Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 99-2: Kết cục cuộc chiến (I)




Edit: Mavis Clay

“Chứng cứ? Ta không cần chứng cứ, ta tin tưởng vào trí nhớ của mình.” Ánh mắt Vân Khải dấy lên sát ý, “Năm đó ta bảy tuổi, cơ bản chưa tình biết những người tầm cỡ, ngươi lại ra tay giết ta, có thể thấy không phải là vì ân oán cá nhân, giải thích duy nhất…” Vân Khải đột nhiên tung chưởng, Ẩn Nguyệt mủi chân vội vàng hung hiểm tránh thoát, “Giải thích duy nhất, là ngươi làm việc cho Huyết Hồn.”

Vân Khải nheo mắt, “Lần này ngươi đột nhiên xuất hiện cũng là do Huyết Hồn an bài sẵn, để ngươi lẫn vào chúng ta.”

Ẩn Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, Không phải thế, ta không làm việc cho Huyết Hồn như ngươi nói. Không phải!”

“Không phải? Vậy ngươi giải thích thế nào về chuyện năm đó ra tay giết ta? Thực sự muốn ta chết là Huyết Hồn. Bọn chúng muốn linh hồn trong cơ thể ta.” Vân Khải gầm lên, Ẩn Nguyệt tái mặt lắc đầu, khổ sở nói, “Ta không cố ý muốn giết ngươi, ta chỉ… ta chỉ làm theo lệnh mà thôi, ta không hề cố ý…”

“Theo lệnh? Lệnh của ai?” Vân Khải nghiến răng, trải nghiệm từng chết quanh quẩn trong đầu, thê lương và tàn nhẫn, lại còn vô dụng.

“Ta… ta không thể nói…” Ẩn Nguyệt ngước lên, vẻ mặt túng quẫn, “Ta trước đó cũng đã hỏi lại. Tại sao… lại muốn ta làm chuyện đó.”

“Ngươi không muốn nói?” Vân Khải tối mặt, Ẩn Nguyệt cười khổ, “Cho dù giết ta… ta cũng sẽ không nói…”

Vân Khải nhíu mày, bàn tay nắm chặt, xoay người lại, “Đợi giải quyết xong Huyết Hồn, ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Ẩn Nguyệt cười khổ, trong miệng đắng ngoét, năm đó nàng cũng chỉ mới có sáu tuổi, mệnh lệnh đầu tiên vào năm sáu tuổi của nàng lại là đi giết một người, nàng có thể làm khác sao? Cho tới bây giờ nàng thậm chí vẫn không quên được hình ảnh thiếu niên ngã xuống vũng máu, không quên được đôi mắt đen chất chứa đầy hận thù và không cam tâm nhìn mình, nhiều đêm giữa mộng tỉnh giấc vì ánh mắt đó.

Nàng đã từng hỏi tại sao lại bảo nàng làm như thế nhưng không có đáp án. Nàng chỉ có thể cố chịu cơn ác mộng, vượt qua từng năm, cho tới khi gặp lại hắn, thiếu niên đã từng chết trong tay nàng.

Nhìn bóng lưng Vân Khải ở đằng trước, đầu Ẩn Nguyệt căng thẳng, nếu chuyện này để người khác biết được, Vân Phong sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho mình, sao nàng có thể cho phép người năm đó giết nhị ca mình tồn tại trên thế gian? Nghĩ tới bóng dáng phiêu dật bên cạnh Vân Phong, Ẩn Nguyệt lại cười khổ, hắn chắc chắn cũng sẽ ủng hộ, cho dù bọn họ từng trải qua sống chết, trong mắt hắn, cái gì cũng không bằng nữ nhân bên người kia.

Trong sương mù dày đặc, tám người chia làm bốn tổ đi về hướng riêng của mình, không ai biết trong sương mù sẽ có gì, tình huống sẽ rao sao. Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải một đường, lúc đầu bọn họ vốn quan hệ không sâu, nhưng từ khi gia nhập Liên Minh Đông Tây, tiếp quản chuyện Công Hội Dong Binh, sự ăn ý giữa hai người dần hình thành, tình cảm lẫn nhau cũng dần sâu đậm hơn.

“Vân Phong đi cùng Thích Vân kia thật sự an toàn không?” Trạch Nhiên nhíu mày, nghĩ tới Thích Vân từ đâu xuất hiện kia, rơi vào trầm mặc, “Khúc Lam Y đi theo Vân Phong mới an toàn hơn một chút…”

“Trạch Nhiên huynh lo lắng cho Vân Phong quá.” Mộc Thương Hải mỉm cười nói, “Trạch Nhiên quay đầu, “Ngươi không lo thì ta cũng lo chứ? Mặc dù ngươi không nói gì, nhưng ta biết ngươi nghĩ gì trong lòng.”

Mộc Thương Hải cười, “Thích Vân kia thực sự mạnh hơn Khúc Lam Y, có hắn theo cạnh Vân Phong cũng không tồi. Mục đích của Huyết Hồn là tách chúng ta ra, nhất định sẽ đặt trọng điểm lên Vân Phong, kẻ địch mà nàng đối mặt sẽ mạnh hơn chúng ta nhiều, Thích Vân đi cùng nàng vẫn đảm bảo hơn, Khúc Lam Y cũng nghĩ như thế.”

Trạch Nhiên gật đầu, “Đúng thế, Huyết Hồn để ý nhất là Vân Phong, sương mù dày đặc rốt cuộc dẫn tới đâu đây, đi lâu như vậy rồi mà cảm giác vẫn chưa tới được cuối.”

Mộc Thương Hải hơi nhíu mày, “Ta vẫn luôn dùng Không Gian Lực để dò xét, cơ bản không sờ được tới ranh giới cuối, ta thấy chúng ta còn phải tiếp tục tìm thêm một quãng thời gian.” Mộc Thương Hải quay đầu nhìn Trạch Nhiên bên cạnh, “Trạch Nhiên huynh, chuyến đi này… Nếu có thể cứu nữ nhi của huynh ra thì tốt rồi.”

Toàn thân Trạch Nhiên cứng lại, giọng nói cũng trở nên khô khốc hơn, “Đúng thế… nếu có thể gặp được con bé, ta nhất định phải không màng tất cả cứu con bé ra.”

“Trạch Nhiên, để thật sự có thể cứu được con gái, huynh phải hành động cực kỳ cẩn thận, ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tình.” Mộc Thương Hải căn dặn, Trạch Nhiên cười khổ, “Hiển nhiên là ta hiểu điều này, bằng thực lực của ta, vẫn chưa đủ khả năng liều mạng với Huyết Hồn.”

“Ta sẽ giúp huynh.” Mộc Thương Hải nói, ánh mắt Trạch Nhiên nhìn Mộc Thương Hải hơi lóe lên, sau đó cúi đầu, “Cảm ơn.”

Mộc Thương Hải mỉm cười, hai người lại tiếp tục tốc độ xuyên qua lớp sương mù, cơ bản không thể nào thấy rõ được con đường phía trước, đột nhiên, Mộc Thương Hải ngừng lại, cánh tay đưa tay chắn trước Trạch Nhiên, Trạch Nhiên nhíu mày, “Sao thế? Hết rồi?”

Sắc mặt Mộc Thương Hải âm trầm, nhìn vào nơi nào đó trong không gian, lạnh lùng nói, “Xem ra, đã có người ở dây trước chờ chúng ta.”

Trạch Nhiên sửng sốt, sau đó cũng nhìn về phía trước, trong sương mù dày đặc dường như có một cái bóng lờ mờ, theo lời của Mộc Thương Hải nói, sương mù dày đặc ché trời chợt từ từ tản đi, trên hư không chẳng có gì cả, nhưng thực sự có một bóng đen đứng nghiêm ở đó, dường như đã đợi từ lâu.

Áo choàng phủ toàn thân, chiều cao của bóng dáng kia rất khiêm tốn, chỉ tương đương với đứa tẻ mười một mười hai tuổi, nhưng gương mặt lại không hề non nớt mà đã trưởng thành, đôi mắt cũng hiện ra vẻ gian manh.

“Khặc khặc khặc, không ngờ lại gặp được hai ngươi ở đây.” Bóng người kia lên tiếng, đôi mắt tà ác lượn vòng, cuối cùng dừng lại ở Trạch Nhiên, “Chẳng trách từ xa ta đã có cảm giác có hơi thở quen thuộc lại gần, tuy rằng là cha con nhưng vẫn có chút giống nhau, có điều trong máu mủ vẫn có sự khác biệt rõ ràng.”

“Ngươi nói gì?” Gân xanh trên trán Trạch Nhiên nổi lên. “Con gái ta ở đâu?” Như dã thú gào thét, động mạch trên cổ cũng lộ ra, cực kỳ điên cuồng.

“Khặc khặc, ngươi biết thì sao? Con bé cống hiến cho Huyết Hồn không ít thứ đâu, còn phải tiếp tục nghiên cứu một chút.” Người kia cười càn rỡ và tà mị. Dường như muốn chọc cho Trạch Nhiên hoàn toàn điên lên.

“Huyết Hồn…! Ta muốn băm vằm các ngươi ra hàng trăm mảnh!” Bàn tay Trạch Nhiên siết chặt lại, vừa nghĩ tới việc nữ nhi bảo bối của mình đang ở nơi không biết nào đó, chịu những đau đớn và hành hạ, người làm cha như hắn lại không biết được, thực sự rất đau lòng.

“Trạch Nhiên huynh!” Mộc Thương Hải nhìn đôi mắt Trạch Nhiên bỗng chốc trở nên  đầy máu, vội vàng quát lên, hy vọng hắn có thể giữ được tỉnh táo, “Nếu muốn cứu con bé thì phải đánh bại kẻ trước mặt này.” Lời nói của hắn kéo lý trí của Trạch Nhiên về lại, đôi mắt đầy máu tóe lửa, “Ngươi nói không sai, ta phải khiến cho hắn phun ra không sót chữ nào.”

“Ha ha ha ha! Dựa vào thực lực của hai kẻ các ngươi mà muốn đánh bại ta? Có phải quá tự cao rồi không?” Hắc bào tung lên, hoa văn đỏ bên trên kia đang lóe lên màu đỏ tựa như máu, đôi tay tái nhợt gầy yếu đưa ra. “Vèo!” Một bóng dáng cao lớn xuất hiện giữa hư không, khí thế bức người.

“Đây là…” Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải nhìn bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện kia, hắn không phải là ma thú… cũng không phải con người. Nửa người trên là cơ thể con người, ngũ quan của con người, nhưng từ eo đổ xuống là hình thái ma thú. Trên đôi chân cường tráng có vảy, dưới chân là móng vuốt, còn có một cái đuôi to lớn mọc ở sau lưng.

“Nửa người nửa thú?” Mộc Thương Hải lẩm bẩm, sắc mặt khó coi. Sinh mạng như thế này không nên xuất hiện ở thế giới này. Huyết Hồn lại dám làm ra quái vật như thế?

“Khặc khặc khặc khặc, dưới sự dung hợp và cải tiến của Huyết Hồn, hiển nhiên không có tiêu bản mạnh, tiêu bản hoàn mỹ nhất chính là tiêu bản nguyên thủy, nhưng mà cái này cũng coi như là chế phẩm thành công rồi, mặc dù hình dáng bên ngoài không thể nào đạt được tới mức thống nhất.”

“Điên rồi… Các ngươi điên rồi!” Trạch Nhiên gào lên, người Huyết Hồn cười càng thêm ngông cuồng, “Điên rồi? Đây là kiệt tác! Khặc khặc khặc khặc! Có tiêu bản nghiên cứu để có thể kết hợp con người và ma thú, ta thật đúng là đỡ phí sức, đúng rồi, trong cơ thể của người này cũng không thiếu máu của con gái ngươi đâu, đó là thứ quan trọng để điều hòa.”

“Các ngươi…” Ngọn lửa tức giận xông lên lồng ngực, cháy hừng hực. Màu đỏ trong mắt càng đậm hơn, ngay cả Mộc Thương Hải cũng tức giận.

“Hãy để thành quả mà ta kiêu ngạo nhất đối phó với các ngươi.” Cánh tay gầy nhợt quơ lên, bóng dáng cao lớn nháy mắt có động tác. Một tiếng kêu khó nghe từ trong miệng hắn phát ra, đôi mắt đỏ sung huyết.

“Ầm ầm!” Ám phong nổi lên, bóng người cao lớn đã sớm không còn ở đây nữa.

“Trạch Nhiên huynh, cẩn thận. Tốc độ và cường độ công kích của quái vật này đều không yếu, cần phải cẩn thận ứng đối.” Mộc Thương Hải cẩn thận nhìn xung quanh, quái vật này có thể điều chỉnh tính thích ứng của bản thân, so với dự liệu của hắn… có lẽ gai góc hơn.

“Ong!” Không gian đột nhiên chấn động, ánh mắt Mộc Thương Hải lóe lên, bàn tay nắm chặt vào nơi nào đó trong hư không. Trong nháy mắt, không gian bị nứt ra một cái khe, một cái bóng xẹt qua đó, chính là quái vật kia.

“Tốc độ di chuyển mau quá.” Trạch Nhiên thấy thế, trái tim trầm xuống, Mộc Thương Hải quan sát không gian xung quanh, nhỏ giọng nói, “Quái vật như thế Huyết Hồn có thể tại ra được một con, thì sẽ còn có con thứ hai, thứ ba.”

“Không thể để cho đám quái vật này được sống trên đời.” Trạch Nhiên gầm nhẹ, càng không thể tha thứ cho đám quái vật sở hữu máu của con gái của mình kia.

“Ta đối phó với con quái vậy, ngươi giết tên đầu sỏ đi.” Mộc Thương Hải nhìn vào hư không, “Thực lực của hắn không mạnh, mất đi sự bảo vệ của quái vật kia sẽ không còn gì nữa.”

“Hiểu rồi.” Trạch Nhiên đáp, bàn tay Mộc Thương Hải ấn nhẹ lên con mắt âm u của mình, nhìn bóng đen đang tán loạn trong không gian, cười lạnh, muốn so tốc độ với hắn sao? So tốc độ với khả năng khống chế không gian của hắn, thực đúng là quá coi thường hắn rồi.

“Vèo!” Trạch Nhiên nhảy lên, lao thẳng tới chỗ tên Huyết Hồn cười âm hiểu, bóng người thấp bé kia thấy Trạch Nhiên nhào tới cũng không thèm để ý, một bóng đen nháy mắt đánh về phía Trạch Nhiên, một cái đuôi to dài như lưỡi dao sắc bén quét tới.

“Rắc rắc.” Tiếng Không Gian Lực biến đổi vang lên. Thế công của quái vật nháy mắt vô dụng, Không Gian Lực giúp Trạch Nhiên tránh thoát nhẹ nhàng đợt công kích lần này, mượn lực dùng lực chạy nhanh hơn về phía người Huyết Hồn.

Bóng dáng nhỏ bé kia thấy thế lập tức lui nhanh lại vài bước, trong lòng cảm thấy hơi hốt hoảng, có lẽ gã không ngờ tới hai người này lại phối hợp với nhau ăn ý như thế, lại càng không ngờ tới thành quả nghiên cứu mà gã tự hào nhất tung đòn lại bị cản lại dễ dàng như thế.

“Ngươi trốn không thoát đâu.” Đôi mắt Trạch Nhiên đỏ lên, gầm lên giận dữ. Chỉ cần nghĩ tới việc nữ nhi mình bị hành hạ là lại hận không thể tự tay phá hủy hắn.

“Trạch Nhiên, ngươi phải nhanh lên.” Tiếng Mộc Thương Hải truyền tới, toàn bộ sức mạnh tập trung lại trên tay, tốc độ của Trạch Nhiên nhanh hơn. Như một tia sáng xẹt qua chân trời, để lại một vệt trên hư không.

Người Huyết Hồn không ngừng lui lại, cuối cùng  dứt khoát xoay người bỏ chạy, nhưng dù gã có mau thế nào cũng không thể mau hơn sự thịnh nộ, mau hơn quyết tâm giết người của Trạch Nhiên.

“Rầm!” Một đạo Chiến Khí đánh tới, người Huyết Hồn chật vật lui lại, vất vả tránh đi, nhưng một đoàn công kích khác lại đánh tới nữa, đi kèm ngay đó.

“A!” Tiếng hét thảm vang lên, người Huyết Hồn lảo đảo, hai chân không dùng được sức nữa, không thể chạy thêm được bước nào.

Trạch Nhiên từ sau nháy mắt tiến lại gần, Chiến Khí trong tay sục sôi không khác gì ngọn lửa. Chiến Khí thiêu đốt, ngọn lửa trong lồng ngực cũng đang thiêu đốt. Huyết Hồn không còn khả năng chạy trốn vất vả xoay người, áo choàng nâng lên, cánh tay nhỏ gầy lại lộ ra, con người Trạch Nhiên co lại. Toàn thân cứng đờ tại chỗ.

Giữa ngón tay của tên Huyết Hồn là cái cổ mảnh khảnh và thân hình gầy yếu, đôi mắt xinh xắn lúc này vô cùng nhợt nhạt.

Trạch Nhiên cứng lại, ánh mắt khóa trên thân hình nhỏ bé, trái tim run rẩy đau đớn. Đó là con gái của hắn, là bảo bối duy nhất kiếp này của hắn.

Đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách mở to, lúc này nhìn Trạch Nhiên dâng lên hơi mù, nước mắt đó càng khiến hắn khó chịu hơn, cái tim như sắp bị bóp nghẹt.

“Cha…” Âm thanh như không còn sức lực nào từ trong người phát ra, Trạch Nhiên giật bắn người, màu đỏ trong mắt càng đậm hơn. “Buông con gái của ta ra! Ta muốn giết ngươi!”

Ngón tay tái nhợt kẹp chặt cần cổ mảnh, chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy. Trạch Nhiên căng người không dám làm gì, chỉ có thể nhìn con gái mình bị Huyết Hồn uy hiếp trong tay. Hắn không thể làm được gì cả.

“Khặc khặc khặc khặc. Nếu ngươi muốn giết ta thì cứ giết đi, cùng lắm thì con gái ngươi chôn cùng, ta cũng không lỗ.”

Gân xanh nổi lên, Trạch Nhiên đứng đó như trời trồng, cứ nhìn như thế. Hắn có thể động thủ sao, hắn không thể!

“Trạch Nhiên! Rốt cuộc ngươi đang làm gì thế?” Tiếng Mộc Thương Hải vang lên, vô cùng gấp gáp, Trạch Nhiên nghiến răng không làm gì cả, hắn phải làm gì đây? Hắn có thể làm gì đây?

“Ha ha ha ha! Đúng, chính là như thế, ngươi không giết ta được. Chỉ cần con bé vẫn đang ở trong tay ta.” Ngón tay trắng nhợt lại bấm vào, khuôn mặt nhỏ bé lập tức hiện lên sự khổ sở, trái tim Trạch Nhiên đau nhói, hắn thà tình nguyện là người bị bóp cổ là mình.

“Trạch Nhiên, ngươi…” Mộc Thương Hải nhíu mày chạy tới, tốc độ và sức mạnh của quái vật kia theo thời gian ngày càng mạnh. Cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì hắn cũng sẽ không áp chế được. Bây giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng đánh tay ngang với quái vật này mà thôi.

Mộc Thương Hải đang lo âu khi chạy tới đột nhiên im lặng, khi thấy cảnh tượng trước mắt, hắn không biết phải làm sao, cô bé bị khống chế đó là con gái của Trạch Nhiên?

“Thương Hải huynh… Ta không làm được…” Trạch Nhiên khổ sở nói, “Xin lỗi, ta không làm được…”

Mộc Thương Hải trầm mặc, hắn hiển nhiên là biết Trạch Nhiên vào thế khó, nhưng tình huống trước mắt không thể để yên cho họ không làm gì. Nếu cứ để quái vật kia tiếp tục mạnh thêm, không chỉ không đoạt lại được con gái của Trạch Nhiên, bọn họ cũng sẽ bỏ mạng lại đây.

“Trạch Nhiên, ta hiểu ngươi gặp khó, nhưng mà tình hình hiện giờ chúng ta phải làm gì đó.” Mộc Thương Hải nói nhỏ, ánh mắt nhìn về nơi nào đó ở sau, “Sau đó ta sẽ tạo không Không Gian Lực tách gã và con gái ngươi ra, sau đó ta sẽ cản lại công kích của quái vật, nhưng chỉ có thể làm được một lần. Trạch Nhiên, ngươi phải hành động nhanh lên!”

“Thương Hải huynh…” Trạch Nhiên sững sờ nhìn Mộc Thương Hải, Mộc Thương Hải đưa tay vỗ vai hắn, “Không cần phải cảm ơn ta, trong lòng ta… ngươi là bằng hữu, cũng là huynh đệ.”

Hố hấp Trạch Nhiên căng thẳng, còn muốn nói gì đó nhưng cách đó không xa vang lên tiếng gào thét, sắc mặt Mộc Thương Hải trầm xuống, “Chúng ta không có quá nhiều thời gian, ngươi chuẩn bị xong chưa?” Mộc Thương Hải khẽ vuốt mắt mình, lúc mở ra, một tia sáng lóe ra. Con người xám co rụt lại, năng lượng phân cắt không gian mạnh mẽ gần như tiêu hao toàn bộ sức lực của hắn. Mộc Thương Hải cắn răng, con mắt khóa lại một chỗ, hai tay dùng lực kéo ra.

“Ong!” Không Gian Lực chấn động, người Huyết Hồn thấy Không Gian Lực xung quanh xao động, bối rối nhìn quanh, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“A!” Trạch Nhiên gầm lên, “Rắc rắc!” Không Gian Lực vặn vẹo và bạo liệt.

“A!” Tiếng hét thảm vang lên, người Huyết Hồn cơ bản không kịp phản ứng đã bị không gian phân chia tạo thành vết nứt màu đen, sau đó phân tách hoàn toàn cánh tay đang nắm con gái của Trạch Nhiên ra.

“Grào!” Tiếng gào thét sau lưng đã tới, Mộc Thương Hải ngoái đầu nhìn lại, Mộc Thương Hải cắn răng xòe tay ra, không gian lực xung quanh bắt đầu tấn công quái vật ép về một phía.

“Ầm!” Lực lượng chạm vào nhau rồi vỡ tung.

Trạch Nhiên nhanh chóng lao lên, cánh tay duỗi tới ôm chặt con gái mình vào lòng. Về rồi, con gái bảo bối của hắn cuối cùng cũng về rồi.

Cảm giác được năng lượng đằng sau đang đánh tới, Trạch Nhiên dùng cơ thể mình bảo vệ con gái mình, tên cường giả Huyết Hồn bị phế mất một tay và hai chân cơ bản không thể nào chạy thoát được, nháy mắt bị sức mạnh dao động cường đại cuốn lấy, thảm thiết kêu lên, tới xương cốt cũng không còn. Tự gây nghiệt, không thể sống!

Sau khi sức mạnh bùng nổ qua đi, Mộc Thương Hải đứng vững trên không trung, kiên định như một ngọn núi hùng vĩ. Mộc Thương Hải chậm rãi quay đầu, nhìn cô bé yếu ớt trong lòng Trạch Nhiên không khỏi vui mừng cười, tốt quá rồi, Trạch Nhiên huynh.

“Vèo!”

Mộc Thương Hải đột nhiên chấn động, lồng ngực bị một cái đuôi dài xuyên qua.

“Thương Hải huynh!” Trạch Nhiên gầm lên, ôm chặt nữ nhi trong ngực trông tới, làm việc nghĩa không được chùn bước.

***

“Âm thanh gì thế?” Vân Khải đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại, Ẩn Nguyệt sau lưng cũng dừng lại, vừa rồi hình như mơ hồ có tiếng gọi vang lên, cũng không chân thực lắm. Vân Khải thâm trầm nhìn về phương xa, ngoại trừ màn sương mù dày đặc ra thì không còn gì khác.

Có phải Phong nhi xảy ra chuyện gì không? Nghĩ tới đây, tim Vân Khải không khỏi đập nhanh hơn, sau đó vội bác bỏ suy nghĩ của mình, không thể, thực lực của Phong nhi vốn không yếu, hơn nữa còn có một Thích Vân mạnh mẽ không thể nào gặp chuyện không may được. Chẳng lẽ là người khác sao? Sẽ là ai?

Ẩn Nguyệt nhìn sương mù dày đặc xung quanh, nhỏ giọng nói, “Vân Phong không sao đâu.”

Vân Khải ngoái đầu nhìn lại, “Phong nhi chắc chắn là không sao.”

Ẩn Nguyệt giật nhẹ khóe môi không lên tiếng nữa, Vân Khải nhìn sương mù dày đặc xung quanh, chân mày nhíu lại, đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy được điểm cuối, sương mù này lại không thể phá, chẳng lẽ cứ đi tiếp vô định như vậy? Vân Khải nhìn về phía Ẩn Nguyệt, dọc đường này nàng không làm bất cứ hành động gì cả, mà cho dù có thì có hắn nhìn chằm chằm nàng cũng chẳng làm được gì, thôi, bây giờ chỉ có thể đi tiếp.

Bóng dáng Vân Khải lóe lên, tiếp tục tiến lên, Ẩn Nguyệt vẫn tiếp tục đi theo ở sau, nhìn sương mù dày đặc xung quanh như có điều suy tư.

Vân Khải vừa đi vừa cảnh giác, Ẩn Nguyệt sau lưng vẫn không làm gì, chợt Vân Khải dừng lại, Ẩn Nguyệt cũng không khỏi dừng lại, ánh mắt Vân Khải lạnh lẽo nhìn về phía trước, nói, “Đi ra đi.”

Ẩn Nguyệt mở to mắt, nhìn lên trước Vân Khải, toàn là sương mù chứ đâu thấy gì.