Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 112




Editor: Thiếu Quân

Tuyết Đình không phải người ngu, hắn cũng đoán được ngày mùng tám tháng tư này, bên phía Phổ Lục Như Kiên rất có thể nhân cơ hội hắn không ở trong cung mà ra tay. Cho nên hắn cho người giả dạng mình tới Thanh Lương tự, còn mình thì cải trang một chút, như trước lưu lại bên người Vũ Văn Uân.

Suy nghĩ của hắn quá đúng. Không cần biết là Phổ Lục Như Kiên muốn gây cung biến hay là muốn cứu nhi tử nhi nữ, chỉ cần hắn còn canh giữ ở bên người Vũ Văn Uân, tương đương với tường đồng vách sắt, người không phận sự không thể lại gần Vũ Văn Uân. Chỉ cần Vũ Văn Uân còn, triều Chu liền còn, cái khác không cần phải để ý tới.

Thời điểm Biên Duyên Mai đột nhiên gây khó khăn, Tuyết Đình phản ứng cực nhanh. Hắn đã sớm chú ý tới người lần này, thân là thị nữ, vóc người không khỏi cũng quá cao. Đối phương đánh về phía Vũ Văn Uân, hắn cũng cùng lúc đó ra tay, nhưng vừa ra tay, mới phát hiện mình bỏ sót mất người bên cạnh.

Không phải Thẩm Kiều.

Lúc tiến cung, trong bốn thị nữ, có hai người là Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai giả trang. Một người là do Phổ Lục Như Kiên phái tới, nhanh mồm nhanh miệng có thể ứng phó trong mọi hoàn cảnh, là thị nữ đích thực, vậy người còn lại?

Người còn dư lại kia, diện mạo bình thường không có gì lạ, lúc tiến cung cũng không nói một lời, nâng khay đồ vật. Dù là Biên Duyên Mai nói chuyện cùng hoàng hậu, hắn cũng chỉ giống như một cái bóng đứng đó, phải nói là muốn mờ nhạt bao nhiêu có bấy nhiêu.

Ngay cả tai mắt hoàng đế sắp đặt ở ngoài phủ Tùy quốc công cũng đều bị che mắt.

Nhưng mà người tập kích Tuyết Đình, vậy mà lại là “Nàng”!

Tuyết Đình cùng “Nàng” cũng là lão oan gia, khi một chưởng này đánh tới, đâu còn có thể không đoán được đối phương là ai. Lúc này hắn vỗ một chưởng về phía Biên Duyên Mai, sau đó lập tức ra tay với thị nữ bình thường không có gì là lạ kia, quát lên: “Yến Vô Sư!”

Nhưng hắn không nghĩ tới, uy danh Yến Vô Sư đã từ lâu ấn sâu vào lòng người như vậy. Người chung quanh nghe thấy ba chữ này, đều không khỏi lộ vẻ hoảng sợ trên mặt, kể cả động tác trên tay cũng chậm lại mấy phần.

Thị nữ kia cười lớn, quả nhiên là thanh âm của Yến Vô Sư: “Lão lừa trọc, bộ trang phục này của ngươi trông cũng mới mẻ đấy, có phải vẫn luôn vươn dài cổ đợi bản tọa đến không. Nếu ngươi đã tha thiết như vậy, bản tọa sao lại không thể cho ngươi như nguyện, chấp nhận đến gặp ngươi đây!”

Kèm theo tiếng nói, một loạt tiếng kèn kẹt khiến lỗ tai ngứa ngáy vang lên, tứ chi “Thị nữ” đang cùng Tuyết Đình đối chưởng trong nháy mắt đột nhiên duỗi dài ra, một thân xiêm y thị nữ kia lập tức trở nên có chút căng chặt.

Bởi vậy có thể thấy được, lúc trước Yến Vô Sư nói mình không biết Xúc Cốt Công, hoàn toàn là chuyện bịa đặt. Y không những biết, hơn nữa còn luyện đến cực kỳ tinh diệu. Người ngạo khí như y, cho dù có luyện một môn công phu không có gì đặc sắc cũng phải luyện đến mức người thường không thể sánh nổi.

Về phần khuôn mặt, cái này dĩ nhiên không phải như Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai chỉ tỉa lông mày sao cho nhỏ lại, trát phấn trang điểm lên, mà thật sự là dùng một tầng da người đắp lên. Tấm da kia vốn là lúc trước sau khi Thẩm Kiều giết chết Hoắc Tây Kinh chiếm được. Yến Vô Sư căn cứ theo nguyên tắc “Có tiện nghi không chiếm là đồ ngu”, lục soát ra từ trên người người ta. Y vốn định đưa cho Thẩm Kiều dùng, nhưng Thẩm Kiều sống chết không chịu, không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối đeo lên mặt chính mình, sau đó dùng Xúc Cốt Công, nhanh chóng hóa thân thành người khác, dù là ai cũng không thể nhận ra được.

Có Yến Vô Sư ngăn trở Tuyết Đình, Biên Duyên Mai liền tập trung vào Vũ Văn Uân. Nhưng phản ứng của những người bên cạnh Vũ Văn Uân cũng không phải là chậm, hai đồ đệ của Tuyết Đình là Liên Sinh và Liên Diệt liền đối chưởng với hắn. Có người nhìn ra chuyến này mấy người Thẩm Kiều vào cung là vì muốn cứu người, lập tức phi thân chộp về phía tỷ đệ hoàng đậu, rồi dùng để uy hiếp đám người Thẩm Kiều không dám vọng động.

Những người này coi Thẩm Kiều như quả hồng nhuyễn, Thẩm Kiều tự nhiên sẽ dạy bọn họ cách làm người lại lần nữa. Cho dù Sơn Hà Đồng Bi Kiếm không đưa được vào cung, cũng không gây trở ngại gì cho việc ra tay của hắn, lập tức lấy một địch năm, che kín lại con đường đi vào trong nội điện, người khác đừng nghĩ chuyện chạy vào.

Năm cao thủ này, trong đó có cả người của Hợp Hoan Tông, cũng có người dưới trướng của Tuyết Đình, đặt trên giang hồ, cũng có thể xưng tụng là võ công hạng nhất, cho nên không phải là dễ dàng đối phó. Bọn ở ở bên người hoàng đế đã lâu, tất nhiên cũng học được không ít thủ đoạn xấu xa. Tuy rằng không có ý để lộ, nhưng việc giao thủ mà dùng đến độc dược ám khí cũng chẳng hề kiêng kỵ. Thẩm Kiều cũng không thể chỉ bởi vậy mà bị đánh ngã, chỉ là bị quấy nhiễu đôi chút, trong thời gian ngắn vẫn chưa đánh ngã được toàn bộ năm người này.

Tuyết Đình không hổ là cao thủ cấp độ tông sư thành danh đã lâu, cho dù Viên Tử Tiêu đem hắn xếp sau Yến Vô Sư, cũng không thể phủ nhận nội lực thâm hậu của hắn. Khi đạt đến cảnh giới võ công bậc này của bọn họ, từ lâu đã không còn vướng mắc về tu vi. Yến Vô Sư muốn trong một chiêu đã bắt được hắn là không có khả năng cho lắm. Hai bên chỉ có thể trong khi giao thủ tìm kiếm sơ hở của đối phương mà thôi.

Thấy Biên Duyên Mai vốn có ý định bắt lấy Vũ Văn Uân nhưng lại bị Liên Sinh Liên Diệt ngăn cản, hai bên đều là đệ tử của cao thủ tông sư, mà Liên Sinh Liên Diệt lại còn phối hợp với nhau, trong thời gian ngắn Biên Duyên Mai cũng không thể làm gì được bọn họ. Thẩm Kiều cân nhắc tình thế, hạ quyết định.

Hắn không tiếp tục canh giữ cửa vào nội điện nữa, mà nghiêng thân lướt về phía Vũ Văn Uân đang chuẩn bị lén lút chạy đi.

Lúc này, động tĩnh nơi đây đã dẫn cấm vệ quân ở ngoài cửa tới. Những người kia cầm binh khí xông vào, lại bị chưởng phong của Biên Duyên Mai quét ngang, lập tức ngã xuống không ít.

Đừng thấy Vũ Văn Uân hành xử hoang đường, nhưng đối với tính mạng mình lại rất yêu quý đấy. Thấy chung quanh loạn thành một đoàn, ngay cả Tuyết Đình cũng tạm thời không có thời gian chăm sóc mình, vội vàng nghiêng nghiêng ngả ngả chạy ra cửa. Hắn không hề đoán được Thẩm Kiều lướt tới từ phía sau, trực tiếp nhảy lên một cái, nhào về phía mình.

Mắt thấy bóng đen phủ xuống đầu, thân thủ của Thẩm Kiều quá nhanh, Vũ Văn Uân chỉ kịp phát ra nửa tiếng thốt kinh ngạc, người đã bị Thẩm Kiều tóm vào trong tay.

Thẩm Kiều chỉ hơi nhàn nhạt nói một câu với Vũ Văn Uân: “Bệ hạ, bảo họ dừng tay đi.”

Vũ Văn Uân lập tức lớn tiếng hét: “Dừng tay, tất cả dừng tay!”

Năm người vốn đang vây công Thẩm Kiều, mắt thấy Thẩm Kiều bỏ mình tóm lấy hoàng đế, lúc này liền chia thành hai nhóm, ba người đánh về phía Thẩm Kiều, hai người còn lại thì nhắm về phía tỷ đệ hoàng hậu ở trong nội điện.

Ba người đánh về phía Thẩm Kiều chậm một bước, bộ pháp của bọn họ có nhanh cỡ nào, cũng không thể so được với “Thiên Khoát Hồng Ảnh” của Huyền Đô Sơn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng đế trở thành con tin.

Phía kia, Biên Duyên Mai và Liên Sinh Liên Diệt cũng chỉ có thể dừng tay.

Yến Vô Sư và Tuyết Đình đang say sưa chiến đấu, đã từ trong điện đánh tới ngoài điện. Dưới uy lực của hai vị cao thủ tông sư, nóc nhà đều bị bọn họ hủy mất một nửa, tất nhiên không thể dễ dàng dừng tay. Lúc trước Tuyết Đình liên hợp với bốn đại cao thủ, ở ngoài vương thành Thổ Cốc Hồn vây công Yến Vô Sư, đánh đầu y đến mức nở hoa, suýt chút nữa đi đời nhà ma. Với tính cách thù dai của Yến Vô Sư, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Lần trước y ở trong bóng tối, mượn mâu thuẫn giữa Đậu Yến Sơn và Vân Phất Y, dẫn phát nội chiến trong Lục Hợp Bang, cuối cùng dùng kết quả Đậu Yến Sơn trúng độc bỏ mình, Vân Phất Y kế nhiệm chức bang chủ mà kết thúc. Mà Vân Phất Y kế nhiệm chức bang chủ không quá nửa tháng, mấy đường chủ dưới tay lại thu được chứng cứ nàng âm thầm cấu kết cùng người Đột Quyết, lập tức liên hợp phế bỏ chức bang chủ của Vân Phất Y. Lục Hợp Bang bị mấy đường chủ xâu xé, hiện giờ chia năm xẻ bảy, trở thành một chuyện đại sự trên giang hồ chỉ đứng sau đại hội thử kiếm.

Những đường chủ kia muốn nhờ Hoán Nguyệt Tông tăng cường ảnh hưởng của mình tới giới kinh doanh phương bắc, mà Hoán Nguyệt Tông cũng cần phải mượn khối ưu thế vận tải đường thủy mà Hoán Nguyệt tông chưa chiếm được này để mở rộng sing ý, trong lúc nhất thời, hai bên hợp tác vô cùng vui vẻ. Việc này từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện cái tên Hoán Nguyệt Tông, mà Hoán Nguyệt Tông lại từ một Lục Hợp Bang chia năm xẻ bảy mà kiếm được không ít chỗ tốt, cũng chỉ có mình Yến Vô Sư biết được đạo lý trong đó.

Năm người vây công yến Vô Sư ngày đó, Nghiễm Lăng Tán tới sau mượn gió bẻ măng, lại biết nhân cơ hội bán chút ân tình cho Yến Vô Sư, sau đó cùng y hợp tác, sau đó chịu đau bỏ đi không ít chỗ tốt, mới khiến cho Yến Vô Sư tạm thời bỏ qua chuyện trả thù; Đoạn Văn Ương chưa bị nhắc tới là vì may mắn có một sư phụ giỏi, tạm thời Yến Vô Sư không có ý động đến hắn; Còn Úc Ái, Yến Vô Sư chuẩn bị giao cho Thẩm Kiều xử lý, cho nên cũng không định xuống tay. Còn lại hai người Đậu Yến Sơn và Tuyết Đình, người trước đã bị Yến Vô Sư chỉnh đến mức ngay cả mạng cũng không còn, người sau hôm nay gặp mặt, cũng coi như là oan gia ngõ hẹp.

Tuyết Đình bị Yến Vô Sư ngăn cản, không thể phân thân tới cứu hoàng đế. Mắt thấy Vũ Văn Uân bị Thẩm Kiều tóm lấy, trong lòng thầm than một tiếng, rồi hết sức chuyên chú giao thủ cùng Yến Vô Sư, không phân tâm nhìn tới nữa.

Như mấy người Đoạn Văn Ương hay Úc Ái, võ công tuy cao, nhưng chuyện để trong lòng lại quá nhiều, lâm vào tình cảnh này, khó tránh khỏi phân tâm rồi thua cuộc. Chỉ là Tuyết Đình dù thế nào cũng là cao tăng một đời của Phật Môn, hắn có thể trốn khỏi Thiên Nhai Tông, không dựa vào uy thế của bản tông mà tự lập được môn hộ, lại được tôn sùng là quốc sư, nhất định không phải là một người dễ đối phó. Cho nên một khi thấy mình không cứu được Vũ Văn Uân nữa, hắn lập tức liền bỏ qua không quản. Phần định lực này, ngay cả Yến Vô Sư cũng không thể không tán thưởng ba phần.

“Lão lừa trọc, Vũ Văn Uân không phải minh quân một đời, bản tọa không tin ngươi không tự thấy được. Ngươi quyết ý ở lại bên cạnh phụ tá cho hắn, trên thực tế chính là đi ngược ý trời. Phật Môn các ngươi không phải coi trọng nhân quả báo ứng nhất sao, người như ngươi, trợ trụ vi ngược*, không sợ mình gặp phải báo ứng sao?”

*Trợ trụ vi ngược: Giúp kẻ ác làm điều xấu

Đang giao thủ, Yến Vô Sư cũng không quên dùng ngôn ngữ kích thích đối phương.

Tuyết Đình lại không hề chú ý tới nửa phần, giao thủ với Yến Vô Sư được vài chiêu, song phương ở giữa không trung áp bào tung bay, chân lực khuấy động, tình hình trận chiến so với bất cứ chiến dịch nào đều đặc sắc tráng lệ hơn. Cho dù là đám thị vệ nhìn thấy hoàng đế bị bắt làm con tin, cũng không nhịn được mà nhìn về phía hai người Tuyết Đình vài lần.

Ở đầu kia, Thẩm Kiều bắt giữ hoàng đế, không người nào dám manh động, khí thế hung hăng của cấm quân vừa dâng lên lập tức liền lặng lẽ thu quân.

Thẩm Kiều một mặt mang theo hoàng đế lui khỏi điện Thanh Ninh, một mặt bảo thị nữ dẫn tỷ đệ hoàng hậu ra ngoài.

Chỉ cần đem mấy người này an toàn rời khỏi đây, mục đích chuyến đi này cũng coi như đã đạt được rồi.

Ai ngờ chỉ một lát sau, hoàng hậu mang đệ đệ đi ra, lại chỉ còn có một.

Tâm Thẩm Kiều trùng xuống.

Không chờ hắn lên tiếng hỏi, hoàng hậu liền vội vàng nói: “Mới vừa rồi có người phá cửa nhảy vào, bắt tam đệ đi rồi!”

Nếu như là vì muốn bắt con tin ép Thẩm Kiều thả hoàng đế, vậy không nhất thiết cần phải cướp người đem đi. Từ đó có thể thấy kẻ cướp người này có mục đích khác, không hề có ý muốn cứu hoàng đế.

Tình thế căng thẳng, cũng không cho phép Thẩm Kiều cân nhắc nhiều thêm. Hắn không hỏi nhiều nữa, lập tức bảo tỷ đệ hoàng hậu đi đến bên cạnh mình.

Tuy rằng Vũ Văn uân bị uy hiếp tính mạng, không thể không tạm thời thỏa hiệp, nhưng khi hắn nhìn hoàng hậu, hai mắt gần như muốn phun lửa: “Đồ tiện nhân nhà ngươi, trẫm từ lâu đã biết ngươi không phải thứ tốt lành gì, sớm biết ngươi là đồ ăn cây táo rào cây sung như vậy, trẫm đã phế bỏ cái vị trí hoàng hậu này của ngươi rồi, sau đó để mấy chục nam nhân thao chết ngươi…”

Từ ngữ không sạch sẽ liên tiếp phun ra từ miệng hoàng đế, Thẩm Kiều nghe thấy phiền lòng, tay liền gia tăng lực đạo: “Hiện giờ tính mạng bệ hạ còn khó giữ, đừng dư sức mắng người khác, bớt lại đi!”

Vũ Văn Uân lập tức bị ghìm đến đỏ bừng cả mặt: “Ngươi, ngươi có võ công cao cường như vậy, cần gì phải giúp đám loạn thần tặc tử Phổ Lục Như Kiên kia. Nếu ngươi có thể tới nương nhờ trẫm, trẫm liền phong ngươi làm quốc sư, thế nào?”

Thấy Thẩm Kiều thờ ơ không động lòng, hắn liền bỏ thêm chút lợi ích nữa: “Tặng cho ngươi tước vị Vương gia, phú quý vô song!”

Thẩm Kiều: “Có phải bệ hạ muốn ta tăng lực lên không?”

Vũ Văn Uân bị xiết đến trợn tròn mắt, lập tức không lên tiếng nữa.

Có hoàng đế trong tay, tự nhiên một đường thông suốt. Ngoài cửa cung đã sớm có người của Phổ Lục Như Kiên chờ. Tỷ đệ hoàng hậu thấy phụ thân, đều kích động đến không thể kiềm chế. Đặc biệt là hoàng hậu, lệ nóng doanh tròng, nhào vào lòng phụ thân, lớn tiếng khóc lên.

Nàng xuất thân từ thế gia nhà cao cửa rộng, năm đó Vũ Văn Ung chọn nàng làm vợ cho nhi tử của mình, cũng là vì vừa ý sự ôn nhu nhàn thục, có thể đảm nhiệm trọng trách của nàng. Phổ Lục Như thị quả thực cũng không phụ kỳ vọng, từ thời làm Thái tử phi tới nay, đảm nhiệm hết trức trách, nỗ lực quản lý nội cung cho Vũ Văn Uân. Ai biết, kiếp trước mình tu chưa đạt, nên kiếp này mới lấy phải một trượng phu như thế. Lúc làm Thái tử thì trung thực thật thà, đến khi trở thành hoàng đế liền bộc lộ hết toàn bộ bản tính hoàng đường. Không chỉ khiến quốc sự trở nên rối tinh rối mù, mà ngay cả hậu cung cũng lập tới năm vị hoàng hậu, còn thường ngày nhục mạ Phổ Lục Như thị. Phổ Lục Như thị uất ức lâu như vậy, là người đều không thể chịu được.

Đại đội nhân mã của Phổ Lục Như Kiên đã tập trung ngoài cửa cung từ lâu, đã giao chiến cùng với cấm vệ hoàng cung được một lát. Vũ Văn Uân vừa lộ diện, song phương cũng không cần đánh nữa, thắng bại đã định.

Mà trên mặt Thẩm Kiều lại không hề có nửa phần mừng rỡ. Hắn nói với Phổ Lục Như Kiên: “Vừa rồi ta nhất thời sơ ý, khiến lệnh lang bị người bắt đi, trước mắt đành nhờ Tùy quốc công tìm về vậy.”

Phổ Lục Như Kiên lại an ủi hắn: “Sống chết có số, đạo trưởng cũng đã tận lực rồi. Cho dù vạn nhất xảy ra điều gì, cũng là do mệnh của khuyển tử đã định, không thể trách người khác. Nếu như không có đạo trưởng cùng Yến tông chủ và Biên đại phu tận lực cứu giúp, hôm nay Kiên đã định là không thể nhìn thấy được nhi nữ rồi.”

Ở đầu kia, Yến Vô Sư và Tuyết Đình say sưa ác chiến, đã hoàn toàn đắm chìm vào trong cảnh giới của chính mình, không rảnh quan tâm tới bên ngoài. Nóc ngói lưu ly của điện Ninh Thanh chịu lực chấn động từ hai người, thỉnh thoảng ầm ầm nổ vang vỡ vụn thành từng mảnh, thậm chí còn mơ hồ cuốn thành một vòng xoáy quanh thân hai người. Cho dù cao thủ trong hoàng cung chỗ nào cũng có, nhưng đối mặt với trận giao chiến của hai đại cao thủ tông sư, cũng chỉ có thể đứng xa quan chiến.

Lại nói tới Phổ Lục Như Kiên mang theo binh mã, ép thiên tử lệnh chư hầu, rất nhanh đã ổn định được thế cục hỗn loạn trong cung. Thẩm Kiều và Biên Duyên Mai ở lại trong cung tìm kiếm tung tích thứ tử của Phổ Lục Như Kiên.

Từ trên xuống dưới hoàng cung, vì trận cung biến mà lòng người bàng hoàng sợ hãi, trong thời gian ngắn rất khó tìm ra kẻ cục nước béo cò kia. Hai người lật tung mọi ngóc ngách trong hoàng cung, nửa ngày trôi qua cũng không thu hoạch được gì, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Biên Duyên Mai cau mày nói: “Đối phương bắt thứ tử của Phổ Lục Như Kiên, rốt cục là vì mục đích gì?”

Phổ Lục Như Kiên còn chưa phải hoàng đế, chớ đừng nói đó chỉ là nhi tử của hắn. Bắt được người trong tay còn không có hiệu quả bằng bắt được hoàng đế. Hơn nữa đối phương thần không biết quỷ không hay lẻn vào điện Thanh Ninh, thứ nhất nhất định phải có tay trong, thứ hai nhất định phải quen thuộc đường đi lối lại trong cung, hơn nữa còn phải có thân phận, để có thể đi lại tự nhiên, thứ ba đối phương bắt lấy nhi tử của Phổ Lục Như Kiên, có khả năng là vì muốn dùng nó bàn điều kiện với Phổ Lục Như Kiên.

Dù sao Thẩm Kiều cũng không phải tên ngốc ngày xưa, hắn đã được tôi luyện nhiều trong trần thế này, một chút ngây thơ ngày trước đều đã cô đọng lại, đối với việc nhìn đời càng thêm thông suốt, có ý niệm lập tức cũng suy đoán ra, liền nói với Biên Duyên Mai: “Chúng ta không cần tìm nữa, đối phương tất sẽ chủ động tìm tới cửa.”

Biên Duyên Mai hiển nhiên cũng nghĩ thông suốt điểm này, gật gật đầu, quay đầu đem kết luận này nói lại với Phổ Lục Như Kiên.

Người tới so với tưởng tượng của bọn họ còn nhanh hơn.

Không đợi trận chiến giữa Yến Vô Sư và Tuyết Đình phân ra thắng bại, Mộ Dung Thấm đã tới rồi.

Hắn mang lời nhắn của Trần Cung đến, nói thứ tử của Phổ Lục Như Kiên nằm ở trong tay bọn họ.

Hơn nữa, chỉ cho phép Thẩm Kiều và Phổ Lục Như Kiên tới chuộc người.

Phổ Lục Như Kiên vừa mới phát động cung biến, đương nhiên phải tọa trấn ở trong hoàng cung. Những tướng sĩ sẵn sàng góp sức cho hắn cũng cần một định hải thần châm để ổn định trái tim bọn họ, cho nên hắn không thể dẫ dàng rời khỏi nơi này. Tuy rằng lo lắng cho an nguy của thứ tử, hắn vẫn lựa chọn lưu lại, cũng nói với Thẩm Kiều: “Đối phương muốn kim ngân tài bảo cỡ nào, chỉ cần có thể giữ được tính mạng cho tiểu nhi, có nhiều hơn nữa cũng đáng giá.”

Thẩm Kiều tự nhiên đồng ý.

Biên Duyên Mai cũng muốn đi cùng, Mộ Dung Thấm lại lạnh lùng nói: “Với võ công của Thẩm đạo trưởng, nếu như còn không thể toàn thân trở ra, vậy ngươi theo có tác dụng gì. Đừng ép chúng ta ra tay giết người, mọi người gà bay trứng vỡ, ai cũng đừng hòng chiếm tiện nghi.”

Biên Duyên Mai cười lạnh: “Cũng được.”

Lại âm thần liếc mắt ra hiệu với Thẩm Kiều.

Mộ Dung Thấm dẫn Thẩm Kiều rời khỏi cung, ngoằn ngang rẽ dọc trong kinh thành mấy lần, cuối cùng mới tiến vào một tòa nhà không hề bắt mắt.

Trần Cung ôm theo thứ tử của Phổ Lục Như Kiên ngồi ở chính đường, ung dung tự tại, cảnh tượng an tường, khẽ mỉm cười với Thẩm Kiều: “Đã lâu không gặp.”

Thẩm Kiều và Trần Cung quen nhau, lúc đó hai người đều rất sa sút, một người thì mù, võ công mất hết, một người thì là con cháu gia đình bần cùng, ăn bữa nay lo bữa mai. Hai người cùng nhau hành tẩu, mang cả tình cảm hoạn nạn có nhau. Ai ngờ thế sự vô thường, vòng vòng chuyển chuyển, vẫn lại dây dưa lẫn nhau.

Tất cả dường như đã âm thầm có định số

Thẩm Kiều mơ hồ cảm nhận được, hắn và Trần Cung, nên có trận đối mặt này.

Tác giả có lời muốn nói:

Có ai đoán được không? Đại Vương Miêu lăn tới bình luận ~

A Kiều và Trần Cung, cũng nên có một kết thúc. Duyên phận giữa hai người cũng coi như không cạn, mặc dù chỉ là nghiệt duyên ~

Thẩm Kiều: Đạo diễn, ta muốn cáo trạng, có người không chịu cô đơn, muốn tự mình thêm diễn.

Lão Yến: Hai ta ngay cả giường cũng đã ngủ chung, ngươi còn không chịu nhận bản tọa sao? (づ ̄3 ̄)づ╭

Thẩm Kiều (thẹn quá hóa giận): Cái gì gọi là ngay cả giường cũng đã ngủ chung, rõ ràng là tự ngươi muốn tiết kiệm tiền không chịu đặt thêm một phòng nữa, ta chính là tĩnh tọa suất đêm mà!

Biên Duyên Mai: Nha ————