Thôi thì chúng ta thành một cặp đi
A Lam biết chuyện thì mắng ầm ĩ: “Cái gì? Thằng quỷ này lại trúng giải độc đắc nữa à?”
Tôi gật đầu. A Lam hỏi dò biết được giải độc đắc lần này là thiên thần Nhậm Đạm Ngọc, lập tức, những từ “hạ cấp” không ngừng được tuôn ra.
Cậu ta bắt đầu lải nhải về việc chắc tôi phải tu đến mấy đời nên mới gặp được vận đỏ liên tục đến thế.
Tôi cười, chính xác đến thế là cùng!
Tôi hỏi A Lam, làm thế nào mới thật sự có được trái tim của người đẹp.
- Đầu tư tình cảm chứ sao! – A Lam nói vẻ sành sỏi, giả vờ như mình là một tay lão đại trong lĩnh vực chinh phục phụ nữ – Phương pháp hợp lý nhất đấy.
- Với phụ nữ bây giờ á, tình cảm chẳng đáng giá một xu! Tôi lườm cậu ta.
- Anh không hiểu rồi, tình cảm là thứ không đáng tiền nhất trên đời, nhưng nếu đầu tư tốt lại là phương pháp tiết kiệm tiền tốt nhất đấy. – Nói xong, A Lam nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói “xem ra cậu còn nhiều thứ phải học lắm” khiến tôi đâm thẹn vì kém cỏi.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 21 của Đạm Ngọc.
Tôi thấy nàng quả là khéo chọn ngày sinh, nhằm đúng mùa xuân trời xanh gió mát.
Mấy hôm trước, tôi bỗng nhận được tin nhắn của Đạm Ngọc, nói nàng thích nhất là uống trà chanh. Ngẩn ra nhìn cái tin nhắn, tôi nghĩ ngợi mãi vẫn không hiểu rõ ý nàng.
Liền một tuần, nàng mất tăm mất tích, giờ tự nhiên lại nhắn tin bảo tôi mình thích uống món gì… Có lẽ phụ nữ muôn đời là dấu chấm hỏi mà đàn ông có vò đầu bứt tóc cả đời cũng chưa chắc đã tìm được lời giải đáp.
Nhưng dù sao thì nàng Đạm Ngọc cũng đã chịu mở miệng, tôi liền sung sướng nhào ngay ra cửa hàng mua trà chanh. Nhớ lại buổi tối hôm qua.
…
- Ngày mai là sinh nhật em. – Đạm Ngọc nói trong điện thoại.
- Thật không? Thế là lại già đi một tuổi rồi nhỉ!
Đạm Ngọc chủ động gọi điện thoại đến, tôi vui đến phát rồ. Mà bực cái là cứ vui sướng tôi lại quên hết cả che mồm che miệng chứ.
- Em cúp máy đây…
Giọng Đạm Ngọc lại trở nên lạnh lùng.
- Ấy! Đừng, đừng! Haha, anh đùa đấy mà… Thế này đi, ngày mai em đến nhà anh, anh sẽ đích thân chúc mừng em.
…
Như thế, cuộc hòa giải với Đạm Ngọc khiến tôi vui đến không chợp nổi mắt suốt một đêm.
Từ trong cửa hàng lao ra, tôi vô tình va phải một người từ trên xe hơi bước xuống – Tào Lợi Hồng. Không hẹn mà gặp khiến tôi hơi bối rối.
- Vừa may buổi chiều có thời gian, anh Hà, chúng ta đi uống trà buổi chiều một lát nhé!
Ông ta nói. Nghe thế, anh chàng thư ký Lý Bân, giống như một tên hầu thân cận hiểu ý hoàng đế, vội vã đi sắp xếp chỗ ngồi.
Tay tôi vẫn cầm chiếc túi to in hàng chữ “Hoa Liên”, bên trong toàn là trà chanh mua cho Đạm Ngọc.
Tôi ngồi xuống ghế, Tào Lợi Hồng bắt đầu hỏi vài câu về tình hình phỏng vấn tìm bạn đời, biểu thị sự quan tâm, rồi tiếp đến là những lời thăm hỏi có tính tượng trưng dành cho tôi.
Sau đó, ông ta mới vào vấn đề chính:
- Vốn dĩ tôi rất chú ý đến cô Đạm Ngọc, thế nhưng con trai tôi… anh gặp rồi phải không?
Tôi gật gật đầu.
- Con trai tôi lại nói, cô Nhậm không hợp làm vợ tôi.
- Vì sao thế ạ? – Tôi như ngừng thở nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh.
- Tiểu Nhiễm nói cô Nhậm cũng chẳng khác gì mấy những cô bạn cùng lớp nó, nó bảo một cô gái như vậy làm sao có thể trở thành mẹ nó được. Tôi thấy nó cũng có lý.
“Ồ”. Đã nói đến vậy rồi, tôi cũng không thể giả như không biết gì hoặc cố gắng bào chữa cho Đạm Ngọc. Tôi nói:
- Tôi biết phải làm thế nào rồi.
Nói câu này, tôi chợt nhớ đến bản hợp đồng dưới đáy tủ. Ba triệu! Thế nhưng điều đó cũng chỉ thoảng qua chốc lát. Cảm giác vui sướng của người đánh bạc thắng cuộc trào dâng trong tôi.
Hình như trong lòng mỗi người đều có một cái bệnh “bắt cá hai tay”. Ai cũng muốn cả tiền lẫn tình. Người đẹp và ba triệu, cái gì cũng có sức hấp dẫn mê hồn của nó cả. Tôi vốn đau đầu đắn đo không biết chọn bên nào. Giờ thì tốt rồi. Người ta đã loại bỏ giúp tôi một cái, vậy thì tôi đành phải yên tâm sung sướng mà đón nhận Đạm Ngọc thôi. Mà Đạm Ngọc thì cũng làm gì còn lựa chọn nào khác ngoài việc vui vẻ chấp nhận nữa.
Thế nên cái chọn lựa còn lại này, cái đáp án duy nhất này làm lòng tôi tràn ngập niềm vui sướng to lớn.
Lúc này, anh chàng thư ký Lý Bân đứng bên cạnh bỗng lên tiếng:
- Luật sư Hà đừng vội nói từ chối ngay, đợi thêm một thời gian nữa đã. Tôi vẫn thấy cô gái này thiệt rất linh hoạt khôn ngoan. Còn ngài thì sao ạ?
- Ừ.
Tào Lợi Hồng nghĩ ngợi rồi gật đầu, xem ra ông ta vẫn còn chút lưu luyến đối với Đạm Ngọc.
Chỉ mội lời thôi làm những xúc cảm đang bừng bừng trong tôi thoáng chốc tụt ngay xuống, cảm xúc khó chịu này rất lâu sau vẫn ko thể xua tan đi được.
Tôi nhìn Lý Bân – con người vừa khom lưng cúi đầu xong đã lại nghiêm túc đứng thẳng lại được ngay, tự hỏi vì sao anh ta lại nói giúp cho Đạm Ngọc.
Lúc tôi vội vàng chạy về đến nhà, Đạm Ngọc đã đang ung dung tự đắc ngồi xếp bằng trên đi văng xem tivi rồi. Nàng mặc áo len và quần Jeans, tùy tiện buộc túm mái tóc theo kiểu đuôi ngựa. Bên bậu cửa, đôi giày cao gót của nàng quăng mỗi nơi một chiếc.
Thấy tôi về, nàng tinh nghịch lấy ngón tay chỉ chỉ vào nhà bếp:
- Sao lâu thế? Đi nấu cơm đi chứ! Em đói sắp chết rồi đây này!
- Em bắt anh nấu cơm thật à?
- Anh ko nấu thì ai nấu? Hôm nay mừng thọ em cơ mà!
Đạm Ngọc nghiêng đầu trông rất đáng yêu, đôi mắt nhấp nháy.
Đột nhiên, tôi thấy cuộc sống thật đẹp. Một tuần ko gặp, nàng bỗng trở nên gần gũi biết bao nhiêu. Nghĩ sao nói vậy, tôi bô bô:
- Đạm Ngọc, em có mùi người rồi đấy.
Vừa nói tôi vừa tiến đến phía nàng, giả bộ nhún vai nhăn mũi làm trò xấu.
- Cái gì hả? Trước đây em không có mùi người sao? Thế thì là mùi gì? – Đạm Ngọc nhìn tôi hét lớn.
Nàng hỏi tôi ngày trước nàng có mùi gì. Tôi gãi gãi cằm, ngước mắt lên trần nghĩ ngợi.
- Hôm nọ, lúc anh ôm em ấy, người em có cái mùi như là …
- Aaaaaaaaa… ai cho anh nói ra hả?
Đạm Ngọc càng hét to, mặt đỏ bừng, đấm cho tôi một quả và chạy tụt vào trong phòng ngủ, trốn ánh mắt tôi.
Tôi nhìn cô gái xinh đẹp ấy, hóa ra nàng cũng biết ngượng ngùng xấu hổ. Đột nhiên tôi không còn thấy nàng giống một thiên thần chỉ có thể nhìn mà không thể với tới nữa. Nàng cũng có đủ cảm xúc y như những cô gái bình thường khác, cũng biết la hét, biết nhỏ nhen. Nàng ở bên tôi, tặng cho tôi một cảm giác tuy không rõ ràng nhưng thật sự vui vẻ và thoải mái.
- Nhanh đi nấu cơm đi chứ! Đạm Ngọc bỗng nhiên ló đầu ra khỏi cửa phòng ngủ hét lên – Định để em chết đói hả?
- Ờ! Rồi, đi ngay đây. Đúng rồi, Đạm Ngọc, em muốn ăn gì?
Tôi vừa vùi đầu vào trong ngăn tủ thức ăn vừa hét ra ngoài.
- Lại được chọn món nữa cơ à? Không ngờ anh chàng này lại “bách nghệ” đến thế. Em tưởng anh chỉ làm được mỗi món mì ăn liền thôi cơ!
Rồi tôi thấy Đạm Ngọc đứng ở cửa phòng ngủ, nghiêng đầu sung sướng mơ mộng.
- Em thích ăn cánh gà cô la, gà cay cắt lát, tốt nhất là có thêm một bát canh chân giò ngó sen…
Từ trong tủ thức ăn, tôi moi ra mấy gói mì ăn liền, mỗi tay cầm một gói rồi nói to, quả là một gáo nước lạnh dội lên niềm hưng phấn của nàng:
- Nào, em ăn Khang Sư Phụ hay là Quán Mì Ngon?
- Anh… anh… Cái này gọi là “gọi món” đây hả? – Đạm Ngọc tức giận đến run giọng.
- Ừ, ai cũng bị bệnh sợ lựa chọn cả. Thôi thế này đi, anh chọn giúp em, ờ… Khang Sư Phụ nhé! Nhãn hiệu được tín nhiệm lâu đời, chất lượng đảm bảo…
Chưa kịp dứt lời, một nắm đấm đã bay theo đường parabol nhanh như cắt lao về phía mặt tôi, bất ngờ che khuất tầm mắt, kèm theo đó là tiếng hét nghe rùng rợn, hãi hùng.
Sau một hồi bị Đạm Ngọc thi triển quyền cước, tôi mang cái mặt bị sưng vù đắc ý nhìn cảnh Đạm Ngọc loay hoay trong bếp, run run mỉm cười với hình ảnh chính mình đang giơ tay làm một dấu hiệu chiến thắng trong chiếc gương đối diện.
Đàn ông muốn phụ nữ tự giác xuống bếp đều phải biết động não đâu ra đấy!
Chợt nhớ lại những lời Tào Lợi Hồng nói hôm nay, tôi quay ra nhìn nàng Đạm Ngọc mặc tạp dề đang rửa rau trong bếp, nàng tuy chìm lỉm trong những mớ rau dưa thịt thà nhưng vẫn hoàn toàn không gây nghi ngờ gì về đến hình ảnh một bướm xinh đẹp rực rỡ sắc màu. Thế thì, để nàng rõ mọi chuyện có lẽ cũng chẳng hề gì.
- Đạm Ngọc, Tiểu Nhiễm khuyên Tào Lợi Hồng đánh trượt em. – Tôi bước vào bếp nói nhỏ.
- Vì sao? – Đạm Ngọc vừa rửa rau, gọt vỏ ngó sen vừa hỏi bình tĩnh.
- Có vẻ như Tiểu Nhiễm thấy em nên hưởng thụ tuổi thanh xuân mà em đáng được hưởng. – Tôi nói nghiêm túc, hy vọng Đạm Ngọc sẽ hiểu những ý tôi ngầm biểu thị.
- Ồ. – Đạm Ngọc trả lời, không ra vui cũng chẳng ra buồn.
Tôi liền đi ra khỏi bếp, im lặng ngồi trên đi văng đọc báo. Lát sau đã thấy Đạm Ngọc nói cơm xong rồi, bảo tôi đi dọn bàn ăn. Tôi vừa lau bàn vừa cảm động đến rớt nước mắt – cuộc sống như thế này thoải mái đếch chịu được. Cơm dọn ra rồi … tôi ăn như rồng bay hổ cuốn vậy.
Ăn xong bữa, ợ một tiếng no nê thoải mái, tôi nhìn những thứ còn dư lại trên bàn mà cảm giác vừa kinh ngạc vừa khâm phục:
- Đạm Ngọc, tay nghề của em khá quá!
- Tất nhiên! Không có bản lĩnh làm sao dám bước vào cuộc đua giành giật sang phú quý?
Đạm Ngọc, nói xong dường như nhớ ra điều gì, nét mặt hơi trầm xuống.
Tôi nhún vai bất lực, quơ đại một trái táo trên bàn cho vào miệng.
- Ê! Từ từ!
Đạm Ngọc ngăn tôi lại, cầm quả táo trên tay tôi và nhẹ nhàng gọt vỏ bằng một con dao nhỏ, miệng nói:
- Anh toàn ăn hoa quả nguyên vỏ không gọt. Cứ thế rồi bệnh đấy.
Đến động tác cầm dao cũng dịu dàng, chắc trên đời này chỉ có mỗi mình Đạm Ngọc.
- Anh nguyện biến thành quả táo hạnh phúc kia, thoải mái nằm trong lòng bàn tay em, để mặc cho những nhát dao em như cơn gió mùa xuân thổi qua nhẹ nhàng cắt anh thành từng lát…
- Thịt anh kinh chết, ai thèm!
Đạm Ngọc ngẩng đầu lên lườm tôi một cái:
- Hôm nay sinh nhật em mà anh không có quà gì sao?
Nghe lời nhắc nhở của Đạm Ngọc tôi mới giật mình, quên thật mới chết chứ. Lúng túng, tôi đành vơ gói trà chanh mới mua lúc nãy, ân cần pha cho nàng uống rồi thấp thỏm bưng đến phía nàng:
- Em uống đi đã, anh chuẩn bị quà cho em ngay đây!
Đạm Ngọc nhìn tôi một cái, cầm lấy cái tách, miệng bắt đầu lẩm nhẩm nhai nhai điệp khúc Những kỷ niệm thơ bé.
Trong lúc đó, tôi vội vội vàng vàng dùng đấu ngón tay viết đại lên một chỗ trong nhà: “HAPPY BIRTHDAY! Sinh nhật vui vẻ! MY LOVE”.
…
Rồi gọi Đạm Ngọc quay lại.
Nàng Đạm Ngọc của chúng ta đeo kính mò mẫm một vòng quanh nhà, cuối cùng phát hiện được điều khác lạ trên màn hình tivi.
Tivi đã lâu lắm không được lau chùi nên trên bề mặt màn hình bụi đã phủ đầu một lớp, hằn lên dấu vết lời chúc mừng sinh nhật từ ngón tay tôi.
- Ha ha, tìm ra rồi phải không? Vui lắm phải không?
- …
- Anh thấy rất đặc biệt đấy!
- …
- Em không thấy nó đầy tính sáng tạo sao?
Đạm Ngọc lườm tôi một cái, im lặng đi vào phòng ngủ.
- Này! Đợi đã…
Tôi đuổi theo nàng:
- Anh đùa mà. Anh quên ko mua quà sinh nhật cho em. Hôm khác mình sẽ cùng đi mua! Được không nào?
Đạm Ngọc vẫn chẳng nói chẳng rằng, cũng không mĩm cười, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh.
- Đạm Ngọc. – Tôi gọi.
- Gì?
- Anh nghĩ mãi rồi…
- Sao?
- Thôi thì… – Tôi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng – thôi thì chúng ta làm thành một đôi đi…
Để tạo không khí, tôi cố tình nói thật trầm, câu cuối cùng thành giọng khàn khàn kỳ lạ.
Đạm Ngọc chẳng phản ứng gì, không phản ứng cũng không ủng hộ, chỉ đôi mắt trong veo vẫn đăm đăm nhìn như thấu hết vào gan ruột tôi. Một lúc sau, nàng dịu dàng ngả đầu vào vai tôi ấm áp.