Tự bạch: Lâm Dạ Mễ, 17 tuổi, gia đình bình thường, dung mạo bình thường. Đặc điểm nhận dạng, bên má trái có lúm đồng tiền, chiều cao lùn bất thường. Thích ngủ nướng, ghét bị mẹ đánh khi đang ngủ nướng. Châm ngôn sống, được ngủ nướng thêm một phút là niềm hạnh phúc cả một ngày. Tiếng chuông báo thức của chiếc đồng hồ con gấu như thường lệ, điểm đúng sáu giờ, trong bụng nó liền vang lên ba tiếng kêu reng reng reng,....
Lâm Dạ Mễ mắt nhắm mắt mở, trước mắt hẳn còn lèm nhèm, cô nắm lấy đồng hồ trực tiếp ném xuống bàn, sau đó cuộn tròn chăn qua khỏi đầu chép miệng chẹp chẹp tiếp tục ngủ. Vì ném đồng hồ hầu như là thói quen, sau khi năm chiếc đồng hồ anh dũng hi sinh, mẹ cô liền trải dưới giường cô một chiếc nệm mỏng. Đồng hồ con gấu vừa nãy bị cô ném xuống, liền tưng nhẹ lên một cái sau đó ngoan ngoãn an tọa dưới đất.
Dạ Mễ đang lim dim lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu thì tiếng tiếng bước chân dồn dập bước đến, mẹ cô mở cửa ra, trực tiếp nhéo lỗ tai cô xách ra bên ngoài. Đây chính là kinh nghiệm mà bà bao nhiêu năm rút ra được. Nếu bà vô kêu Dạ Mễ dậy, đảm bảo cô sẽ kỳ kèo cho cô 5 phút, 5 phút trôi qua cô lại xin thêm 5 phút. Thế là sáu cái 5 phút liền trở thành 30 phút. Vì thế bà không kêu nữa, mà trực tiếp tốc mền ra sau đó nhéo lỗ tai Dạ Mễ mà mang đi.