- Làm sao, ngươi không chịu? Đại trượng phu có thể co được dãn được, tỏ vẻ yếu thế lại làm sao! Chẳng lẽ, ngươi muốn cho ta bởi vì ngươi mà cùng Lâm Minh hoàn toàn là địch?
Chu Viêm hít sâu mấy hơi, nắm tay nắm chặt mới chậm rãi buông lỏng, mắt lộ hàn quang, chậm rãi nói:
- Điện hạ! Thiên tài chết đi sẽ không còn là thiên tài nữa.
- Hừ! Ngươi bảo ta ám sát Lâm Minh? Chu Viêm, ngươi không biết Thất Huyền võ phủ ở Thiên Vận quốc là tồn tại như thế nào sao? Lâm Minh là thiên tài trăm năm mới gặp một lần của Thất Huyền võ phủ! Ngươi lại bảo ta ám sát hắn. Cho dù hắn ra võ phủ, dù hắn còn chưa trưởng thành, nhưng ngươi chớ quên ca ca của ta, thái tử Dương Lâm! Dương Lâm tuy rằng ngốc, nhưng còn không ngốc đến mức ấy! Hắn làm sao có thể không phái người bảo hộ Lâm Minh? Bên cạnh hắn cũng có cao thủ, thậm chí còn có một Mộc Dịch! Một khi tính sai, một khi lộ ra một chút xíu dấu vết bị Dương Lâm nắm lấy, vậy dù ta giết Lâm Minh, ta cũng sẽ bị vạ vào! Đến lúc đó đừng nói là ngôi vị hoàng đế, ngay cả mạng đều không giữ được! Quyền uy của Thất Huyền võ phủ không thể xâm phạm, cho dù là phụ hoàng, bọn họ cũng nói phế là phế!
- Một tên Mộc Dịch đã làm ta đau đầu! Mười tám tử sĩ ta bồi dưỡng cùng với khách khanh dưới trướng của ta, đối phó một Mộc Dịch đều hết sức miễn cưỡng. Nếu là lại thêm một Lâm Minh đã trưởng thành lên, phần thắng của ta sẽ giảm mạnh.
Khóe miệng Chu Viêm co rút, hai đấm hơi trầm xuống, gằn từng từ nói:
- Điện hạ, xin cho ta một chút thời gian, ta sẽ cho ngài một câu trả lời!
- Được, ta tin ngươi một lần. Nhưng nếu là ngươi lại lần nữa làm ta thất vọng thì sao?
Chu Viêm hít sâu một hơi, cắn răng nói:
- Nếu là ta bại, nếu là Lâm Minh có thể tiếp tục với loại tốc độ yêu nghiệt này trưởng thành, như vậy ta sẽ bỏ Lan Vân Nguyệt, xin lỗi với Lâm Minh!
- Hừ, chỉ mong khi đó còn kịp! Ngươi lui ra đi!
Trong phòng riêng của Đại Minh Hiên, đèn đuốc sáng trưng, thức ăn tinh xảo, mà Chu Viêm lúc này lại không có nửa phần tâm tư dùng bữa.
Nhìn thấy Chu Viêm không ăn, Lan Vân Nguyệt cũng không dám động đũa. Nàng đoán được phiền não của Chu Viêm hôm nay cùng khiêu chiến của Lâm Minh là có liên quan. Nàng bị kẹp ở trong, xấu hổ vô cùng, một câu cũng không dám nói.
- Hôm nay, thập hoàng tử triệu kiến ta.
Trầm mặc hồi lâu, Chu Viêm đột nhiên chậm rãi mở miệng.
- Ưm, nói... Nói gì?
Trong lòng Lan Vân Nguyệt mơ hồ có chút bất an, nàng vĩnh viễn không biết trong lòng Chu Viêm đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hắn âm trầm đáng sợ. Hắn phút trước còn giữ được bình tĩnh, phút sau lại sẽ đột nhiên nổi giận, hung tính lộ ra. Hắn tựa như một cái hồ sâu hung thú ẩn nấp, nhìn như bình tĩnh nhưng trong đó lại ẩn chứa vô tận sát khí.
Cùng Chu Viêm ở một chỗ, Lan Vân Nguyệt luôn cảm giác một luồng áp lực vô hình, đè nàng không thở nổi. Mà không như quá khứ khi cùng Lâm Minh ở một chỗ, nàng có thể tùy ý làm nũng, tùy ý giận lẩy, mà thiếu niên kia vẫn luôn mang theo tươi cười như ánh mặt trời thỏa mãn nguyện vọng căn bản không hợp lý của mình.
Đáng tiếc, những ngày như vậy một đi không trở lại. Lan Vân Nguyệt trong lòng than thở, lại không dám biểu lộ ra bất kỳ thất thần. Bởi vì nàng luôn cảm thấy ánh mắt của Chu Viêm như chim ưng, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của nàng.
- Hắn bảo ta...
Chu Viêm nói đến đây hơi dừng lại, hai mắt nhìn thẳng Lan Vân Nguyệt, thong thả nói:
- Bảo ta bỏ ngươi...
Trong nháy mắt đó, Lan Vân Nguyệt choáng váng. Nàng cảm thấy thời gian dường như trong khoảnh khắc chậm lại, gương mặt Chu Viêm ở trước mắt dường như đột nhiên trở nên xa xôi, hết thảy thính giác, xúc cảm đều trở nên mơ hồ không rõ.
Nàng tuy một mực giữ tấm thân trong sạch, nhưng là nàng và Chu Viêm đã đính hôn. Ở Thiên Vận quốc, thiếu nữ sau khi đính hôn bị bỏ, đây là một chuyện cực kỳ sỉ nhục, tái giá đều sẽ bị ảnh hưởng. Chu Viêm nếu thật sự bỏ nàng, nàng nên đi đâu về đâu?
Nàng nhìn khuôn mặt Chu Viêm có chút xa lạ, cắn chặt môi, tận lực làm cho mình không khóc ra nhưng là nước mắt vẫn đảo quanh hốc mắt. Nàng tự nhiên rõ ràng ý nghĩa của thập hoàng tử đối với Chu gia và Chu Viêm, lời của hắn đối với Chu Viêm mà nói trọng lượng nặng cỡ nào.
- Ngươi... Ngươi đồng ý rồi?
Giọng nói Lan Vân Nguyệt mang theo một tia mơ hồ và nghẹn ngào.
- Tạm thời thì chưa.
Chu Viêm trả lời thật.
- Vì... Vì sao?
Lan Vân Nguyệt theo bản năng nắm chặt đũa trong tay, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà hơi hơi trắng bệch.
- Bởi vì Lâm Minh, thập hoàng tử muốn lôi kéo Lâm Minh, mà ngươi... Thành chướng ngại để hắn lôi kéo Lâm Minh.
- Chướng... Chướng ngại...
Nước mắt của Lan Vân Nguyệt rốt cuộc không kìm nổi lăn xuống. Ta chỉ là một thiếu nữ bình thường, làm sao có một ngày lại liên lụy đến đấu tranh của ngôi vị hoàng đế, trở thành chướng ngại của hoàng tử...
Vì sao lại như vậy?
Chu Viêm nói:
- Ta đại khái có thời gian một tháng đến hai tháng, cụ thể nên làm như thế nào ta vẫn còn không rõ lắm... Ngươi không cần tuyệt vọng, sự tình không nhất định trở thành kết cục đã định.
Chu Viêm sau khi nói xong những lời này liền đứng dậy, đẩy cửa rời đi.
Để lại Lan Vân Nguyệt một mình ngồi trên ghế, dường như mất linh hồn. Nàng rất rõ ràng, tuy rằng Chu Viêm nói còn có cơ hội nhưng nếu là mình có một ngày thật sự trở thành chướng ngại cho dã tâm của hắn, cho dù là chỉ một chút xíu, hắn cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ mình!
Nghĩ đến đây trong lòng Lan Vân Nguyệt dâng lên một cỗ bi ai không hiểu.
Nàng mất hồn mất vía đẩy cửa, rời khỏi phòng.
Trong đại sảnh ồn ào náo nhiệt của Đại Minh Hiên, từng đám công tử thế gian đang nâng chén nhấc ly, tìm sướng mua vui. Trên chén rượu đồng thau tinh xảo điêu khắc hoa văn Thao Thiết sống động như thật, chúng nó há miệng dường như quái thú, dường như muốn cắn nuốt nàng...
Đại sảnh trang hoàng xa hoa, thảm nhung thiên nga, tiếng đàn sáo cao nhã, bàn ngọc chén vàng sơn hào hải vị tinh xảo. Những thứ này từng là thứ nàng tha thiết ước mơ theo đuổi, hiện tại lại chỉ khiến nàng cảm thấy đặc biệt trống vắng.
Nàng đi xuống thang lầu, đi ra Đại Minh Hiên.
Đêm mùa thua đã có hơi lạnh nồng đậm, gió ập vào mặt thổi đến mang theo hơi thở của tiết hàn lộ, khiến người trống rỗng sinh ra cảm giác tiêu điều.
Kỳ thật, Chu Viêm không sai... Lan Vân Nguyệt hiểu được, hắn đêm nay nói ra một phen lời như vậy, mình không có lý do gì đi oán.
Nàng lựa chọn Chu Viêm, là bởi vì Chu Viêm có thể mang đến cho nàng vinh hoa phú quý và thanh xuân dài hơn.
Nếu là có một ngày Chu Viêm vì nữ nhân mà mất đi địa vị của hắn, như vậy nữ nhân của hắn có khả năng sẽ rời hắn mà đi...
Đạo lý này, Chu Viêm sao có thể không hiểu?
Lựa chọn vinh hoa là phải chịu chua xót sau lưng, chỉ là... Nàng hiểu được đạo lý này lại đã muộn rồi...
Nàng giật mình ý thức được mình đánh mất đồ vật quý báu cỡ nào. Nàng hối hận lại cũng không phải bởi vì Lâm Minh hiện giờ đã cá chép hóa rồng, chỉ là nàng hối hận khi nàng ở trong phúc lại không biết đó là phúc.
***
Khi rất nhiều người vì thành tích Lâm Minh sáng tạo mà khiếp sợ, các thế lực lớn vì Lâm Minh mà có động tác, Lâm Minh lại không vì thành tích mình giành được mà có mảy may tự mãn nào.
Hắn lần này lựa chọn một tháng khiêu chiến Chu Viêm, kỳ thật cũng không nắm chắc tuyệt đối.
Chu Viêm là kẻ địch thứ nhất ra hồn trong đời Lâm Minh.
Lâm Minh đã từng tính toán coi hắn là mục tiêu dùng cả đời để vượt qua, mà hiện tại lại chỉ là thời gian hơn nửa năm ngắn ngủi, Lâm Minh lại sắp dùng Chu Viêm đứng trên cùng một Diễn Võ trường quyết đấu!
Lâm Minh có thể cảm giác được sự dẻo dai và bất phàm của Chu Viêm.
Chu Viêm giống Vương Nghiễn Phong, có được sự cao ngạo và ý chí bất khuất của mình. Chỉ là hắn không giống như Vương Nghiễn Phong lộ ra mũi nhọn, mà nội liễm trong lòng. Nếu nói Vương Nghiễn Phong là một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, hơi lạnh bốn phía, như vậy Chu Viêm chính là một thanh đao sắc giấu trong vỏ, mũi nhọn giấu hết, ngươi không biết lúc nào hắn sẽ ra khỏi vỏ. Mà đao thứ nhất ra khỏi vỏ lại thường thường là một đao khó lòng phòng bị!
Chu Viêm không phải dễ dàng bị đẩy ngã như vậy! Hắn ở Chu gia cũng không phải con trưởng, lại bằng vào thực lực và cố gắng của mình từng bước bò lên đến vị trí hiện tại, vô cùng có khả năng kế thừa ngôi vị gia chủ Chu gia. Người như vậy khẳng định giống như cỏ dại, mang theo một sự dẻo dai!
Dù là trong tay Lâm Minh còn có một viên Hồng Kim Long Tủy đan đã trải qua Minh Dược phù tăng phúc, hắn cũng không có nắm chắc mười phần.
Một tháng này, Chu Viêm cũng tất nhiên sẽ trả giá cố gắng gấp bội!
Nhưng là tuy biết rõ như vậy, Lâm Minh lại vẫn như cũ phát ra lời khiêu chiến. Hắn chẳng những muốn khiêu chiến Chu Viêm, cũng muốn khiêu chiến chính mình, đem mình ép vào tuyệt cảnh, kích phát tiềm năng.
Một tháng này, tài nguyên Lâm Minh có thể đạt được tăng trưởng trên diện rộng, có thể tu luyện trong bảy đại sát trận thời gian năm ngày chẵn, đạt được năm viên Tụ Nguyên đan, năm viên Chân Nguyên thạch.
Tụ Nguyên đan không tính là gì, mà Chân Nguyên thạch này nhất là thời gian tu luyện chẵn năm ngày, đối với Lâm Minh mà nói lại là quan trọng nhất.
Năm ngày chẵn, sáu mươi canh giờ, chia đều một ngày hai canh giờ!
Tuy rằng không nói có thể tùy ý tu luyện, nhưng là hiệu quả của hai canh giờ đã phi thường tốt.
Sáng sớm một ngày này, Lâm Minh sớm cõng Quán Hồng thương, đi tới Thác Nước Hàn Đàm.
Mà ngay khi hắn sắp bước vào hàn đàm, một giọng nói từ rất xa truyền tới:
- Tộc đệ, chờ một chút.
- Hả?
Bước chân Lâm Minh khựng lại, là Lâm Vũ.
- Tộc đệ, chúc mừng ngươi, lần này thật sự là làm Lâm gia chúng ta nở mày nở mặt!
Lâm Vũ vui tươi hớn hở chạy tới.
Lâm gia trước kia một mực là một gia tộc lớn nhất Thanh Tang thành, mà hiện tại lại bị Chu gia hoàn toàn đẩy xuống, đây cũng là chuyện không có biện pháp. Lâm gia mạnh mấy cũng không sánh được Chu gia ra một vị nương nương. Hơn nữa hoàng tử do nương nương người ta sinh ra còn được phong làm thân vương nữa.
Điểm không sánh bằng ấy chỉ có thể trách mệnh không tốt. Nhưng là, khiến các trưởng lão Lâm gia ôm giận nhất chính là, thế hệ trẻ Lâm gia cũng bị Chu gia đè gắt gao, chỉ một Chu Viêm lại dường như một ngọn núi chắn ngang trước mặt đệ tử Lâm gia. Mạnh nhất thế hệ trẻ Lâm gia chính là Lâm Vũ, ở Thất Huyền võ phủ lăn lộn hai năm mới miễn miễn cưỡng cưỡng tiến vào Địa Chi đường, hơn nữa xếp hạng vẫn là hạng trung, thấp. Hai người khác ngay cả Địa Chi đường đều không tiến vào, ba người cộng lại cũng không bằng một nửa Chu Viêm, điều này làm cho trưởng lão Lâm gia làm sao không căm tức?
Nhưng là ngày hôm qua, mười hai cái Truyền Âm phù khoảng cách xa liên hoàn truyền âm, đem tin tức từ Thiên Vận thành truyền ra mấy ngàn dặm, đêm cùng ngày liền truyền về Thanh Tang thành.
Truyền Âm phù bình thường chỉ có thể truyền ra xa mấy chục dặm, mà Truyền Âm phù khoảng cách xa, một tấm lại chi có thể truyền ra xa mấy trăm dặm, nhưng là giá cả đắt đỏ, một tấm mất mấy chục lượng vàng. Từ Thiên Vận thành truyền tin tức về Thanh Tang thành, cần mười hai cái Truyền Âm phù liên hoàn truyền âm, chỉ riêng một cái tin tức truyền đi cần tiêu hao mấy trăm lượng vàng. Nếu là tin tức không trọng yếu, dù là gia tộc lớn như Lâm gia cũng sẽ không lãng phí như vậy.
Mười hai tấm liên hoàn truyền âm, mức khẩn cấp cao nhất, tin tức chỉ có một câu:
- Lâm Minh, tiến vào Thất Huyền võ phủ ba mươi tư ngày, lần thứ hai khảo hạch Vạn Sát trận, xếp hạng sáu mươi hai, đạt được quyền khiêu chiến đệ tử Thiên Chi phủ. Mũi thương chỉ thẳng Chu Viêm, trước mặt mọi người hạ chiến thư, một tháng sau khiêu chiến Chu Viêm.
Nghe nói, gia chủ Lâm gia sau khi nhận được tấm Truyền Âm phù này đương trường từ trên ghế nhảy dựng lên, hơn nữa còn mắng một câu thô tục:
- Thật con mẹ nó sướng!