Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 62




- Thương đến đây!

Tâm niệm Lâm Minh vừa động, vũ khí biến mất lại xuất hiện lần nữa, một cây Bá Vương thương hiện ra trong tay Lâm Minh.

- Dĩ nhiên là Bá Vương thương!

Bá Vương thương, cả vật thể tạo ra từ huyền thiết, thương như vậy, tuy rằng ít đi độ co dãn, nhưng lại đổi lấy lực phá hoại cường đại!

Bá Vương thương này, cán thương dài tám xích, đầu thương dài tám tấc, thương thân thô như cánh tay trẻ con, cộng thêm huyền thiết tạo ra nó rất nặng, thương này tổng trọng đạt tới năm trăm tám mươi cân, một thương đảo qua, đại thụ cũng bị gẫy.

Lực cánh tay của Lâm Minh là ba ngàn hai trăm cân, huy khởi thương như vậy vừa đẹp.

- Thương tốt!

Lâm Minh cười ha ha, cầm Bá Vương thương trong tay đột nhiên đảo qua, một võ giả mới vào Luyện Thể tầng ba không biết lượng sức huy kiểm đi chắn, cả người trực tiếp bị đánh bay!

- Lên!

Lâm Minh quát lên một tiếng lớn, khí thế cả người đột nhiên bùng nổ, một cỗ khí dương cương cuồn cuộn mãnh liệt tùy ý lao ra, hơn mười cường địch bị một oai này chấn động không dám tiến lên.

Hai chân Lâm Minh đạp mặt đất sụp đổ, thân thể hóa thành một đạo hồng quang lao ra, Bá Vương thương năm trăm tám mươi cân, mang theo khí thể chưa từng có từ trước đến nay, đâm thẳng vào Kim Cương tri chu.

- Tê!

Kim Cương tri chu hộc ra Chu Ti, phóng thẳng tới ngực Lâm Minh, Chu Ti này chẳng những có thểtrói người, hơn nữa bản thân còn cực kỳ sắc bén, có thể giống như tên, trực tiếp xuyên thủng thân thể!

Mặc dù là cao thủ Dịch Cân kỳ, đối mặt với Chu Ti, cũng chỉ có thể né tránh, mà một khi lánh, Kim Cương tri chu được thế tách ra, tiếp tục viễn trình công kích.

Nhưng mà Lâm Minh cũng không không tránh, trực tiếp dùng Bá Vương thương đâm về phía Chu Ti kia! Chu Ti vô cùng nhỏ, mũi thương cũng chỉ to hơn một chút, tại tốc độ cao đâm trúng nói dễ hơn làm!

Tuy rằng Lâm Minh không hiểu thương pháp, nhưng nhiều năm như vậy xuất đao ngàn vạn lần, Lâm Minh sớm đã luyện thành nhãn lực sâu sắc cùng ra tay tinh chuẩn, lúc trước, hắn một quyền đánh tan Cửu Đạo Chân Ngôn của Vương Nghiễn Phong chính là như thế!

Mà bất kể là nắm tay, đao róc xương, hay là hiện tại Bá Vương thương năm trăm tám mươi cân này, đối với Lâm Minh mà nói không có bản chất khác nhau!

- Phá cho ta!

Lâm Minh gầm lên một tiếng, Bá Vương thương đâm trúng Chu Ti, mặc dù Chu Ti nhanh như bay, nhưng sức nặng cũng nhẹ như lông hồng, năm trăm tám mươi cân Bá Vương thương đánh vào Chu Ti, hiệu quả gần như tuấn mã đánh lên ruồi bọ.

Khí thể không chút giảm, Bá Vương thương đâm thẳng tám mắt đơn của Kim Cương tri chu!

Kim Cương tri chu hiển nhiên không dự đoán được Chu Ti này bị phá tan nhanh như vậy, trong nháy mắt nó hoàn toàn bại lộ ở dưới mũi thương lạnh lẽo.

Tốc độ cũng không phải sở trường của Kim Cương tri chu, tuy nhiên cả người nó mặc giáp, lực phòng ngự có thể so với kim thạch, bình thường dựa vào một thân giáp xác này ngăn địch.

Nhưng mà dù như thế, nó sao có thể chống đỡ được năm trăm tám mươi cân Bá Vương thương cùng với lực cánh tay ba ngàn hai trăm cân của Lâm Minh?

- Phốc!

Kim Cương tri chu không hề trì hoãn bị Lâm Minh một thương đâm thủng tủy não!

- Xèo xèo!

Có tiểu nghé con lớn nhỏ bằng cỡ thật lớn con nhện bị Lâm Minh nhất thương đóng đinh trên mặt đất, tám chân hãy còn co giật!

Một thương diệt địch!

Theo một cỗ niêm dịch màu xanh biếc bắn mà ra, Lâm Minh rút Bá Vương thương, lại đâm tới võ giả Dịch Cân kỳ, nhưng mà đúng lúc này, Lâm Minh lại cảm thấy sau đầu phát lạnh, một cỗ sát khí như con rắn độc đánh úp lại.

Ra sức lắc mình, một đạo ánh sáng hồng lóe ra như điện xạ, trực tiếp xuyên thủng mặt đất.

Võ kỹ!?

Lâm Minh mạnh mẽ chuyển đầu, ở phía sau hắn, xuất hiện rõ ràng một hư ảnh nam nhân cầm trường kiếm trong tay, đầu đội nón tre.

- Dịch Cân đỉnh phong!

Địch nhân này, là xuất hiện sau khi Lâm Minh giết chết Kim Cương tri chu! Chẳng những thực lực đạt tới Dịch Cân đỉnh phong, lại có thể sử dụng võ kỹ.

Nhìn thấy địch nhân Dịch Cân đỉnh phong, lúc này trong lòng Lâm Minh cũng dâng lên một cỗ hào khí, đây là lần đầu tiên hắn với giao thủ với địch nhân Dịch Cân đỉnh phong!

- Lâm Minh này không phải bị thương sao? Như thế nào còn không xong đời?

- Tên này, thật sự là ngoan cường, cây hương thứ ba cũng đốt một nửa rồi! Sau khi hắn bị thương, lại kiên trì được nửa nén hương.

- Trên đài còn sáu người, vừa rồi vị kia bị bắn ra, thành tích đã một trăm ba mươi chín, khó có thể kiên trì được nữa!

Ở đây nhiều người không muốn nhìn thấy người khác tốt hơn mình.

- Lâm Minh đã bị thương, sức chiến đấu tất nhiên hạ xuống, mặc dù cứng rắn chống đỡ ở bên trong, cũng không chiếm được bao nhiêu tích phân.

Ngay tại lúc mấy người nói chuyện với nhau, trên tế đàn lại có hai người kêu lên một tiếng đau đớn, hiển nhiên là bị trọng thương, tiếp theo hai người đều không duy trì được, bị pháp trận truyền ra, trong đó một người rõ ràng là Lâm Minh.

Sắc mặt Lâm Minh tái nhợt, phun thật mạnh ra một hơi, nói tóm lại, lần khảo hạch này hắn không phát huy được hoàn mỹ, nếu không có lẽ hắn còn có thể đi tới xếp thứ tư, năm, tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý, thời điểm cuối cùng, hắn sử dụng Bá Vương thương chém giết ở trong Vạn Sát trận, giết được hai địch nhân tương đương với Dịch Cân sơ kỳ, trong dạng chém giết kịch liệt này, hắn được lợi không ít.

- Lâm Minh này, rốt cuộc đi ra, thời gian hơn hai nén hương, còn không tính rất thái quá.

- Ân, xem ra thành tích hắn phải vào trước một trăm năm mươi, chậc chậc, Hồng Kim Long Tủy đan cùng Kim Xà Xích Đảm Hoàn này thật sự là kỳ dược nha, tiểu tử này vài ngày trước còn không mạnh hơn Vương Nghiễn Phong bao nhiêu, hiện tại ăn hai viên kỳ dược, liền cường đại đến tình trạng này, ai, nếu có thể cho ta ăn thì tốt rồi.

Ở đây nhiều người có chút tâm lý ghen tị cùng không phục.

Lúc này, Bài Danh thạch ảo trận chớp động, đầu tiên sáng lên, đồng thời đi ra cùng Lâm Minh còn một người, sau khi một trận chớp động, tên của hắn ra hiện một trăm ba mươi sáu, thanh niên kia nhìn thấy thành tích này liền hưng phấn, hắn chỉ có mười bảy tuổi, tập võ ở Thất Huyền võ phủ hai năm rưỡi có thể có thành tích này đã rất không tồi.

Rồi sau đó, tên Lâm Minh chớp động, nguyên bản nó từ hai trăm mười danh chợt biến mất, hơn một trăm ánh mắt, đều nhìn chằm chằm Bài Danh thạch.

Bia Bài Danh thạch tổng cộng hai mươi ba cột, mỗi một cột có mười tên, đa số ánh mắt mọi người tập trung ở cột mười lăm, cũng chính là xếp hạng một trăm bốn mươi đến một trăm năm mươi, đây là vị trí tên Lâm Minh có khả năng xuất hiện nhất.

Nhưng mà ảo tượng này thủy chung bình tĩnh như nước, căn bản không có chút dao động.

- Ân?

Mọi người còn không kịp kinh ngạc, cột thứ mười ba Bài Danh thạch lại đột nhiên nổi lên sóng gió, hai cái tên một trăm hai mươi lăm và một trăm hai mươi sáu dường như bị một cỗ lực lượng vô hình tách ra, rồi sau đó hai chữ Lâm Minh hiện ra rõ ràng ở trong đó!

Lâm Minh, một trăm hai mươi sáu!

- Một trăm hai mươi sáu!

- Trời ạ! Hắn mới mười lăm tuổi!

Hơn một trăm người, nhìn thấy thứ tự Lâm Minh xong đều hít sâu vào một hơi khí lạnh.

Lúc trước, Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc cũng không biến thái như vậy, Lăng Sâm chỉ là một trăm bốn mươi lăm, Thác Khổ một trăm bốn mươi hai, Trương Quan Ngọc rất trâu bò, tiến sát một trăm bốn mươi, đạt tới một trăm ba mươi tám, so với Lâm Minh một trăm hai mươi sáu kém rất nhiều, nên biết rằng, thứ tự dựa vào trước sau, lên trước một người thật không dễ.

Quả thực là yêu nghiệt!