Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 98: Bầy thú triều




Edit: Mavis Clay

“Vèo!” Âm thanh xé không gian vang lên, trong Vô Tận Hải đen như mực, có mấy bóng người rẽ ngươi lao ra, bắn ra bọt nước trong suốt, thạo thành một làn hơi nước trên không, khí thế cũng những người kia mạnh mẽ tới mức dù là ai cũng không dễ dàng đụng vào.

Sợi tơ đỏ như đang chạy, đoàn người kia như đang đuổi theo. Vân Phong nhìn nước biển mịt mờ dưới chấn, nơi mà sợi tơ chỉ là phía sau Vô Tận Hải, Đông Tây Đại Lục nằm ở phía Đông Vô Tận Hải, ba mặt còn lại là Vô Tận Hải mênh mông, không biết được, xem ra Huyết Hồn rất có khả năng ở một trong ba hướng này.

“Lại nói, hiểu biết của chúng ta về Vô Tận Hải chỉ dừng lại ở gần đất liền, đại lục lớn cũng chỉ là phía đông Vô Tận Hải mà thôi.” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, Vân Phong nhíu mày, “Tuy rằng chúng ta đã tới Bắc Hairi, nhưng chưa từng đi tới nơi xa nhất ở phương Bắc, Vô Tận Hải rộng lớn hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.”

Khúc Lam Y nhìn sợi chỉ đỏ dẫn đường trước mặt, “Huyết Hồn vẫn luôn rất bí ẩn, căn cứ chắc chắn sẽ không ở đại lục lớn, Liên Minh Đông Tây điều tra lâu như thế chưa từng có chút tiến triển nào, có thể thấy căn cứ không nằm trên đại lục lớn, nơi mà thế lực sờ không tới.”

Vân Phong trầm tư, nghĩ tới những lời mà Thạch Mẫu nói với nàng, Thánh Giả, chủ nhân trước của Na Tà. Đủ loại nghi vấn về hắn dâng lên, nếu Hồn Chủ Huyết Hồn thật là hắn… Vậy mục đích của hắn là gì? Thành lập Huyết Hồn, thu thập huyết mạch, rốt cuộc mục đích là để làm gì?

“Còn một việc nữa ta vẫn chưa nói cho nàng biết.” Khúc Lam Y nghiêm túc nhìn Vân Phong, “Liên quan tới tứ trưởng giả Huyết Hồn, một người trong đó, có lẽ chính là lão cổ của Nạp Khê tộc.”

Vân Phong sửng sốt! “Nói vậy…”

Khúc Lam Y gật đầu, “Có thể thấy được tên Hồn Chủ kia ghê tởn tới mức nào, linh hồn đã chết đi vẫn không được an nghỉ mà bị ép sống lại chiến đấu cho hắn, nếu thực sự có lão gia của Nạp Khê tộc, chúng ta e là có một cuộc chiến khó giải quyết.”

“Đối mặt với linh hồn chết đi đã sống lại, điều chúng ta cần làm là giúp họ hoàn toàn được nghỉ ngơi.” Vân Phong nhỏ giọng nói, Khúc Lam Y nhếch môi ngao ngán, “Nói không sai, tùy rằng có chút bất kính với trưởng bối, nhưng đó là lựa chọn tốt nhất với họ.” Hắn than thở, “Sau khi mọi thứ kết thúc, chúng ta có thể thở phào được rồi… Có thể trôi qua cuộc sống thanh nhàn.”

Vân Phong mỉm cười, tay hai người lại nắm chặt với nhau, sẽ thôi… sau khi mọi thứ chấm dứt, sẽ có một cuộc sống như thế, thời gian nhàn nhã chỉ thuộc về bọn họ.

Dưới sự dẫn dắt của sợi chỉ đỏ, mọi người không biết lộ trình tiếp theo sẽ như thế nào, mấy ngày trôi qua, tốc độ của mọi người đủ để vượt qua hai đại lục lớn rồi, nhưng Bắc Vô Tận Hải này cảm giác như vô tận vậy.

Lần đầu tiên Vân Phong cảm nhận được sự rộng lớn mênh mông của hải vực, cũng thật sự hiểu rằng những gì nàng tìm hiểu được ở Vô Tận Hải chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

“Thì ra bốn khu vực Vô Tận Hải trong lời nói chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm.” Ngao Kim nhíu chặt lông mày, ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên, “Vô Tận Hải… Thật không ngờ lại rộng lớn tới như thế…”

“Đôi mắt mà bản thân nhìn thấy cuối cùng vẫn có giới hạn.” Mộc Thương Hải nhỏ giọng nói, Trạch Nhiên nghe vậy cười lên, “Thương Hải huynh nói không sai.”

Ngao Kim nhìn hai người đi theo đằng sau, đôi mắt hiện lên sự đề phòng, “Hai người đi theo ở sau có thể tin tưởng được không?”

Trạch Nhiên nhíu mày, “Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà nếu Vân Phong đồng ý để hai người này đi theo thì có lẽ không đáng lo.”

Đôi mắt âm u của Mộc Thương Hải lóe lên, khẽ nhíu mày, “Ta cảm nhận được trên người nữ nhân tên Ẩn Nguyệt kia có không gian dao động bất thường.”

“Bất thường?” Ngao Kim nhíu mày, Mộc Thương Hải trầm mặc chốc lát lại lên tiếng, “Ta cũng không chắc chắn cho lắm, dù sao Không gian lực cũng không chứng tỏ rõ điều gì, mặc dù phần lớn không gian lực của mỗi người là khác nhau, một số cũng không thầm thường, có không bằng Cung Thiên Tình, có như ta.”

Ngao Kim nhíu mày, “Mặc dù không thể tùy tiện hoài nghi người khác, nhưng cũng không thể dễ dàng tin tưởng, nữ nhân tên Ẩn Nguyệt kia xuất hiện quá mức đột ngột, mặc dù nàng đã từng giúp một tay, nhưng không chừng còn có mục đích khác. Còn về phần tiểu tử Thích Vân kia… Diêm Minh không nói gì cả, ta thấy thật sự cũng chẳng có gì.”

Ba nam nhân liếc nhìn nhau, trong lòng đều lưu lại suy nghĩ với hai người theo ở sau, nhất là chú ý tới nữ nhân tên Ẩn Nguyệt kia.

Không biết lại đi về phía trước bao lâu, hải vực rộng lớn cuối cùng đã có chút dấu hiệu thấy đất liền, một góc lục địa dần hiện ra trước mặt mọi người, mặc dù cách rất xa nhưng vô cùng chân thực, Khúc Lam Y và Vân Phong không khỏi tươi cười, sợi chỉ đỏ dẫn thẳng về hướng đó, xem ra đã sắp tới hang ổ của Huyết Hồn rồi.

“Cẩn thận!” Mộc Thương Hải quát lên, đột nhiên xuất hiện, Vân Phong và Khúc Lam Y sau một thoáng kinh ngạc nhanh chóng lùi lại ra sau.

“Ầm!” Không gian nơi hai người vừa đứng đột nhiên vặn vẹo, nếu không nhờ có Mộc Thương Hải nhắc nhở, dù tốc độ hai người mau tới cỡ nào cũng sẽ bị cuốn vào rồi vặn xoắn.

“Chút tài mọn đó mà cũng lấy ra bêu rếu sao?” Mộc Thương Hải lạnh lùng nói, con ngươi màu xám lóe lên, ngón tay nắm chặt vào không gian, không gian lực bị vặn cong bị ép trở lại.

“Chúng ta bị bao vây.” Thích Vân ở cuối cùng lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn xung quanh không có gì cả, mọi người nghe thấy trái tim không khỏi run lên, bị bao vây? Sao có thể?

Ánh mắt Vân Phong cảnh giác nhìn xung quanh, không có bất kỳ hơi thở nào cả, ngay cả không gian cũng chẳng có bất kỳ dị động gì, bị bao vây… Chẳng lẽ người Huyết Hồn ẩn giấu trong không gian này? Con ngươi Vân Phong hơi co lại, thế giới trước mắt nhanh chóng chuyển đổi, nhưng lại không có bất kỳ thua hoạch gì.

“Còn không ra sao? Thật sự cho rằng ta không thấy các ngươi?” Thích Vân thấy xung quanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, lạnh lùng nói, bàn tay đảo qua hư không, sức mạnh cường hãn như trọng chùy đánh lên hư không, “Rắc rắc!” Một vết nứt xuất hiện.

“Chậc chậc, thô lỗ như thế làm gì, chẳng phải là đã ra rồi đây sao?” Một giọng nói vang lên, Vân Phong nghe xong, con ngươi co lại. Là gã! Nàng không hề xa lạ gì giọng nói này! Là nam nhân quỷ dị năm đó đã cướp đi linh hồn tổ tiên trong cơ thể nàng.

“Xoạt!” Giống như tiếng rắn vạch qua mặt đất, gương mặt yêu dị như quái thú, làn da gần như tái nhợt, tư thái uốn éo như rắn, trên người vẫn là áo choàng in hoa văn đỏ, trước ngực mở toang để lộ da thịt trắng bệch, trông cực kỳ quái dị.

Đôi mắt nam nhân kia như rắn nhìn về phía Vân Phong, thấp giọng nói, “Không ngờ ngươi lại có thể lớn mạnh tới mức độ này, không chỉ Hồn Chủ đại nhân tính sai, mọi người chúng ta cũng không ngờ ngươi lại có thể tìm được, hơn nữa… còn mang tới nhiều người thú vị như thế.”

Đôi mắt như rắn kia nhìn lướt qua người xung quanh Vân Phong, thấp giọng cười, “Thiếu Chủ Nạp Khê, dựa vào huyết mạch đuổi theo tới tận đây, suy nghĩ này thật không tồi, nhưng mà… các ngươi có thể nghĩ tới, thì chúng ta cũng vậy.” Nam nhân kia cười lớn, bàn tay trắng bệch nhẹ nhàng xoay tròn, một chai đựng chất lỏng đỏ tươi xuất hiện, sợi tơ chậm rãi rướn lên.

Khúc Lam Y nhíu chặt lông mày, bàn tay dùng sức, món đồ trong lòng bàn tay tức khắc hóa thành mảnh vụn, Ngọc Liên, ngươi từ bỏ huyết mạch Nạp Khê tộc, thật đúng là bại hoại.

“Thiếu chủ nạp Khê, có phải ngươi tìm cái này không?” Nam nhân kia hả hê huơ huơ cái bình trong tay, cười giảo hoạt như rắn, thậm chí có thể thấy được cái lưỡi trong miệng gã cũng như lưỡi rắn thè ra thụt vào.

“Chỉ một mình ngươi lại có thể cản được nhóm chúng ta?” Không cần Phong nhi ra tay, ta cũng có thể giết chết được ngươi.” Vân Khải nói, hơi thở cường hãn trong người lan ra, nam nhân cười quỷ dị, chậm rãi nhếch môi, nụ cười này như ngoác tới tận nửa gương mặt của gã, trông vô cùng quỷ dị.

“Một mình? Ta không hề một mình, mà còn có những thứ khác nữa.” Tay của gã vung lên, cười lên chói tai, không gian xung quanh vỡ ra như vỏ trứng, sau đó từng vết nứt nhanh chóng vỡ tung, tiếng ma thú gào thét từ trong truyền ra.

“Đây là…” Đôi mắt Vân Phong trợn to, từng hơi thở ma thú tràn ngập khắp không gian như một mạng lưới chằng chịt.

“Rắc rắc rắc rắc!” Vết nứt nhanh chóng bị một bộ vuốt ma thú đánh vỡ, từng bóng dáng hung dãn xuất hiện từ trong khe nứt không gian.

“Ha ha ha ha ha ha! Thân là Triệu Hồi Sư, dùng ma thú tới để chào hỏi, ta cũng không thất lễ nhỉ.” Đôi mắt nam nhân hóa thành đường thẳng, hơi thở trở nên thay đổi.

“Gã giống như ta?” Trạch Nhiên khiếp sợ nhìn nam nhân trước mặt, “Gã giống như ta, đều có hơi thở ma thú trong người.”

“Lão già nửa người nửa thú?” Ngao Kim nhíu mày, nhìn ma thú rít gào xung quanh, lông mày nhíu lại, “Tuy răng thực lực của chúng ta không thấp, nhưng nếu đối mặt với đại quân ma thú thì… phần thắng không được cao cho lắm…”

Vân Phong nhìn xung quanh, ma thú xông ra từ khe nứt có không dưới trăm con. Hơn nữa thực lực mỗi đứa đều không hề thấp. Song quyền nan địch tứ thủ*, huống hồ còn là mấy trăm con ma thú cường hãn?

*Song quyền nan địch tứ thủ: 2 tay khó địch lại bốn tay

“Thế nào, sợ chưa? Khà khà khà khà!” Hơi thở trên thân nam nhân quái dị không ngừng tỏa ra, mấy trăm ma thú vây ở xung quanh như phục vụ.

“Người này không phải Triệu Hồi Sư nhưng lại có thể vận động được ma thú, chắc chắn có liên quan tới hơi thở trong cơ thể gã.” Khúc Lam Y nói nhỏ.

Vân Phong lẩm bẩm, “Thuần Thú Sư sao…?” Nhìn ma thú bao vây xung quanh, cho dù có dùng nguyên tố dung hợp cũng khó mà nổ tung được một lỗ. Huống hồ bây giờ bọn họ cơ bản không có đường lui.

“Bọn chúng đã đói bụng lâu lắm rồi, cũng tới lúc có một bữa tiệc lớn rồi, khục khục khục khục. Ma thú triều, để cho các ngươi cảm nhận thật tốt một phen nhé.” Tay của tên đàn ông giơ lên cao, một đám sương mù đen túa ra từ trong áo choàng, ánh mắt của toàn bộ ma thú trở nên đỏ rực, phát ra tiếng rống kinh thiên.

“Dùng ma thú để đối phó với ta, nên nói là Huyết Hồn khinh thường hay…” Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, ngẩng mặt nhìn nam nhân cuồng tiếu trên không trung, mối thù cướp đoạt linh hồn của tổ tiên cũng tới lúc chấm dứt rồi