua, bị ban chết.
Rượu độc của nàng ta, là do ta đích thân đưa đến.
Khi ta đến, nàng ta đang ngồi yên lặng trong ngục, thần sắc thản nhiên. Ta nhìn nàng ta, cho lui hết người hầu, ngồi xuống đối diện nàng ta.
Nàng ta mỉm cười nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi mới nói: "Thân thể nương nương, giờ xem ra đã khá hơn nhiều rồi."
Ta rót rượu cho nàng ta, cũng mỉm cười nói: "Nghỉ ngơi những ngày này, cũng nên khỏe lại rồi."
Ánh mắt nàng ta nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt dò xét khó hiểu, nhưng giọng điệu lại như đang từ tốn kể chuyện, hỏi ta: "Ta vẫn còn một chuyện chưa rõ, Hoàng hậu nương nương, người đã dày công sắp xếp để ta thuận lợi vào phủ Trung thừa, dày công đưa ta vào cung, đưa đến bên cạnh Lý Dực, người hẳn là biết tâm tư của ta, nhưng ta không hiểu, tại sao?"
Nàng ta quả thực thông minh, chỉ trong mấy ngày nay, đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Ta ôn hòa mỉm cười nhìn nàng ta, vẫn như mọi khi, giống như vị Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức trong lòng mọi người.