Sau khi đi bơi về, Băng đã xác định là mình sẽ không thể nào tập trung làm việc suốt buổi chiều hôm đó. Và cô đã đúng, đúng hoàn toàn, đúng 100%. Cứ ngồi trước màn hình laptop là y như rằng những hình ảnh nóng bỏng lúc ở bể bơi lại chạy qua đầu cô như một thước phim quay chậm, và cô vô vọng trong việc xua chúng đi.
Phong thậm chí còn hôn Băng thêm vài lần nữa khi họ bơi với nhau. Không ướt át và đê mê như lần đầu, nhưng vẫn đủ để cô mềm nhũn trong lồng ngực anh. Điều đó khiến cô trở lại phòng tắm rửa trong trạng thái kiệt sức, dù chẳng bơi nhiều. Phong không hề rời mắt khỏi cô lấy một giây khi Băng trèo thang từ bể lên trên bờ. Ánh nhìn nửa ranh mãnh nửa nóng bỏng của anh khiến cơ thể cô nóng rực, và Băng phải cố gắng lắm mới có thể nén được cái ham muốn được Phong hôn thêm lần nữa. Cô run rẩy suốt quãng đường 20m từ bể bơi xuống đến phòng.
Nằm dài trên bàn, Băng cào cào móng tay vào bàn phím máy tính. Đã mấy tiếng trôi qua kể từ cái lúc ấy rồi, nhưng Băng vẫn nhớ như in cái cảm giác khi anh trao cho cô nụ hôn tuyệt vời nhất cô từng biết. Lạy Chúa, anh hôn thật giỏi. Bất chấp cái sự thật rằng trước kia Phong cực kì có ác cảm với phụ nữ, anh không hề tỏ một chút thiếu kinh nghiệm nào trong mấy vụ hôn hít này. Nếu phải đánh giá, Băng sẽ xếp anh vào hàng lão luyện ngay và luôn.
Và giờ thì cô ngồi đây, cố xua đi những ký ức hư hỏng, trong khi đáng lẽ cô phải nhớ về mẹ, tưởng nhớ mẹ. Phong ảnh hưởng lên cô quá nhiều, và Băng tạm thời không biết điều đó tốt hay xấu. Trước đây, nếu có người bảo rằng cô sẽ thẫn thờ cả ngày trời vì nụ hôn của một chàng trai, cô sẽ lập tức gửi người đó vào trại thương điên. Còn bây giờ thì…..
“Đó là Phong. Là Phong đấy. Anh ta là một con quỷ quyến rũ, vậy nên việc đó không phải là lỗi của mày.” – Băng nhắc nhở bản thân trong tâm trí. Cô thích thú với cái biệt danh mình nghĩ ra. Con quỷ quyến rũ. Nó mới thích hợp với anh làm sao.
– Băng?
Cô giật nảy mình, quay ngoắt về phía nơi phát ra tiếng nói. Vừa mới nhắc đến quỷ, quỷ đã xuất hiện. Phong đang đứng sừng sững ở cửa phòng cô, trong tình trạng bán khoả thân. Băng tròn mắt nhìn phần thân trên săn chắc của anh, lén lút nuốt nước bọt. Cô gào lên trong thầm lặng: Đồ quỷ!!
Phong chỉ quấn độc một cái khăn tắm trắng khá dài quanh hông. Mái tóc anh ướt sũng, nhỏ nước tong tỏng xuống khuôn ngực phập phồng mời gọi. Anh vờ như không để tâm tới vẻ mê đắm của Băng, cất tiếng.
– Em có dầu gội không? Phòng tắm bên tôi hết rồi.
Băng chật vật dứt mắt ra khỏi phần bụng sáu múi, hấp tấp vào phòng tắm lấy dầu gội. Cô vấp phải ghế và suýt ngã, làm Phong bật cười. Bối rối chạy vào đó, Băng đóng sầm cửa, đứng dựa vào tường thở hổn hển. Vì Chúa, cái cơ thể đó thật là một thứ vũ khí! Cô vắt tay lên trán, điều hoà lại nhịp thở của mình cho ổn định rồi mới yên tâm cầm chai dầu gội đi ra ngoài. Chìa nó ra trước mặt Phong, Băng cố tình quay đi chỗ khác. Anh ung dung cầm lấy chai dầu gội, rồi bất ngờ nghiêng người, hôn chụt vào môi Băng.
– Cảm ơn em.
Phong quay người đi thẳng, khẽ cười tủm tỉm khi nghe thấy tiếng Băng đổ sụp xuống cạnh cánh cửa. Sau khi bơi, cô đã xuống phòng trước để tắm và nghỉ ngơi. Anh đã định xuống cùng cô, nhưng rồi quyết định ở lại bơi tiếp. Hơn nữa, cái lúc Băng đi lên, chiếc quần bơi ướt nhẹp đã phô bày gần như toàn bộ đường cong của mông cô. Phong không định, nhưng anh đã đầu hàng sự quyến rũ chết người ấy. Anh dán mắt vào đó như một tay biến thái có đẳng cấp, công khai ngắm nhìn cơ thể cô với sự ham muốn tuyệt đối. Xét cho cùng, anh vẫn chỉ là một thằng đàn ông, hơn nữa lại là một thằng đàn ông đi yêu một cô gái quá sức xinh đẹp.
Và quái quỉ thật, tại sao cô gái của anh lại sở hữu một cặp mông sexy như thế được cơ chứ?!
………… Bật video đi. NHẤT ĐỊNH PHẢI BẬT ĐẤY. …………..
Bữa tối diễn ra khá suôn sẻ. Vì không ai trong Phong và Băng biết nấu ăn nên hai người đã quyết định lái Bentley ra phố mua đồ về nhà. Đáng lẽ chỉ có Phong đi, nhưng Băng đã ngoan cố lên xe và nhất quyết không chịu xuống. Anh chịu thua, rồ ga phóng đi.
Mang về nhà hai suất sườn nướng, Phong bảo Băng ra ngồi ở chiếc ghế phơi nắng ngoài sân, còn anh sẽ vào bếp lấy đĩa. Băng ăn nhiều hơn mọi ngày, một phần vì mất quá nhiều sức ở hồ bơi. Phong nhìn cô với vẻ thích thú, ngạc nhiên nhận ra rằng việc hôn hít lại có thể làm cô ăn ngon. Có lẽ anh nên làm điều đó thường xuyên hơn?
10h.
Sau khi ăn xong, Phong nhét hai chiếc đĩa bẩn vào máy rửa bát, rồi ra ngồi ngắm cảnh cùng Băng. Cô đang ngồi thẫn thờ trên ghế, mắt dán chặt vào mảnh trăng lơ lửng trên bầu trời. Những vì sao toả sáng giữa mênh mông, hệt như những chú đom đóm nhỏ bé, lập loè trong cái tăm tối của rừng rậm. Ánh trăng phủ lên không gian màn sướng bàng bạc. Gió đêm mát mẻ, thổi bay những đám mây che giấu sự mị hoặc của bầu trời.
Phong nhẹ nhàng chen vào ngồi cùng một ghế với Băng, rồi kéo cô tựa lưng vào ngực mình. Tay anh vòng qua eo cô, và cằm anh tựa lên vai cô. Thời gian vui vẻ đã hết, và bây giờ là lúc mà Băng chỉ có thể nghĩ đến mẹ. Phong biết vậy, và anh muốn cô có một thời gian riêng tư nhất có thể. Đồng thời, anh cũng muốn an ủi cô.
Băng không phản đối khi ngồi trong lòng Phong. Cô hơi nghiêng đầu sang bên trái để anh có thể thoải mái hơn khi gác cằm lên vai cô. Sự im lặng bị khoá chặt trong không gian của hai người. Phong hôn lên bờ vai trần của Băng, thì thầm:
– Em đang nghĩ gì thế?
Cô mơ màng trả lời lại:
– Nhiều thứ. Về mẹ.
– Em nói chuyện với bà?
Băng gật nhẹ, tay bất giác siết lấy bàn tay anh đang ôm cô. Phong lập tức nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy, vùi đầu sâu hơn vào cổ cô.
– Trăng làm trung gian à?
Băng im lặng. Phong hiểu việc đó có nghĩa là ừ, và anh đột ngột bế bổng cô lên.
– Vậy thì tôi sẽ giúp trăng nghe tiếng em rõ hơn.
Băng ngước nhìn Phong, và cô gật đầu. Anh đưa cô xuống cầu thang rồi đặt cô lên thuyền, nhanh chóng gỡ neo. Băng chẳng có tâm trí để mà bị ấn tượng bởi con thuyền đẹp đẽ này, vậy nên cô chỉ ngoan ngoãn ngồi đó, ngắm nhìn anh thoăn thoắt làm việc. Phong trèo vào chỗ buồng lái rồi cắm chìa khoá, rồ ga khởi động.
– Ngồi chắc vào. Mấy năm rồi tôi chưa lái, chuyến đi có thể hơi xóc đấy.
Băng vuốt ve lớp sơn trắng mượt mà của thuyền, khe khẽ cất tiếng.
– Sao anh không… lái thử trước?
Phong bỗng quay ra nhìn cô. Đôi mắt anh sâu thẳm, xoáy vào cô cái nhìn của sự say mê, khiến tim Băng đập chậm một nhịp. Anh buông bánh lái ra rồi chậm rãi tiến đến chỗ cô, quỳ một gối xuống. Bàn tay anh đưa lên chạm vào má cô, dịu dàng vuốt ve.
– Tôi không thể để em một mình.
Câu nói đó làm tim Băng tan chảy. Cô đỏ mặt quay đi, hai tay nắm lấy gấu váy vẻ bồn chồn. Phong dịu dàng gỡ chúng ra rồi nâng lên, đặt một nụ hôn thật dài trên mu bàn tay cô. Giọng anh thì thầm thật khẽ.
– Em luôn luôn là ưu tiên số 1 của tôi. Mãi mãi thế.
Phong rướn người lên hôn cô. Một nụ hôn dịu dàng, không đủ để làm tim cô đập nhanh như lần trước, nhưng Băng cảm thấy mọi âu lo buồn bã trong lòng như biến mất hết.
Phong khó khăn dừng nụ hôn lại. Anh đứng lên, quay trở lại với chiếc bánh lái. Chiếc thuyền nhanh chóng lướt đi, xé toạc những dải lụa màu bạc trên mặt nước. Nhịp nhấp nhô của con thuyền như thể một điệu hát thầm lặng, ru Băng vào giấc ngủ êm đềm. Cô cảm thấy mắt mình díp lại, bèn đưa tay lên dụi mắt.
– Em cứ việc ngủ, đến nơi tôi sẽ báo.
Băng nghe lời Phong. Cô ngả người xuống chiếc ghế gỗ trong buồng lái, nhanh chóng thiếp đi.
………..
– Người đẹp, dậy thôi nào.
Chơm chớp mắt, Băng từ từ ngồi lên. Phong đưa cô giấy ướt để lau qua mặt rồi dẫn cô ra ngoài. Và ở đó, Băng nhìn thấy một Mặt Trăng khổng lồ nhất trong cả cuộc đời.
Trước mặt cô lúc này là biển cả trải dài mênh mông, đón lấy những cơn gió sóng sánh. Chiếm lấy cả nửa bầu trời bao la kia chính là người bạn đã gắn bó với Băng từ năm 4 tuổi, người bạn cô nhờ gửi những lời yêu thương đến mẹ. Ánh trăng hôn lên mặt nước, kéo thành những dải lụa đẹp đẽ màu bạc phất phơ. Đất trời ôm lấy Băng trong sự bao la kì vĩ của mình, và trong khoảnh khắc, cô gần như cảm thấy hơi ấm của vòng tay mẹ. Bà đang ở trên kia, dõi xuống con thuyền. Cô đang ở rất gần.
Phong im lặng ngắm nhìn Băng. Anh tế nhị đứng cách cô một vài bước, tay đút túi quần. Anh cố tìm những dấu hiệu cảm xúc trên gương mặt cô, để có thể đoán xem cô đang nghĩ gì. Thất bại. Băng như thể đã bật một loại lưới laze nào đó lên để ngăn bất cứ người nào vượt qua bức tường cô đã dựng. Phong cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng anh cũng hiểu, cô đang rất cần riêng tư.
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua, nhưng Băng vẫn đứng im không nhúc nhích. Gió đêm bắt đầu trở nên buốt giá, khiến Phong không thể chỉ đứng nhìn được nữa. Anh tiến lại gần Băng, hai tay ôm lấy vai cô.
– Cứ đứng ngoài này em sẽ cảm lạnh đấy. Vào trong thôi.
Băng lắc đầu, và Phong đành phải bỏ cô ra. Anh đi vào trong buồng lái lấy củi rồi mang chúng ra ngoài. Đó là một lợi ích khi có thuyền xịn. Nó sở hữu mọi thứ, từ ghế gỗ, cần câu, sân chơi, và chỗ đốt củi. Nhanh chóng nhóm lửa, Phong rưới lên chỗ củi một ít xăng để dễ bén hơn. Lửa bùng lên, ngay lập tức xua đi cái giá lạnh.
– Băng, em có muốn ngồi xuống không?
Quay ra nhìn Phong một lúc, cô quyết định ngồi xuống bên cạnh anh. Sự ấm áp ôm lấy cô, phần nào đã sưởi ấm cả những mảnh trái tim nguội lạnh. Băng hít một hơi sâu, tận hưởng cái mùi nồng nàn của lửa tràn xuống phổi. Cảm thấy khá hơn, cô xích lại ngồi gần Phong rồi dựa đầu vào vai anh. Anh vòng tay qua lưng cô, kéo cô vào sát mình hơn chút nữa.
– Nếu em có gì muốn nói với mẹ, cứ nói ra tiếng đi. Giữ trong lòng sẽ khiến nó mốc meo, và có thể bà sẽ không nghe rõ em đâu.
Băng im lặng. Cô không muốn nói nhiều, nhưng ở bên cạnh Phong lại khiến tâm hồn cô thoải mái hơn bao giờ hết. Vòng tay anh còn ấm hơn lửa, và đôi mắt anh đong đầy cô trong sự yêu thương. Băng cảm thấy mình có thể chia sẻ mọi thứ với chàng trai này, một điều lạ lẫm. Giữa họ đã hình thành một sợi dây nối kết mà Băng không nhận ra. Nhưng nó đã luôn có ở đó.
– Mẹ em là một người tuyệt vời.
Phong nắm lấy tay Băng khích lệ. Cô im lặng một lúc rồi nói tiếp.
– Bà xinh đẹp, tài năng, bí ẩn, thương yêu, sâu sắc. Một nghệ sĩ thực thụ. Mẹ luôn cười, và chưa bao giờ bà nổi giận với em cả. Mẹ cho em chạm vào cây violin của bà từ lúc 1 tuổi, dù biết rằng em có thể làm hỏng nó. Bà thích chải tóc cho em. Bà ru em ngủ bằng những bản violin ngắn, những mẩu truyện cổ tích. Giọng bà y hệt tiếng đàn của bà. Du dương lắm.
Băng dừng lại, hít một hơi sâu trước khi tiếp tục. Mắt cô hướng lên bầu trời, tin tưởng mẹ đang nhìn cô từ vương quốc trong khối cầu bạc kia.
– Em nghịch, mẹ không đánh. Em hư, mẹ không mắng. Bà thường ôm lấy em, và để ánh mắt nói lên tất cả. Bàn tay bà thanh mảnh, và ấm áp. Đôi mắt bà đẹp đẽ, và buồn bã. Chúng hữu dụng hơn bất kì loại roi vọt nào. Vòng tay bà hệt như ánh nắng mùa đông. Nó sưởi ấm tâm hồn em mỗi khi buồn, khích lệ em mỗi khi vui. Mẹ nói yêu em rất nhiều lần. Em không nhớ hồi đấy mình đã bao giờ nói yêu mẹ chưa, còn nhỏ quá. Nhưng em yêu bà. Nhiều lắm.
Nước mắt đã đong đầy mi mắt Băng từ lúc nào cô không biết. Cô cảm thấy thật lạ lùng. Trước đây cô chưa bao giờ khóc, vậy mà bây giờ lại trở nên uỷ mị thế này. Việc nói ra miệng khiến lòng cô thanh thản lạ kỳ, nhưng cũng khiến cảm xúc trào dâng đến mức cao nhất. Băng xoay đầu, úp mặt vào vai Phong, nén một tiếng nấc.
Phong nhẹ nhàng nâng mặt cô lên. Anh hôn lên cả hai mắt cô rồi dựa đầu vào trán cô. Mũi hai người cọ vào nhau.
– Nếu em muốn khóc, vậy thì cứ việc khóc. Tôi ở ngay đây. Bên cạnh em.
Và Băng khóc thật. Cô cắn chặt môi để khói nấc lên, không tài nào điều khiển được dòng lệ đang tuôn trào như thác đổ. Vậy mà cô cứ nghĩ mình đã cạn khô nước mắt từ lâu. Chưa ai từng làm cô đổ lệ, và có lẽ Phong là người đầu tiên, trong vòng rất nhiều năm qua.
Trái tim Băng thổn thức trong lồng ngực, gào thét tên Thanh Cầm, nói rằng cô nhớ bà đến nhường nào. Cô nhớ ánh mắt bà, nhớ vòng tay bà, nhớ nụ cười nồng ấm thương yêu của bà. Có thể nói, Băng chưa yêu ai nhiều như yêu mẹ của mình. Tình yêu ấy mãnh liệt hơn lửa, mênh mông hơn biển cả, to lớn hơn vũ trụ. Cô yêu bà bằng cả tâm hồn của mình, bằng từng mảnh của trái tim cô. Băng chưa bao giờ ước điều gì vào sinh nhật, ngoại trừ việc bà có thể sống lại. Ở trên bầu trời bao la đó, liệu bà có một lần lắng nghe?
Phong ôm chặt Băng trong vòng tay, nguyền rủa chính bản thân mình vì chẳng thể làm Thanh Cầm quay lại nhân gian. Từng tiếng nấc nghẹn ngào của cô như cứa vào tim anh, bóp vụn tâm hồn anh, khiến Phong đau đớn đến tột độ. Anh có thể mua hàng trăm chiếc xe, anh có thể giết hàng nghìn người, anh có thể hô mưa gọi gió, anh có thể điều khiển cả thế giới. Nhưng anh chỉ có thể ngồi đó, ngắm nhìn người con gái mà anh yêu đổ lệ, và chẳng thể làm được gì. Vô dụng. Thảm hại. Đáng thất vọng. Anh xứng đáng với mọi lời sỉ nhục đáng ghê tởm nhất.
Cảm tưởng như cả tiếng đồng hồ đã trôi qua, Băng mới nguôi ngoai. Cô tựa đầu vào ngực trái của Phong, lắng nghe tim anh đập những nhịp chầm chậm. Cô ngước lên để nhìn khuôn mặt anh. Đôi mắt anh đang đau đáu nhìn cô, và tim cô nấc lên một lần nữa khi chứng kiến ánh nhìn ấy vỡ tan như thuỷ tinh. Phong đang cố gắng để không khóc. Anh đau, vì cô đau.
Băng chạm khẽ lên gương mặt Phong. Cô thì thầm.
– Đừng khóc. Em khóc là đủ rồi.
Phong tựa đầu lên trán cô. Giọng anh vỡ vụn.
– Tôi không thể bảo vệ em khỏi nỗi đau đớn. Tôi vô dụng.
Băng rướn người lên hôn Phong. Cô vuốt ve má anh, đôi mắt ghi nhớ từng đường nét của gương mặt anh.
– Không ai có thể được bảo vệ khỏi những nỗi đau trong chính tâm hồn họ. Anh không vô dụng.
– Tôi không xứng đáng để ở bên em.
Băng lắc nhẹ đầu. Ngay lúc đó, cô nhận ra rằng cô quan tâm Phong nhiều đến mức nào. Tình cảm cô dành cho anh đã từng ngày từng ngày lớn dần lên như một bông hoa nhỏ. Anh đã ở đây, bên cạnh cô trong thời khắc này, an ủi cô bằng vòng tay anh. Băng biết ơn số phận, vì nó đã dẫn Phong bước vào cuộc sống của cô, từng chút một thay đổi các nhìn của cô về thế giới diệu kỳ bên ngoài.
– Em cần anh ở bên em.
Phong ôm Băng chặt hơn. Người anh run lên trong nỗi nghẹn ngào, cùng với chút vui sướng anh cố gắng chối bỏ. Băng đã nói cần anh. Còn anh, anh sẽ mãi mãi cần cô.
– Tôi yêu em.
Phong sẽ không giấu giếm nữa. Giờ đây, anh không thể tưởng tượng được đời mình sẽ thế nào nếu không gặp được Băng. Cô khiến anh vui, khiến anh buồn, khiến anh yêu, khiến anh đau, bắt anh trải nghiệm một loạt những cảm xúc mà trước đây, Phong không hề biết là mình có. Cô khiến anh say đắm. Và anh đã yêu cô quá nhiều.
Băng ngay lập tức đơ hình bởi câu nói của Phong. Mắt cô mở to trong sự ngạc nhiên và sửng sốt. Cô nhìn anh như nhìn một người ngoài hành tinh, ngỡ mình nghe nhầm. Phong nói…. anh yêu cô?!
Đã dự tính trước phản ứng của Băng, Phong không mấy bất ngờ khi cô lại bàng hoàng đến thế. Anh có chút chút thất vọng, nhưng tình yêu của anh là một tình yêu vô điều kiện. Có thể cô chẳng yêu anh, nhưng không sao. Miễn là Băng còn tồn tại, thì cô sẽ mãi mãi là người con gái anh yêu. Phong cười dịu dàng, nhưng đôi mắt anh thì ánh lên nét buồn bã.
– Tôi từng là một kẻ kì thị tình yêu giống như em, Băng ạ. Bị giam cầm bởi những bóng ma trong quá khứ, ngập ngụa trong hiện tại khắc nghiệt. Nhưng rồi em xuất hiện, và cuộc sống của tôi chưa bao giờ đáng sống hơn thế. Hoá ra tình yêu không hề đáng khinh bỉ một chút nào. Nó đã mang em đến bên tôi, và điều đó mãi mãi là một ơn huệ mà tôi không thể trả được.
Phong dừng lại một chút. Anh vuốt ve khuôn mặt Băng, ngắm nhìn lửa bập bùng trong đôi mắt cô.
– Em không cần phải trả lời tôi bây giờ. Một lần thôi, hãy cân nhắc đến tình cảm của tôi. Tôi thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ sống sao nếu thiếu em. Em đã trở thành ánh sáng, thành không khí mà tôi hít thở, trở thành một phần của tôi. Em chỉ cần biết rằng, tôi yêu em, và tôi sẽ không bao giờ buông tay em ra cả.
Phong hôn Băng. Nụ hôn của anh thật ngọt ngào, như chính những lời nói của anh. Trái tim Băng đã thổn thức trước vẻ chân thành trong đôi mắt màu cà phê quyến rũ kia, dù cô cố không thể hiện điều đó ra mặt.
Băng chắc chắn rằng tình cảm cô dành cho mẹ mình lớn lao hơn bất cứ điều gì. Nhưng thứ cô cảm thấy khi ở bên Phong lại khác hoàn toàn. Từng lời từng chữ anh nói, cô nhìn thấy những xúc cảm đó cũng ẩn trong cô. Nhưng cái ý nghĩ rằng cô sẽ yêu một chàng trai, nó làm Băng sợ hãi. Cô cần thời gian.
– Em muốn về biệt thự chưa?
Băng nhẹ nhàng gật đầu. Phong dẫn cô vào buồng lái rồi để cô ngồi lên ghế. Ngọn lửa được dập tắt, và chiếc thuyền nhanh chóng lao đi trên mặt nước. Giam mình trong những suy nghĩ lang thang, Băng liếc nhìn Phong. Anh cao lớn, vạm vỡ, đẹp tuyệt vời dưới ánh trăng. Và anh yêu cô. Anh yêu cô, anh yêu cô, anh yêu cô……
Băng thấy tim mình bồi hồi. Lý trí cô phủ nhận những nhịp đập vui sướng của lồng ngực, nhưng trái tim chưa bao giờ nghe lời. Cô vui vì Phong đã nói yêu cô.
——– ——–
Các bạn nhớ VOTE ủng hộ truyện nha. Vote tất tần tật chap càng tốt
Yêu các bạn lắm ý, rất cảm ơn các độc giả thân yêu đã ủng hộ mình suốt thời gian qua.
Mình đã dán link ask.fm ở profile, vậy nên nếu các tình yêu có gì muốn hỏi, muốn ném đá, muốn chửi thì vào đó mà làm. Mình sẽ trả lời tất (ko đảm bảo chất lượng), và đừng có mà sốc khi mình chửi lại bạn đó nhé (nếu bạn chửi mình).
Và Luci hầu như chỉ trả lời những cmt hỏi/bộc lộ cảm xúc, chứ đối với những cmt giục ra chap, mình chẳng có gì để nói ngoài câu: “Mình sẽ cố gắng” ra cả, vì cảm hứng sáng tác của mình thất thường lắm.
Thân ái,
— Lucifer —
(Còn tiếp)