Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 384




- Thượng cổ ma công có thể làm cho thực lực bản thân tăng gấp bội sao?

Lâm Minh khẽ nhếch khóe miệng lên:

“Nếu không có hoàn thành hai thành Tôi Tủy, một trận chiến này đúng thật là ta phải thua rồi! Tuy nhiên hiện tại, ngược lại vừa vặn Lôi Mộ Bạch có thể để ta toàn lực chiến một trận! Hai thành Tôi Tủy, cộng thêm Tà Thần lực mở ra, sẽ là kết quả gì đây?”.

Lâm Minh nắm ngang Tử Huyễn thương, đứng ngạo nghễ ở trung tâm quảng trường, khí thế toàn thân hắn càng lúc càng ngưng tụ, càng ngày càng linh hoạt, sắc bén, một ý thương tự nhiên mà vậy phát ra quét ngang hết thảy. Dường như lúc này bản thân Lâm Minh chính là một cây bảo thương tuyệt thế mới ra lò, bộc lộ mới mài giũa sắc nhọn, chỉ động ý niệm là có thể đâm nát hết thảy thế gian!

- Ồ? Khí thế của Lâm Minh cũng đang tăng mạnh!

- Chẳng những khí thế đang tăng mạnh, mà chân nguyên trong cơ thể hắn cũng không ngừng trở nên dày đặc! Trời ạ! Một võ giả Ngưng Mạch kỳ, như thế nào trong cơ thể có thể tồn trữ được chân nguyên như vậy!?

Ngay khoảnh khắc đó, mọi người cảm giác được rõ ràng từ trên thân Lâm Minh tản phát ra khí thế mênh mông như đại dương, chân nguyên như sóng cuồng trên biển, cuồn cuộn không dứt!

Chỉ cần là khiếu huyệt kinh mạch toàn thân, tự nhiên không thể bùng phát ra chân nguyên cường đại như thế, đại lượng chân nguyên của Lâm Minh ẩn nấp ở trong cốt tủy, hiện giờ toàn bộ ào ào phun trào ra, thực lực của hai thành Tôi Tủy hoàn toàn bùng nổ!

Ở trên thủ tọa yến hội, Mục Phượng Tiên vốn đang nheo mắt cũng mở lớn, trong ánh mắt mang theo vẻ không thể tin. Nàng lẳng lặng nhìn Lâm Minh hồi lâu, hít sâu một hơi, thầm thở dài: “Người này như là rồng ẩn dưới vực sâu, nếu Thần Hoàng đảo ta số mệnh cũng đủ vượt qua hạo kiếp lần này, đợi đến ngày Phi Long Tại Thiên, Thần Hoàng đảo ta cũng có thể Phượng Hoàng Niết Bàn, cùng theo nhất phi trùng thiên...”.

Khí thế của Lâm Minh còn đang tăng lên. Một thể hệ trẻ tuổi dưới đài từng người đều trợn to hai mắt, miệng khô lưỡi khô, mắt không chớp.

Lôi Mộ Bạch không chịu nổi, khí thế không ngừng kéo lên như vậy, khiến hắn không thể chờ đợi nữa.

Diệt Huyết Tà Lôi bùng phát, Lôi Mộ Bạch quát lên một tiếng lớn:

- Huyết Nhiễm Giang Hà!

Huyết kích quét ngang, một chiêu này đánh ra sau, mà khí thế trong trường đấu đột nhiên biến đổi, dường như có huyết triều ào ào chen chúc lao xuống, Lôi Mộ Bạch đạp mạnh hai chân trên mặt đất, thân thể giống như quỷ mị trong nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Minh, quét ngang một thương bên hông hắn.

Một kích này quét xuống mang theo khí thế của vạn quân, cho dù là một ngọn núi chặn ngang cũng có thể quét tan!

Kích chưa tới, Lâm Minh đã có cảm giác dường như khí huyết toàn thân bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, dâng lên sôi trào như muốn phá cơ thể mà ra!

“Đây là tác dụng với tinh huyết của Diệt Huyết Tà Lôi sao? Lôi Mộ Bạch hoàn toàn không có ý định nương tay! Nếu là võ giả bình thường bị một kích quét tới như vậy, còn chưa chiến đã khí huyết toàn thân chảy ngược mà chết rồi!”.

Lâm Minh nhanh chóng xoay chuyển ý niệm, Bàn Long cương châm dung nhập trong Tử Huyễn thương, toàn cây thương dường như có linh tính, quét ra một thương. Tử Huyễn thương bởi vì tăng tốc quá cấp kỳ mà hơi cong lên, kể tiếp giống như cây roi quất mạnh trên huyết kích.

Rắc rắc!

Huyết kích bị một kích súc lực trực tiếp của Tử Huyễn thương bị đè ép xuống, giống như một con cá mập lớn màu đỏ phóng lên trong biển máu, bị mạnh mẽ ấn chìm xuống lại trong nước!

Tử Huyễn thương đè Đại Hoang huyết kích xuống! Khí huyết nén ép ở trong huyết kích bùng phát ra, hình thành sóng máu cuồn cuộn mãnh liệt!

Hai đầu sỏ trẻ tuổi một thế hệ, cầm trong tay thương và kích đối chiến, phun ra nuốt vào hai tia chớp đỏ tím.

Hai màu chân nguyên va chạm kịch liệt hình thành lốc xoáy gào thét, cuồn cuộn nổi lên vô số đá vụn gạch vỡ trên mặt đất, giống như tên bay, bắn lên trên quầng sáng thủ hộ.

“Coong coong coong...”.

Quầng sáng thủ hộ vừa trải qua gia cố lại rung chuyển kịch liệt.

Tuấn kiệt trẻ tuổi tại đây đều biến sắc, nhất là võ giả Tiên Thiên lại tâm thần đều kinh sợ. Hai tên hậu bối đánh nhau tạo ra khí thế, mà lại giống như sóng thần ập tới, núi cao sụp đổ... Đây đúng là trẻ tuổi một thể hệ giao đấu nhau hay sao?

Lôi Mộ Bạch cắn chặt răng, cơ thể cả người hở ra, gân xanh uốn lượn, hắn không thể không thừa nhận Lâm Minh đã có tư cách chiến một trận với hắn!

“Tiểu tử này, mức độ chân nguyên dày đặc không ngờ lại tương xứng với ta sau khi thi triển thượng cổ ma công, như thế nào có thể!? Chính diện căn bản không công được, phải tránh đi Tử Huyễn thương của hắn, công kích bản thể mới được!”. Lôi Mộ Bạch nghĩ như vậy, bước chân di chuyển đột nhiên tăng thêm tốc độ, một bước bước ra khoảng cách mấy trượng, thân ảnh hắn trở nên mơ hồ không chừng, huyết kích trong tay hắn cũng kéo ra một chuỗi huyết ảnh!

“So tốc độ?”. Khóe miệng Lâm Minh hơi nhếch lên xem thường. Lôi Mộ Bạch cũng không phải võ giả sở trường dùng tốc độ chuyên công như Khương Bạc Vân, hắn không sợ so tốc độ, huống chi hiện tại theo hắn lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh ngày càng sâu sắc, Kim Bằng Phá Hư thân pháp cũng ngày càng có xu thế tới gần cảnh giới tầng thứ hai, sắp đột phá!

“Xoạt!”.

Lôi Mộ Bạch giống như quỷ mị xuất hiện ở phía sau Lâm Minh, đánh xuống một kích. Nhưng mà một kích này lại không có tác dụng chút nào, trực tiếp xẹt qua bên hông Lâm Minh, cùng lúc đó Lâm Minh hóa thành hư ảnh tan đi!

Trong nháy mắt, Lâm Minh hiện ra ở ngoài mười mấy trượng:

- Thân pháp của ngươi tuy mau, nhưng vũ khí là kích! Kích, không thích hợp kết hợp với tốc độ!

Lôi Mộ Bạch sắc mặt âm trầm, luận về tốc độ, đương nhiên kích không bằng kiếm! Đây là thường thức, nhưng hiện tại, hắn đánh mạnh không được, chỉ có thể so tốc độ:

- Không cần ngươi dạy ta!

Lâm Minh cười lạnh một tiếng, quanh thân hình thành một vòng xoáy vô hình, rồi lại nâng thân mình hắn lên, sau khi để lộ năng lực phi hành trước đó, hắn đã hoàn toàn không cần che giấu bí mật Kim Bằng Phá Hư:

- Thực trùng hợp, ta cũng có tự tin về tốc độ!

Trung tâm quảng trường, cuồng phong tàn sát bừa bãi, Lâm Minh chân đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, thân mình kéo dài một chuỗi ảo ảnh, Tử Huyễn thương dung nhập Phong chi ý cảnh, mỗi một thương đâm ra đều kéo theo tiếng nguyên khí xé gió gào thét.

Ngay khoảnh khắc đó, thương ảnh của Lâm Minh hóa thành gió, gió chính là thương ảnh, đánh không tiêu tan, tránh không khỏi!

“Phù! Phù!”.

Trong lúc nhất thời, ở trung tâm quảng trường, hai gió lốc tia chớp màu đỏ và đen thổi quét hết thảy ở trong đó.

- Người đâu rồi?

- Chỉ có tàn ảnh, không nhìn thấy người!

Đệ tử tu vi không tới Hậu Thiên kỳ nhìn thấy trung tâm quảng trường đã hoàn toàn mất đi bóng dáng của Lâm Minh và Lôi Mộ Bạch, mặc dù là đệ tử Hậu Thiên, cũng nhìn xem rất vất vả.

Triển Vân Gian thở ra một hơi dài, trong lòng vô cùng cảm khái: “Đây là thực lực của vương giả trẻ tuổi một thế hệ sao? Thiên phú cùng lực lượng khủng bố như thế, chỉ sợ thời tuổi trẻ ta cũng không thể theo kịp!”.

- Chân chính có thể sánh bằng thực lực của cao thủ Tiên Thiên!

Ở khu vực Kim Chung sơn của Ngũ Hành Vực, một cao thủ mới vào Tiên Thiên vừa lắc lắc đầu, vừa cảm khái.

- Trước ta còn tưởng rằng bọn họ chỉ là mạnh hơn một ít so với thời điểm ta ở vào Hậu Thiên đỉnh phong. Hiện tại xem ra, dù là Huyết Sái Trường Không ta hiện tại, cũng không dám nói có hai phần nắm chắc thắng bọn họ...

Lôi Mộ Bạch cầm trong tay Đại Hoang huyết kích, nện xuống một kích. Theo một tiếng nổ “ầm”, mặt đất quảng trường bị đánh thành một cái hѠto sâu tới mấy trượng. Thế nhưng trước đó Lâm Minh đã sớm một bước né tránh, tuy vậy, khí huyết trong cơ thể hắn cũng bị quay cuồng hỗn loạn.

“Tên này thật cường đại!”. Lâm Minh áp chế khí huyết quay cuồng trong cơ thể, hắn còn có con bài chưa lật cuối cùng, Tà Thần lực và Lôi Hỏa Sát, nhưng mà hai chiêu này gần như đều là chiêu thức dùng một lần, không thể tùy tiện thi triển, nếu không một kích không thành công, ngược lại sẽ bị thua ngay tức khắc!

Lôi Mộ Bạch nhếch khóe miệng nổi lên độ cong dữ tợn:

- Là ngươi bức ta đến một bước này, đã chiến đến bậc này, ta không tiếc hao tổn thực lực, cũng muốn chém ngươi dưới kích!

Lôi Mộ Bạch nói xong làn da toàn thân “rốp rốp” nổ tung ra, đoàn đoàn sương mù đỏ máu từ trong chỗ nứt phun trào ra.

- Huyết Ảnh Phân Thân!

Theo một tiếng hét to của Lôi Mộ Bạch, đám đám sương mù đỏ máu chỉ trong nháy mắt lại ngưng tụ thành một bóng người màu đỏ xấp xỉ bằng Lôi Mộ Bạch, chỉ là trong tay không có binh khí, mà biến thành quỷ trảo thật dài.

Lâm Minh thầm cả kinh, tuy nhiên vẫn không bối rối, thủ đoạn công kích cùng loại, trong hội võ tổng tông ở Thất Huyền cốc hắn đã từng gặp.

- Đi! Hút khô tinh huyết hắn!

Huyết Ảnh Phân Thân màu đỏ phát ra một tiếng thét thê lương chói tai, chộp một trảo tới hướng Lâm Minh.

Lâm Minh vẫn thần sắc bình tĩnh, chân đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, thân mình bật lui ra sau. Cùng lúc đó, Tử Huyễn thương trong tay hắn lóe ra điện mang. Lôi điện lực là tối khắc tinh của tà ma quỷ quái, hắn không tin Huyết Ảnh Phân Thân này có thể chống đỡ được Tử Giao Thần Lôi.

- Đối thủ của ngươi là ta!

Vang lên thanh âm âm u của Lôi Mộ Bạch ở bên tai Lâm Minh, cùng lúc đó, Đại Hoang huyết kích chém thẳng một kích xuống dưới!

Song trọng giáp công?

Lâm Minh nhướng mày, Tử Huyễn thương trong tay đâm thẳng ra ngoài, nghênh đón Đại Hoang huyết kích!

“Keng!”.

Thương kích va vào nhau, tinh huyết trong cơ thể Lâm Minh quay cuồng, chân nguyên hỗn loạn. Mà Lôi Mộ Bạch cũng bị Thanh Thương chân nguyên chấn cho ngũ tạng lục phủ rung mạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Sá!”.

Đúng lúc này, Huyết Ảnh Phân Thân vươn ra huyết trảo, chộp tới cổ họng Lâm Minh!

Mà trong lúc đó, Lâm Minh đang trong trạng thái đâm ra Tử Huyễn thương, chưa thu hồi, không thể súc lực đâm tiếp!

Tình cảnh hết sức chỉ mành treo chuông, tay phải Lâm Minh buông ra Tử Huyễn thương, trên nắm tay nở rộ thanh quang mang theo lôi đình lực, tung một quyền đánh tới hướng huyết trảo của Huyết Ảnh Phân Thân!

- Hừ, muốn chết!

Lôi Mộ Bạch cười một tiếng nanh ác. Móng vuốt của Huyết Ảnh Phân Thân rắn chắc như thần binh, có thể so với bảo khí địa giai hạ phẩm, va chạm với tấm thân máu thịt, giống như dùng nắm tay chống đỡ binh khí, căn bản là đi tìm chết.

- Phấn Thân Toái Cốt quyền!

Ngay khoảnh khắc đó, Lâm Minh vận dụng chân nguyên toàn thân tới cực hạn, vạn cỗ chân nguyên chấn động gào thét, Tử Giao Thần Lôi dung nhập trong nắm tay, tung ra một kích toàn lực sau khi dung hợp hai thành Tôi Tủy!

“Ầm!”.

Lâm Minh nện một quyền trên móng vuốt của Huyết Ảnh Phân Thân, Tử Giao Thần Lôi và lực chấn động bùng phát ra, chỉ nghe tiếng vang “xùy xùy xùy”, huyết trảo bị lôi đình thiêu đốt, kế tiếp nổ tung thành màn sương mù đỏ!

- Cái gì?

Lôi Mộ Bạch chấn động tâm thần, phun mạnh ra một ngụm máu tươi. Huyết Ảnh Phân Thân tương liên với bản thể hắn, cả hai cùng bị thương!

Hộc máu quị một gối xuống đất, trong ánh mắt Lôi Mộ Bạch tràn ngập vẻ không thể tin: “Như thế nào có thể, nắm tay trần như thế nào lại đánh nát quỷ trảo của Huyết Ảnh Phân Thân!?”.

- Lôi Mộ Bạch bị thương rồi!

- Trời ạ! Quá khủng bố! Thực lực của Lôi Mộ Bạch đã khủng bố như thế, mà còn bị Lâm Minh đánh cho trọng thương!?

Tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây đều là từng đợt tiếng hít một hơi khí lạnh, mỗi người đều dự đoán được Lôi Mộ Bạch ẩn tàng thực lực, nhưng cũng không ai dự đoán được Lôi Mộ Bạch lại cường đại như vậy.

Nhưng mà càng không dự đoán được chính là, Lôi Mộ Bạch cường đại như vậy mà vẫn bị Lâm Minh đánh cho trọng thương!!!