Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 89




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

“Nếu như các hạ chỉ là đi ngang qua, kính xin dừng chân ở nơi khác.”

Mặc dù đối phương không lộ mặt thật, nhưng chỉ dựa vào thân hình đã thấy có quen biết. Thẩm Kiều cũng không thể xác nhận đối phương có đúng là người mà hắn cho là kia không.

Hắn từng nghe Yến Vô Sư nói qua một ít quy củ giang hồ. Lúc hành tẩu bên ngoài, ban đêm khó tránh khỏi có đạo chích trốn trên nóc nhà khác điếm tùy thời ra tay với khách nhân, có thể là đánh cắp tiền tài, cũng có thể là vì có ý đồ riêng. Lúc này có môn phái thì phải nói rõ, đối phương thấy võ công của ngươi cao cường hoặc là bối cảnh hùng hậu, sẽ không dám hạ thủ nữa.

Ngón khinh công mà Thẩm Kiều dùng lúc này, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhận ra lợi hại, sẽ không dễ dàng mạo phạm.

Đối phương lại không nói một lời, thậm chí không đợi hắn nói xong, trực tiếp ra tay tập kích.

Chiêu thức ấy giống như đùa hoa vấn liễu, ôn nhu tận xương, cũng không phải xuân thủy chỉ pháp mà Thẩm Kiều tưởng. Chưởng phong nhẹ nhàng vô lực, đến giữa đường lại đột nhiên biến đổi, như hàn băng thấu xương, đập thẳng vào mặt!

Thẩm Kiều vung ống tay áo lên, liền hóa giải toàn bộ chưởng phong. Thân hình đối phương chợt lóe, thoáng chốc đã đến trước mặt, tay phải điểm lên yếu huyệt nơi cổ tay Thẩm Kiều, tay trái chụp lấy cổ Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều không lùi mà tiến, ống tay áo như sóng lớn vỗ bờ, đập lên tay trái đối phương. Tay phải lại linh hoạt di chuyển, trượt khỏi phạm vi khống chế của đối phương, phản đòn chụp lấy cổ đối phương.

“Yến Vô Sư?” Hắn thăm dò hỏi, chỉ vì đôi tay này thoạt nhìn có chút quen thuộc, chỉ là chiêu thức võ công lại hoàn toàn không giống.

Người áo đên vẫn không hề đáp lại, vô thanh vô tức, chỉ một mực vươn tay công kích. Nhưng đối phương hình như không muốn đẩy Thẩm Kiều vào chỗ chết, hai bên thay vì nói là giao thủ, không bằng nói là đang luận bàn.

Nhưng dù là luận bàn, từng chiêu từng thức đều vô cùng chú trọng.

Hiện giờ Thẩm Kiều cũng coi như kiến thức uyên bác, ít nhất đối với võ công của các môn phái cũng coi như có chút hiểu biết. Đối với cao thủ như hắn mà nói, chỉ cần thấy qua chiêu thức tương tự, liền sẽ không quên. Chỉ là chiêu thức của người áo đen này lại như linh dương quải giác, không thể lần ra dấu vết. Chiêu trước giống như xuất phát từ Thuần Dương Quan núi Thanh Thành, chiêu sau lại như mang phong cách của Ma Môn, làm người ta khó lòng lần ra manh mối.

Một cao thủ võ công, chưa chắc đã là người hiếu chiến, nhưng nhất định lại là một người thích võ, nguyện ý đeo đuổi con đường võ đạo. Tính cách Thẩm Kiều điềm đạm không tranh, thấy sức lực tương đương lại không lần ra được lai lịch của đối thủ, tránh không được cảnh thấy hàng sáng mắt, muốn cùng đối phương giao thủ so chiêu.

Trong chốn giang hồ, hắn hiện tại cũng dần có kinh nghiệm, sẽ không dễ dàng dỡ tâm phòng bị xuống, tự nhiên cũng đoán đối phương muốn dùng kế điệu hổ ly sơn, ý đồ ra tay với Vũ Văn Tụng đang ngủ say trong phòng.

Võ công đến cảnh giới nhất định, chỉ từ tiếng hít thở có thể phán đoán được đối phương có ở đó hay không. Thẩm Kiều cũng vậy, tuy rằng đang giao thủ bên này, hắn vẫn như trước để lại một tia tâm thần, đặt ở trên người Vũ Văn Tụng. Lúc này đối phương vẫn ngủ say như lúc ban đầu, thậm chí còn không phát hiện trên nóc nhà có hai người đang đánh nhau.

Song phương đánh qua mấy chiêu, đều không sử hết toàn lực. Mục đích đến của đối phương không rõ, chiêu số lại nhiều lần biến đổi, khiến người ta khó lòng nhìn thấu. Thẩm Kiều nhân dịp hắn không để ý, trực tiếp chụp lấy mịch ly, vải đen nắm ở trong tay, khuôn mặt đối phương cũng theo đó mà bại lộ.

Quả nhiên là Yến Vô Sư!

“Sao Yến tông chủ lại đến đây?” Thẩm Kiều cau mày.

“A Kiều, ngươi thật vô tình, người ta vì ngươi suýt chút nữa chết dưới tay Tang Cảnh Hành, ngươi vừa mở miệng lại vẫn cứ là ba chữ “Yến tông chủ” lạnh băng như vậy?” Đối phương mang theo ý cười trêu tức, hoàn toàn không xa lạ như lúc ban sáng.

“Ngươi đều nhớ được?” Lúc ban ngày gặp gỡ một hồi, Thẩm Kiều vốn đã chuẩn bị tâm lý y hoàn toàn mấy đi ký ức. Ai ngờ đối phương vừa mở miệng, lại giống hệt như lúc trước, không chút khác biệt. Hắn không khỏi sửng sốt một chút, động tác trong tay cũng hơi dừng lại.

Chính là trong lúc đó, ngón tay đối phương đã điểm lên bả vai hắn. Thẩm Kiều mềm mại ngã vào trong cánh tay đúng lúc duỗi ra của Yến Vô Sư.

“Suỵt!” Yến Vô Sư đưa tay ra hiệu, cười tủm tỉm bảo hắn đừng nói. “Đừng sốt ruột, mang ngươi tới một nơi.”

Không đợi đối phương phản ứng lại, y liền điểm cả á huyệt của Thẩm Kiều. Xuân Thủy Chỉ Pháp cực kỳ thành thạo, nơi nào có nửa phần dấu hiệu giảm sút võ công?

Thẩm Kiều tự cho rằng mình cảnh giác không thấp, lại chẳng hiểu vì sao vẫn dính chiêu. Còn không đợi hắn kịp ảo não, Yến Vô Sư đã đem người ôm ngang, từ trên nóc khách điếm bay về một hướng khác. Thân hình lên xuống mấy cái, phiêu nhiên mạnh mẽ. Hắc y hòa làm một thể với bóng đêm, mặc dù trong tay ôm theo một người, cũng không hề gây trở ngại cho tốc độ của y.

Trong khách điếm còn có Vũ Văn Tụng…

Thẩm Kiều nói không được, nhưng Yến Vô Sư cư nhiên lại có thể đọc hiểu tiếng lòng của hắn: “Vũ Văn gia không còn Vũ Văn Hiến có thể đứng ra, ngoại trừ Vũ Văn Uân nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt, thì chẳng ai coi một Vũ Văn Thất lang là chuyện gì to tát, lúc trước giết chết Vũ Văn Hiến, chỉ là muốn tận dùng thời cơ lấy lòng hoàng đế mà thôi. Hiện giờ vật đổi sao dời, có từ ngàn dặm xa xôi tìm được nó trở lại, cũng không có tác dụng gì lớn.

Ý là, đã rời xa kinh thành, Vũ Văn Tụng đã coi như an toàn rồi.

Nghe được những lời này, Thẩm Kiều liền biết đối phương căn bản không hề mất đi ký ức, chứ đừng nói chi tới việc tính tình đại biến. Chỉ là không biết trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì, vì sao y lại cùng Nghiễm Lăng Tán ở chung một chỗ. Rất nhiều nghi vấn không những không theo sự xuất hiện của Yến Vô Sư mà biến mất, trái lại càng lúc càng nhiều.

Yến Vô Sư cũng không có ý định giải thích, ít nhất tạm thời không có ý định đó. Y ôm lấy Thẩm Kiều bay tới bay lui trên nóc nhà người ta, chỉ trong chốc lát đã cách xa khỏi khách điếm vừa rồi.

Tuy rằng thân thể không động được, nhưng hai mắt dù sao cũng coi như có thể nhìn. Một lát sau, Thẩm Kiều đột nhiên phát hiện, nơi Yến Vô Sư đang hướng đến, hình như là Hoàng gia ban ngày bọn họ từng tới.

“Chúng ta đi xem một trò hay, chỉ là không cho phép ngươi lộn xộn, nếu không sau này không mang ngươi đi chơi nữa.” Ngữ khí của y rất nhẹ, giống như đang dỗ tiểu hài tử vậy.

Dù là tính nết tốt như Thẩm Kiều cũng không nhịn được mà ở trong lòng lườm một cái.

Hoàng gia không phải hộ dân nhỏ bé gì, trong cửa ngoài cửa đều có người đứng coi canh gác. Nhưng võ công của mấy người này đương nhiên còn chưa đạt tới trình độ có thể phát hiện được Yến Vô Sư. Yến Vô Sư ôm Thẩm Kiều đi vào như chốn không người, cùng với việc tự mình đi tản bộ trong hậu viện cũng không có gì khác biệt.

Thẩm Kiều để ý, nơi y dừng chân này, chính là hậu viện phía sau khu vườn ban ngày tổ chức tiệc mừng thọ, chính là chỗ hòn non bộ lúc trước Thẩm Kiều gặp phải hai người Nghiễm Lăng Tán và Yến Vô Sư. Sân này thì lại cần vòng qua hòn non bộ một đoạn, đi tới phụ cận hồ nước trong hậu viện.

Yến Vô Sư không dừng lại trên nóc nhà giống như khi nãy, mà lựa chọn bụi cỏ rậm rạp bên cạnh hồ nước để dừng chân. Nơi này vừa lúc là góc chết của bức tường, dựa vào sự che đậy của cây cỏ và hàng lang tăm tối, hoàn toàn có thể ẩn giấu thật kỹ thân hình. Với võ công của hai người, tự nhiên có thể điều chỉnh hô hấp thật tốt, không sợ bị người phát hiện.

Bọn họ dựa vào vách tường nhìn vào giang nhà đang sáng ánh nến. Ánh sáng chập chờn, hào quang nhỏ yếu xuyên qua khe hở của cửa sổ, cùng theo với nó còn có tiếng nói chuyện nhỏ vụn.

Thẩm Kiều không biết Yến Vô Sư mang mình tới nơi này với mục đích gì, đợi một lúc, người kia tựa hồ cũng không có ý định giải huyệt, hắn chẳng thể làm gì khác hơn là vểnh tai lên đi lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Tiếng nói chuyện rất nhỏ, nhưng vận nội lực lên vẫn có thể nghe ra dược chút ít.

Một người thở dốc, thỉnh thoảng còn kèm theo chút từ ngữ trêu chọc đùa bỡn.

Một người ngâm nga, thanh âm uyển chuyển, đón ý nói hùa.

Thẩm Kiều tất nhiên chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng mà chưa ăn thịt heo cũng vẫn biết heo chạy thế nào, nghe thấy động tĩnh trong phòng, đâu còn có thể không rõ bọn họ đang làm gì?

Đạo Môn chú ý giữ mình trong sạch, nhưng nếu muốn song tu, cũng có đạo pháp song tu, như thế chứng minh cũng không coi đó là cấm kỵ, hoàn toàn trái ngược với Phật Môn nhất định phải cẩn tuân không phạm sắc giới, nhưng chính tai nghe thấy người ta hoan ái lại là một chuyện khác. Có lẽ có vài người thích dùng chuyện trên giường của người khác làm vui, nhưng loại khiêm khiêm quân tử như Thẩm Kiều lại không như thế, hắn lập tức cảm thấy khó chịu cả người, hận không thể lập tức phá tan huyệt đạo xoay người rời đi.

Giống như nhận ra ý nghĩ của hắn, Yến Vô Sư liền từ phía sau lưng khóa lại hai yếu huyệt của hắn, triệt để ngăn chặn ý đồ của Thẩm đạo trưởng.

Thẩm Kiều: “….”

Yến Vô Sư: “Dâm giả thấy dâm, thanh giả tự thanh a Thẩm đạo trưởng!”

Y dù biết là đang ẩn nấp nhưng vẫn rất ung dung, dùng ngữ điệu như rót mật ghé vào lỗ tai Thẩm Kiều, khiến Thẩm Kiều khá là không biết nói gì.

Lúc này chuyện tốt trong phòng vẫn đang tiếp diễn. Nữ tử trần trụi, ngọc thể nằm đó, hai chân thon dài quấn lấy eo nam nhân phía trên, nhu nhược không xương, khiến nam nhân càng thêm yêu thích không buông tay được, tăng nhanh nhịp điệu cày cấy.

“Vân nương, Vân nương…” Nam nhân lặp đi lặp lại nhũ danh của nữ tử dưới thân, bởi vì dùng lực mà toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thanh âm thở dốc không dừng, thô thanh cười trêu nói: “Mặc dù tuổi nàng lớn hơn ta một chút, nhưng không ngờ khi thoát xiêm y ra lại tiêu hồn đến vậy, sớm biết như thế…”

Thẩm Kiều vì bị điểm huyệt đạo, cả người không thể nhúc nhích, chỉ có thể kiên trì tiếp tục lắng nghe. Yến Vô Sư để hắn ở bên tường, mình thì đứng phía sau chặn đối phương lại, nhìn qua thì như chống đỡ trọng lượng của đối phương. Bên trong nhà thì đang phiên vân phúc vũ*, thì  ở bên ngoài y cũng không nhàn rỗi. Cánh tay ngăn cản Thẩm Kiều bắt đầu chậm dãi di chuyển, bên cạnh còn nghé nhỏ vào tai Thẩm Kiều: “A Kiều, ta thấy nàng chưa chắc đã tiêu hồn đến đâu, cũng chỉ coi là người có chút nhan sắc mà thôi, eo của ngươi so với nàng có khi còn nhỏ hơn đấy…”

*Phiên vân phúc vũ: Mây mưa thất thường, chỉ việc hoan ái kịch liệt.

Đêm xuân lạnh lẽo, nhưng hiện giờ nội lực của Thẩm Kiều đã từ từ khôi phục, sẽ không sợ lạnh như lúc trước nữa, cho nên chỉ mặc một thân đạo bào. Lúc này cách lớp vải vóc mỏng manh, nhiệt độ đối phương dường như trực tiếp truyền thẳng tới da thịt, nóng bỏng thiêu người.

“A Kiều, ngươi đang run này, có phải là do mặc quá ít rồi không?” Yến Vô Sư cắn lỗ tai hắn nói, giọng mang ý cười, gần như đem cả người hắn ôm vào trong ngực.

Ngươi buông tay ta sẽ không run nữa! Thẩm Kiều âm thầm giận dữ, cũng không biết là xấu hổ hay lúng túng, trên mặt càng lúc càng nóng.

Đối thoại trong phòng vẫn còn tiếp tục.

“Sớm biết như thế thì sẽ thế nào?” Thanh âm nữ tử có chút khàn khàn, nhưng trái lại lại như có thêm một tia quyến rũ.

“Sớm biết như thế, ta đã sớm lừa gạt nàng lên giường rồi!” Nam tử ha ha cười, khá là đắc ý, “Công phu trên giường của Đậu bang chủ nhà nàng có tốt được như ta không a?”

Ba chữ Đậu bang chủ vừa vào tai, Thẩm Kiều lập tức cảnh giác, không tiếp tục để ý đến sự đùa giỡn của Yến Vô Sư nữa, hết sức chuyên chú lắng nghe đối thoại của hai người.

Yến Vô Sư âm thầm nói đáng tiếc, cũng không tiếp tục động tác nữa.

Nữ tử sẵng giọng: “Ít nói hưu nói vượn. Ta với hắn không có nửa phần ám muội. Hiện giờ nếu như không phải cùng ngươi vừa gặp đã quen, làm sao lại làm ra chuyện như vậy. Ngươi cho rằng, ta đường đường là phó bang chủ của Lục Hợp bang, lại tự cam chịu đi làm thứ mặt hàng thấp hèn này sao!”

Phó bang chủ Lục Hợp bang, Vân Phất Y!

Lúc trước Thẩm Kiều có cảm thấy thanh âm của cô gái này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được. Cho tới giờ khắc này, khi đối phương tự giới thiệu, hắn mới như thức tỉnh.

Đối phương có phải Vân Phất Y đã từng có duyên gặp mặt một lần ở Xuất Vân tự kia?!

Nam nhân thấy nàng giận dữ, vội vã cười làm lành: “Là ta nói lỡ, là ta nói lỡ, nàng đừng nóng, mảnh tình này của ta với nàng có trời chứng giám!”

Sau tiếng nói chuyện ngắn ngủi, trong phòng lại là một mảnh xuân sắc kiều diễm, Thẩm Kiều không để ý tới sự lúng túng ban đầu, trong lòng chỉ chuyên chú nghĩ về đoạn đối thoại vừa rồi.

Thanh âm của nam nhân tương đối trẻ, chắc chắn không phải chủ nhân Hoàng gia hôm nay vừa tổ chức thọ yến, có lẽ là đời thứ hai hoặc thậm chí là thứ ba. Mặc dù Hoàng gia có tiền, ở bản địa cũng coi như là thế gia danh tiếng, nhưng địa vị trong võ lâm lại không được như vậy. Võ công gia truyền cũng thường thường. Vân Phất Y tại sao lại xuất hiện ở đây, lại có quan hệ cùng với hắn?

Lui lại mà nói, Yến Vô Sư dẫn hắn tới nơi này nghe trộm, cũng không phải là vì muốn chứng kiến tình yêu của đôi nam nữ này đó chứ.

Nhưng Yến Vô Sư không cho hắn có quá nhiều thời gian suy nghĩ. Đối phương lần thứ hai ôm ngang hông hắn, di chuyển vòng vòng trong vườn, xuyên qua hòn non bộ, đi tới sân viện chỗ phòng bếp.

Nửa đêm canh ba, nơi này tất nhiên yên tĩnh cực kỳ. Khói bếp không có mà mùi thơm thức ăn lại càng không. Trên thực tế, ngoại trừ đôi nam nữ chạy đến hậu viện vụng trộm kia, người nhà họ Hoàng cơ bản đều ngủ tại chủ trạch sát vách. Nơi đó cũng có phòng bếp, gia đình chủ nhà và nữ quyến cũng có nhà bếp riêng. Ban ngày tổ chức tiệc mừng thọ cũng là gọi món từ tửu lâu bên ngoài, phòng bếp nơi này gần như là để trang trí, rất ít khi có người đến.

Yến Vô Sư thả Thẩm Kiều xuống, giải huyệt đạo cho hắn. Thẩm Kiều khôi phục tự do, tất nhiên không thể la to hoặc xoay người bỏ chạy. Lúc này hắn đã cảm thấy đối phương mang mình đến đây là có dụng ý, liền đi theo phía sau Yến Vô Sư, đẩy cửa phòng bếp, đi vào.

“Ngươi phát hiện điều gì không?” Yến Vô Sư đột nhiên lên tiếng, cũng không quay đầu lại.

Thẩm Kiều nghĩ một chút, nói: “Nơi này dọn dẹp rất sạch sẽ, có thể thấy rất ít khi dùng đến.”

Yến Vô Sư lắc đầu một cái: “Thời gian dài không có ai dùng đến, cửa sổ cũng đóng chặt, nhưng lúc tiến vào lại chẳng có chút bụi bặm, không cảm thấy kỳ quái sao?”

Thẩm Kiều hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề y nói tới: “Cũng đúng, có phải chứng minh nơi này thường có người đi vào?”

Yến Vô Sư: “Không sai.”

Y đi đến phía cuối phòng bếp, dễ dàng đem nồi sắt nhấc lên. Phía dưới cũng không phải kệ bếp thường dùng để đốt củi lửa, mà là một cái cửa động đen ngòm.

Yến Vô Sư đè kệ bếp lại, vươn mình nhảy xuống, Thẩm Kiều theo sát phía sau, hai tay chống lấy vách đá bên cạnh. Hắn vốn cho rằng đây là một căn hầm rất sâu, không nghĩ tới vừa nhảy xuống đã đến nơi. Xem ra phía dưới chỉ là một gian phòng được sửa lại, khá giống hầm, chỉ là không có cầu thang.

Một chút ánh lửa sáng lên, là hộp quẹt trong tay Yến Vô Sư.

Thẩm Kiều đánh giá chung quanh, không khỏi lộ vẻ chấn kinh.

Gian phòng tối này cũng không quá lớn, nhiều lắm chỉ bằng một căn phòng rộng.

Nhưng trừ vách tường mà bọn họ đứng cạnh lúc xuống này, ba mặt khác đều bày rất nhiều binh khí.

Có trường mâu, trường đao, cung tên. Người trong nghề liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra, gỗ sắt dùng để chế tạo binh khí đều là làm từ chất liệu thượng thừa.

Tính toán sơ bộ, tất cả binh khí nơi này, tổng cộng có gần hai ngàn cái. Cho dù Hoàng gia có là hào phú cỡ nào, thuê hộ vệ bảo tiêu nhiều hơn nữa, nhưng số này đã vượt quá nhu cầu bọn họ cần đến, cho dù dùng để tấn công thành trì này cũng đều dư sức.

Thẩm Kiều không nhịn được nói ra nghi vấn: “Hoàng gia muốn tạo phản?”

Yến Vô Sư không trả lời vấn đề này, ngược lại nói: “Người mới vừa rồi ở chung với Vân Phất Y chính là Hoàng Cách Phi, là con thứ là Hoàng Hi Đạo. Trưởng tử Hoàng gia nhiều bệnh, thứ tử này tương lai hẳn là sẽ kế thừa gia nghiệp.”

Hai người men theo đường cũ đi ra, lại đem nồi sắt đặt về chỗ cũ. Bọn họ giống như chưa từng tới đây, tất cả đều không để lại chút dấu vết.

Rời khỏi Hoàng phủ, hai người đi về phía khách điếm. Nhữ Nam có lệnh cấm đi lại ban đêm, nhưng đối với hai người Yến Trầm mà nói, cấm đi lại ban đêm chỉ như lệnh ban trên giấy. Bọn họ tự có cả ngàn biện pháp để không chạm mặt với binh lính tuần tra ban đêm.

“A Kiều, một bụng nghi vấn của ngươi đều viết hết lên mặt rồi.” Yến Vô Sư khẽ cười một tiếng.

Thẩm Kiều quả thực có rất nhiều vấn đề, chúng cuốn lại với nhau như những sợi tơ, xoắn xuýt không rõ, chỉ có thể hỏi từ điều đơn giản nhất.

“Ngày đó, ngươi rốt cuộc làm cách nào thoát hiểm từ tay Tang Cảnh Hành?”

Yến Vô Sư: “Ngày đó ta vốn không có đánh nhau với Tang Cảnh Hành.”

Thẩm Kiều nghĩ thầm, lẽ nào ngày đó là y lừa ta?

Yến Vô Sư tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hắn: “Ta không lừa ngươi. Chỉ là trước khi dẫn ngươi tới gian miếu đổ kia, trước đó đã báo cho Nghiễm Lăng Tán, truyền lời cho hắn, muốn cùng hắn làm một giao dịch nhỏ.”

Y cố ý dừng lại. Thẩm Kiều tất nhiên không ngu ngốc, chỉ là không quen phỏng đoán âm mưu quỷ kế, lúc này thuận theo dòng suy nghĩ của Yến Vô Sư, ngược lại có thể lý giải đáp án: “Tàn quyền “Chu Dương sách”?”

Rất đơn giản, “Phượng Lân Nguyên Điển” có kẽ hở, như vậy người tập luyện bộ điển tịch này, khẳng định đều đụng phải cái nút chết này. Cho nên Yến Vô Sư muốn nó, người trong Hợp Hoan Tông với nó tựa như hổ rình mồi. Người trong Pháp Kính Tông tất nhiên cũng không chịu buông tha.

Tuy nói Nghiễm Lăng Tán liên hợp với tứ đại cao thủ khác đến vây công Yến Vô Sư, khúc mắc trong đó theo lý thuyết phải có thâm cừu đại hận. Nhưng nếu suy tính đến âm mưu lòng người, thì lại không đơn giản như vậy. Tam tông Ma Môn kiềm chế lẫn nhau, có Tang Cảnh Hành uy hiếp trước mặt, Yến Vô Sư lựa chọn tạm thời liên hợp với Nghiễm Lăng Tán, cũng là hợp tình hợp lý.

Yến Vô Sư giọng mang khen ngợi: “Không sai, ta nói cho hắn biết, nếu như hắn nguyện ý giúp ta thoát vây, ta liền truyền toàn bộ nội dung tàn quyển cho hắn.”

Nhưng khi đó, cho dù Yến Vô Sư tính toán không sai sót, cũng không thể nào khẳng định Nghiễm Lăng Tán có đến đúng hẹn hay không. Cho nên y vẫn như trước lựa chọn một mình rời đi, đem Thẩm Kiều lưu lại trong chùa.

Mặc dù không trả lời trực tiếp, nhưng cũng đã giải đáp được nghi hoặc vừa rồi của Thẩm Kiều.

Chẳng biết vì sao, thời điểm nghe thấy đáp án này, tảng đá lớn trong lòng giống như hạ xuống, không còn treo lơ lửng nữa.

Yến Vô Sư trêu tức: “Thì ra trong lòng ngươi vẫn chưa từng tin ta, cảm thấy ta chỉ vì muốn thoát vây mà bỏ ngươi ở lại?”

Thẩm Kiều tuyệt nhiên là không chịu thừa nhận mình từng chảy nước mắt với bóng lưng của y: “Yến tông chủ xưa nay vẫn vậy, bần đạo không dám buông lơi cảnh giác.”

Yến Vô Sư xì cười một tiếng, cũng không tiếp lời.

Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, liền đưa ra một vấn đề: “Người trong Ma Môn xưa nay đa nghi, Nghiễm Lăng Tán làm sao chịu tin thứ ngươi đưa cho hắn nhất định sẽ là bản chính, mà không phải là đã đả loạn trình tự hoặc tăng thêm giảm bớt điều gì?”

Yến Vô Sư: “Ngươi cũng đã xem qua tàn quyền, hẳn còn nhớ, tàn quyển kia chỉ là những đánh giá nhỏ đối với võ công của Nhật Nguyệt tông. Đào Hoằng Cảnh đem lý giải của mình đối với kẽ hở ma tâm nói ra từng cái, cũng không phải là chỉ ra con đường luyện tập mà chỉ là cung cấp chút ý kiến đối với việc tu bổ kẽ hở. Chỉ cần người biết chút võ công của Nhật Nguyệt tông, tất nhiên đều có thể nghe được nội dung đó có đầy đủ hay không, thật giả thế nào. Cái này quá khó để gian lận.”

Nói trắng ra là, nơi đó đâu có ghi lại môn võ công cụ thể nào, không nói đến tu luyện, mọi người chỉ căn cứ vào lý giải của chính mình đi tu bổ kẽ hở. Đến cuối cùng, có thể đột phá cửa ải này hay không, đều phải xem ngộ tính của cá nhân người đó. Việc này liên quan đến sống còn, cho dù chỉ có một tia hi vọng, Nghiễm Lăng Tán cũng phải thử một lần. Dù sao chẳng ai muốn võ công của mình vĩnh viễn dừng lại không thể tiến thêm.

Thẩm Kiều gật gật đầu: “Cho nên ngươi mới có thể cùng Nghiễm Lăng tán xuất hiện ở Hoàng gia?”

Yến Vô Sư: “Ta đem nội dung tàn quyển nói cho hắn biết. Hắn tất nhiên không thể tín nhiệm ta quá, cho nên muốn đi tìm phiên bản bên phía Trần Cung đối chiếu lại lần nữa. Trong thời gian này ta tìm một nơi bế quan, không ngờ vừa xuất quan liền nghe thấy tin tức Vũ Văn Ung đã chết.”

Thẩm Kiều than thở: “Không những như vậy, toàn gia Vũ Văn Hiến cũng bị Chu Đế mới đăng cơ không lâu giết oan, chỉ còn lại một tia huyết thống là Vũ Văn Tụng.”

Yến Vô Sư lại như không chút bất ngờ, nói tiếp: “Nghiễm Lăng Tán sau khi ấn chứng được nội dung tàn quyển, có lại đây hội hợp cùng ta, cũng báo thêm một tin: Hoàng gia Nhữ Nam đang nuôi dưỡng tư binh, âm thầm cấu kết cùng Đột Quyết.”

Thời đại này quá mức hỗn loạn. Hôm nay ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế, ngày mai liền đến phiên ta, đó cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Cũng chính là mấy chục năm gần đây, cục diện thiên hạ mới hơi ổn định lại chút, cho dù có người có dã tâm muốn tạp phản làm vua, cũng chẳng phải điều gì kỳ quái, chỉ là…

Thẩm Kiều: “Tuy nói Vũ Văn Uân sát hại trung thần, làm người sợ hãi, nhưng dù sao có căn nguyên mà Vũ Văn Ung để lại, Chu quốc lại vừa mới thôn tính được Tề quốc, chính là thời kỳ cường thịnh. Chút binh khí ấy của Hoàng gia, nhiều lắm cũng chỉ đủ gây dựng đội ngũ một hai ngàn người, coi như công chiếm được Nhữ Nam này, sợ là cũng không có tác dụng gì.”

Sắc mặt Yến Vô Sư quỷ dị: “Ngươi sai rồi, Hoàng gia không cần tạo phản, cũng không có sức mà tạo phản. Bọn họ chỉ là muốn chờ đám cẩu Đột Quyết, chỉ cần đám Đột Quyết đó phân cho chút canh thừa thịt nguội, cũng đã đủ cho họ ăn uống bất tận rồi.”

Thẩm Kiều có chút mê hoặc, nghe không hiểu ý của y: “Thứ cho bần đạo ngu dốt.”

Yến Vô Sư: “Vũ Văn Ung vừa chết, người Đột Quyết sẽ không còn đại địch nữa. Bọn họ chống lưng cho phế vương Tề quốc, muốn lại một lần nữa phân đôi phương Bắc. Với năng lực của Vũ Văn Uân, căn bản không giữ được gia nghiệp. Mà thành Nhữ Nam này binh lực sắc bén, xưa nay ủng hộ Chu thất chính thống. Đến lúc đó Hoàng gia chỉ cần ngăn cản Nhữ Nam này, khiến triều đình không thể phân thân. Mà đám tướng tài như Vũ Văn Hiến đều đã bị Vũ Văn Uân diệt trừ. Dưới tình huống kiểu này, triều Chu không có sức ngăn cản đám người Tề quốc tro tàn lại cháy.”

Thẩm Kiều thầm nghĩ Bắc Chu xui xẻo, ngươi cao hứng cái gì?

“Lúc trước không phải ngươi muốn chống lưng cho Vũ Văn Hiến đăng cơ sao, hiện giờ hắn không còn, thế lực Hoán Nguyệt tông đều bị rút đi, ngươi nên làm thế nào cho phải?”

Yến Vô Sư nháy mắt mấy cái: “A Kiều ngoan, ngươi đây là đang lo lắng cho bản tọa sao?”

Tuy nói dung mạo không hiện tuổi, nhưng dù sao cũng đã qua tuổi tứ tuần, lại vẫn giả vờ đáng yêu, thật là…

Quá không biết xấu hổ.