Thiên Thần Chi Sủng

Thiên Thần Chi Sủng - Chương 5-1




Phiền Lê tay chống thái dương, thần tình thiếu kiên nhẫn nghe các đại thần khuyến giải.



“Bệ hạ, người thật sự phải hảo hảo ngẫm lại vấn đề này, người đăng cơ đã hơn ba trăm năm, lại một tử tự (con trai nối dõi) cũng chưa có.”



“Đúng vậy a, mỹ nhân trong hậu cung của bệ hạ cũng không ít, hẳn có mấy vị phi tử đủ tư cách vì người truyện tông tiếp đại (nối dõi tông đường) đi?”



“Đúng vậy, nhân dịp này, người cũng nên đem ngôi vị Thiên hậu xác lập, Thiên hậu có thể xử lý hậu cung sự vụ, có thể giúp ngài phân ưu (bớt nỗi lo) a.”



“Nếu bệ hạ không chọn được người thích hợp, vi thần có thể tiến cử.”



“A a, vi thần cũng có mấy người muốn tiến cử, bệ hạ, người có muốn nghe qua một chút?” Vừa nói đến việc tiến cử người cho ngôi vị Thiên hậu, các đại thần đều tranh tiền khủng hậu (người sau tranh người trước) cướp lời nhau nói.



Phiền Lê hung bạo trừng mắt nhìn bọn họ một cái.



“Đều câm miệng cho ta!”



Chúng thần biết tính cách của hắn, lập tức câm như hến.



“Chuyện của ta không liên quan đến các ngươi.” Phiền Lê giận dữ nói, một lão thần nhịn không được lên tiếng:



“Bệ hạ, ngài nói như vậy là không đúng rồi, tử tự của bệ hạ cùng Thiên hậu, đều là liên quan đến tương lai đại sự của thiên giới, như thế nào lại cùng chúng thần không liên quan?”



Các đại thần khác cũng “Đúng vậy Đúng vậy” phụ hoạ theo, Phiền Lê đột nhiên đứng lên, khiến bọn họ sợ tới mức vội vã im miệng.



“Bớt lấy loại sự tình này đến phiền ta!” Hắn gầm lên một tiếng, rồi hóa thành một trận cuồng phong bay đi, bỏ lại một đám đại thần trơ mắt đứng nhìn.



Phiền Lê bay trở về hậu cung, tóm lấy một thị nữ, trực tiếp hỏi ngay: “Mặc Nhiên đâu?”



“Mặc Nhiên công tử đang ở tiểu đình xem cá.” Thị nữ lắp bắp trả lời, Phiền Lê buông nàng ra, bay đến tiểu đình bên kia.



Mặc Nhiên khoác một kiện sa y màu xanh nhạt đang ngồi ở một bên tiểu đình, thị nữ Đồng nhi bồi ở bên cạnh y, hai người đang cúi đầu nhìn đám cá chép sắc màu rực rỡ trong trì thuỷ.



“Công tử ngài xem, con cá nhỏ này bơi theo sau cá mẹ, thật đáng yêu a.” Đồng nhi ngạc nhiên kêu lên, Mặc Nhiên phe phẩy chiếc quạt trong tay, không nói gì.



“A, cá nhỏ này bị lạc đường mất rồi, cá mẹ cùng các cá nhỏ khác đều đã bơi đến dưới đám lá.” Đồng nhi khẩn trương quay đầu lại hỏi: “Công tử, có nên bắt nó đem qua không?”



“Không cần, nó tự mình theo sau được.” Mặc Nhiên thờ ơ đáp.



“Nhưng mà nó còn nhỏ như vậy…” Đồng nhi còn đang nói, đột nhiên nhìn thấy Phiền Lê đang hướng bọn họ đi tới, nàng vội vàng cúi người hành lễ. “Tham kiến bệ hạ.”



Phiền Lê trầm tĩnh khoát tay, Đồng nhi thức thời nhanh chóng ly khai tiểu đình. Mặc Nhiên thấy hắn đến cũng không nghênh đón, chỉ đơn thuần lơ đãng cười nói:



“Bệ hạ, đã bãi triều rồi sao?”



“Ân.” Phiền Lê thần tình không hứng thú đi đến bên cạnh y, một tay ôm lấy y đặt lên trên đùi. Hắn nhìn nhìn đám cá bơi trong hồ, nhíu mày hỏi: “Có cái gì hảo nhìn sao?”



“Ân, gần đây cá chép trong hồ đẻ trứng, có rất nhiều cá nhỏ mới sinh, nhìn thú vị mà thôi.” Mặc Nhiên biết hắn tâm tình không tốt, khẩu khí cùng bắt đầu thận trọng.



“Tại sao gần đây cứ nói chuyện đó…” Phiền Lê có chút khó chịu nói khẽ trong miệng.



“Làm sao vậy?” Mặc Nhiên vuốt ve thái dương của hắn, hỏi. Phiền Lê hưởng thụ sự dịu dàng của y, khẽ nắm lấy tay y, gương mặt cọ nhẹ lên lòng bàn tay mềm mại.




“Các đại thần muốn ta lập Thiên hậu, còn muốn sinh tử tự, nói là vì tương lai của thiên giới.” Hắn oán giận nói, khó có cơ hội cùng Mặc Nhiên thảo luận chính sự.



“Bọn họ nói rất đúng.” Mặc Nhiên tỏ vẻ đồng ý, Phiền Lê cảm thấy hơi kinh ngạc.



“Ngươi cũng nghĩ ta cần tử tự hay sao?”



“Đế vương không có tử tự, như thế nào có thể truyền ngôi? Như thế nào có thể kéo dài huyết thống vương triều?”



“Ta tuyệt không muốn có con, tiểu hài tử phiền đã chết.” Phiền Lê tùy hứng nói, Mặc Nhiên bật cười khanh khách:



“Chúng ta đều là từ hài tử lớn lên mà thành, ngươi cũng thế.”



“Ngươi không biết là tiểu hài tử thực phiền nhiễu hay sao?” Phiền Lê muốn tranh thủ sự đồng tình của y, Mặc Nhiên thản nhiên nhún vai.



“Còn xem người sẽ nhìn nhận chúng như thế nào, hài tử có thời điểm phiền toái, cũng có thời điểm đáng yêu. Kỳ thật bệ hạ cũng không cần phải bài xích hài tử như thế, sau khi sinh ra, mẫu thân của chúng sẽ tự biết chiếu cố, người chỉ cần bớt chút thời gian cùng chúng chơi đùa một chút, kiến lập nên dũng khí cùng uy nghiêm của chúng, kỳ thật cũng không phải là chuyện gì khó khăn.” Ở trong lòng Mặc Nhiên, chiếu cố đứa nhỏ là việc của nữ nhân, y cho đến hiện tại vẫn như trước đem bản thân định vị ở vị trí của “nam nhân”.



Phiền Lê chăm chú nhìn Mặc Nhiên, hỏi: “Nói như vậy, ngươi tựa hồ rất có kinh nghiệm?”



Mặc Nhiên hồ nghi nhìn nhìn hắn, nói: “Ta có hai người con trai.”



“Cái gì?” Phiền Lê biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc. “Ngươi có con?”



“Người đã quên rồi sao? Ta là Hồ vương, ta cũng cần hậu duệ kế thừa đế vị, tuy rằng đây chẳng qua đã là chuyện quá khứ.” Trong thanh âm của Mặc Nhiên có chút ý vị tự mỉa mai.




“Hài tử là do ngươi cùng người khác sinh?” Phiền Lê ghen tuông hỏi, hắn không có biện pháp chấp nhận việc Mặc Nhiên cùng người khác sinh hài tử.



Mặc Nhiên bật cười: “Đương nhiên là, ta không lợi hại đến mức tự mình có thể sinh ra tiểu hài tử.”



Phiền Lê không nói, hắn nhìn chằm chằm xuống mặt đất, biểu tình giận dữ. Mặc Nhiên nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, cười trêu nói:



“Như thế nào? Người ghen sao?”



Phiền Lê trừng mắt nhìn y, vẫn không lên tiếng. Mặc Nhiên từ trên đùi hắn đứng xuống, tựa người lên lan can, nhìn đàn cá trong hồ, lơ đãng nói:



“Bệ hạ, người nên tìm một phi tử mà người thích, sinh cho người vài tiểu hài tử trắng trẻo béo mập, dù là với người hay với thiên giới, tất thảy đều có lợi.”



“Nếu ta đi tìm phi tử khác, ngươi sẽ không tức giận?” Phiền Lê mẫn cảm hỏi.



“Ta vì sao phải tức giận?” Mặc Nhiên cười hỏi lại, vẻ như đùa giỡn nói: “Dù sao ta cũng không có biện pháp vì người sinh hài tử, để người đi tìm phi tử có năng lực này, không phải là chuyện đương nhiên hay sao?”



“Là như vậy sao?” Phiền Lê trong mắt lóe ra một tia sáng khác thường, tựa hồ như đang suy tư điều gì, Mặc Nhiên tiếp tục nhìn đàn cá bơi lội trong hồ nước. Y ngắm mấy đóa bạch liên xinh đẹp lẻ loi đón gió trên mặt hồ, chợt nhớ tới sương phòng thần kỳ toạ giữa hồ sen kia, nhân tiện cũng nhớ đến tam cẩn thạch đã bị Phiền Lê ném xuống nước.



“Bệ hạ…” Y thử mở miệng thăm dò.



“Ân?”



“Người chừng nào thì lại mang ta đến sương phòng ở giữa hồ sen ngoạn một chút?”



“Ngươi muốn nói Tử Ngọ cung?” Phiền Lê không phát hiện ra dụng ý của y.




“Ân, ta nhớ rõ phòng kia phi thường thần kỳ, bên trong có dạ minh châu hình như tùy thời điểm thay đổi màu sắc, đúng vậy hay không?” Mặc Nhiên cố ý lấy chuyện này làm cớ, thứ y nhớ đến đương nhiên không phải dạ minh châu. Chỉ cần có cơ hội tiến vào sương phòng đó, hoặc là tìm được lối vào, y có thể tìm lại tam cẩn thạch.



“Ân, dạ minh châu đó là tuỳ theo tâm tình của ta mà thay đổi màu sắc.”



“Là như vậy a, thật là thú vị, cũng chỉ có phòng kia mới như vậy hay sao?” Mặc Nhiên tiếp tục ngôn bất do trung (nghĩ một đằng nói một nẻo), cùng hắn thảo luận về dạ minh châu.



“Ngươi thích như thế sao?” Phiền Lê hỏi.



“Ân, cho nên ta muốn nhìn lại một lần.”



“Vậy được rồi.” Phiền Lê sủng ái nói. “Ta sai người đem dạ minh châu trong phòng của ngươi cải biến một chút, làm cho chúng cũng tùy tâm tình của ngươi mà đổi sắc.”



Người này thật sự không hiểu hay là cố tình không hiểu? Mặc Nhiên ở trong lòng thầm mắng, nhưng bộ dáng lại tỏ vẻ mừng rỡ, vui vẻ trả lời: “Tạ ơn bệ hạ.”



Phiền Lê cười cười, âu yếm vuốt ve mái tóc dài của Mặc Nhiên.



Mặc Nhiên cứ nghĩ rằng qua cuộc trò chuyện lần này, Phiền Lê sẽ nghĩ thông suốt, sau đó đi tìm một phi tử thích hợp vì hắn mà sinh hài tử, tuyệt không thể tưởng được đối phương vẫn cứ như trước, suốt ngày quấn quýt lấy y, cứ một chút lại hướng phòng của y mà đến, mỗi đêm đều ôm y cầu hoan, hoàn toàn không đem chuyện sinh tử tự để ở trong lòng.



Bất quá những chuyện này đều là gia sự của Phiền Lê, chính hắn không nóng vội, Mặc Nhiên tự nhiên cũng cho qua thôi.



Tối hôm đó, Phiền Lê vô cùng cao hứng, sai người trải thảm trường mao thật dày ở trong hoa viên, đem mĩ tửu giai hào (rượu ngon & cao lương mỹ vị) bày ra, rồi kéo Mặc Nhiên cùng ngồi lên thảm, vừa thưởng hoa ngắm sao, vừa uống rượu trò chuyện.



Bầu trời lấp lánh những vì sao bảy sắc, những đoá hoa phát sáng như ẩn như hiện trong sương, đom đóm xanh biếc bay lập loè bên cạnh. Tại đây trải ra một bức mĩ cảnh động lòng người trước mắt, khiến cho Mặc Nhiên vốn lạnh lùng cũng không khỏi trở nên thư thái.



Mặc Nhiên đang mê mải ngắm một vì sao màu tím sáng lấp lánh trên nền trời đêm, Phiền Lê bỗng nhiên nâng cằm y lên, đem rượu tiến bên miệng Mặc Nhiên. Mặc Nhiên uống từng ít một, sau khi đem chén rượu uống xong chợt nhíu mày, trong mơ hồ, y cảm giác được hình như mình vừa nuốt vào một hạt mai tử hay gì đó. (mai tử: cây mơ)



“Đây là cái gì?” Mặc Nhiên lau vệt nước đọng bên miệng, hỏi.



“Rượu Mai tử.” Phiền Lê đáp ngắn gọn.



“Uống vào hình như không giống.” Mặc Nhiên cảm thấy thứ mình vừa nuốt phải không được bình thường, liền ôm lấy cổ ho khan.



“Làm sao vậy?”



“Hình như trong rượu có mai tử phải không? Vướng ở trong cổ họng.”



Phiền Lê vội rót cho y một chén rượu. “Uống một ngụm đi, đem nó nuốt xuống.”



Mặc Nhiên tiếp nhận, uống vài ngụm, rượu thủy rốt cuộc đem thứ vướng trong cổ họng đẩy xuống bụng.



“Nuốt xuống chưa?” Phiền Lê vỗ nhẹ phía sau lưng của y hỏi, Mặc Nhiên gật gật đầu.



Phiền Lê lộ ra nụ cười thỏa mãn, hắn ôm Mặc Nhiên, ở trên môi y mãnh liệt hôn một hơi. Mặc Nhiên có thể rõ ràng cảm nhận được sự vui mừng của hắn, y liền hoang mang xem xét đối phương. Phiền Lê không cho y nhiều cơ hội chứng thực, hắn bắt đầu từ cổ Mặc Nhiên hôn dọc xuống, khai mở y phục của Mặc Nhiên, đưa y áp đảo.



“Bệ hạ?” Mặc Nhiên càng lúc càng cảm thấy hành động của Phiền Lê rất khác thường, Phiền Lê từ trước ngực y ngẩng lên, dục hoả trong mắt đã bùng cháy vô cùng mãnh liệt.



“Ta muốn ngươi.” Hắn ngậm lấy môi Mặc Nhiên, rất nhanh đã đem y phục của y cởi sạch.