Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 69




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Thời điểm hai người Thẩm Kiều trở lại Vương thành Thổ Cốc Hồn, trời đông giá rét đã đến. Lúc trước đội buôn các nước đều bắt đầu từ nơi này đi về phía tây, hiện giờ cả tòa Vương thành so với thời điểm bọn họ rời đi, quả thực khác biệt, một loại cảnh tượng vắng lặng lạnh ngắt.

“Đây chỉ là tạm thời thôi,” Tiểu thương bán đồ chơi làm bằng đường nói, “Mùa đông tới, đường về phía tây rất khó đi, cho nên rất nhiều đội buôn đều chọn xuất phát từ mùa thu, mùa xuân năm sau trở lại, chờ đông qua, người ở đây lại đông đúc thôi!”

Hắn là người Hán, mười mấy năm trước đi theo đoàn đội kinh thương qua nơi này, quen biết một cô nương Thổ Cốc Hồn, từ đó ở lại đây định cư làm con dân hợp pháp.

Thẩm Kiều tựa hồ có loại mị lực hòa hợp trời sinh, khiến người ta như được tắm gió xuân, cảm thấy thoải mái. Vừa rồi Yến Vô Sư dừng lại trước sạp hàng bán đồ chơi bằng đường này một lúc lâu, tiểu thương cũng không có nói chuyện cùng y. Thẩm Kiều đi từ sau tới, vẻn vẹn chỉ hỏi thăm đôi câu, tiểu thương liền mang theo bộ mặt “Tha hương gặp cố nhận” mà rảnh rỗi nói chuyện cùng hắn.

“Kỳ thực, người Hán trong thành này không ít, ngay cả vương công quý tộc Thổ Cốc Hồn cũng đều nói tiếng Hán, không thích Hán phục, chung quy sinh ra và lớn lên tại Tây Vực, người bình thường dù sao cũng không nguyện rời xa nơi chôn rau cắt rốn.”

Thẩm Kiều cười nói: “Nói như vậy, thê tử của ngươi nhất định vô cùng mỹ lệ hiền lành, mới có thể lưu ngươi lại. Hơn nữa ta nghe cách ngươi nói chuyện, hẳn là đã từng đọc không ít sách, lại chịu vì nàng lưu lại nơi xa xôi ngàn dặm này. Phần tình cảm phu thê sâu sắc này, thật sự khiến người ta ước ao!”

Tiểu thương được hắn khen một câu, mặt liền lộ vẻ ngại ngùng cùng chút kiêu ngạo, gãi đầu một cái nói: “Xin nhận sự khích lệ của ngài. Ngày còn bé ta từng học qua vài lớp tư thục, không dám xưng là người đi học! Ngài đây là từ nơi nào trở về vậy, một thân phong trần mệt mỏi, là theo đội buôn quay về sao?”

Thẩm Kiều nói: “Chúng ta đi du lịch, hướng về phía tây, mắt thấy trời dần lạnh giá, nên không dám tiếp tục đi tiếp, liền quay lại. Nghe nói trước đó vài ngày Vương thành có tổ chức Bàn Long hội, bây giờ kết thúc rồi sao?”

Tiểu thương: “Đã kết thúc lâu rồi, người đều rời đi hết. Chỉ là năm nay cũng khá náo nhiệt, người đến có không ít kẻ trong giang hồ, múa đao mang kiếm. Ta ở nơi này bán đồ chơi bằng đường, cũng không thu được bao nhiêu. Vậy mà sau khi những người này đến, trên con đường này thỉnh thoảng lại có người rút đao đối chiến, làm ta sợ đến mức phải về nhà tránh mấy ngày đấy!”

Thẩm Kiều: “Nói như vậy, hiện giờ ở trong thành không còn người giang hồ nào sao?”

Tiểu thương: “Không có, sau khi Bàn Long hội kết thúc không lâu, liền rời đi sạch. Ngươi xem, mấy khách điếm đó, vốn lúc trước đông như mắc cửi, hiện tại thì hay rồi, giá tiền hạ xuống mà người ta còn không muốn ở đấy! Chỉ là ấy, ta nghe nói Tề quốc bị Chu quốc diệt, nói không chừng năm sau đội buôn đi về phía tây sẽ ít đi nhiều đây!”

Thẩm Kiều vốn đang lo lắng tin tức “Yến Vô Sư bỏ mình” một khi truyền đi, tính mạng Vũ Văn Ung sẽ lập tức rơi vào nguy hiểm, lại không ngờ được, bọn họ rời khỏi Trường An mới có mấy tháng, không ngờ lại xảy ra một chuyện lớn như vậy, không khỏi quay đầu nhìn sang Yến Vô Sư đứng bên cạnh.

Người kia trên đầu đội mịch ly, vẻ mặt bị che mất, khiến người ta khó mà nhìn được biểu tình.

Thẩm Kiều: “Tề quốc bị diệt? Sao lại nhanh như vậy? Lẽ nào không có ai chống trả sao?”

Tiểu thương thở dài: “Ai biết được, có lẽ là quân đội Chu quốc quá mạnh mẽ. Aiz, tính ra, quê nhà của ta còn ở Tề quốc đó, nhưng đáng tiếc, những năm này tuy rằng ở Thổ Cốc Hồn xa xôi, cũng có thể nghe thấy tin tức quân chủ mắt mù tai điếc. Không ngờ một quốc gia lớn như vậy, nói không còn thật sự là không còn!”

Thẩm Kiều: “Phương bắc thống nhất, đối với bách tính dù sao cũng coi như là có lợi, chờ sau này yên ổn, đội buôn Tây vực có thể sẽ càng lúc càng nhiều, không ít đi đâu.”

Tiểu thương nhoẻn miệng cười: “Nói cũng phải, vậy thì xin nhận lời cát lành của ngài. Ta vẫn luôn chờ có một ngày kia Trung Nguyên chân chính thái bình, dẫn theo vợ con về nhà thăm thú a!”

Hắn kéo Thẩm Kiều hàn huyên hơn nửa ngày, vẫn chưa thấy chán, nhìn thấy Yến Vô Sư vẫn luôn đứng ở bên cạnh không nói một lời, lại như đang chăm cú ngó đống đồ chơi bằng đường, lúc này mới nhớ mình đang buôn bán, vội vàng cười nói: “Vị cô nương này là thê tử của ngài sao, chẳng lẽ cũng là người Thổ Cốc Hồn?”

Thẩm Kiều: “Đây là xá muội.”

Yến Vô Sư: “Thê tử.”

Thẩm Kiều: “…..”

Tiểu thương: “…..”

Thẩm Kiều đoán là Yến Vô Sư cố ý nói vậy, hẳn là vì chuyện mặc nữ trang nên khó chịu đây mà. Nhưng ở trước mặt người ngoài, hắn cũng không tiện nói thêm điều gì, không thể làm gì khác chỉ đành ho nhẹ một tiếng, mất bò mới lo làm chuồng: “Vị này chính là biểu muội của ta, tính tình có chút bướng bỉnh, xin ngài chớ trách.”

Hắn không giải thích rõ ràng, cho nên câu giải thích này, khiến tiểu thương lập tức tưởng tượng ra một câu chuyện biểu huynh muội yêu nhau mà không đến được với nhau, dẫn đến tiết mục chạy trốn ngàn dặm, nhất thời gật đầu liên tục: “Ta hiểu, ta hiểu!”

Thẩm Kiều đầu óc mơ hồ, lòng nói ngươi hiểu cái gì, ta cái gì cũng không hiểu.

Bên kia Yến Vô Sư chỉ vào đám đồ chơi bằng đường: “Muốn cái này.”

Thanh âm của y trầm thấp, căn bản không giống giọng nữ, nhưng tiểu thương cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao nơi tái ngoại này, bão cát lớn, thanh âm của nữ tử Thổ Cốc Hồn cũng rất thô trầm.

Nghe thấy lời Yến Vô Sư nói, tiểu thương liền cảm thấy phấn chấn: “Ngài muốn cái nào, ta đều có thể nặn ra cho ngài được!”

Yến Vô Sư: “Ngựa, trâu, dê…”

Thẩm Kiều dở khóc dở cười: “Chỉ được chọn một cái thôi, nhiều nữa ngươi ăn sao hết được?”

Yến Vô Sư: “Vậy lấy một cái.”

Tiểu thương cười nói: “Được được, vậy là muốn ngựa hay muốn trâu đây?”

Yến Vô Sư chỉ chỉ Thẩm Kiều: “Hắn.”

Tiểu thương sững sờ: “Hả?”

Yến Vô Sư: “Nặn một cái giống hắn.”

Thẩm Kiều mặc dù không trải qua ái tình nam nữ, nhưng chuyện hiểu lầm vừa mới trôi qua, lại nhìn tiểu thương người ta hai mắt mập mờ, sao còn không biết hắn đang hiểu lầm cái gì.

Hắn nói với tiểu thương: “Hắn chỉ đang đùa thôi, nếu không cứ nặn một cái hình dê đi.”

Yến Vô Sư: “Không, chỉ muốn ngươi.”

Lại hỏi tiểu thương: “Có thể?”

Tiểu thương dường như cảm nhận được ánh mắt sáng quắc bức người phía sau mịch ly, vội nói: “Có thể có thể! Đương nhiên có thể.”

Thẩm Kiều đỡ trán.

Tay nghề tiểu thương thật sự không tệ, lời nói vừa dứt tay liền động, không tới một phút, một cái đồ chơi bằng đường trông rất sống động liền xuất hiện ở trước mắt.

Dù sao cũng là dùng đường mạch nha nặn thành, không thể thể hiện rõ được ngũ quan, nhưng đối phương lưng đeo túi vải dáng dài, hướng về phía trước, dáng dấp khí độ đó, nghiễm nhiên cũng có chút thần vận của Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều cười nói: “Quả nhiên khác nghề như cách núi, nhìn tay nghề của ngài, không khổ luyện dưới mười năm là không được!”

Tiểu thương cười ha ha, được khích lệ mà vui vẻ: “Thường thôi thường thôi.”

Yến Vô Sư nhận lấy đồ chơi làm bằng đường, cúi đầu vén mịch ly, răng rắc một cái, cắn đứt đầu hắn, ngậm vào trong miệng, nhai rôm rốp.

Thẩm Kiều: “…..”

Để tránh tiểu thương cảm thấy kỳ quái và để ý, hắn trả tiền, vội vàng lôi người đi.

Chu Chủ diệt Tề, chuyện này có nghĩa phương bắc sẽ được thống nhất. Trần quốc và Đột Quyết tất nhiên không muốn nhìn triều Chu lớn mạnh, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế ra tay với Vũ Văn Ung. Bởi vì thái tử Vũ Văn Uân bây giờ căn bản không có khí chất minh quân, nếu như Vũ Văn Ung chết, Chu quốc sẽ như rắn mất đầu, lập tức tan rã.

Dựa theo suy đoán đó, Yến Vô Sư nhất định phải xuất hiện kịp lúc ở Trường An, đứng ở bên người Vũ Văn Ung, khiến cho tất cả bọn họ biết được, y không hề chết.

Dưới sự vây công của năm đại cao thủ, Yến Vô Sư hoàn toàn bình yên vô sự, từ đây danh vọng và địa vị tất nhiên sẽ nâng lên một tầm cao mới. Không cần biết cái loại danh vọng này tốt hay không tốt, tóm lại, mọi người đều sẽ sợ ném chuột vỡ đồ, không dám tự tiện ra tay với Vũ Văn Ung.

Mà vấn đề lớn nhất hiện giờ, chính là ở Yến Vô Sư. Tuy rằng y không chết, nhưng cũng tương tự bị trọng thương, kẽ hở ma tâm vẫn còn. Phiền toái hơn là, không chỉ tâm tính thay đổi lệch trời, còn phân ra làm mấy nhân cách khác biệt. Trong đó có nhân cách sẽ nói bản chính là xấu, như vậy muốn đem ra dọa người bình thường thì không sao, chứ ở trước mặt người thông minh rất dễ lòi đuôi, chứ đừng nói đến đám người tinh ranh như Đậu Yến Sơn, Đoạn Văn Ương, nhất định thăm dò một chút là có thể nhìn ra điểm không thích hợp.

Trong thời khắc Thẩm Kiều trầm tư, Yến Vô Sư đã gặm xong món đồ chơi bằng đường kia, lại ngoảng đầu nhắc “cặp giò” đi về phía mấy khu quanh đó.

Nhìn thấy dáng vẻ này, ai có thể thể tin tưởng người này là Yến Vô Sư? Nếu như y biểu hiện như vậy ở trước mặt đám người Đoạn Văn Ương, gần như chắc chắc sẽ bị người ta đánh cho không còn để lại chút cặn nhỉ?

Thẩm Kiều không nhịn được thở dài, lôi kéo hắn đi vào một gian nhà ăn, ngồi xuống dò hỏi: “Vừa rồi ngươi cũng nghe người kia nói rồi, có ý kiến gì?”

Yến Vô Sư nhấc mịch ly lên, đem đồ chơi bằng đường kia cắn hết vào miệng, hai gò má nhúc nhích chuyển động, mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Thẩm Kiều có sự kiềm chế tuyệt hảo, thấy dáng vẻ đó cũng nhịn không nổi mà hơi co giật khóe miệng: “Bây giờ dù ngươi mang nhân cách Tạ Lăng, nhưng cũng vẫn có thể nghe hiểu lời ta nói chứ?”

Yến Vô Sư ừ một tiếng.

Thẩm Kiều: “Vậy ngươi có tính toán gì, ta trực tiếp mang ngươi quay về Trường An tìm đồ đệ ngươi à?”

Yến Vô Sư: “Không.”

Y hình như rất không muốn nói chuyện, thậm chí còn vì thế mà hơi nhíu mày, qua một lúc lâu mới nói: “Truyền tin, cho bọn họ.”

Thẩm Kiều gật đầu: “Cũng được, chờ Biên Duyên Mai thu được tin tức tới đây hội hợp cùng ngươi, các ngươi lại thương nghị đối sách sau. Hoán Nguyệt Tông có thế lực không nhỏ trong Tề quốc, chờ khi vào đến Tề, thì có thể tìm người của Hoán Nguyệt tông rồi. Cụ thể nên truyền tin như thế nào?”

Yến Vô Sư: “Không nhớ rõ.”

Ý câu đó, là hiện tại “Tạ Lăng” cũng không nhớ rõ.

Thẩm Kiều lại muốn thở dài: “Thôi, việc này cần bàn bạc kỹ càng, chờ chúng ta đến Bắc Chu lại nói sau vậy.”

Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị đã bưng cơm nước lên. Điều kiện nơi này sơ với trấn nhỏ bọn họ ở lúc trước tốt hơn nhiều, có thể gọi không chỉ là canh thịt dê và khô dầu, trời đang vào đông, trong mâm còn có thể nhìn thấy bóng dáng vài món ăn khác biệt cũng không dễ.

Nơi này ở trung tâm chợ, bọn họ ngồi bên cửa sổ, thuận tiện có thể nhìn từ lầu hai xuống. Dưới lầu, người buôn bán nhỏ rất nhiều, tiếng hét giá vang lên liên tiếp. Ngay dưới chỗ bọn họ ngồi vừa vặn có một người đang khiêu vũ làm xiếc. Trong tay hắn còn ôm một cây bút lông sói khổng lồ, theo bước nhảy của hắn, bút lông sói chấm nước mực nhẹ nhàng vẽ lên trên mặt đất một vết tích phiêu dật, nhìn kỹ thì giống như đang mô phỏng hành thư “Lan Đình Tập Tự” của Đông Tấn Vương Hữu Quân.

Cách biểu diễn này khá mới mẻ thú vị, rất nhanh đã hấp dẫn không ít người vây xem. Người địa phương không phải ai cũng biết chữ, hiểu được nội dung hắn viết. Nhưng người làm xiếc tư thế gọn gàng ưu mỹ, mỗi khi viết được một nét đã lấy được không ít lời khen, reo hò.

Thẩm Kiều thấy Yến Vô Sư nhìn chuyên chú, vốn là hờ hững nhìn lướt qua, thời điểm nhìn lại những chữ viết do bút lông sói kia lưu lại, tiếng lòng chợt động, bỗng nhiên có loại cảm giác tương tự như “bất chợt hiểu ra”.

Công phu của người kia thậm chí không tính là võ công, chỉ là công phu quyền cước thô ráp nơi phố phường. Nhưng hắn rất thông minh, đem vũ đạo Tây Vực kết hợp cùng với quyền cước, tựa như đang khiêu vũ, lại như đang thi hành xiếc ảo thuật, trong lúc đó còn tranh thủ viết chữ. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy thú vị mới mẻ, có tiền liền vất cho mấy đồng, cũng đủ để cho người diễn xiếc kia ăn uống cả ngày.

Mà người này cũng không vì mọi người dừng lại chỉ để xem náo nhiệt mà ứng phó tùy ý qua loa. Cho dù dùng bút lông sói khổng lồ viết những nét chữ “Lan Đình Tập Tự” không quá đẹp trên mặt đất gồ ghề, nếu đổi về Trung Nguyên có thể lập tức rước lấy vô số sự khinh thường của người biết chữ. Nhưng mà từng nét từng nét bút của hắn, nghiêm túc chuyên chú, hồn nhiên vong ngã, đã hoàn toàn chìm đắm mình trong vũ đạo, hai mắt không hề chớp nhìn mặt đất, hạ bút lúc trọng lúc khinh, nét đạm nét nhạt, không hề qua loa chút nào.

Võ đạo vô cùng huyền diệu, nó chú trọng thiên phú, chú trọng chăm chỉ, càng chú trọng ngộ tính. Có lúc khổ luyện mấy ngày, thậm chí mấy năm cũng không có tiến triển, nhưng lại có khi đột nhiên đạt được, bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức có thể tiến vào một cảnh giới mới.

Mà hiện tại, Thẩm Kiều nhìn nhất cử nhất động của người diễn xiếc kia, trong đầu lại hiện lên một bức tranh vô cùng tự nhiên.

Trong bức tranh đó, người diễn xiếc kia biến thành chính Thẩm Kiều, trong tay cũng không còn là bút lông sói, mà biến thành thanh kiếm.

Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện sắc bén vạn vật mà không tranh, xử chúng nhân chi sở ác, cố kỷ vu đạo.

Biển có sóng lớn, núi có trập trùng, đều như đại đạo, diệu khế cùng trần.

Hắn múa ra một bộ kiếm pháp tựa như nước chảy mây trôi, cực kỳ giống Thương Lãng kiếm quyết của Huyền Đô Sơn, nhưng Thẩm Kiều biết, đó rõ ràng không phải Thương Lãng kiếm quyết, mà là kiếm pháp do hắn tự nghĩ ra.

Từ từ, bộ kiếm pháp kia thành hình trong đầu, Thẩm Kiều gần như quên đi vạn vật xung quanh, hắn thậm chí quên mất chính mình còn đang ở trong khách điếm, quên mất bên mình còn mang theo một Yến Vô Sư, vội vàng đứng dậy chạy về phía bên ngoài, một đường không dính bụi bay vút về phía ngoại thành.

Hắn đã không thể đợi được nữa, muốn đem bộ kiếm kia đánh ra!