Thiên Thánh

Quyển 7 - Chương 40: Ma Kính Cho Phép




Ý Thiên đáy mắt có hào quang màu đỏ hiện ra, càng ngày càng sáng, nhân cách tâm tính cũng càng tà mị, giống như ma tâm trong người đang thức tỉnh.

Tần Tú Lan nhõng nhẽo cười nói: 

- Nếu ngươi cảm thấy ủy khuật, vậy cưới hỏi đàng hoàng là tốt rồi.

Ý Thiên cười tà nói: 

- Ngươi sẽ không sợ Bát Cực Thần Điện tìm ngươi gây phiền toái sao?

Tần Tú Lan cười quyến rũ nói: 

- Có ngươi bảo hộ ta, ta có gì mà sợ!

Tần Tú Lan nhìn qua con mắt màu đỏ của Ý Thiên, tâm hồn thiếu nữ vào lúc này nhảy lên thật nhanh, một cảm giác kỳ quái bao phủ lấy nàng, làm cho toàn thân của nàng vô lực, giống như bị cuốn vào trong vòng xoáy.

Ý Thiên phát giác được biến hóa của Tần Tú Lan, biểu lộ càng ngày càng tà mị, dục vọng khó ức chế từ bụng dưới dâng trào, nhanh chóng trải rộng toàn thân, khiến hắn lâm vào biển dục vọng.

Thân thể Ý Thiên nóng lên, phát nhiệt, nhưng hắn ý thức đặc biệt tỉnh táo, hắn biết rõ trong người của Tần Tú Lan có đồ vật khác đang hấp dẫn ma tính của hắn rất mạnh, nó đang dẫn dụ chính mình.

Loại dụ dỗ này không phải từ nội tâm của Tần Tú Lan, mà là do kiện ma khí kia, nó dường như cảm thấy hứng thú với ma tính trong người của Ý Thiên, có quan hệ hấp dẫn với nhau.

Ý Thiên từng dung hợp nguyên thần bất diệt của Vạn Cổ tà ma, ma căn rất sâu, ma tính che dấu sâu đậm, nhưng bởi vì hắn có thể chất đặc thù có thể khống chế ma tính trong người của bản thân.

Đây là điểm Ý Thiên vượt xa người thường, có thể khống chế ma tính, khống chế nhân tính hắc ám nhất của mình, cũng là mặt có dục vọng mạnh nhất.

Trúc nhi nhìn ra Ý Thiên cùng Tần Tú Lan có quan hệ hấp dẫn lẫn nhau, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, lặng lẽ lui ra ngoài.

Tần Tú Lan nhìn qua hai mắt Ý Thiên, thần sắc cực kỳ quái dị, vũ mị và tràn ngập chờ mong, trong bàng hoàng còn có ngượng ngùng.

Toàn thân Ý Thiên nóng lên, cảm giác hấp dẫn trí mạng tràn ngập tâm hồn thiếu nữ của Tần Tú Lan, khiến cho nàng trong lúc vô tình đứng dậy, ánh mắt kiều mỵ mà tràn ngập thâm tình đi tới bên cạnh Ý Thiên.

Yêu kiều một tiếng, Tần Tú Lan ngồi lên đùi của Ý Thiên, cánh tay trắng nõn ôm cổ Ý Thiên, mùi hương đậm đậm bao phủ tâm thần của Ý Thiên.

Thân thể mềm mại động lòng người của Tần Tú Lan rúc vào trong người của Ý Thiên, dục hỏa tăng lên khiến Ý Thiên khó chịu, hai tay cũng ôm lấy mỹ nhân vào lòng, cảm xúc trong tay rất thích thú.

Thân thể mềm mại của Tần Tú Lan khẽ run, ánh mắt biến hóa rất nhỏ, dường như từ trong say mê bừng tỉnh, cảm giác ngượng ngùng bao phủ tâm thần của nàng.

Bờ mông vểnh và tròn trịa và thân thể mềm mại khiến dục vọng của Ý Thiên dâng trào, cảnh này càng khiến Tần Tú Lan thẹn thùng.

Duyên dáng gọi to một tiếng, Tần Tú Lan đứng lên, xấu hổ đỏ mặt.

Ý Thiên vô ý thức hai tay dùng sức, lại kéo nàng vào trong ngực.

Nàng ngồi xuống lần thứ hai khiến tâm thần Ý Thiên rung động, Tần Tú Lan cắn chặc đôi môi, đè nén dục vọng trong lòng, cố gắng đối kháng với thân thể.

Trên mặt Ý Thiên cười tà dị, hai tay chọc dọc thân thể mềm mại của Tần Tú Lan, rất nhanh đã đặt lên bộ ngực tròn trịa của nàng.

- Thật lớn, thật tròn.

Năm ngón tay bóp nắn, sắc mặt Ý Thiên mỉm cười say mê.

Tần Tú Lan lại duyên dáng gọi to một tiếng, thân thể căng cứng, bộ ngực căng tròn và mềm mại đang nằm trong tay của Ý Thiên, bị hắn tùy ý đùa bỡn.

Giãy dụa đứng dậy, Tần Tú Lan cố nén dục vọng trong lòng, tránh né ma thủ của Ý Thiên, ánh mắt vũ mị nhìn qua Ý Thiên, khẩn cầu nói: 

- Không nên khiêu khích ta, ta...

Ý Thiên cười tà nói: 

- Ngươi đổi ý?

Tần Tú Lan cắn chặt bờ môi, vừa thương vừa sợ nhìn qua Ý Thiên, thấp giọng nói: 

- Đây không phải ta tự nguyện, ngươi cho ta chút thời gian, cách ta xa một chút, tính toán ta sợ ngươi, được không nào?

Ý Thiên mỉm cười đứng dậy, tà mị nói: 

- Nếu ta không đáp ứng thì sao?

Tần Tú Lan nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Ý Thiên, thân thể không ngừng run rẩy, đang toàn lực kháng cự dục vọng trong lòng.

- Ngươi tới nữa, ta sẽ hận ngươi cả đời.

Trong mắt Ý Thiên hào quang màu đỏ càng ngày càng mạnh, nhưng hắn vẫn không có tiến sát, ngược lại hỏi: 

- Ma khí trong người của ngươi rốt cuộc là cái gì?

Thần sắc Tần Tú Lan chần chờ, không dám đối mặt Ý Thiên, thấp giọng nói: 

- Ma kính.

Ý Thiên hiếu kỳ nói: 

- Ma kính? Là nó sai khiến ngươi tiếp cận ta?

Tần Tú Lan gật đầu thừa nhận.

Ý Thiên hỏi: 

- Ngươi không muốn?

Tần Tú Lan khổ sở nói: 

- Ta không biết, ma kính chưa bao giờ bảo ta làm chuyện này. Ta sở dĩ được danh xưng Tà Cơ là vì ta có thể dùng ma kính nhìn thấu tâm tư của những nam nhân kia, nhìn thấu nội tâm dơ bẩn của bọn họ, hiểu rõ nội tâm quỷ kế của bọn họ. Vì thế ta lần lượt biến nguy thành an, làm cho rất nhiều người cảm thấy không tưởng tượng nổi, cho nên trở thành hóa thân tà ma trong mắt của người ta.

Ý Thiên nghi vấn nói: 

- Ngươi nói ngươi không phải là người tà ác sao?

Tần Tú Lan hỏi ngược lại: 

- Ngươi cảm thấy ta là người tà ác sao?

Ý Thiên không nói, tự hỏi vấn đề này.

Tần Tú Lan ngoại hiệu Tà Cơ, làm việc mi hoặc, thấy thế nào cũng không phải người chính phái.

- Nhưng vì sao chặn đường ta ở đây?

Tần Tú Lan nhìn qua Ý Thiên, lập tức cúi đầu.

- Là ma kính bảo ta tới đây, nó có được năng lực quỷ thần khó lường, có được thần kỳ không tưởng tượng nổi.

Ý Thiên không thể phán đoán lời này là thật hay giả, nhưng mà từ biểu hiện Tần Tú Lan mà nhìn, nàng ít nhất chưa từng có tâm hại mình.

Hít sâu một hơi, hào quang màu đỏ trong mắt của Ý Thiên nhanh chóng giảm đi.

Tần Tú Lan thở ra một hơi, sóng mắt lưu chuyển lộ ra nét vui vẻ mị hoặc.

- Ngươi là nam nhân duy nhất ở trước mặt mà ta lại không nhìn thấu. Ma kính tìm tới ngươi, nói rõ ngươi có mị lực không bình thường.

Ý Thiên ngồi lại vị trí cũ, hỏi: 

- Ngươi là chỉ kí sinh của ma kính?

Tần Tú Lan cũng ngồi xuống, khẽ cười nói: 

- Ngươi cảm thấy ta không giống, vẫn cảm thấy ta không xứng?

Ý Thiên lắc đầu nói: 

- Kỳ thật ta cũng nhìn không thấu ngươi, lần đầu gặp mặt ngươi luôn che dấu nhiều bí mật, kể cả một ít đồ vật không muốn người ta phát hiện. Đối với ma kính ta cũng khó hiểu, không biết vì sao nó tới tìm ta, chỉ hy vọng nó không mang quá nhiều phiền toái cho ta.

Tần Tú Lan nói: 

- Ta cũng nói không rõ vì sao ma kính lại đi tới tìm ngươi, nhưng có một điểm ta biết rõ, ma kính không có ác ý với ngươi, nó dường như rất quen thuộc ngươi, hơn nữa...

Ý Thiên nghi vấn nói:

- Hơn nữa cái gì?

Tần Tú Lan chần chờ nói: 

- Ta không biết nên hình dung như thế nào, ta cảm thấy ngươi chính là khắc tinh của ma kính, có thể mang ra sử dụng và khống chế. Giống như ta bởi vì quan hệ với ma kính, đối với ngươi ta không có sức chống cự gì cả. Nếu không có tầng quan hệ này, ta giơ tay nhấc chân cũng có thể giết ngươi cả trăm lần. Nhưng kết quả ta trước mặt ngươi thân bất do kỷ, đối với ngươi vừa thương vừa sợ, bị ngươi tiết chế.

Ý Thiên mê hoặc, Tần Tú Lan nói lời này cũng không cần nói dối, nếu thật là như vậy, bản thân mình và ma kính này có ngàn vạn liên hệ?

Nghĩ vậy Ý Thiên nghĩ tới Vạn Cổ tà ma, chẳng lẽ có quan hệ với hắn sao?

Hoặc là nói, Vạn Cổ tà ma có quan hệ với cái ma kính này?

Tần Tú Lan đứng hàng năm đại tà ma của Vân Châu, danh hiệu Tà Cơ chấn nhiếp Vân Châu, không chỉ vì nàng có thể nhìn thấu nhân tâm, càng bởi vì nàng có ma kính tại thân, cơ hồ không gì làm không được.

Bởi vậy trong năm đại tà ma của Vân Châu thì nàng cũng xếp hàng đầu, tu vị Tà Cơ thâm bất khả trắc, nàng nói giơ tay nhấc chân có thể giết Ý Thiên cả trăm lần cũng không phải là nói ngoa.

Ý Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Tà Cơ, hắn đã bị Tà Cơ Tần Tú Lan câu dẫn ma tính ẩn nấp sâu trong lòng, do đó ý thức hỗn độn, lúc này có biểu lộ khác thường.

Về sau ma tính trong người của Ý Thiên càng ngày càng mạnh, nghiêm trọng ảnh hưởng Tần Tú Lan, dẫn dụ ma kính trong người của nàng, làm cho nàng vô ý thức hiến thân cho Ý Thiên, lại bởi vì vẫn còn nguyên âm cho nàng mới thanh tỉnh lại.

- Sắc trời không còn sớm, ta còn muốn chạy về U Châu. Cáo từ.

Ý Thiên đứng dậy, không muốn lưu lại quá nhiều gút mắc, hợp thời bứt ra mới là lựa chọn tốt nhất.

Tần Tú Lan nghe vậy sững sờ, vô ý thức đứng lên, nói: 

- Ngươi một người trở về, không mời ta cùng đồng hành sao?

Ý Thiên nói:

- Bèo nước gặp nhau, không dám phiền toái phu nhân.

Lóe lên sau đó Ý Thiên vội vàng rời đi, đối với Tà Cơ Tần Tú Lan, hắn vẫn có cảnh giác rất lớn.

Dù sao ma kính thuộc về ma khí, nói không chừng sẽ có gì đó xảy ra.

Tần Tú Lan than nhẹ một tiếng, lập tức trên mặt vui vẻ.

Trúc nhi từ ngoài phòng đi vào, nhẹ giọng hỏi: 

- Phu nhân, ngươi sao thả hắn rời đi?

Tần Tú Lan cười nói: 

- Ta đều có dụng ý, từ giờ trở đi, chúng ta mật thiết lưu ý nhất cử nhất động của hắn, thu thập tin tức tương quan về hắn.

Trúc nhi nghi vấn nói: 

- Phu nhân thật vừa ý hắn sao?

Sắc mặt Tần Tú Lan đỏ hồng, lẩm bẩm: 

- Ta cũng nói không rõ, có lẽ là nó, có lẽ là mệnh, cuối cùng có nguyên nhân. Tốt rồi, thu thập đôi chút, chúng ta rời khỏi đây.

Trúc nhi ứng một tiếng, hỏi: 

- Đi đâu?

Tần Tú Lan cười tà nói: 

- Đi Thiên Dương Phong tìm hiểu tin tức của hắn.

Rời khỏi Tần Tú Lan, Ý Thiên suốt đêm đi lên hướng bắc, chạy tới U Châu.

Đối với Ý Thiên mà nói, U Châu hắn không có quen thuộc, ngay cả Hoa phủ ở đâu hắn cũng không rõ.

Trên Thất Sát Phong, Hoang Đường đạo nhân nói ra thân thế của Ý Thiên, nói hắn xuất thân từ Thanh U Thành, U Độ Trấn của U Châu, là con trai chủ nhân Hoa phủ Hoa Ngạo Thiên.

Không biết tin tức có thật hay là không, Ý Thiên cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn xem nhẹ một vấn đề quan trọng, đó chính là Hoang Đường đạo nhân làm sao biết những chuyện này?

Nếu như tin tức là thật, tin tức này tiết lộ ra, chắc chắn sẽ khiến Bát Cực Thần Điện hoài nghi.

Đến lúc đó bí mật Ý Thiên chính là Thiên Tàn Huyết Cung cũng bại lộ.

Trước mắt sở dĩ Bát Cực Thần Điện truy nã Ý Thiên là vì hắn tại Ngân Nguyệt Động có biểu hiện kinh nươời, có được thực lực uy hiếp Bát Cực Thần Điện, lại còn lai lịch không rõ, cho nên Bát Cực Thần Điện không bỏ qua cho hắn.

Một khi Bát Cực Thần Điện biết rõ Ý Thiên chính là tam thiếu gia Hoa Thiên Long của Hoa phủ, chính là cửu khuyết thiên tàn chi thân, hậu quả chắc chắn nghiêm trọng gấp mười lần, Bát Cực Thần Điện sẽ dốc toàn lực truy sát hắn, muốn giết hắn sớm, không thể lưu yêu nghiệt trên đời này được.

Điểm này Ý Thiên hiện tại còn chưa có ý thức được, hắn chỉ suy nghĩ rằng có phải mình thật sự xuất thân từ U Châu, có phải là con của Hoa Ngạo Thiên hay không.

U Châu ở vào phía đông bắc bộ của Vân Hoang đại lục, ở vào phía bắc Đạo Châu.

Ý Thiên từ Đạo Châu Tề quốc tiến vào U Châu phải vượt qua Vân Phong sơn mạch, mà Thiên Nguyệt Phong lại nằm phía đông Vân Phong sơn mạch.

Đêm tối chạy đi, thân ảnh cô đơn.

Ý Thiên nhìn qua bầu trời tối đen không rõ ràng, trong nội tâm đầy cảm giác cô đơn.

Giờ phút này hắn hoài niệm sinh hoạt lúc trước, hoài niệm khoái hoạt trên người Lan Hinh, hoài niệm rất nhiều bằng hữu ở Nam Dương.

Nhân sinh sợ nhất là cái gì?

Không phải cô độc, tịch mịch hay sao?

Bay qua Vân Phong Sơn, Ý Thiên hao phí nửa canh giờ, lúc sắp bay ra khỏi Vân Phong sơn mạch thì có một ngọn núi đen khiến Ý Thiên chú ý tới.

Đó là một ngọn núi không trụi lủi, không có một ngọn cỏ, không khí trầm lặng.

Nhưng mà Ý Thiên lại từ trong ngọn núi này cảm ứng được nguyên từ quang năng.

Phi thân bay xuống, Ý Thiên đứng trên đỉnh núi này, cẩn thận tra nhìn một chút, thấy gần đó không có người ở, ngay cả động vật cũng không có.

Cả ngọn núi không tính là quá lớn, từ trường cực kỳ hỗn loạn, khí lưu lưu động thật nhanh và hỗn loạn, đáng tiếc mắt thường căn bản không nhìn thấy được.

Ý Thiên cân nhắc đôi chút, hắn không có quen thuộc U Châu, đi đường suốt đêm cũng chỉ nhắm thẳng một hướng mà thôi, còn không bằng nắm chặt tu luyện, ban ngày tiếp tục đi.

Quyết định chủ ý, Ý Thiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, thúc dục nguyên từ quang năng trong người bắt liên lạc với nguyên từ quang năng trong ngọn núi.

Đây là quá trình phức tạp, nhưng chỉ tốn hao một chút thời gian mà thôi.

Sau khi liên thông với nguyên từ quang năng trong ngọn núi vào trong người của Ý Thiên. Liền nhanh chóng rót vào trong người của Ý Thiên, tiến vào không gian não vực của hắn. Dung làm một thể với nguyên từ quang năng trong người, tỏa ra hào quang bảy màu.

Quá trình này tiếp tục trong một nén hương, Ý Thiên hút sạch nguyên từ quang năng trong ngọn núi.

Đến lúc đó đất rung núi chuyển, cả ngọn núi nhanh chóng sụp đổ. Ngọn núi sụp xuống mười trượng.

Ý Thiên cười quái dị, rời khỏi chỗ đó. Đi qua ngọn núi khác vài dặm, tìm một chỗ bí ẩn, chuyên tâm chữa thương.

Thời gian đối với Ý Thiên mà nói rất trọng yếu. Hắn có quá nhiều kỳ ngộ nhưng không có đủ thời gian tiêu hóa, bởi vậy luôn không ngừng chạy thi với thời gian.

Thời gian một đêm Ý Thiên nhất tâm đa dụng, vừa chữa thương, vừa tu luyện, vừa nghiên cứu Kỳ Môn Ngự Thiên, vừa phân tích Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa.

Sáng sớm Ý Thiên tỉnh lại. Cảm giác toàn thân khoan khoái dễ chịu, nội thương khỏi vài phân, thực lực cũng đề cao không ít, đã khôi phục đến tu vị Thánh Hoàng, thực lực tăng cao hơn hôm qua gấp mười lần.

Ngoài ra đối với Kỳ Môn Ngự Thiên cùng Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, Ý Thiên cũng có thu hoạch không ít.

Cười nhạt một tiếng, Ý Thiên bay lên trời, rất nhanh bay ra khỏi Vân Phong sơn mạch, tiến vào U Châu.

U Châu rất lớn, có năm đại thành cổ, Thanh U Thành chỉ là một trong số đó, ở phía bắc U Châu, khoảng cách Vân Phong sơn mạch cực xa.

Ý Thiên tiến vào U Châu thì tiến vào một trấn nhỏ hỏi tình huống đại khái của Thanh U Thành, sau đó liền thả người bay lên hướng bắc, vận dụng Vạn Vật Vô Cực thần kỳ, tiến hành xuyên qua không gian, rút ngắn thời gian đi tới phía trước.